Nữ Phụ Mang Ý Xấu

Chương 18: Chương 18




Đương nhiên là anh sẽ không nói mấy lời kỳ lạ như là “đừng đùa với lửa, cô gái”, hay là “cái đồ yêu tinh nhỏ quấn người này”, anh chỉ nói: “Đêm nay đừng trở về, cứ ở đây, nha?”

Anh hỏi như vậy, thuần túy là vì cô có yêu cầu nghiêm khắc với hoàn cảnh nằm ngủ, chỉ cần một cái không đạt yêu cầu của cô, thì cô sẽ khó đi vào giấc ngủ, sẽ nổi giận đùng đùng.

Anh đã từng bị cô tra tấn vài lần, hoàn toàn không dám chậm trễ.

Nhưng mà, hôm nay tâm trạng cô tốt, không hề lộ ra vẻ do dự khó xử, dịu dàng nói được.

================================

Cố Niệm Sâm cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì sau khi Thu Nhược ra ngoài ăn tối, thì không trở về, qua 10 giờ rồi mà cô vẫn không trở về, điều này làm dấy lên mâu thuẫn với quy luật sinh hoạt ngày thường của cô, không phải là đã xảy ra chuyện gì nguy hiểm chứ?

Cô ta không có số di động của Thu Nhược, bởi vì bình thường không dùng đến, cô không ở trường học thì chính là ở nhà, hai điểm một đường, quy luật cực kỳ ổn định, ai biết được hôm nay lại phát sinh tình huống này chứ?

Cô ta bèn gọi điện thoại cho Thu Mẫn vẫn chưa về nhà.

Số điện thoại này là Thu Mẫn chủ động cho cô ta, nói nếu sau khi cô ấy và Phương Đàm Tuân trốn học, bị giáo viên phát hiện, thì lập tức báo cho bọn họ trở về. Cô ấy biết Thu Nhược không đáng tin cậy, khi đi học, dù trời có sập xuống, cũng không quấy nhiễu được Thu Nhược đang chuyên chú học hành.

“Hả? Cô nói chị sao! À, không cần phải xen vào chuyện của chị ấy, chị ấy rất an toàn, nếu xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không thể ngồi yên được, tài xế sẽ báo cho ba.” Cô ta nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng người ồn ào, còn có tiếng mạt chược, có người phụ nữ trung niên đang nói chuyện, Phương Đàm Tuân ở bên cạnh gọi mẹ, hóa ra là Thu Mẫn đang ở nhà của Phương Đàm Tuân.

Cô ta vẫn luôn hiểu lầm Thu Mẫn, cảm thấy sinh hoạt cá nhân của cô ấy rất hỗn loạn, buổi đêm thường xuyên không về nhà, hàng đêm sênh ca, hóa ra là ở nhà bạn trai, đánh bài với mẹ cậu ta sao? Cũng đúng, thoạt nhìn Thu Mẫn ngây thơ đơn giản, cũng không giống là cô gái ra vào quán bar hộp đêm như cơm bữa.

Nhưng mà, không quan tâm đến chị ruột như vậy, tình cảm chị em của cặp song sinh này, hình như cũng không quá thân mật.

Cố Niệm Sâm cũng không hiểu được, Thu Nhược thường xuyên biến mất định kỳ như vậy, Thu Mẫn không phải là chưa từng tò mò, chỉ là Thu Nhược ngậm miệng không chịu nói, lâu dần, Thu Mẫn cũng không có tâm tư để đuổi theo hỏi thăm.

Cố Niệm Sâm do dự, không dám gọi điện thoại cho Ngôn Lý Sâm, nhỡ đâu Thu Nhược có kế hoạch của mình, không muốn nói cho người lớn biết thì sao? Cô ta gọi điện cho Ngôn Lý Sâm, không phải tương đương với mách lẻo với phụ huynh sao?

Cô ta ở phòng khách chờ đến đêm khuya, xác định Thu Nhược không trở về, cô ta cũng không chịu đựng nổi, trở về phòng ngủ.

*Long phượng trình tường (hình ảnh minh họa):

Khi ăn bữa tối, cô đã uống một chút rượu, lại bị anh ôm lấy khiêu khích liên tục, lập tức nhịn không được mà cưỡi trên người anh, cưỡng hôn anh.

Anh hưởng thụ sự chủ động của cô, phất tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ trong phòng đi ra ngoài, làm lơ vẻ mặt rối rắm kỳ lạ của đối phương.

“Hôm nay mặc quần lót gì thế? Là cái mà anh đặt từ nước ngoài cho em sao?” Ngón tay anh đảo quanh mông cô, nhẹ nhàng cọ xát quần lót co dãn, xoa xoa da thịt non mềm của cô.

Hai người đã quá quen với chỗ mẫn cảm trên thân thể đối phương, có thể dễ như trở bàn tay mà khơi mào tình dục trong đối phương. Khi cô muốn, chỉ cần nâng chân lên, bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo, đạp lên giữa hai chân anh, nhẹ nhàng vân vê, anh lập tức hiểu được nhu cầu của cô.

Anh muốn gợi lên dục vọng của cô, ngón tay khẽ vuốt qua lại trên lưng cô, hô hấp cô dồn dập, nếu không phải giao lưu ở chung trong thời gian dài, thì sẽ không đạt được loại ăn ý như thế này.

“Hôm nay em có uống rượu, sẽ còn lâu nha!” Khóe miệng người đàn ông lộ ra ý cười lười biếng, thoạt nhìn cực kỳ bất cần đời, phóng đãng không kiềm chế được.

“Lại muốn làm cho giọng của em trở nên khàn đục sao?” Cô ôm cổ anh, chạm vào trán anh, lông mi vừa dày vừa dài như cây quạt khẽ run run, bởi vì ngón tay anh đã xâm nhập vào miệng huyệt nhạy cảm non nớt, mà phát ra tiếng ngâm nga khe khẽ.

“Không chỉ muốn làm khàn giọng em, mà còn muốn chân của em không thể khép lại được, eo không thẳng lên được, còn cả nơi này… không khép lại được.” Ngón tay anh chọc vào chỗ mẫn cảm của cô, nghe thấy tiếng cô kêu rên, toàn bộ thân thể đều mềm xuống.


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.