Nữ Phụ Mang Ý Xấu

Chương 3: Chương 3




Trợ lý thấp giọng giới thiệu với cô ta, cô ta nhìn thấy đôi chị em song sinh khí chất khác biệt, cùng cha khác mẹ của mình.

Hai bên cũng không nói chuyện với nhau, giữa hai chị em, có một người nhìn cô ta, ánh mắt ẩn chứa sự căm thù không thể xem nhẹ, một người khác thì trước sau lại không hề đặt mắt lên người cô ta.

Cô ta cảm thấy, hiện tại trở về, chính là cô gái có vẻ mặt lạnh nhạt, tự cao tự đại kia.

Nói đến tuổi tác thì cô ta còn nhỏ hơn bọn họ ấy tháng, phải gọi bọn họ là chị gái, nếu bọn họ bằng lòng thừa nhận cô ta.

Cô gái từ ngoài cửa đi vào, khi nhìn thấy cô ta, khuôn mặt trầm tĩnh xinh đẹp hơn ngẩn ra, ngay sau đó thì rời mắt đi, nện bước nhẹ nhàng, chậm rãi, tuyệt đẹp, mỗi một bước đi đều như một pho tượng được tỉ mỉ điêu khắc, tinh xảo đến mức không giống người thật.

Cô đi lên thang lầu, hoàn toàn làm lơ người đang ngồi ở sofa.

Cố Niệm Sâm cảm thấy mình như một vị khách lạ, hẳn là nên mở miệng chào hỏi chủ nhà, kể cả đối phương không thèm nhìn cô ta, thì cũng tốt hơn tình huống xấu hổ như vậy.

Cũng may, trên cầu thang có tiếng bước chân đi xuống, làm giảm bớt tình trạng lúng túng của cô ta, nghe ra được là bước chân của một người đàn ông trưởng thành, thong thả, ổn trọng.

“Sao bây giờ mới trở về?” Giọng nói người đàn ông ưu nhã, giàu từ tính, dễ nghe và êm tai, mang lại cảm giác lười biếng, gợi cảm, bất cần.

Giọng điệu của anh, giống như một người ba bình thường, hỏi han con gái về nhà muộn. Tuy rằng hiện tại cũng không muộn, mới hơn 7 giờ, chỉ là khi bị anh nói ra, có cảm giác sâu xa lạ thường, mông lung không rõ.

Cố Niệm Sâm nghĩ thầm, nghe thấy giọng nói của anh, làm người ta cảm thấy rất mơ màng, thảo nào mẹ lại si mê anh nhiều năm như vậy, dù không có cơ hội tiếp xúc với anh, chỉ dựa vào hồi ức cũng có thể sống sót.

Cô gái kia vâng một tiếng, giọng nói có chút trầm thấp dịu dàng.

“Còn chưa đỡ sao?”

Cố Niệm Sâm không nghe thấy cô gái kia đáp lại, sau đó hai tiếng bước chân giao nhau, đi theo hai hướng khác nhau.

Cô ta nghĩ thầm, chẳng lẽ quan hệ giữa hai ba con bọn họ cũng không tốt sao? Là bởi vì sự tồn tại của cô ta sao? Hay là bởi vì hành tung của Ngôn Lý Sâm khó dò, không rảnh bận tâm đến con gái, tạo thành khoảng cách xa lạ giữa bọn họ?

Sau đó, người đàn ông kia xuất hiện ở thang lầu, dáng người anh cao lớn, mạnh mẽ, ăn mặc cực kỳ sáng láng, có tinh thần, tựa như người đàn ông hơn 30 tuổi vậy, không hề giống đàn ông trung niên.

Bề ngoài của anh đẹp trai xuất sắc, khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, trên mặt không hề có dấu vết của thời gian, trẻ tuổi đến mức đáng kinh ngạc. So với anh, Cố Niệm Sâm cảm thấy mẹ mình ngược lại trông già nua, nếu đứng chung một chỗ với anh, không giống như người yêu, mà giống chị em hơn.

