Niếp Môn

Chương 66: Gọi tôi là Băng Sơn




Niếp Tích bướng bỉnh nở nụ cười, giống như hạo xỉ trên bầu trời cầu nguyệt.
“Nếu là một cái tên quê mua, không cần nói cũng được.”
Nam tử nhíu mày, không để ý đến Niếp Tích, chỉ thấy hắn vào trong xe lấy ra
mấy bình rượu mở ra đổ hết xuống xe, một cỗ mùi rượi nồng nặc, một lúc sau
cộng thêm mùi của lửa tràn ngập trong không khí.
Đổ hết một lọ, hắn tao nhã đem cái chai vứt lên xe, không bết lấy riêm từ đâu
ra, châm một cây.
Mà lúc này, đột nhiên cảm thấy rung rung, hắn ngẩng đầu thấy Niếp Tích dùng
sức đá một cước, đem xe của mình đá xuống cầu, ước chừng hơn mười giây,
mới nghe được tiếng vang xe rơi xuống đất, không có nổ mạnh, bất quá theo
thanh âm phán đoán, vô cùng thảm thiết.
Niếp tích nhìn nam tử, trên mặt một đôi mắt vô tội nhìn nhau, hắn nhún vai, sau
đắc ý nở nụ cười.
Đúng vậy, tốc độ lần này, Niếp Tích hoàn thắng hắn.
Ngón tay nam tử buông lỏng, vứt que riên lên xe, ngọn lửa “bùng” một tiếng liền
nhảy lên.
“Người thật dã man, ta thích nhìn mọi thứ sáng lạn mà đi.”
Nam tử không thèm quan tâm nói.
“Các ngươi là hai tên điên, không thắng được sẽ phá xe sao? Khó trách người
khác nói, đàn ông bộ dạng tại nhà trẻ không biết thế nào, hóa ra là như bây giờ
.” Tu Nguyệt thập phần không hiểu hành vi của hai người này, một bộ trưởng
giả khẩu khírăn dạy hai nam nhân.
“Im miệng lại! Tôi ghét nhất người khác giống xe mình!”
Hai nam nhân, ăn ý mười phần cùng nhau mở miệng hô.
Kêu xong, hai nam nhân nhìn nhau một chút, đồng thời trên ra vẻ chán ghét, lại
mang theo biểu tình muốn nôn mửa.
Tu Nguyệt mờ mịt nhìn hai nam nhân, nội tâm mang theo một cỗ dở khóc dở
cười, cô bất đắc dĩ nhìn, giơ hai tay lên đầu hàng.
Nam tử nhìn Niếp Tích,đánh giá một phen, tiếp theo hai tay hắn đút túi quần,
bày ra một bộ thần thái trưởng bối.
“Tiểu quỷ, ngươi tên là gì?”
Từ “Tiểu quỷ” mà nam nhân kia nói ra, kích thích mạnh đến đầu dây thần kinh
Niếp Tích, hắn cố nén giận một chút,cố không phát làm ra chút phản ứng gì, bởi
vì hắn biết có phản ứng chính là thua, hắn cũng không muốn bại bởi nam nhân
này.
“Lão nhân gia, ngươi thích chen ngang sao? Vấn đề này là ta hỏi trước, lão
nhân gia.”( lão già)
Nam tử nghe xong, trên trán gân xanh có chút nổi lên, xác thực,“Lão nhân gia”
Này xưng hô này đối hắn thật đả kích, liền cùng “Tiểu quỷ” Này xưng hô đối với
Niếp Tích giống như đả kích có tính phá hủy.
Nam tử hơi hơi nhíu mi, con ngươi thấp xuống, suy tư một lát, trên mặt lộ ra tà
mị ý cười, theo sau ngẩng đầu, lớn tiếng hàn huyên.
“Lai ngang nạp nhiều • địch tạp phổ lý áo.”
Tu Nguyệt ở một bên “Xì” một tiếng nở nụ cười.
Niếp Tích thì lại vẻ mặt rất khác thường, nghiêm túc, một bên lắc đầu khen
ngợi, còn một bên cổ chưởng.
“Oa, quả nhiên rất mộng ảo, đúng là một người rất lãng mạn, thất kính, thất
kính.”
“Cám ơn! Cám ơn!”
Nam tử quỷ dị nở nụ cười, tiếp theo lại lặp lại hỏi câu:“Ngươi tên gì?”
Vẻ mặt nghiêm túc của Niếp Tích vẫn như cũ, ra vẻ thành khẩn đáp lại.
