Niếp Môn

Chương 73: Ôn nhu khó thấy




Lãnh Tang Thanh bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, lập tức ngồi mạnh dậy.
Ánh nắng chót trang hắt vòa trong phòng qua khe hở của bức màn, thực chói
mắt, nhưng thực ấm.
Niếp Ngân ngồi ngủ ngay bên cạnh cô, trên chiếc nghế không có tay vin, hắn
dựa lưng vào ghế hai tay khoanh ở trước ngực, cúi đầu, nếu không nhìn kỹ, căn
bản không phát hiện là hắn đang ngủ.
Nhìn thấy màn này, trong lòng Lãnh Tang Thanh nảy lên một cỗ dòng nước ấm.
“Người kia......”
Cô cười nụ cười này là phát ra nội tâm cười cực kỳ ngọt, vị ngọt này có thể so
sánh với mật ong.
Mà lúc này cô lại phát hiện quần áo Niếp Ngân không có thay đổi giống hệt
đem qua, ngay lập tức kíức đêm qua trong đầu lại ùa về.
Nước mắt Lãnh Tang Thanh lại một lần nữa chảy ra, trong lòng có chút đau xót,
nhưng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Đứa ngốc này.”
Cô ôn nhu thở dài một tiếng sau đó vươn tay, muốn vuốt ve khuôn mặt Niếp
Ngân một chút.
“Là ai cho phép cô tùy tiện sờ vào tôi.”
Ngay lức đầu ngón tay Lãnh Tang Thanh vừa chạm vào Niếp Ngân, một âm
thanh trầm thấp truyền đến.
Câu nói đột ngột trách tới rất đột ngột của Niếp Ngân, làm Lãnh Tang Thanh
nhảy dựng, cả người run lên, thân thể giống như mất đi trọng tâm, không thể
khống chế đổ về phía dưới giường.
Quá trình đổ rất chậm, cô cũng biết mình đang nguy hiểm, nhưng mà thân thể
không nghe sai lời, chỉ có ánh mắt cùng miệng có thể nói thật to.
“Ai nha! Ngã! Ngã......”
Niếp Ngân không chút hoang mang, ngẩng đầu, khẽ cười một chút nhìn toàn bộ
quá trình.
“A!!!”
Một tiếng chói tai thét lên.
Lãnh Tang Thanh nghĩ mình nhất định sẽ ngã xuống, trong đầu hận thấu kẻ đang
cười tủm tỉm kia thấy chết mà không cứu.
Ngay lúc thân thể Lãnh Tang Thanh sắp ngã xuống giường, hắn nhanh chóng
vươn một cánh tay đỡ cô, đem cô nâng lên thả lại trên giường.
“Cô chính là một nha đâu vô dụng như vậy sao?”
Trong lời nói của Niếp Ngân còn có vui sướng khi người ta gặp họa làn 
Lãnh Tang Thanh ngồi trở lại trên giường, cố gắng điều chỉnh người một chút,
dùng hết sức kéo người mình sát vào bên trong, bởi vì cô sợ lại ngã xuống.
“Nhìn tôi như vây, anh rất vui vẻ chứa gì! Có phải hay không! Anh là thầy thuốc
thâm lý! Khó trách ngươi luôn yếu kho dễ tôi!”
Nhìn thấy trên mặt Niếp Ngân còn chưa tan hết ý cười, khuôn mặt nhỏ của Lãnh
Tang Thanh phình ra.
Niếp Ngân sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Hết thảy đều là chính cô tạo thành, huống chi không có tôi, hiện tại mặt cô có
khả năng đã ốp dưới đất rồi.”
Nghe thế lời nói, Lãnh Tang thanh lại càng tức.
“Tôi hiện tại là bệnh nhân suy yếu, anh hiểu không? Hơn nữa, ai cho anh hù tôi,
tôi có cố ý muốn ngã xuống đất đâu.”
Vừa dứt lời, Niếp Ngân nghiêm túc lên, xác thực thân thể phát sốt giờ đây đã
như trên đám mây.
Hắn có chút lo lắng, nằm ở trên giường, tay sờ sờ cái trán của Lãnh Lang
Thanh.
“Ôi chao? Anh muốn làm gì! Anh muốn làm gì! Niếp Ngân! Anh lại kho dễ
tôi......”
Lãnh Tang Thanh không biết ý đồ của Niếp Ngân, nghĩ đến mình vừa mới chọc
giận Niếp Ngân, sợ Niếp Ngân thật sự đem mình đi đâu, cho nên dùng sức
chân đạp.
Niếp Ngân ngừng một chút, mắt nhúi lại dùng bàn tay to một đè chân Lãnh
Tang Thanh giữ lại, Lãnh Tang Thanh không thể động đậy, hắn dùng mệnh lệnh
lói.
