Biệt thự.
Tần quản gia chờ ở đã lâu, nhìn thấy vài người trở về, hắn vội vàng ra nghiêng
đón.
“Tiên sinh, thiếu gia, các ngươi không có việc gì chứ!”
Niếp Nhân Quân vỗ vỗ bả vai Tần quản gia, khóe miệng gợi lên một nụ cười
vương giả bất phạm:“Chỉ là trải qua một chút phòng ba nhỏ bé thôi.”
Sau đó ba người kia lần lượt xuống xe.
Đôi mày kiếm của Niếp Ngân nhíu lại, đôi mắt chim ưng ngưng trọng nhìn quét
toàn bộ đình viện.
Theo sau, có chút ảm đạm.
Thư phòng.
Bốn người ngồi ở bên trong, không khí nghiêm túc nhưng cũng không khẩn
trương.
“Kế tiếp, chúng ta sẽ làm gì?” Niếp Tích đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn
thưa thớt của Mã Nhĩ tạp hắn rất nóng lòng.
Niếp Nhân Quân loạng choạng cầm cái chén hồng rượu, khí vững như
sơn:“Nhìn lại tất cả mọi thì có ba người biểu hiện khác thường, Niếp Hoán,
Rawson còn có Niếp Nhân hằng, cha nghĩ hết thảy mọi chuyện đều là bọn họ đã
thông đồng tốt với nhau trước, cha tính tìm Niếp Nhân Hằng nói chuyện.”
Niếp Tích xoay người, đi đến trước mặt cha trên mặt có chút sầu lo:“Cha, con
cảm thấy việc này cũng không thể được, lấy tính cách Niếp Nhân Hằng ra hắn
không phải người nào cũng nói chuyện được với hắn, nếu tìm hắn nói chuyện
chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Niếp Nhân Quân thong dong cười cười:“Nếu tìm hắn nói chuyện, cha tự nhiên
sẽ có lợi thế.”
Hắn đứng dậy, đi thong thả đi đến bên cửa sổ, nhìn về phương xa:“ vài năm
nay Niếp Nhân Hằng ở Nam Âu, bên đó có rất nhiều động tĩnh, cha nghĩ hắn
biết con trai mình không thể thừa kế Niếp môn, cho nên ở bên kia vụng trộm
xây dựng thế lực của mình, tính còn có chỗ cho mình đương lui, mà chính phủ
tựa hồ cũng không mua gì của hắn.”
“Nam Âu? Bên kia mười mấy quốc gia nguyên thủ bên kia và cha đều chí giao,
cha tính lấy cái này ra làm điều kiện sao? Nhưng mà......” Niếp Tích cũng không
nói gì đi xuống, trên mặt sầu lo lắng vẫn như cũ.
Niếp Nhân Quân thở dài một hơi:“Trò chơi vớ vẩn này là muốn đẩy chúng ta
đên chỗ chết đây mà, không dứt điểm sợ là chúng ta cũng khó có thể thoát.”
Hai mắt hắn nhìn phương xa, nhưng đáy mắt lại tràn ngập lệ khí, phẫn ý cũng
không phải là vì Niếp Nhân Hằng, mà vốn nghĩ muốn là cái vị trí người thừa kế
Niếp môn đã dễ như trở bàn tay rồi nhưng tự nhiên tên Niếp Hoán lại diệu
sống lại,tâm tư của hắn giờ thật phiền, kế hoạch đã định sẵn, Niếp Hoán tự
nhiên xuất hiện, một khắc tất cả đều mọi thứ đều dừng lại, điều này làm cho
hắn xấu hổ không thôi, nhưng cũng chưa chết tâm.
“Niếp bá bá, cháu biết một việc, cháu cảm thấy chuyện này có vẻ rất quan
trọng.” Tu Nguyệt thư thái đi tới sau lưng Niếp Nhân Quân, khoác lấy cánh tay
Niếp Tích.
Lúc này, hành động của Tu nguyệt làm cho hắn trong lòng có chút không kiên
nhẫn, bất quá hắn cũng không có phản đối hành vi của cô, hắn biết rõ tính cách
Tu nguyệt, hiện tại nếu đẩy ra cô sẽ không tiếp tục nói nữa.
Niếp Nhân Quân xoay người, chú ý rất cao tới chuyện này:“Chuyện gì?”
Tu Nguyệt bình tĩnh:“Ngày mai Rawson quản gia sẽ đi Las Vegas, gặp một
người quan trọng.”
