Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 104:




Sau khi giải quyết con nhện đóng tại đại sảnh ký túc xá, bọn Đường Tiếu lập tức dùng thiết bị chữa cháy được trang bị trong ký túc xá để dập lửa, bận rộn nửa ngày, vất vả lắm mới dọn sạch xong tất cả tơ nhện, lúc này giọng nói của An Tương vang lên ở cách đó không xa.

“Các anh mau đến xem này! Trời ạ, nhiều kén quá!”

Đường Tiếu và Rocky liếc nhau, lập tức buông thiết bị cứu hỏa trong tay, cầm vũ khí lao đến vị trí chỗ An Tương.

Hành lang cầu thang phía sau đại sảnh, rất nhiều rất nhiều kén hình người bị đặt tại đây, từ hình dạng trong những cái kén đó, hai người đã đoán được điều gì, vội vàng kêu người cùng đến phá vỡ.

Đường Tiếu dùng vật nhọn phá vỡ một cái kén trong đó, quả nhiên, bên trong chính là học sinh, phần lớn người còn sống, chỉ là đang trong trạng thái hôn mê.

Phá rồi phá, An Tương chợt bật ra một tiếng khóc: “Vũ Trạch…”

Kén mà cô phá vỡ lộ ra mặt của bạn cùng phòng, chẳng qua sắc mặt cô ấy xanh trắng, đã ngừng thở.

Đường Tiếu đi qua đó xem xét tình huống, phát hiện kén còn sẽ phân bố một loại vật chất có tính axit đặc biệt, sẽ chậm rãi hòa tan cơ thể người, không biết có phải con nhện dùng để chứa đồ ăn hay không: “Phá nhanh lên, nhìn xem còn có bao nhiêu người còn sống!”

Rocky bọn họ lập tức tăng nhanh động tác trên tay.

Cuối cùng, ước chừng chỉ có đại khái tầm hai mươi người còn thở trong hơn ba mươi cái kén này, nhưng toàn bộ đều chìm vào hôn mê, trong đó năm người đã ở trong trạng thái gần chết, tay chân họ đều đã bị vật chất có tính axit này hòa tan, nguy trong sớm tối.

Trong những người Đường Tiếu cứu có học sinh viện Y học, hiện tại đang cố hết sức làm sơ cứu, nhưng trước mắt điều kiện có hạn, cậu ấy nhìn về phía Đường Tiếu: “Cần phải mau chóng đưa đến bệnh viện.”

Lúc này người trong đội ngũ đi lục soát ký túc xá cũng đã trở lại, lắc đầu với Đường Tiếu: “Người nơi này hẳn ở đây hết rồi, tòa ký túc xá này không có ai.”

Đường Tiếu hít sâu, nhìn về bên ngoài ký túc xá.

Nơi này là gần cổng trường nhất, khoảng cách còn không đến 1000 mét.

Nhưng không biết vì sao, sương mù ở đây dường như dày quá mức, ban đầu vẫn không nhìn thấy sự vật ngoài hai ba mét ở khu dạy học bên kia, nhưng sương mù bên kia sắp biến thành trình độ duỗi tay không thấy năm ngón tay.

“Người quá nhiều, không tiện di chuyển, một mình tôi đi nơi đó tra xét trước, xem thử có thể trực tiếp đi ra ngoài từ cổng trường không.” Đường Tiếu nói.

Rocky nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Tiếu, là người thứ nhất đưa ra phản đối: “Không được, quá nguy hiểm, hơn nữa chặng đường đến đây đều là cậu bảo vệ chúng tôi, cậu mệt quá rồi, tôi và cậu cùng đi.”

“Chỉ là tra xét mà thôi, nếu có nguy hiểm tôi sẽ lập tức quay về, người quá nhiều ngược lại có lẽ sẽ khiến cho dị thú chú ý, các cậu ở lại đây.” Đường Tiếu từ chối, “Tôi còn kiên trì được, ở đây người bị thương quá nhiều, nếu có dị thú tấn công ở ngay lúc này sẽ tiêu, các cậu phải ở lại coi chừng bọn họ.”

Huống hồ một mình cậu hành sự còn thêm tiện hơn.

“Nếu một tiếng sau tôi vẫn không trở về, các cậu cứ ở đây chờ cứu viện, đã biết chưa?”

Rocky bọn họ không cãi lại Đường Tiếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu biến mất giữa sương mù.

Nửa tiếng sau khi Đường Tiếu rời đi, tiểu đội của Đường Thần rốt cuộc đi tới ký túc xá.

Trước đó vì họ vẫn luôn chưa thấy được người, chỉ có dấu vết chiến đấu, vì thế tăng lớn phạm vi tìm kiếm, dọc theo đường đi vừa tiêu diệt dị thú, vừa cứu người, cũng thành công cứu ba sinh viên, chẳng qua một đường đều không thấy Đường Tiếu, Đường Thần trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh, tâm trạng càng ngày càng áp lực.

Rocky bọn họ nhìn thấy có gì đó tới gần, vội vàng cầm vũ khí đi ra, thấy đám người Đường Thần, mặt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng: “Là người cứu viện à?”

