Chu Dao mang thai sau ba tháng đã bắt đầu nghén, ăn cái gì cũng nôn ra, khuôn mặt trứng ngỗng của cô, là kiểu khuôn mặt hơi đầy đặn bây giờ gầy đến mức nhọn cả cằm.
Khiến lòng Trình Nghị đau đến hỏng rồi, bèn hù dọa cái bụng nhỏ của Chu Dao: “Nhóc con thối, dám làm khổ vợ của ba, đợi con ra, ông sẽ tét mông con.”
Chu Dao nép trong lòng Trình Nghị che miệng cười khúc khí, dẫm lên chân anh: “Sao anh biết đây là con trai, nhỡ là bé gái thì sao, biết anh đối xử với con hung dữ như vậy, cẩn thận bé không thương anh đó.”
Trình Nghị sờ sờ bụng đang phồng lên của cô: “Chúng ta sinh con trai trước, anh trai sẽ chăm sóc cho em gái thật tốt.”
Giọng điệu kia giống như khẳng định em bé trong bụng cô là con trai rồi, đến lúc đó mà sinh con gái, cô sẽ nói với bé là ba của bé trọng nam khinh nữ.
Trước tiên là Trình Nghị xin nghỉ phép, ném một đống việc ở công ty cho Lý Minh Hiên, chỉ chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho Chu Dao, nghiêm túc đi học nấu ăn, chế độ dinh dưỡng mỗi ngày nuôi Chu Dao, cuối cũng cũng nuôi cô béo lên, làn da trắng nõn căng sáng bóng, giống như viên trân châu không chút tì vết.
Hôn lễ của bọn họ quyết định vào tháng ba mùa xuân tươi đẹp, đó là kết quả do ba mẹ hai bên bàn bạc, còn nói trước khi sinh em bé đãi tiệc mừng, tìm người coi ra được đó là ngày tốt nhất trong năm nay.
Chu Dao mang thai năm tháng, bụng cũng dần dần to lên, còn may váy cưới của cô là kiểu bồng bềnh, hơn nữa bản thân cô thuộc tuýp người mảnh mai, không nói ra thì người khác cũng không biết cô là phụ nữ mang thai.
Trước hôn lễ, Chu Dao thử váy cưới ở nhà, Trình Nghị ở bên cạnh giúp đỡ cô, sau khi mặc xong, anh nhìn đến mức ngây người, hai mắt nhìn Chu Dao đăm đăm, khiến Chu Dao xấu hổ cười ngượng.
Váy cưới cúp ngực phơi bày đường bờ vai và cổ xinh đẹp ra ngoài, bộ ngực no tròn càng thêm đẫy đà, khẽ lộ đường rãnh sâu thẳm, nhũ thịt trắng nõn mềm mại mê người.
Sau khi mang thai, thần sắc của Chu Dao càng thêm dịu dàng điềm đạm, cả người như tỏa ra hơi thở tình yêu của người mẹ, váy cưới màu trắng càng tôn lên sự thanh khiết của cô, khiến cho người khác không dám mạo phạm.
Trình Nghị nhìn đến mức môi khô lưỡi khát, trái tim nổi lên như trống dồn, bất kể cô gái trước mặt này có là thiên sứ, thì anh cũng muốn kéo cô xuống địa ngục cùng mình, nằm dưới thân thể của mình, chổng mông lên mặc cho anh dùng chym lớn cắm rút.
Chu Dao không dám đối diện thẳng với anh, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt như lửa đốt của Trình Nghị, trước sau như một đang lượn quanh trên thân thể mình.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ửng hồng, lông mi thẹn thùng run rẩy, cô ngẩng đầu lên liếc anh một cái, lập tức bị ánh mắt cuồn cuộn giông bão của Trình Nghị làm hoảng sợ.
Cô siết chặt hai tay, lắp bắp nói: “Anh đừng nhìn em như vậy…”
Trình Nghị nhếch môi, lồng ngực run run vì cười, đôi mắt thì vẫn cứ nhìn Chu Dao chăm chăm, nhìn thấy cảnh cô trộm liếc mắt nhìn anh rồi lại lập tức lảng đi chỗ khác.
Anh tiến về phía trước, lấy trong túi quần một cái hộp nhung màu đỏ rồi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, đó là một chiếc nhẫn đơn giản, trang trí là một dãy kim cương nhỏ bao bọc lấy một viên kim cương lớn giống như hàng vạn ngôi sao bao quanh mặt trăng vậy, rực rỡ nhưng không phô trương.
Trình Nghị dịu dàng nói: “Lần này anh mua, tuyệt đối sẽ có thể đeo vào ngón áp út của em.”
Lần trước anh đã từng nói, cái nhẫn tiếp theo nhất định sẽ đeo vào ngón áp út của cô.
Anh lấy nhẫn kim cương ra, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô lên, chậm rãi đeo vào ngón áp út, trịnh trọng nói: “Chu Dao, anh yêu em.”
Lời vừa nói xong thì lỗ tai cũng không chịu nổi mà nóng lên, cứ nghĩ Trình Nghị anh là một ông chú rồi, miệng thì thô tục bậy bạ, nhưng lại nói ra những lời sến sẩm buồn nôn xấu hổ này, lúc trước đã từng nói qua một lần nhưng đó là khi đang làm tình, nhân lúc cô mơ màng ngủ thiếp đi mới nói.