“Hả?”
Niếp Nhân Quân và Niếp Tích nới rộng đồng tử.
“Tại sao cô biết?” Niếp Tích vội vàng hỏi.
Tu Nguyệt cũng thấy khuôn mặt Niếp Tích rất nghiêm túc:“Bởi vì Niếp Nhân
Nghĩa cũng sẽ đi. Tôi trong lúc vô tình nghe được vợ chồng Niếp Nhân nghĩ nói
chuyện, mới biết được chuyện này.”
Thấy hai vẻ mặt nghi hoặc của hai cha con, cô tiếp tục nói:“Tuy rằng không có
nghe từ đầu, nhưng về sau cháu nghe thấu rất rõ Niếp Nhân Nghĩa đối với
chuyện mà hắn nói, hơn nữa hắn nhất định phải đi xem ra hình như là rất sợ đối
phương, hắn hỏi có những ai đi cùng, cháu thực nghe rất rõ hắn nói có tên
Rawson quản gia hơn nữa nói tới cái tên này, hắn còn dặn dò trăm ngàn lần
không được để lộ bên ngoài Niếp môn biết.”
Tu Nguyệt nói xong, thư phòng im lặng một lát, vài người lâm vào trầm tư.
“Con đoán có thể là Niếp Nhân Thế hay không?” Niếp Nhân Nuân lại đi thong
thả đến bên cửa sổ, uống cạn chén hồng rượu, âm tà cười.
Niếp Tích nhún vai, khinh thường nói ra một câu:“Vậy thì chỉ có chính mắt đi
xem mới biết được.“Hay cháu về trước bên kia, xem có thể tìm ra chỗ gặp mặt
hay không.” Tu Nguyệt vội vàng nói.
Niếp Nhân Quân quay đầu thực vui mừng nhìn cô gái xinh đẹp này, khóe môi
bình tĩnh nói một câu:“Không cần đi, muốn điều tra ra hành tung bọn họ, thực dễ
dàng. Chẳng qua bác còn nghĩ sợ Niếp Nhân Nghĩa sốt ruột, nghĩ mau chóng
đem cháu đưa trở về, nếu Niếp Nhân Nghĩ và Rawson sau lưng có chuyện gì,
bác cũng không còn mặt mũi nữa.
Khi nói chuyện, hắn yên lặng đi tới bên cạnh Niếp Ngân, một phân sầu lo khác
nhìn cái di động của hắn.
Niếp Ngân hình như vẫn đăm chiêu ngồi ở trên ghế, vừa ngồi xuống hắn đã
châm một điếu xì gà, đến bây giờ đã hoàn toàn đã tắt, nhưng mà hắn vẫn cầm
nó ở trên tay như cũ, tựa hồ không có nhận ra trên khuôn mặt lạnh nhạt lấy vẻ
suy tính sâu xa ra ngụy trang, nhưng không phát giác được cha đang tới gần.
“Có chuyện?” Niếp Nhân Quân lấy tay đặt nhẹ nhàng lên đầu vai Niếp Ngân.
Niếp Ngân thong dong ngẩng đầu nhìn cha một cái, lắc nhẹ đầu, ý bảo không
cần lo lắng.
Sau đó hắn điều chỉnh một chút, đứng lên, dập tắt điếu xì gà:“Chuyện này cha
đừng quan tâm, giao cho con cùng Tích là được. Loại người vớ vẩn như Niếp
Nhân Hằng còn không có tư cách để cha phải tự mình tìm hắn nói chuyện.”
Tiếp theo, hắn lấy tư cách huynh trưởng ra nói với Niếp Tích:“ Tin tức của Tu
Nguyệt rất hữu dụng, tên Rawson quản gia này nhất định là có vấn đề, chúng ta
nắm chặc thời gian tách nhau ra hành động, em đi Las Vegas trước, anh muốn
về Niếp môn để làm rõ mọi chuyện, rồi sau đó lập tức sẽ đi cùng em hội hợp.”
“Về Niếp môn?” Trong phòng tất cả mọi người đều không hiểu Niếp Ngân
muốn làm cái gì.
Niếp Ngân hít sâu một ngụm xì gà, một bộ anh lãng ở trong sương khói có vẻ
phá lệ thâm trầm.
“Nếu người kia ở Las Vegas không phải là Niếp Nhân Thế, thì Niếp Nhân Thế
nhất định sẽ ở Niếp môn. Huống hồ, Niếp Hoán lại không dồn chúng ta vào
đường cùng, mà lại dể cho chúng ta một thời gian có thể hiểu được bên trong
có vấn đề.”