“Con tới rồi! Ngồi đi.” Bởi vì sự xuất hiện của anh, Cố Niệm Sâm lập tức đứng lên, rồi lại bị anh xua xua tay bảo ngồi xuống.

“Tìm con đến đây, là muốn cùng con nói về chuyện sửa tên, còn cả việc sắp xếp vấn đề chỗ ở tương lai của con.” Anh tùy ý mà ngồi trên sofa, lười biếng, hoàn toàn đối lập với vẻ đứng đắn gò bó của cô ta.

“Sửa tên?” Vẻ mặt Cố Niệm Sâm hơi cứng lại một chút, cảm giác rất phức tạp. Cũng đúng, nếu muốn vào nhà họ Ngôn, thì không thể dùng cái tên mập mờ này lắc lư khắp nơi được, nếu không sẽ bị cười nhạo, rốt cuộc thì ba cô ta là Ngôn Lý Sâm.

“Con có thể chọn vào đây ở, hoặc là ở bên ngoài, tùy con.” Thái độ của Ngôn Lý Sâm đối với cô ta không giống như đối với con gái, quá mức tùy ý lạnh nhạt, có lẽ là bởi vì trước nay anh chưa từng để ý đến cô ta, nên đương nhiên là thái độ cũng không thể so sánh với đứa con gái vừa lên lầu.

“Con…”

“Con không cho cô ta vào ở, không cho!” Từ cửa truyền vào tiếng thét chói tai của một người con gái.

Cố Niệm Sâm bị dọa đến giật mình, nghiêng đầu nhìn, thì thấy một người rất giống với cô gái vừa lên lầu, nhưng cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Cô ấy tức muốn hộc máu mà vọt vào, hét to với Ngôn Lý Sâm.

Phía sau cô ấy, là một chàng trai trông rất quen mắt, vẻ mặt xấu hổ mà đi vào.

Nói cậu ta quen mắt, là bởi vì Cố Niệm Sâm nhớ rõ, hình như cậu ta cũng xuất hiện trong buổi liên hoan, cho nên cô ta mới có ấn tượng với cậu ta.

“Chú Ngôn, cháu tới tìm Thu Nhược.” Cậu ta chào hỏi với Ngôn Lý Sâm, sau đỏ tỏ vẻ mình không phải tới đây để xem trò vui, mà là tới tìm con gái lớn Thu Nhược của anh.

Ngôn Lý Sâm mặc kệ Thu Mẫn đang phát điên, giương mắt nhìn Phương Đàm Tuân, ánh mắt sâu sắc u ám nhìn cậu ta chằm chằm. “Tìm Thu Nhược làm cái gì?”

Phương Đàm Tuân hơi sợ anh, tuy nghe bên ngoài đồn rằng, Ngôn Lý Sâm là một kẻ làm việc không đàng hoàng, ăn chơi trác táng, giao toàn bộ gia sản cho đoàn đội kinh doanh và CEO, cưới con gái nhà họ La thế giao, sau khi kết thành liên minh với nhà họ La, lại càng không kiêng nể gì, cả ngày ăn không ngồi rồi mà chơi bời hưởng lạc.

Nhưng mà, Phương Đàm Tuân lại cảm thấy, Ngôn Lý Sâm không hề rối loạn như bên ngoài lan truyền, chỉ riêng ánh mắt của khí thế của anh, đã làm người ta cực kỳ kiêng kị.

Cậu ta bất an mà cười cười. “Cháu và cậu ấy được phân vào một nhóm, cần phải thảo luận việc phân phối bài tập.”

Ngôn Lý Sâm ừ một tiếng, nghe không ra cảm xúc gì. Quay đầu nhìn Thu Mẫn đang căm tức nhìn Cố Niệm Sâm. “Cùng cậu ta lên gọi chị con xuống dưới, đừng đợi ở cửa phòng.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.