Tiếng chuông cảnh báo đột ngột vang lên, làm cho tất cả mọi người trong
khách sạn đều nhộn nhạo.
Chưa tới năm phút đồng hồ, người bên trong khác sạn đã dồn dập chạy gần
hết ra bên ngoài, trên mặt mỗi người đều hiện ra sự hoảng sợ.
Thứ khiêu khích này, khiêu chiến nhóm dân cờ bạc, nhưng tất cả chẳng ra sao.
Niếp Nhân Nghĩa vội vàng chạy tới cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, phía dưới
không chỉ có nhiều người, mà có cả xe cứu hỏa và xe cảnh sát đều đến đây.
“Chúng ta làm sao bây giờ? Hay là nắm lấy thời gian mà rời đi đi!” Hắn trong
lòng sao lại không sợ chết.
La Sâm cau mày, không nói gì, đứng ở tại chỗ, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, tỉ
lệ ở Lạp Tư Duy Gia Tư phát sinh ra sự cố là rất nhỏ, huống chi một chút dấu
hiệu cũng không có và vụ sự cố này thật không đúng lúc.
Trong đầu hắn nghi hoặc liên miên, nhưng lại không dám hoàn toàn không tin.
“Còn chờ cái gì, xe cứu hỏa đều chạy tới rồi!” Niếp Nhân Nghĩa một bên hô,
một bên đẩy cửa phòng ra, tính định mang Tu Nguyệt đi.
“Đầu óc ngươi bị ngớ ngẩn sao? Ngươi muốn toàn khách sạn này ai nhìn cũng
biết chúng ta bắt cóc người sao? Đừng có mang cô ta theo!” La Sâm quản gia
thét ra một mệnh lệnh, kêu Niếp Nhân Nghĩa.
“Nhưng vô luận ra sao cũng phải cho cô ta sống, tôi phải nghĩ cho con tôi chứ.”
Hắn hiểu được đứa con trai mình thích Tu Nguyệt đến cỡ nào, nếu Tu Nguyệt
chết ở chỗ này, và biết được chuyện cô và Niếp Tích yêu đương vụng trộm thì
nó sẽ ra sao.
“Bốp bốp bốp!” La Sâm dùng súng đập ba phát vào Niếp Nhân Nghĩa, mặt rất
hung tợn, dùng súng chỉ vào hắn:“Ngươi đừng có mà lề mề, lấy đại cục làm
trọng! Nếu không phải ngươi là người duy nhất ở Niếp môn mà có lợi ích chụi
sự không chế của ta thì ta đã súng xử lý ngươi lâu rồi!”
Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cửa, trong phòng có một người
khác cũng đi theo.
Niếp Nhân Nghĩa phẫn hận nhìn bóng dáng La Sâm quản gia, hai tay lắm thành
hai đấm thật chặt, tuy rằng hắn không cam lòng chịu sự vũ nhục như vậy,
nhưng lại hận chính mình thua kém La Sâm, hắn nhìn thoáng qua Tu Nguyệt,
thâm thở dài một hơi rồi vội vàng chạy ra cửa.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người bị chói, chuông báo động vẫn cứ vang.
Tu Nguyệt giãy dụa trên mặt đất, cô hiện tại đã chẳng còn sức, cô có thể đoán
ra vụ chuông báo động này là Niếp Tích dở trò, bất quá vì an toàn, cô vẫn phải
dùng hết khí lực cuối cùng gọi tới Ngải Tư bên cạnh, làm cho hắn đang hôn mê
mà tỉnh lại.
Không có nửa khắc nghỉ ngơi, Tu Nguyệt cắn răng, ánh mắt suy yếu nhìn thẳng
cửa, dùng đầu vai, đầu gối và cằm làm điểm tựa, chậm chậm đi về phía cửa,
mỗi một lần di động đều truyền đến cơn đau đớn kịch liệt. (tức nghĩ là cô ấy
đang dùng đầu gối, đầu vai vs cằm để bò)
Chậm rãi, trên chiếc cằm ngọc kia do cọ sát với mặt đất nên đã bị thương,
chảy ra máu hồng, hai sườn đầu vai lộ ra cũng bị thương, lúc trước bị Niếp
Nhân Nghĩa tát vào khuôn mặt bên trái, giờ phút này đã đỏ ửng và sưng tấy lên.
Cô cố nén cái đau nhức của thân thể, toàn thân đã thấm ướt mồ hôi, bất quá
cô vẫn cứ phải đi đến phía trước, bởi vì cô biết Niếp Tích tưởng rằng cô tự
hành động, nhưng sự thật là bị đối phương bắt lại.
Hơn nữa, hiện tại Niếp Tích rất nguy hiểm.
Lúc này, hình ảnh một đôi da giày tinh xảo đi vào mi mắt cô, theo bản năng cô
cực kỳ cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn người ở phía trước lộ ra một khuôn mặt
quen thuộc, một ngương mặt tươi cười tà mị.
“Là anh!” Hiện tại ngoài miệng Tu Nguyệt vẫn bị băng dán bịt lại như cũ, nhưng
trong nội tâm ngầm thông lời qua ánh mắt mà biểu đạt ra ngoài.