Nói xong, một mình hắn đi ra khỏi thư phòng.
Những người khác không có còn chuyện gì nữa, cũng đồng ý với kế hoạch của
hắn, về phương diện khác mọi người ít nhiều gì cũng biết hắn vì vấn đề gì mà
phiên lão, cho nên cũng không làm phiền hắn.
“Anh của anh so với anh giống ai đó hơn!” Tu Nguyệt khiêu khích Niếp Tích.
Niếp Tích liếc cô một cái, cho là không đúng:“Buổi tối hôm nay đừng vào phòng
tôi.”
Tu Nguyệt lắc lắc cái eo dùng sức nịnh nọt một chút:“Tôi không chỉ muốn vào
phòng anh ngủ, còn muốn đi theo anh tới Las Vegas đây.”
Lúc này trời đã sáng.
Niếp Nhân Quân đi ra thư phòng mới biết điều đó, cũng không chỉ có một mình
hắn mà còn có Tần quản gia đang chờ ở cửa.
Tần quản gia nhìn thấy Niếp Nhân Quân đi ra hắn cũng không nói gì, mà chỉ
lẳng lặng đi theo phía sau hắn, phiền lão lo âu, Niếp Nhân Quân thấy vậy thì
không chịu nổi.
Niếp Nhân Quân quay lại nhìn Tần quản gia, ánh mắt có chút xúc động:“Sao
vậy?”
Tần quản gia mệt mỏi ngước mắt nhìn Niếp Nhân Quân, chỉ bình tĩnh tươi
cười:“Không có việc gì, tiên sinh, bây giờ không còn sớm tiên sinh trở về
phòng nghỉ ngơi đi.”
Niếp Nhân Quân bình tĩnh nhìn Tần quản gia tươi cười thực mất tự nhiên, trong
lòng không hiểu sao dâng lên từng trận chua xót, hắn vui mừng cười cười, đặt
tay lên đầu vai Tần quản gia:“Tôi không có bảo Tần quản gia chờ ở bên ngoài,
lần sau không cần chờ tôi, bác đừng lo lắng. Bác tuổi cũng đã cao nên chú ý
đến thân thể, bác đã ở với tôi 13 năm rồi, tôi còn trông cậy vào bác phục vụ rất
nhiều, tôi sống được đến bao lâu, bác cũng phải sống với tôi đến lúc đó đừng
để cho tôi thất vọng.”
Nói xong, hắn mỉm cười xoay người đi về phía trước vài bước, khóe mắt hình
như có cảm giác được thân thể Tần quản gia hơi hơi chấn động, ảm đạm cúi
đầu, vẫn đứng đó.
Hắn lại quay lại, đứng ở trước mặt Tần quản gia, khóe miệng im lặng không
nói gì, nhưng lại để phát ra hơi thở trầm trầm, lời nói của hắn làm cho Tần quản
gia nghi hoặc.
Tần quản gia chậm rãi ngẩng đầu lên, nếp nhăn ở khéo mắt lộ ra tuổi tác của
hắn, nhưng hiện tại nhìn qua, lại so với lúc buổi chiều càng thương lão nhiều
hơn.
“Tiên sinh, tôi biết tôi chỉ là một quản gia thì không nên nói, nhưng vô luận như
thế nào cũng mong tiên sinh phải bảo trọng lấy mình, đừng làm chuyện gì quá
nguy hiểm.”
Đôi mày kiếm của Niếp Nhân Quân hiện nên vẻ u hoặc, đối với Tần quản gia
nói tới vấn đề này hắn cũng không quá ngạc nhiên, nhưng vẫn cảm thấy đột
ngột.
“Bác đi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tần quản gia cúi đầu:“Không dối gì tiên sinh, bắt đầu từ đêm qua, tôi cảm thấy
vôi cung bất an, có một loại dự cảm thật không tốt, hôm nay chờ tiên sinh trở
về, cảm giác mỗi một phút đều như trải qua một năm.”
Niếp Nhân Quân dài thở dài một hơi, thong dong cười cười, hắn hiểu được,
ông ấy đã có tuổi, khó tránh khỏi lo lắng cho hắn và mọi thứ xung quanh hắn
:“Bác đã nghĩ quá nhiều, hiện tại chở về lo ngủ cho khỏe đi, ngày mai không
cần bác tự mình chuẩn bị bữa sáng nữa, đây là mệnh lệnh.”