“Tên ta là Thái Thản Ni Khắc.”
Đôi mắt Nam tử đột nhiên lóe ra lên:“Thật đúng là đẹp a, tên của ngươi cũng
thực bi tráng a.”
Tiếp theo, hắn nhìn về Tu Nguyệt bên cạnh Niếp Tích, có chút tư vị nói:“Tiểu thư
xinh đẹp kia, ta nghĩ tên là Lộ Ti đi?”
Tu Nguyệt hàm chứa cười, không nói, lắc lắc đầu, bộ dáng mê người đến cực
điểm.
“Tịch lâm địch ông?” Nam tử tiếp tục đoán.
Tu Nguyệt vẫn như cũ hé miệng cười, không nói gì.
Cô cúi đầu đi tới giữa hai nam nhân, ngẩng đầu mạnh, trên mặt biểu tình, cùng
vẻ kiều mỵ đến cực điểm hoàn toàn đi ngược lại đối với hành động trẻ con của
hai nam nhân này, cô trong lòng khó chịu, lúc này trên mặt nhìn không nhìn ra cô
đang nghĩ ỳ.
Cô âm lãnh nói một câu.
“Gọi tôi là Băng Sơn.”
Nhất thời, hai nam nhân lạnh cả người.
Hai người, đều không có nói nữa......
--- ------ ---------
Khách sạn đảo vàng bạc Las Vegas.
Đây là một chỗ tràn ngập mộng ảo sắc thái đồng thoại tòa thành.
Niếp Tích rất thích nơi này.
Đi vào cửa chính, tới hành lang cầu thang rất dài, dọc theo cầu thang đi về phía
trước, có thể nhìn thấy phía dưới chân là nước biển, bờ cát, cùng với trên bờ
giả cổ thôn trang nhỏ, mỗi một chỗ cảnh quan đều là thiết kế tỉ mỉ, làm cho
người ta có cảm giác như mình đang ở trong mơ.
Lúc này, âm nhạc vang lên, chậm rãi thấy con thuyền hải tặc, mặt trên có mười
cô mỹ nữ chân dài khiêu gợi nhảy múa, rất nhiều bọn hải đạo đến đó làm bạn
nhảy cùng,cư dân trong thôn trang cũng đều cùng người trên thuyền nhóm vào
nhảy múa, mọi người rất vui cùng nhạc hoà nhịp vào trong.
Niếp Tích thực thích biểu diễn ở đây, hắc cười, cười đến thực thiên chân (chân
thật),ánh mắt sắc bén bình thường bây giờ cũng không còn mà ngây ngô ngây
thơ chất phác.
Phục vụ nhân viên dẫn dắt, chui qua một cái lại một cái giống huyệt động, Niếp
Tích cùng Tu Nguyệt đi tới phòng VIP cao cấp mà đã đặt sẵn.
“Tôi còn nghĩ đi vào cửa sau sẽ nhìn thấy một tinh linh vương quốc đây.” Tu
Nguyệt hơi châm chọc cười, lời của cô rõ rằng có ý tứ với hắn.
Niếp Tích không chút khách khí, phụ giúp Tu Nguyệt lui về phía sau mấy bước
dán tại trên tường, ngay sau đó đem thân thể của mình dán lên người Tu
Nguyệt.
Một bàn tay luồn qua cổ Tu Nguyệt, để lên vách tường, tay kia thì lấy ngón tay
thon dài nâng chiếc cằm tinh xảo của cô.
Hai người thở dốc, vào lúc này để lộ xuất trận kiều, không có lúc nào là không
phát ra một loại tín hiệu dụ hoặc cho đối phương.
“Muốn tìm tinh linh vương quốc? Tôi không phải sao?” Niếp Tích ôn nhu nói,
nhưng trong ánh mắt như con sói tham lam.
Tu Nguyệt kiều thần (môi) hé mở, hàm ở ngón tay Niếp Tích, thanh âm nhu mì
đáp lại:“Tốt, mau gọi của các tiểu tinh linh của ngươi tiểu ra nghênh đón nữ
vương bệ hạ.”
Niếp tích ôm ngang Tu Nguyệt, đi vào phòng ngủ, ném cô lên chiếc giường
đệm nước mềm mại, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Tu Nguyệt tìm tòi thân thể phía trên, ngón tay linh hoạt rất nhanh tháo cái đai
lưng hàng hiệu của Niếp Tích.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Niếp Tích nhảy ra nhận lấy, lập tức nghe.“Cha......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.