Chu Dao cúi đầu nhìn, chiếc nhẫn rất vừa vặn với ngón tay, ngón giữa là chiếc nhẫn vàng lần trước anh tặng, một bạc một vàng, nghe được lời anh nói ra hốc mắt cô cũng trướng lên, nước mắt cứ vậy mà bất ngờ rơi xuống.
Trình Nghị không nghĩ tới làm như vậy cũng có thể chọc cho cô khóc, nên rất sốt ruột nâng mặt Chu Dao lên, rồi cúi đầu xuống hôn lên nước mắt của cô “Đừng khóc nha vợ yêu, khóc làm tim ông đây đau lắm.”
Nước mắt của Chu Dao được anh hôn sạch, cô vùi đầu trong ngực anh ôm lấy anh, ngẩng khuôn mặt trắng tròn lên hỏi: “Lần này sao không phải là nhẫn vàng?”
Không phải là anh ấy yêu vàng như mạng sao?
“Khụ, là đi chọn cùng với Lý Minh Hiên, cậu ấy chọn một cái nhẫn kim cương, ông đây nhận ra kim cương đẹp hơn vàng nhiều.”
Sự thật thì anh đã chọn xong một chiếc nhẫn vàng rồi, là Lý Minh Hiên đi mua cùng anh, cậu ta chọn nhẫn kim cương với dự định là cầu hôn Sầm Ý Mân, đến lúc tính tiền, cảm thấy nhẫn vàng của mình phèn hơn nhẫn kim cương của Lý Minh Hiên, cho nên Trình Nghị lập tức chọn kim cương, mà chọn cái còn to hơn của Lý Minh Hiên.
Chu Dao cười thật tươi, cả khuôn mặt đều là ý cười, ngọ nguậy ở trong ngực anh, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nụ cười của cô thấm vào gương mặt cương nghị của anh, một người mạnh mẽ sắt đã cũng hóa dịu dàng, anh nâng cằm cô lên và hôn xuống, Chu Dao cũng ngoan ngoãn hé miệng để anh hôn.
Chiếc lưỡi to dày đầy mạnh mẽ của anh tiến vào trong, lấp đầy và nảy sinh ác ý muốn càn quét khoang miệng thơm ngát của cô, quấn lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại ngọt ngào quấn quýt mãi không rời.
Chu Dao ngoan ngoãn ngừa đầu lên thừa nhận nụ hôn thô bạo mang tính xâm lược của Trình Nghị, nuốt hết nước bọt mà anh chuyển sang, khi hai người tách nhau ra thì nước bọt kéo thành một sợi chỉ bạc.
Trình Nghị cởi bỏ áo cưới trên người cô xuống, từng lớp từng lớp váy ren tản rộng rơi xuống đất, mà cô thì đứng ở giữa, giống như đóa hoa xấu hổ nở rộ, xinh đẹp e thẹn hướng về phía anh, phô bày toàn bộ vẻ đẹp của mình.
Bởi vì thử váy cho nên không dán đầu nhũ, cô chỉ mặc một cái quần lót màu hồng nhạt, da thịt trắng nõn mịn màng ở dưới ánh đèn màu vàng nhạt mạ lên một lớp ánh sáng mềm mại, hai bầu ngực bởi vì mang thai nên cũng lớn hơn một chút, Trình Nghị rất yêu thích nơi này, cho nên thường xuyên xoa nắn nó.
Tứ chi của cô mảnh khảnh, chỉ có phần bụng tròn vo, ánh mắt Trình Nghị tùy ý dạo một vòng trên dưới thân thể cô, ánh mắt của anh mang theo tính xâm chiếm, giống như từng nụ hôn nóng bỏng rơi rụng trên làn da lõa lồ của cô.
“Anh, anh đừng nhìn …”
Khuôn mặt nhỏ của Chu Dao đỏ lên, cô ngượng ngùng xoắn xít che đậy bộ ngực của mình, cảm thấy sau khi mang thai thì mập lên không ít, cái bụng tròn vo giống chú ếch xanh, tuy rằng sau này lớn bụng hơn, Trình Nghị cũng sẽ tắm rữa giúp cô, nhưng bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ, nghĩ chỉ muốn xoay người đưa lưng về phía anh.
Ánh mắt của Trình Nghị càng thêm sâu, không chút che đậy, chỉ muốn ăn sạch cô vào bụng: “Anh nhìn vợ anh.”
Trình Nghị giữ chặt hai vai của cô, gở hai tay đang che ngực của cô ra, nâng một bầu ngực mềm mại lên xoa bóp, mềm mềm giống như đậu hủ non, đầu nhũ trướng lên giống như xoa mạnh lập tức sẽ trào sữa ra.
Đầu nhũ màu hồng phấn, trông giống như đóa hoa đang đợi nở, dưới cái nhìn chăm chú của anh liền khẽ lay động run rẩy, chờ đợi anh yêu thương.
Anh dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu nhũ vân vê, ngón tay anh thô ráp lại có một lớp chai mỏng, đầu nhũ mềm mềm bị tay anh vê đến mức run rẩy rồi cứng lên, hoa đào chưa nở bị hắn xoa đến nở rộ, còn dùng móng tay khều quanh quầng nhũ, cảm xúc như có như không này, kích thích đến mức bầu ngực no đủ cũng hơi lắc lư.
Trình Nghị nâng ngực cô lên, cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ mũm mĩm rồi ra sức mút vào, lại dùng rang nhay cắn nhè nhẹ.
Chu Dao khẽ rên rỉ, thân thể không tự chủ run lên, ôm lấy đầu người đàn ông đang chôn nơi ngực mình, ưỡn về phía trước, đưa bầu ngực vào trong miệng anh.