Nhật Ký Tình Yêu Trực Tuyến

Chương 60: [Ngoại Truyện 2] Phiên Ngoại Couple




Có lẽ do quá vội vàng nên đã làm cô đau, Chu Dao hít hà cào lên lưng anh: “Anh nhẹ một chút.”

Trình Nghị liếm đầu vú béo mập đỏ hồng, bởi bị ăn nên núm vú ướt đẫm run rẩy nằm trong miệng anh, anh mút chùn chụt như đứa trẻ, nuốt hết dòng sữa tươi từ vú cô chảy ra xuống bụng.

Nguyên Nguyên ăn rất khỏe, sữa của Chu Dao cũng dồi dào, bé bú một bên là đã đủ no rồi, nhưng ba của bé thì uống một bên cũng không biết thỏa mãn lấn sang bên kia, uống sạch tất cả sữa trong hai cái vú bự của mẹ bé.

“Này, không được uống nữa, chừa cho con gái một ít, nửa đêm con thức thì không có cho con bú, anh chờ bé khóc nhè đi.”

Thỉnh thoảng Nguyên Nguyên sẽ thức lúc nửa đêm, sau đó bé bú sữa một lần rồi ngủ một giấc đến sáng.

Tuy Trình Nghị cảm thấy uống chưa đã thèm, nhưng con gái cưng của anh mà khóc thì thật sự muốn lấy mạng của anh, mỗi lần cho bé bú sữa chậm hoặc không đủ nó, bé sẽ khóc gào lên, gào rất vang đội, tính tình khó chiều, mẹ Trình nói điểm này rất giống Trình Nghị.

Trình Nghị nghĩ bụng, còn may là điểm này giống anh, chứ nếu mềm mền chít chít giống mẹ thì bị người ta ức hiếp đến chết mất.

Anh dùng hàm răng nhay lấy đầu vú đỏ hồng, lại liếm liếm một chút mới chịu nhả ra.

“Đợi Nguyên Nguyên cai sữa rồi thì hai cái vú nặng trịch sữa này sẽ là của ông.”

Chu Dao cười đánh anh một cái, xem cô là cái gì vậy hả, là bà vú nuôi à?

Trình Nghị rướn người qua lấy áo mưa ở tủ đầu giường, đưa cho Chu Dao, để cô đeo vào côn thịt thô to của mình.

Từ lúc bọn họ quen biết đến giờ, Trình Nghị không bao giờ dùng áo mưa, bởi vì ngay lúc bắt đầu anh đã xác định tâm ý của mình, muốn cưới cái dâm huyệt non mềm cách cái màn hình chưa từng gặp mặt kia.

Lúc Chu Dao sinh Nguyên Nguyên, Trình Nghị cũng vào phòng sinh với cô, nhìn thấy cảnh cô sinh con lập tức bị dọa sợ, chờ lúc bác sĩ nói em bé đã ra đời, một ông chú là anh đây cũng không chịu đựng nỗi, mềm chân quỳ bò trên sàn nhà, Trình Nghị cũng chưa quên chuyện này đâu.

Sau đó, anh bị người anh em của mình cười nhạo rất lâu, Lý Minh Hiên cười ha hả, lau nước mắt nói ‘Lão Trình, mày được lắm, còn có thể để tao cười cả năm.’ Sắc mặt Trình Nghị lúc đó, đen như đít nồi không cách nào phản bác được, chỉ có thể hậm hực nói, ‘Đợi vợ mày sinh đi rồi mày sẽ biết’

Chuyện sinh con còn chưa tạo bóng đen tâm lý cho Chu Dao nhưng ngược lại đã tạo thành bóng ma cho Trình Nghị, thế mà lại bảo không cần sinh thêm đứa nữa, bọn họ có Nguyên Nguyên là đủ rồi.

