Trình Nghị nằm dựa gốc đa phơi nắng, thỉnh thoảng có mấy cô chó cái xinh đẹp tạo dáng đi qua xung quanh, giả vờ vô tình ném cho hắn một ánh mắt gợi tình.
Hắn nhắm mắt, chán chường phẩy đuôi, nếu là trước đây thì có lẽ hắn còn tùy tiện động dục đè chặt một cô chó làm một phát rồi, nhưng từ khi nhìn thấy em chó xinh đẹp mà nhà thôn trưởng mang từ nước ngoài về, thì hắn cũng chẳng vừa mắt được cô chó nào nữa.
Nhớ lại lúc ngồi cùng mấy anh em canh me ở cửa nhà thôn trưởng, nhìn thấy con gái nhỏ nhà đó dắt bé ra ngoài đi dạo, cái đuôi nho nhỏ vẩy vẩy, cái mông tròn tròn vểnh lên thật tuyệt.
Hắn dùng chân trước đào đất, lửa dục khó nhịn được, suýt chút nữa là đã xông lên cưỡi trên lưng bé, đâm vào cái huyệt hồng hồng kia.
Hắn ấn mông hẩy bùn đất, gậy thịt chó của hắn căng phồng muốn nổ tung, nghĩ chỉ muốn đâm vào lỗ nhỏ non nớt của em chó cái kia.
Đã mấy ngày rồi mà bé vẫn chưa ra ngoài.
Chu Dao nghe thấy tiếng sủa đáng sợ, nên quay đầu nhìn lại, dưới gốc cây đa có mấy anh chó cao to vạm vỡ, trong đó có một anh chó săn màu lông đen ánh vàng là cường tráng nhất, ánh mắt anh chó săn lộ ra vẻ hung bạo nhìn cô chằm chằm, răng nanh bén nhọn đến đáng sợ, Chu Dao sợ tới mức chạy vài ba bước trốn sau lưng cô chủ.
Mỗi lần cô chủ dắt bé ra ngoài chơi đều thấy tên chó săn ngồi xổm ở chỗ đó nhìn mình, ánh mắt kia thật đáng sợ, giống như muốn xé xác bé rồi nuốt vào bụng, lần tới cô chủ muốn dắt Chu Dao ra ngoài thì bé nhất quyết không chịu đi, sợ gặp phải tên chó săn đầu to kia.
Tuy Chu Dao là thú cưng nước ngoài, nhưng bé cũng có thể nghe hiểu ngôn ngữ ở đây, bởi vì từ nhỏ bé đã được cô chủ mua về nuôi dưỡng.
Cô chủ có vài chị em tốt, các cô ấy cũng có nuôi chó, nhưng đều là chó nhà, cô chủ thấy Chu Dao không chịu ra ngoài chơi, sợ bé buồn chán nên nói mấy chị em đưa chó của mình đến chơi cùng bé.
Chu Dao là giống chó Pomeranian hiền lành, cũng không phải vì mình được sinh ra ở nước ngoài mà kiêu ngạo, chị em của cô chủ đưa chó cưng đến chơi, bé đều tiếp đón rất nhiệt tình, còn mang đồ chơi của mình ra chơi cùng các bạn.
Bé cũng quen được vài người bạn tốt, hôm nay nghe thấy A Hoa nhà hàng xóm đỏ mặt nói: “Cũng không biết Trình Nghị làm gì, cũng không để ý đến tớ.”
Một bạn khác nói: “Ha ha ha … Không phải là cậu thích hắn ta rồi chứ?”
A Hoa mặt đỏ càng thêm đỏ: “Ai mà không thích anh ấy cho được, anh ấy chính là một anh chó đẹp trai nhất, cao lớn nhất thôn chúng ta mà.”
Chu Dao hỏi: “Trình Nghị là anh chó nào?”
Có bạn khác cướp lời: “Chính là anh chó săn lông đen í, là anh chó cao to vạm vỡ nhất thôn đó.”
Chu Dao nghĩ bụng, thì ra là anh ta, cô khinh thương bẹt miệng một cái, anh ta đẹp chỗ nào chứ, còn không bằng một nửa của Jack. Jack là chó chăn cừu, vừa galant lại vừa lễ phép, có chỗ nào trắng trợn suồng sã muốn ăn cô như tên chó săn phèn chúa kia.
