Niếp Môn

Chương 95: Ngoài ý muốn của mọi người




Buổi sáng mười giờ.
Bầu trời vẫn nặng trịch như cũ, mây đen trên trời như liều mạng ép lại gần nhau
đã không còn mềm mại, phiêu dật, bây giờ nó hoàn toàn như một khối thạch
lớn, nhìn qua tự hồ như nó muốn áp xuống đất.
Không có mưa, không có tiếng sấm, chỉ ngẫu nhiên khỉnh thoảng có một cơm
gió buồn, chim chóc không kêu, yên lặng như đã chết, yên lặng này thật giống
như ngày tận thế của mai sau.
Hôi hấp của mọi người đều như khó khăn, trong đó thân thể mọi người dơ
bẩn giống bùn.
Mọi người trong gia tộc Niếp môn cũng chẳng khác nhau là mấy, rải rác phân
bố ở đình viện và các vị trí, trong lòng mỗi người đều có kế hoạch của riêng
mình, dù sao hôm nay Niếp môn sẽ có một đại thay đổi, trên mặt mỗi người
đều rất trầm trọng.
Đương nhiên, trừ Niếp Nhân Hằng cái tên không biết trời cao đất rộng đó, hắn
giương nanh múa vuốt cùng với đứa con mình cuồng rầm rĩ.
Giữ bể phun nước, một mình Niếp Thâm lẳng lặng đứng ở nơi đó, hắn vẫn ở
cái bể phun nước này là có chú ý, nhưng hôm nay nước không quá chừng,
nước phun ra cũng không hiệu quả tốt lắm, điều này làm cho hắn không không
thích và xuất hiện một tia táo bạo.
Đi quanh cái hồ một một vòng, cũng không phát hiện cái gì vấn đề, hắn ngồi
xổm xuống cạnh cái bảng tổng quảt bản đồ bên cạnh, nhìn chằm chằm bảng chỉ
dẫn phức tạp đó nửa ngày, nhưng hắn xem thứ phức tạp này không hiểu gì cả,
đơn giản nâng một cái chậu hoa bên cạnh lên, hung hăng vứt nó xuống.
“Sao vậy? Nếu không thể hiểu nổi thứ gì đó, thì sẽ hủy diệt nó sao?” La Sâm
quản gia bước đến thong thả, chậm rãi đi tới.
Niếp Thâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, mặt không chút thay đổi, nhìn thấy
La Sâm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
La Sâm quản gia vội vàng nói một câu:“Hy vọng hôm nay có hủy diệt cả một
nhà Niếp Ngân, đây đều là vì mọi người, tin tưởng tôi.”
Thế nhưng trong con mắt La Sâm có một tia thần sắc khác thường.
Niếp Thâm không có quay đầu, dừng bước, lộ ra khí ngữ băng hàn, bình tĩnh
nói:“Hy vọng ông có thể biết rõ thân phận mình, ông từ bao giờ đã có tư cách
như vậy nói chuyện với tôt.” Nói xong, hắn rời khỏi nơi đó.
La Sâm đứng ở tại chỗ, ánh mắt trói chặt, tia khác thường trong mắt kia càng
thêm rõ ràng, nhìn thẳng bóng dáng Niếp Thâm, thở dài.(chỗ này boss có chút
nghi ngờ nha)
Tấm thép cửa lớn của Niếp môn mở ra, lực lượng thâm sắc (nguyên văn. m.n
có thể nghĩ là giống vệ sĩ là đc) Lao Tư Lai Tư chậm rãi tiến vào, những người
đi đầu trên xe tất cả đều lưu loát nhanh chóng xuống xe, tổng cộng hơn hai
mươi người, toàn bộ mặc tây trang màu đen, kính đen, râu rậm đầy bên miệng,
cuối cùng, một người cửa mở ra, Niếp Nhân Quân cầm đầu chiếc xe kia đi
xuống dưới.
“Niếp Nhân Quân đến......” Mọi người đều chuyển chú ý qua trên người hắn,
sau khi nhìn qua cũng kinh ngạc,“Hai đưa con của hắn đâu?”
Niếp Nhân Quân mặt bình tĩnh, mắt bình tĩnh nhìn mọi người, khóe miệng hạ
xuống, nhìn quét qua một vòng cả tòa nhà, trong ánh mắt lộ ra sắc bén vô tận,
cuối cùng hắn chậm rãi đi tới bên cạnh La Sâm quản gia.
“Niếp Nhân Quân tiên sinh, ngài đã tới, mời bên này.” Diễn hay là muốn diễn,
La Sâm quản gia âm hiểm cười, làm cái lễ với Niếp Nhân Quân, sau đó hắn
nhìn về phía hơn hai mươi người kia, nhưng không nhìn thấy Niếp Ngân và
Niếp Tích, trong mắt hắn hiện ra sự nghi ngờ mãnh liệt, hỏi tiếp một câu:“Ngân
thiếu gia và Tích thiếu gia chưa có tới sao?