“Đừng lộn xộn, đem cái trán lại đây.”
Lãnh Tang Thanh cả kinh, sau đó lại từng đợt mừng thầm, cô cúi đầu má hơi
hơi hồng lên, cả người dịu ngoan cúi xuống dưới, nhắm mắt lại đem trán đến
gần hắn môt chút.
Niếp Ngân lấy tay dán tại trên trán cô, Lãnh Tang Thanh cảm giác được tay hắn
có chút lạnh, có lẽ là đêm qua không có nghỉ ngơi tốt, dù sao trận mưa tối qua
cũng không riêng gì cô, còn có người con trai này.
“Anh ta có thể cũng sinh bệnh hay không......”
Lãnh Tang Thanh thầm nghĩ, có chút lo lắng đứng lên, cô chậm rãi mở hai mắt
ra nhìn Niếp Ngân từ trên xuống dưới giống như một tiểu công chúa nhu nhu
thuận thuận.
Niếp Ngân rất chuyên chú, thỉnh thoảng sẽ sờ sờ cái trán của mình, sờ đi sờ lại
thăm dò.
Lãnh Tang Thanh hơi hơi mở miệng, vừa muốn mở miệng.
“Hư......”
Niếp Ngân ôn nhu nói ra một tiếng ngắt lời của cô, loại ôn nhu này rất khó thấy.
Có lẽ Niếp Ngân phát hiện người mình lạnh như băng, cũng không thể đuổi đi
độ ấm của Lãnh Tang Thanh, hắn dùng tay vén sợi tóc Lãnh Tang Thanh lên,
một cỗ mùi thơm bay vào bên trong xoang mũi của Niếp Ngân.
Cỗ hương khí này thật tự nhiên, thật sạch sẽ, làm cho con người trong nháy
mắt trở nên an tĩnh lại, cũng làm cho lòng người say mê và vui vẻ thoải mái.
Niếp Ngân không nghĩ đến mình sẽ lưu luyến cái bầu không khí này, hắn không
có làm động tác tiếp theo, lẳng lặng nhìn xuống Lãnh Tang Thanh, hắn đột nhiên
phát hiện ở trước mắt cô gái xinh đẹp này, gần như hoàn mỹ, nhưng không
phải giống thiên sứ bình thường không giống như những người tình khác, thật
tương phản với một nam nhân nào đó, càng lúc càng tới gần, cô nhìn Niếp
Ngân, đôi môi thật nghe lời gắt gao nhắm chặt.
Niếp Ngân ôn nhu cười cười, hai tay đem tóc Lãnh Tang Thanh chia ra làm hai
bên, hai tay nâng đôi má hồng của cô lên, chậm rãi đem mặt tới gần, muốn
dùng cái trán của mình để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Lãnh Tang Thanh.
“A!”
Nhìn thấy động tác của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh kêu một tiếng, rất thuận
theo đem cái trán tới gần Niếp Ngân thật giống như con nai con, hô hấp cũng
trở nên dồn dập, theo bản năng đem mặt dịch một bên.
Niếp Ngân hơi tạm dừng không nói gì, bàn tay to nhẹ nhàng dùng một chút lực,
đem khuôn mặt Lãnh Tang Thanh tới gần trán của hắn lúc này cũng đi tới.
Lại đây! Lại đây! Trái tim a, ngươi đập chậm một chút, đừng như vậy không
được chịu thua kém......
Lãnh Tang Thanh gắt gao nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau......
Nguy rồi! Không được thua kém! Cảm giác như thế này giống như sung huyết
não......
Rất gần! Lập tức sẽ ngất đi mất......
Cạch ”
Âm thanh vang lên.
Giống như một trận kinh thiên lôi, xuyên qua màng nhĩ cảu Niếp Ngân và Lãnh
Tang Thanh, còn có cả trái tim.
Niếp Ngân quay đầu nhìn cửa, tuy rằng không có lập tức lui về, nhưng dừng
động tác trước mặt lại, khuôn mặt hiện lên một tia oán hận.
Lãnh Tang thanh bị hoảng sợ có chút ngơ ngác, máy móc quay đầu nhìn về
phía cửa, tâm tình té xuống đáy cốc.
“A! Ngân thiếu gia, cậu ở trong này! Tôi vừa mới nghe được tiếng kêu của tiểu
thư, liền vội vàng chạy tới! Nay......”
Hình này quen thuộc cỡ nào a!
Tần quản gia vừa chuẩn khi xuất hiện ở trong này!
Tần đại thúc...... Ông là cố ý mà......
Lãnh Tang Thanh khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.