A Hoa nhìn ra được vẻ khinh thường của Chu Dao: “Còn nữa nha, chym của anh ấy là lớn nhất, mỗi lần chịch tớ thấy sướng như điên, bị anh ấy chịch một lần thì kiếp chó này cũng đáng giá.”
Một vài người bạn khác nghe thấy cũng xôn xao đồng ý, trên mặt đều là ý xuân.
Trong giọng nói của A Hoa có chút đau lòng: “Chính là anh ấy rất kén chọn, tớ đã bị anh ấy chịch một lần, không phải cô chó nào ảnh cũng để mắt tới.”
Chu Dao vẫn cứ khinh thường, nhớ tới ánh mắt của hắn, trong lòng cô đều là sợ hãi.
Lại một tháng qua đi, Chu Dao dần dần cũng quên người này, cô chủ ra tỉnh thành vài ngày còn chưa về, cô ở nhà buồn đến hoảng nhưng không có bạn chơi cùng, hôm nay rốt cuộc nhịn hết nổi, tự mình chạy ra cửa đi tìm A Hoa gần đó không xa.
Đợi đến khi bé trở về thì đã bị anh chó săn hung ác kia chặn bít đường, bé chạy đường nào cũng bị hắn chặn lại không cho đi.
Chu Dao đè nén sợ hãi trong lòng, lễ phép nói: “Mời anh nhường đường một chút, tôi phải về nhà.”
Trình Nghị miệng ngậm cỏ khô, đứng cà lơ phất phơ trước mặt bé, hắn đã đợi em chó này suốt cả tháng mới bắt được, thì lấy cớ gì mà dễ dàng thả đi.
“Em chó này tên là gì nhỉ?”
Chu Dao bị anh gọi như vậy tức đến mặt đỏ bừng, quả nhiên là chó đực nhà quê vừa thô lỗ vừa vô lễ, “Anh này, mời anh lịch sự gọi tôi là cô cho đàng hoàng.”
(*Chỗ này Chu Dao gọi là tiên sinh và nữ sĩ)
“Chó má! Nói tên của em ra, nếu không tôi sẽ không cho em đi.”
Chu Dao xoay đầu không thèm nhìn hắn, bị hắn chọc cho nhức cả đầu: “Anh này, anh cứ như vậy đúng thật là không phải hành vi của người có học”
Bé nói xong rồi, quay đầu sang hướng khác.
Trình Nghị lười phải suy nghĩ từng câu từng chữ của bé, thân thể to lớn của hắn chặn bít đường về: “Ông là coi trọng em đấy.”
Chu Dao nghe thấy anh nói vậy, ngước mắt: “Tôi có bạn trai rồi.”
Trình Nghị hung ác trừng bé: “Là con chó đực nào! Xem ông có cắn chết hắn không! Dám chơi chó cái của ông!”
Chu Dao cảm thấy giáo dưỡng lễ nghĩa cô có cũng bị hắn chọc quên hết, dựng thẳng hai lỗ tai lên: “Anh có thể nói chuyện lịch sự được không?”
Hắn thò đầu qua, chằm chằm nhìn bé, trong mắt tóe lên vẻ hung ác như sói, nhe răng trợn mắt gầm gừ, hơi thở toát ra từ lỗ mũi hắn làm lay động lớp lông mềm mại trên người bé, miệng hắn cũng chạm đến miệng Chu Dao.
Chu Dao không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, sợ tới mức lắc đầu bỏ trốn, tránh né cái miệng đang đến gần của hắn.
Bỗng có tiếng của cô chủ vang lên từ phía xa: “Dao Dao, cưng làm gì ở đó? Nhanh về đây nào!”
Chu Dao vội vã cúi đầu chạy một mạch đến chỗ cô chủ đã mấy ngày không gặp, rồi quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn đứng ở đó nhìn chăm chăm vào bé, trên mũi phà ra một lớp khói mỏng, lưỡi to lè ra liếm quanh miệng.
Trình Nghị có chút rầu rỉ, bà mẹ nó chứ! Suýt chút nữa là có thể hôn được cái miệng trinh trắng của bé chó xinh đẹp rồi.