Tần quản gia tựa hồ như còn muốn ở lại bên Niếp Nhân Quân, nhưng lại không
thể không chấp hành mệnh lệnh, hắn hơi hơi nghiêng người, đi về phòng ngủ
của mình, đi thực thong thả, đi thực ưu xung.
Nhưng xung quanh hắn còn rất nhiều người, nhìn Tần quản gia chầm chậm rời
đi, Niếp Nhân Quân thong dong bình tĩnh nhưng lại có chút đăm chiêu.
Nguy hiểm? Hai chữ này có sao lại ở bên hắn, hắn còn có thể nguy hiểm gì
nữa? Nhưng rõ ràng hôm nay hắn có chút đắc ý, nhưng hắn lại không có nửa
điểm cảm thất vui mừng.
Hắn không về phòng của mình, mà đi qua phòng Niếp Ngân.
“Cốc, cốc, cốc, cốc” Hắn gõ cửa, cửa phát ra âm thanh chầm thấp nhưng lại
không thấy gì, Niếp Nhân Quân mở cửa rồi định đi vào nhưng không cảm nhận
được hơi thơ của Niếp Ngân trong phòng. Niếp Nhân Quân cũng không đi vào
trong phòng để nhưng hắn có thể cảm nhận được Niếp Ngân không có ở đây,
đây chính là cha con hiểu nhau, tuy rằng rất yên tĩnh nhưng hình như hắn biết
mình phải đi đâu để tìm Niếp Ngân.
Buổi tôi ở biệt thự rất yên tĩnh, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mắt hắn,
bởi vì ánh đèn trong biệt thự vẫn bật rất sáng, có thể đem ánh sáng của ban
ngày ra để ví, chẳng qua biệt thự xây ở đây nên ảm đạm đi một chút.
Niếp Nhân Quân đẩy cửa ra và một can phòng khác, nhìn thấy một người đang
yên tĩnh ngồi trên ghế và người đó không phải ai khác chính là Niếp Ngân.
Niếp Ngân một mình ngồi một chỗ, không nhúc nhích, ban đêm tại đây cũng
không phải là quá yên tĩnh, nhưng lại làm cho Niếp Nhân Quân cảm thấy ngược
lại, ánh lửa của điếu xì gà sắp tắt chỉ còn lại một hình chữ nhất (chữa nhất: 一)
màu đen, xì gà ở dưới bàn lớn nhỏ đều có và có một cái nổi bật trên bàn, làm
cho người ta thực dễ nhận thất có một chiếc điện thoại.
Niếp Nhân Quân không nói gì, cũng không có bật đèn, đi đến quầy bar tự rót
cho mình một ly hồng rượu, sau đó đi ra đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về phương
xa.(trong phòng này không bật đèn còn ở bên ngoài phòng này thì có)
“Khuya như vậy còn uống rượu, đối với thân thể không tốt.” Một âm thanh trầm
ổn từ phía sau Niếp Nhân Quân phát ra.
Sao không làm thử xem kết quả ra sao?” Hắn xoay người lại, đối mặt Niếp
Ngân, sau đó uống một ngụm.
“Nếu như làm thử thì sẽ khổ.” Niếp Ngân thản nhiên nói.
Niếp Nhân Quân nói một câu:“Nhưng mà ngay cả dũng khí nếm thử, thì cũng sẽ
khổ.”
Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, vẫn tiếp tục cầm cái điếu xì gà sắp tắt
kia:“Dũng khí, cái loại này nọ này chỉ dùng để đến bảo vệ mình lúc gặp nạn,
ngay cả ở đây cũng phải dùng đến!”
Niếp Nhân Quân loạng choạng cầm chén hồng rượu:“Con cho rằng mình là
quan trọng, sau đó dùng dũng khí bảo vệ tốt nó, đây cũng là một đạo lý của hai
cha con chúng ta.”
Hai cha con cách xa nhau mấy thước, nên không nhìn rõ mặt nhau lắm, tuy vậy
nhưng lại cảm thấy thật xa nên mà cũng không có dũng khí đối mặt lẫn nhau.
Hai cha con không lên tiếng nhìn nhau thật lâu, nhìn nhau nhưng lại không thấy
rõ mặt đối phương, nhưng có thể cảm nhận được trong lòng đối phương đang
nghĩ gì. Sau đó, hai người nở nụ cười, thanh âm không lớn nhưng lại làm lay
động toàn bộ đêm tối.