Nhưng Chu Dao lại không nghĩ như vậy, cô muốn sinh cho anh thêm đứa nữa, nhưng từ khi nhìn thấy quá trình sinh nở của cô, bây giờ Trình Nghị như chim sợ cành cong, mỗi lần làm tình đều phải dùng đồ phòng tránh, cô cũng đành hoãn kế hoạch lại thêm vài năm.

Anh cũng không cho cô xuống dưới, vẫn để Chu Dao ngồi trên đùi mình, nhìn cô chật vật một phen, một hồi sau mới mang bao xong cho anh.

Chu Dao oán giận: “Thật khó mang.”

“Vợ đừng nôn nóng, kỹ năng này về sau em sẽ càng lưu loát.”

Ngón tay Trình Nghị sờ soạng hạ thân của cô, một tay bế cô lên, cởi quần lót của cô ném ra ngoài, chạm vào hai cánh hoa môi đầy đặn, sờ niết một hồi lâu mới đặt quy đầu đang căng trướng chống lên cửa huyệt.

Thân thể Chu Dao nhào về phía trước, cô ôm lấy đầu anh, trong miệng toàn là những tiếng ưm a không ngừng: “Anh chậm một chút… Chậm một chút.”

Cự vật thô dài của anh một bước tiến thẳng, cuối cùng chỉ còn lại hai túi thịt dính lấy bên ngoài hai cánh hoa của cô, Trình Nghị hận không thể mang túi con cháu đó nhét vào bên trong miệng huyệt non mềm cùng với côn thịt, muốn được cô dịu dàng bao bọc.

“Ha…. Vợ ông chặt thật, ông đã giã lâu như vậy rồi còn không thể làm em lỏng lẻo được chút nào.”

Chu Dao cắn lên vai anh: “Hư ~~ … Đi ra ….”

Trình Nghị nâng mông cô lên rồi thả xuống ngậm lấy gậy thịt, tốc độc càng lúc càng nhanh, giường cọ xát với sàn nhà tạo ra âm thanh ken két, tiếng rên rỉ cả hai người cũng không dám kêu to, vì sợ đánh thức bé Nguyên Nguyên.

Chu Dao ôm chặt Trình Nghị, thừa nhận cuồng phong bão táp từ những cú thúc của anh, đỉnh quy đầu nhiều lần đâm vào hoa tâm, góc cạnh tam giác cọ vào huyệt thịt trong cô, khiến cho thân thể nhỏ bé của cô run rẩy, dâm dịch từ trong tiểu huyệt ào ào chảy ra, làm ướt nhẹp toàn bộ vùng lông dưới cùng với tinh hoàn của anh.

Chu Dao dựa vào vai anh thở dốc, nhìn hình xăm trên ngực anh, bên cạnh hai chú chó hôm nào nay đã có nhiều hơn một chú chó con bụ bẫm, biến thành một nhà ba người.

Huyệt thịt cao trào co rút lại, càng mút chặt vật cứng rắn của anh hơn, siết chặt đến mức anh cảm thấy cả người tê dại, thiếu chút nữa đã nộp súng phóng đạn đầu hàng.

“Bà mẹ nó! Dâm huyệt mẹ nó quá chặt.”

Trình Nghị nắm lấy eo cô, hung hăng thúc mông hẩy lên trên, cho dù Chu Dao đã bị anh làm kiểu này nhiều lần, nhưng vẫn không thể thích ứng được kích cỡ côn thịt của anh được, huyệt nó căng trướng đến muốn rách ra.

Chu Dao ở trên người anh cũng muốn điên lên rồi, bộ ngực cọ xát với lồng ngực săn chắc của anh, núm vú chảy ra vài giọt sữa bắn lên trên ngực anh, trong không khí phảng phất mùi vị thơm ngọt của sữa.

Trình Nghị ngửi được mùi lập tức liếm môi thèm thuồng, anh rất muốn ngậm núm vú đỏ bừng kia bú mút, nhưng nghĩ đến tiếng khóc lảnh lót của con gái cưng, nên đành bỏ qua.