Niếp Nhân Quân để qua hắn áo, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn
hắn:“Chẳng lẽ ông không biết gì sao?”
La Sâm quản gia giả bộ một khuôn mặt vô tội, khó hiểu lắc đầu, nhưng đáy mắt
lại hiện lên một chút mừng thầm.
Bởi vì người chết quá nhiều, hơn nữa toàn bộ mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi,
cho nên phía bên cánh sát Lạp Tư Duy Gia Tư đến bây giờ còn chưa hoàn
toàn phân biệt được thân phận người chết là ai, bất quá xem ra, bên trong chỗ
thi thể hẳn là có Niếp Ngân và Niếp Tích. Nghĩ đến đây, trong lòng La Sâm
quản gia càng thêm kiên định.
Sau đó, Niếp Nhân Quân đẩy La Sâm quản gia, lập tức đến vào trong phòng,
ở đó Niếp Nhân Hằng lại nghênh ngang chào đón.
“Ha ha ha, cái ông lão gia vô dụng này, thi thể của ông vẫn vô dụng như thế
sao, cần đến hơn hai mươi người giúp?” Nước bọt hắn vẩy ra, làm cho không
khí xung quanh đều ô nhiễm.
Niếp Nhân Quân không để ý hắn, tiếp tục đi về phía trước, mà Niếp Nhân Hằng
lại đi theo chặn trước mặt hắn, nói:“Nghĩ đến phải đem hai cái con mình tiễn
bước, bọn họ vừa chết rồi sao? Đây chính là bất hòa gia quy.”
Niếp Nhân Quân liếc mắt trừng hắn một cái, hung tợn nói:“Ta khuyên ngươi
hôm nay không nên chọc ta, nếu không ta sẽ không cẩn thận giết ngươi đấy.”
Nói xong, hiên ngang đi qua Niếp Nhân Hằng, hắn một mình đi vào phòng, hơn
hai mươi người mặc đồ đen kia thì bị ngăn ở ngoài cửa.
Niếp môn có một gian phòng chuyên xử lí chuyện trong nhà, tên là chính đường,
lạnh lùng mà trang nghiêm, bố trí có chút giống pháp trường, nhưng mà là phát
trường kim bích huy hoàng.
Niếp Nhân Quân ngồi chỗ quan trọng trong phòng, đối diện cái bàn dài, trong
gia tộc này hắn là trưởng sự nhân, một số tí vãn bối(vãn bối là: từ những
người trẻ xưng hô với người đi trước.) thân thuộc khác cùng ngồi xung quanh
hắn, bên cạnh Niếp Nhân Quân có tám dáng người khôi ngô to cao đứng bên
cạnh, nhưng những người này không phải là người của hắn, mà là để đối phó
với người của hắn, cách góc sáng sủa đó không xa còn có vài thân áo dài màu
trắng, chính là bộ bác sĩ, trong tay bọn họ là cái ống tiêm dài, trong ống tiêm là
tình hóa nột, tình hóa giáp vật hỗn hợp, có thể gây chết người là không làm
đau, đó là Niếp môn đã sớm chuẩn bị trước, cho dù là phạm vào gia quy ngập
trời, chết cũng không được gây thương tích, chết cũng phải chết một cách cao
quý.(trời ơi không khác gì gia tộc tiền cổ)
Nhưng trong lòng Niếp Nhân Quân không có chút cảm kích, hắn phẫn nộ nhìn
người đối diện, biểu tình cực kỳ âm trầm.
Các chưởng sự nhân cũng đều không nói gì, bọn họ đang chờ Niếp Hoán mở
miệng trước, dù sao đây cũng là quy củ.
Trong phòng lặng im một hồi, Niếp Hoán hít thật sâu vào một hơi, nhắm chặt
mắt, nhưng khí nhìn Niếp Nhân Quân lại toát ra vẻ thê lương bất đắc dĩ.
“Cho ông thời gian vài ngày, ông đã tìm được công đạo sao?” Hắn nói với tốc
độ rất chậm, tiếng nói vẫn khàn khàn như cũ.
Niếp Nhân Quân nhìn hắn, không nói gì, mà khóe mắt có thể thấy hắn đang đảo
về hướng phía sau Niếp Hoán là La Sâm quản gia, khóe miệng nhẹ nhàng tạo
nên một nụ cười gian trá.
“Niếp Ngân và Niếp Tích vì sao còn chưa tới? Ông cho là bọn họ không đến là
có thể an toàn sao? Đây là trái với gia quy.” Niếp Hoán lại nói, sự uy nghiêm
trong ánh mắt hắn giống hệt cha.
Niếp Nhân Quân rất nhanh nắm lấy hai đấm, nhìn chằm chằm mọi người, hung
hăng nói một câu:“Trước đó, ta muốn biết, hai đứa con ta chết, đến tột cùng là
các ngươi ai làm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.