Niếp Nhân Quân đi đến bên tủ rượu phía trước, lại một lần nữa châm chậm rót
hai chén hồng rượu, ngồi ở đối diện Niếp Ngân, một ly đặt ở trước mặt mình,
một ly khác hắn lại cố ý đặt ở bên cạnh điện thoại Niếp Ngân, đem ly rượu
đặt lên trên điện thoại.
Niếp Ngân tự nhiên chú ý đến hành động của cha có dụng ý khác, bất quá hắn
cũng không có biểu hiện ra ngoài.
Thật giống như ngày xưa hắn còn nhỏ cùng chơi với cha,hai cha con đánh cờ
vĩnh viễn đều là ba bước về sau rất tiêu sái, cho nên trước mắt thương nhất tốt
tổn hại nhất sĩ, hai cha con hoàn toàn sẽ không động dung.
“Niếp môn là một chỗ nguy hiểm.” Niếp Ngân lạnh lùng nói.
Hắn cố tình nói lệch sang ý khác, nhưng mà thật ra Niếp Ngân đã hiểu.
Hắn thân là đặc công, vô số lần ở hắc đạo chém giết giống như cơm bữa, làm
cho hắn bất an cũng chỉ có một nơi đó là Niếp môn.
Niếp nhân quân cười yếu ớt một tiếng, lại hỏi niếp ngân:“Thế giới này lại có
chỗ làm cho con sợ sao?”
Niếp Ngân nhìn giương mặt cha mình, thong dong nói:“Con không phải thần, tất
nhiên có lúc sẽ phải sợ hãi.”
“A? Cho nên nói, nhân loại thật sự phức tạp, con sợ chuyện gì......” Nói tới đây,
Niếp Nhân Quân dừng một chút, giọng điệu tăng lên tiếp tục nói:“Cũng có chuyện
hoang mang, là con nói sao?”
Nghe cha nói xong, Niếp Ngân có chút hơi hơi xúc động, hắn cười lạnh một
tiếng, không nói gì, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cha mình, biểu tình có chút
khác thường.
Niếp Nhân Quân cũng không để ý tới ánh mắt sác bén của Niếp Ngân, hắn
ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, u oán thở dài một hơi:“Cũng không biết Thanh Nhi
hiện tại ở nơi nào? Trên người con bé không biết có mang theo tiền không?
Thanh nhi còn trẻ, không biết đến một đất nước xa lạ này có gặp nguy hiểm.”
Tâm trạng Niếp Ngân có chút phai nhạt bây giờ không còn dùng ánh mắt sắc
bén nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân nữa, hơn một phần suy tư.
“Lại nói tiếp, cha cũng thật có xin lỗi với Thanh Nhi, lẽ ra không nên đưa con bé
tới cái nghi lễ vớ vẩn đó, cha cũng không nghĩ tới sẽ đem nguy hiểm đến cho
Thanh nhi, mỗi lần nghĩ đến đây, cha đều đã cảm thấy trong lòng thật có lỗi.”
Niếp Nhân Quân lại nói tiếp.
Niếp Ngân cầm ly rượu lên, uống cạn rồi đặt lại xuống bàn, nhưng không để
lại chỗ cũ.
“Cha muốn nói cái gì? Cha của con.”
Niếp Nhân Quân không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Niếp Ngân, mà thong
dong nhìn Niếp Ngân bỏ ly rượu xuống, trên mặt thản nhiên cười:“Không
phải con nói trễ rồi không nên uống hồng rượu sao?”
Niếp Ngân lạnh lùng nói:“Vô luận là người nào, nêu ở bên cạnh con, đều sẽ
đau khổ như con.”
“Nhưng Thanh nhi thì sao? Con tính thế nào?” Niếp Nhân Quân hỏi, giọng nói
rất nghiêm khắc.
Niếp Ngân hơi hơi run sợ một chút, đứng dậy nói:“Cha hôm nay nói chuyện thật
kỳ quái, huống hồ ngày mai còn có chuyện quan trọng.”
Niếp Nhân Quân cười lạnh một tiếng:“Sao? Con không có dũng khí đối mặt với
chuyện này sao?”
Vừa nói xong, Niếp Ngân vừa muốn đi nhưng lại phải trở lại, ngồi nguyên tại
chỗ.
“Con có dũng khí uống chén hồng rượu có dũng khí làm mình đau khổ, nhưng
tại sao lại không có dũng khí cầm cái điện thoại dưới ly rượu gọi đi?” Niếp
Nhân Quân từng chút từng chút hỏi dồn.