Cửa tử cung của Chu Dao bị quy đầu to lớn phá cửa đi vào làm loạn bên trong, cô rên rỉ kêu gào, trầm luân trong tình dục cuồng loạn mà anh mang đến: “Hư hư … Lão Trình….”

Trình Nghị hôm lên môi cô, nuốt tất cả những tiếng rên rỉ yêu kiều vào miệng, trong khoang miệng của anh đều là hương vị sữa, Chu Dao bị động phải nếm lấy hương vị của chính mình.

Dưới thân Trình Nghị thúc đẩy không ngừng, tiếng vang kẽo kẹt do chân giường cọ sát với nền nhà tạo ra càng lúc càng kêu vang, anh cắm vào hoa huyệt mềm non của cô chừng vài chục cái, cuối cùng đâm vào thật sâu rồi bắn ra.

Chu Dao đạt được cao trào, ngã người xụi lơ nằm trong ngực anh, Trình Nghị rút côn thịt còn đang cắm trong tiểu huyệt của cô ra ngoài, gỡ bao ném đi, bên trong tích đầy tràn tinh dịch trắng đục.

Đưa cái áo mua chưa đầy tinh dịch đến trước mặt cô, cười đểu: “Vợ cho anh uống sữa, anh đút tinh dịch cho vợ .”

Anh giữ chặt tay cô, xách cái áo mưa nặng trĩu dí lên môi cô.

Túi tinh dịch bị anh lắc lư muốn tràn rơi ra ngoài, mùi hương tanh nồng ập đến trước mắt, nhìn thấy túi tinh dịch vừa nồng vừa hôi của anh sắp chạm vào môi, Chu Dao sợ tới mức lắc đầu tránh né.

“Hu hu…. Đồ lưu manh… Em không cần.. Đồ xấu xa…”

Đột nhiên tiếng con gái bật khóc vang lên, Trình Nghị không thèm quan tâm, kiên trì muốn nhào tới, cho cô uống hết túi tinh dịch của mình, nhưng anh quên mất, con gái nhà anh là một tiểu ác ma.

Nguyên Nguyên thấy mình khóc lâu như vậy, cũng không ai để ý đến mình, vừa đói vừa ấm ức, gào càng lớn tiếng hơn.

“Anh đừng quậy nữa, Nguyên Nguyên đói bụng, em phải cho con bú sữa.”

Trình Nghị rầu rỉ: “Chậc, tiểu yêu tinh này.”

Ngược với vẻ không vui của anh, Chu Dao cảm thấy mình may mắn thoát được một kiếp, cũng không phải là cô chưa uống tinh dịch của anh lần nào, chỉ là mùi vị của cái đó quá mức, cho nên Chu Dao không thích.

Trình Nghị thắt gút cái bao lại, bước xuống giường ném vào sọt rác, anh mặc quần áo lại chỉnh tề, thấy Chu Dao cũng định xuống giường, vội nói: “Em không cần xuống, để anh ôm con đến.”

Nguyên Nguyên thấy ba đến ôm mình chứ không phải mẹ thân yêu, nhóc bẹp bẹp miệng muốn khóc toáng lên, không đợi nước mắt rơi xuống thì ba ba đã ném nhóc vào ngực của mama rồi, nhóc lập tức nín khóc, nhếch cái miệng chưa có cái răng sữa nào cười một cái toe toét hở lợi với mama mình yêu nhất.

Trình Nghị bực mình, khều lỗ mũi của con gái: “Con đúng là cái trứng thối nhỏ mà.”

Chu Dao cũng không nhịn được cười theo.

Trình Nghị hiểu rõ, kiếp này anh không chỉ có thua dưới tay cô gái tên Chu Dao, mà anh còn thua dưới tay cái trứng thối nho nhỏ này nữa đấy.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.