Cô hy vọng là ai?” Cung Quý Dương ngồi xuống dưới, bỏ cái băng dán ở
miệng cô ra.
Nhưng thấy được vết thương trên thân thể Tu Nguyệt, ý cười trên khuôn mặt
hắn ngừng lại một chút, dù sao cũng là một cô gái xinh đẹp như vậy mà giờ lại
biến thành như vậy, ai nhìn cũng thật đau lòng.
“Người vừa cùng bọ họ làn giao dịch là anh!” Tu Nguyệt kinh ngạc cảnh giác
nhìn cung quý dương.
Cung Quý Dương không để ý đến lời của cô, có hưng trí hỏi cô: “ Cái người
con trai ngày đó đi cùng cô đâu?”
Đối với người con trai kia hắn thật hứng thú, bởi vì người đó thật giống “Lão
bằng hữu” mà hắn quen, nhưng, lại thấy không giống chút nào.
“Anh giúp tôi cởi trói tôi liền nói cho anh.” Khuôn mặt Tu Nguyệt cực kì kiên
quyết, cô không rõ người đàn ông này là địch hay là bạn.
“A!” Cung Quý Dương bị kiên định của cô làm cho hoảng sợ, không khỏi cười
khổ một tiếng, gãi gãi đầu, đơn giản chỉ ngồi ở bên cạnh.
“Cô biết Niếp Ngân sao?” Đi thẳng vào vấn đề, hắn tiếp tục lại hỏi một câu
nữa.
“Anh giúp tôi cởi trói, tôi liền nói cho anh.”
--- ------ ------ ----
Máy bay đến đúng giờ tới sân bay Lạp Tư Duy Gia Tư.
Trên mặt thạch chuyên trơn bóng trong như gương, một đôi giày da xa hoa
dẫm trên mặt trên đá phát ra tiếng “Cồm cộp”, nhìn từ trên đến dưới mỗi một
chỗ đều lộ ra vẻ xa xỉ.
Ở vị trí xuất khẩu, bóng dáng Niếp Ngân được ánh lên mặt sàn đá, hắn đi rất
nhanh, phía sau Lãnh Tang Thanh miễng cưỡng đuổi theo hắn.
Hai người tựa hồ không có nói gì.
“A! Tên chán ghét, anh đứng lại!” Lãnh Tang Thanh hô to một tiếng, ném hành lý
của mình xuống đất.
Niếp Ngân quay đầu lại, hơi hơi nhíu mi, không chút biểu tình nhìn cô, ánh mắt
vẫn hờ hững như trước, đứng ở tại chỗ, không nói gì.
Tôi mệt rồi!” Lãnh Tang Thanh tức giận nói.
Cô cũng nhận ra bên hóa trong mắt Niếp Ngân, loại ánh mắt này lạnh tự như
không có độ ấm, thật sự làm cho tinh thần cô hỏng nát.
Niếp Ngân không hề có chút xao động, dù sao hiện tại tinh thần bị tra tấn không
chỉ có riêng Lãnh Tang Thanh:“Tốt, cô có thể ở đây trực tiếp mua vé máy bay
về nhà, anh trai cô đang ở nhà chờ cô đấy!”
“Anh trai!” Lãnh Tang Thanh cả kinh, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Niếp Ngân.
Niếp Ngân cũng ý thức được là mình nói sai, lập tức nói sang vấn đề khác:“Cô
nghĩrằng cô và tôi tới đây để đi chơi sao?”
Nói xong, hắn nhặt hành lý của Lãnh Tang Thanh lên, xoay người tiếp tục đi về
phía trước.
Lãnh Tang Thanh cắm chặt khớp hàm, không chút yếu thế nào, cầm cánh tay
Niếp Ngân, đem hắn lại xoay lại.
“Vì cái gì mà anh biến thanh thế này! Mỗi lần tôi nản lòng thoái chí, anh liền chủ
động xuất hiện ở trước mặt tôi, mà mỗi lần khi nào tôi cao hứng vui vẻ, anh lại
múc một chậu nước lạnh dội xuống dưới, một cước đem tôi đá ra! Anh rốt
cuộc muốn thế nào! Anh rốt cuộc muốn làm cho tôi thành thế nào!” Những lời
này là cô đã nghẹn ở trong lòng thật lâu rồi, một hơi nói ra toàn bộ, cô nghĩ mình
không muốn thua kém mà rơi lệ, cũng không nghĩ mình sẽ phải giả vờ bên
ngoài bình tĩnh nữa.
Mỗi một từ một câu đều làm cho trái tim Niếp Ngân kinh ngạc, hắn nhíu chặt đôi
mày kiếm, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tang Thanh, hơi thở dồn dập, muốn nói
cái gì đó, nhưng không thể mở miệng được.
Lúc này, một người đàn ông chạy tới hai người, Niếp Ngân ghé mắt đảo qua,
không có nửa khắc do dự, đem Lãnh Tang Thanh kéo về phía sau mình, chắn
phía trước mặt cô.
Người trung niên đó sửng sốt, sau đó lại lễ phép cười cười, cúi mình
chào:“Niếp Ngân tiên sinh, không cần đa tâm(nghĩ nhiều), tôi do Niếp Tích thiếu
gia phái tới đón ngài.”