“Có một số việc, cha còn không biết.” Niếp Ngân thản nhiên nói ra một câu.
Niếp Nhân Quân đứng dậy, có chút tức giận cười to vài tiếng:“Ha ha ha, con
nghĩ cha không biết chuyện Lãnh Thiên Dục, chuyện Thượng Quan Tuyền,
không ngờ chuyện này lại làm con khó xử?”
Ba câu này làm cho Niếp Ngân trong lòng cả kinh, hắn quay đầu, nhìn gương
mặt quen thuộc của cha, nhưng trên mặt vẫn như cũ hắn vẫn duy trì sự điềm
tĩnh.
“Cha điều tra qua?”
Niếp Nhân Quân nghếch môi cười:“Chuyện đó với cha mà nói rất đơn giản.”
Đối với cha mình Niếp ngân không tức vì đã điều tra mình, hắn đã dự kiến
trước chuyện này.
“Cha đã biết chuyện này, cũng có thể hiểu được vì sao con không gọi điện.”
Niếp Nhân Quân nói:“Cha biết được chuyện này cho nên mới hy vọng con có
thể gọi điện thoại.”
Niếp Ngân có chút kích động đứng lên:“Chẳng lẽ cha từ đầu nghĩ muốn con trả
thù? Lúc đầu con cũng nghĩ sẽ rất đắc ý, có thể phát tiết và trả thù, nhưng một
thời gian sau con lại phát hiện thật không phải vậy.”
Niếp Nhân Quân mạnh vỗ cái bàn, ban đêm yên tĩnh làm cho âm thanh này trở
nên điếc tai, phát vỡ kích động của Niếp Ngân.
Hắn có chút xao động vội vàng hỏi Niếp Ngân:“Con hiểu được tình yêu sao?”
Một câu này giống như được hồi âm lại, lặp lại ở trong đầu Niếp Ngân một lần
nữa.
Đúng vậy, câu hỏi này sao quen thuộc, chính hắn đã bị một người khác hỏi qua
câu hỏi này? Nhưng hắn hiểu được sao? Vì cái gì mà nhìn vấn đề này thật đơn
giản, nhưng hiện nay trong đầu lại không có đáp án? Mất đi tiểu Tuyền, đến
hôm này hắn vẫn cảm thấy đau, mỗi lần nhớ tới tiểu Tuyền bị Lãnh Thiên Dục
cướp đi, hắn không thể khống chế phẫn nộ,chẳng lẽ không đúng là tình yêu
sao? Nhưng vì sao hắn không tìm ra đáp án?
Niếp Ngân điều chỉnh lại cảm xúc, u thở dài một hơi, khôi phục khuôn mặt lạnh
nhạt:“Con không muốn nói đến vấn đề này nữa, con đi ngủ trước cha cũng sớm
nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, hắn lập tức đi ra khỏi cửa, chút không có
dừng lại.
“Được được cha biết trong lòng con còn rối răm, con là người đứng đầu họ Niếp, cứ dựa theo dũng cảm trong lòng mà làm.”
Âm thanah lời nói của Niếp Nhân Quân vừa vừa, Niếp Ngân yên lặng đi ra khỏi
cửa để lại cánh cửa khép hờ hờ.
“Hừ, xú tiểu tử, tại sao trong chuyện này con lại kém xa với em trai của mình
như vậy.”
Nói xong, Niếp Nhân Quân căm giận đi đến bên cạnh cửa sổ, để một bàn tay
đặt trên cửa sổ. Sau đó, hắn lấy điện thoại của mình ra, nhìn đến ảnh chụp của
Ruby, lúc đó hắn và Ruby chụp chung với nhau, Ruby cười thực hạnh phúc, mà
hắn lúc ấy cũng thực vui vẻ.
“Xú tiểu tử, con so với cha cũng vẫn còn kém xa.” Nói xong, hắn không để ý
đến giờ đã muộn, lưu loát ấn dãy số gọi điện cho Ruby.
“Vâng...... Làm sao vậy?” Bên kia giọng nói còn đang ngái ngủ, âm thanh mềm
mại, thấm vào lòng người.
Niếp Nhân Quân la lớn với cái điện thoại:“Tôi rất dũng khí nói với em, tôi từ bỏ
người vợ cũ đã mất, bây giờ chỉ quan tâm mình em! Tiếp tục ngủ đi.” Nói xong
liền tắt điện thoại, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa.