Niếp Môn

Chương 79: Chạy trối chết




Bị dây thừng trói lại tay chân, miệng cũng bị băng dán bịt lại, không thể kêu ra
tiếng, Tu Nguyệt bất lực nằm trên mặt đất, trong phòng còn có một người vạm
vỡ, phụ trách quan sát cô.
Cô xem liếc mắt nhìn Ngải Tư nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, trên mặt hắn đều
là máu, hơi thở cực kỳ mỏng manh, có thể cảm giác được cả người hắn lạnh
cong.
Mà khi nghe thấy giọng nói của bác Niếp Tích, cô càng thêm kinh hoảng.
Sao bà ta cũng xuất hiện tại đậy? Chẳng lẽ bà ta và La Sâm cùng một ruột?
Tu Nguyệt cắm chặt khớp hàm, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn sưng đỏ.
Cô ý thức được mọi chuyện đang rất nghiêm trọng, trong một nhà Niếp môn
Isabella có quyền lực rất lớn, bà ta vẫn duy trì lập trường công đạo riêng, nếu
Isabella và La Sâm cùng một ruột thì một nhà Niếp Tích sẽ lâm vào khốn
cảnh(hoàn cảnh khổ) vạn kiếp bất phục.
Nghĩ đến đây, cô giãy dụa muốn lao ra khỏi cửa, nhưng người đàn ông to lớn
kia, liền đem cô ấn trở về.
Isabella giới thiệu xong, mặt bình tĩnh tựa hồ muốn nói với La Sâm cái gì đó,
nhưng lại không có thể nói ra sau đó rầu rĩ đi lên lầu.
Nhưng hành động không tự nhiên này sao có thể qua mắt Cung Quý Dương,
hắn hơi hơi cười, trên mặt không biểu hiện gì.
Hắn biết lần này Niếp môn nhân cùng với hắn nói chuyện giao dịch, nếu là cùng
với chính phủ quốc làm giao dịch, hắn chưa bao giờ để ý quá nhiều, thậm chí
hắn còn lười ra mặt, nhưng lại làm giao dịch với người này, hắn phá lệ để tâm,
mấy thứ súng ống đạn dược đã cho người mua thì có thể chứng minh sẽ gặp
chuyện không hay, huống chi giao dịch lần này đối phương là Niếp môn nổi
tiếng.
“Thật có lỗi, mây ngày này Isabella vội vàng xử lý rất nhiều chuyện vụn vặt, thể
lực có chút cạn kiệt, có chỗ chậm trễ, Cung tiên sinh đừng để ý.” La Sâm quản
gia phát giác được ánh mắt Cung Quý Dương, tự mình vì Cung Quý Dương rót
một ly trà xanh, đánh lạc hướng sự chú ý của hắn.
“Ngài khách khí, có thể cùng đại danh Niếp môn lừng lẫy nói chuyện, tôi thực
vinh hạnh, chúng ta trở lại vấn đề, vì sao lại ở trong này nói chuyện? Lúc vừa
mới vào, tổng cộng năm, sáu người trong phòng, thật sự là phiền.” Cung Quý
Dương cố ý mở miệng nói một câu, tất nhiên hắn biết nguyên nhân là vì trận
đấu, người ngoài rất khó vào được khách sạn, mà ngồi ở đây nói chuyện sẽ
tránh được tai mắt của người ngoài, bất quá hắn vẫn cứ nói nhiều để nhìn phản
ứng của đối phương.
“A, đó là vì nơi này......” Niếp Nhân Nghĩa đang định mở miệng nói, nhưng
không chưa nói xong, liền bị La Sâm quản gia dùng ánh mắt ngặn lại.
La Sâm quản gia bình tĩnh cười cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt Cung
Quý Dương:“Cung tiên sinh, có một số việc ngài không nên biết thì tốt hơn,
chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, đây là danh sách quân hỏa (vũ khí).”
La Sâm quản gia đem một văn kiện tới trước mặt Cung Quý Dương, văn hay
tranh đẹp, mặt trên miêu tả các loại yêu cầu, ước chừng có trăm trang.
Cung Quý Dương cầm lấy danh sách quân hỏa xem qua một chút, trong lòng
cười lạnh một tiếng, hắn chính là lão hồ li cần nhiều thứ thế này, muốn tấn công
một quốc gia sao, xem ra Niếp môn muốn làm một đại sự.
Tươi cười của hắn chưa giảm, ra vẻ thật sự đang xem danh sách, mà toàn
thân, xúc giác, thần kinh đang lưu ý đến một căn phòng khác.
Hắn biết vừa người Isabella vừa rồi rời đi là người trong gia tộc Niếp môn, lúc
trước hắn đã điều tra qua, nay gặp được người đàn ông Niếp Nhân Nghĩa này,
không nghi ngờ gì nữa bên ngoài mỗi người đều cho rằng thế lực Niếp môn là
nhân vật hắc bạch lưỡng đạo hô phong hoán vũ, nhưng hôm nay mọi thứ hoàn
toàn bị người khác điều khiển, tên hắn là La Sâm là một người xa lạ.
Mà ngay này hắn có thể thấy trên khóe mắt La Sâm có chút đỏ, tuy rằng hắn đã
che dấu bằng mọi biện pháp, nhưng Cung Quý Dương liếc mắt một cái vẫn
nhận thấy được.
Miệng hắn giương lên, đem danh sách để trên bàn:“Tất cả không có vấn đề,
bất quá cần thời gian.”
“Ha ha ha! Tôi thích Cung tiên sinh sảng khoái, cần bao lâu?” La Sâm quản gia
mở miệng rộng cười, một cỗ dữ tợn nháy mắt lộ ra.
“Nửa năm, bất quá phải nộp trước 90% tiền đặt cọc.” Cung Quý Dương cố ý
nói ra một thời gian rất dài, bởi vì hắn cần đủ thời gian để điều tra biết tất cả
mọi thứ, đối phương cũng không phải lợi dụng thứ quân hỏa này để kết giao
bằng hữu với mình.
“Giá tăng lên gấp đôi, tôi muốn ba tháng sau sẽ nhận được hàng.” Ngữ khí của
La Sâm quản gia hoàn toàn không phải đang thương lượng, căn bản chính là
mệnh lệnh.
Cung Quý Dương hơi hơi nhíu mi, vừa muốn mở miệng, đột nhiên một trận
tiếng chuông cảnh báo điếc tai vang lên, tất cả mọi người trong phòng đề cả
kinh, sau đó ngoài cửa dần dần chuyền tới những tiếng bước chân.
“Đi ra ngoài xem.” La Sâm phân phó Niếp Nhân Nghĩa một tiếng, Niếp Nhân
Nghĩa lập tức cẩn thận mở cửa, đi ra ngoài, giờ phút này Isabella cũng theo
trên lầu đi xuống dưới.
Chỉ chốc lát, Niếp Nhân Nghĩa liền vội vã chạy trở về, mặt kích động lớn tiếng
nói:“ Là chuông báo động khẩn cấp, nghe người bên ngoài nói là có sự cố.”
“Sự cố?” Đáy mắt La Sâm quản gia hiện lên một tia nghi hoặc.
Những người khác có chút kiềm chế không được, một gian cửa phòng mạnh
khác bị đẩy ra, người giám sát Tu Nguyệt cũng khẩn cấp chạy tới, cửa liền mở
ra.
Tu Nguyệt nhìn thấy thời cơ này, tất nhiên sẽ không bỏ qua cô dùng hết khí lực
toàn thân đứng lên, giống như một con thỏ nhỏ nhảy nhảy ra ngoài cửa, lấy đầu
vai dùng sức mở cửa, liều mạng mở cửa muốn ra ngoài.
“Bắt lấy cô ta!” La Sâm quản gia hét lớn một tiếng, một người đàn ông to lớn
thoải mái ôm lấy“Con thỏ nhỏ” này, đem cô túm trở về trong phòng.
Băng sơn!!!
Cung Quý Dương thấy mặt Tu Nguyệt, không khỏi ngẩn ra.
“Vì sao đem cô ấy bắt tới đây?”Isabella rõ ràng có chút kích động, đi tới chất
vấn La Sâm quản gia.
La Sâm quản gia không để ý đến cô, xoay người, biểu tình cực kỳ nghiêm túc
nhìn Cung Quý Dương:“Cung tiên sinh, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi,
ngài đừng để ý.”
Mọi thứ càng ngày càng phức tạp, cảnh này khiến Cung Quý Dương càng
ngày càng hưng phấn, tiếng cảnh báo vang lên cả tòa khách sạn vẫn như cũ
“Ong ong” gào thét, hắn mở to hai mắt, làm bộ đang hoảng sợ, hai tay ôm lấy
đầu, ngồi ở tại chỗ la lên.
“Trời ạ! Có chuyện xảy ra sao? Bằng hữu của ta bảo không được đi loạn!
Không được a! Con người của ta sợ nhất là chết!” Nói xong, hắn hét lên một
tiếng, liều mạng chạy ra ngoài cửa lớn.
“Cung tiên sinh! Cung tiên sinh!” La Sâm quản gia lớn tiếng hô, cũng không thể
ngăn cản Cung Quý Dương chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.