“Đúng vậy.” Đường Thần bọn họ thấy nơi này nhiều người hôn mê như thế, không khỏi lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Đề phòng cởi bỏ, các sinh viên vẫn luôn căng chặt dây thần kinh rốt cuộc không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng, mồm năm miệng mười báo cáo tình huống trước mắt với họ, Đường Thần đi vào đại sảnh, thấy dấu vết chiến đấu xung quanh, không nhịn được hỏi: “Là các cậu vẫn luôn cứu người?”

“Đúng vậy.” Rocky vội nói, “Nhưng không chỉ là chúng tôi, người xuất lực nhiều hơn tên Đường Tiếu, hiện tại cậu ấy đến cổng trường tra xét rồi!”

“Cái gì?” Sắc mặt Đường Thần lập tức thay đổi, “Em ấy rời đi lúc nào?”

“Phải nửa tiếng rồi.”

Đường Thần quay đầu nhìn sang phó đội trưởng, mặt lộ vẻ nghiêm túc: “Nơi này giao cho cậu, Thu Nhất Phàm, Quý Trường Phong đi theo tôi!”

“Vâng!”

Rocky nghe ra không đúng, vội hỏi: “Nơi đó rất nguy hiểm sao?”

Đường Thần không có thời gian giải thích với cậu ta, vội vã mang theo hai đội viên đi mất, phó đội trưởng ngăn Rocky lại, ôn hòa an ủi cậu ta: “Không có việc gì, đội trưởng của chúng tôi rất mạnh, sẽ bình an trở về.”

Chỉ là trong lòng cũng không khỏi lo lắng, sở dĩ tiểu đội Đường Thần bọn họ đi đường vòng, chính là bởi vì cổng trường gần ký túc xá bên này xuất hiện tình huống dị thường, người máy đi vào tra xét đều không trở về, không biết rõ lắm thứ gì chiếm giữ nơi đó, cho nên mới vòng một đoạn đường.

Chỉ hy vọng Đường Thần có thể đuổi kịp…

*

Bên kia, nửa tiếng trước, Đường Tiếu rời khỏi ký túc xá.

Không biết có phải di chứng do chết quá nhiều lần hay không, đầu đau lâm râm, nhưng hiện tại còn chưa phải nghỉ lúc ngơi, cậu hít sâu, mạnh mẽ lên tinh thần, một đường cẩn thận áp sát rìa kiến trúc, lần mò hướng tới cổng trường.

Sương mù phụ cận đây quá dày, gần như không thấy rõ sự vật ngoài một mét, nhỡ đâu có dị thú núp trong sương mù tấn công thì tiêu đời.

… Nhưng nói mới nhớ.

Yên tĩnh quá.

Một đoạn đường dài như thế, cho dù Đường Tiếu cố hết sức đè thấp âm thanh, nhưng xung quanh vẫn chỉ có tiếng bước chân của một mình cậu, sự ồn ào náo động ở ký túc xá trước đó dường như đều bị một sức mạnh vô hình ngăn cách bên ngoài, sương mù này ngược lại thành kết giới tắt âm.

Đường Tiếu đã sinh lòng lùi bước, nhưng nghĩ đến mọi người còn ở ký túc xá chờ cậu, cắn chặt răng, cất bước về phía trước.

Một đoạn đường này vốn hẳn là con đường các sinh viên ra trường học hoặc là vào trường học nhất định phải đi qua, hiện giờ lại dường như con thú dữ mở ra cái mồm to như chậu máu, lặng thầm cắn nuốt mạng sống và âm thanh. Đường Tiếu một đường đi đến điểm cuối dựa vào ký ức, theo lý thuyết phía trước hẳn chính là cổng trường.

Những gì lọt vào trong tầm mắt, lại là... màu trắng gần như hòa làm một thể với sương mù?

Đó là cái gì? Sợi kén? Hay là sợi nấm?

Sắc mặt Đường Tiếu hoảng hốt một thoáng, còn tưởng rằng thấy sợi nấm của Juntes, nhưng màu sắc không đúng, sợi nấm của Juntes hẳn là đỏ như máu, mà không phải màu trắng.

Sợi nấm màu trắng đó gần như che đậy toàn bộ cổng trường, như mạng lưới con nhện giăng ra, lặng yên chờ đợi con mồi đến.

Đường Tiếu không thấy bất kì dị thú hoặc là thực vật ký sinh nào ở đây, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy lưới nấm đó, cái cảm giác áp bức không thua gì bất cứ dị thú hoặc là thực vật ký sinh nào cậu đã gặp dọc theo đường đi này.

Haiz, không biết lần này còn phải chết bao nhiêu lần, mới có thể thí nghiệm ra ‘cơ chế’ đó.

“…Tiếu, Tiếu…”

“Tiếu Tiếu…”

Giọng nói như ẩn như hiện truyền đến từ trong sợi nấm, vào khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, sắc mặt Đường Tiếu biến đổi, không dám tin tưởng nhìn về sợi nấm màu trắng đó.

Một bóng người như ẩn như hiện hiện lên từ trong lưới sợi nấm, giọng nói truyền ra từ bóng người đó.

Đường Tiếu lập tức đi ra khỏi vật che chắn: “Juntes? Là anh sao Juntes!?”

Vật thể hình người trong lưới sợi nấm đang vùng vẫy thành hình, chẳng qua cực kì chậm chạp mới ngưng tụ ra tứ chi, cơ thể và đầu, như tà thần dần dần giáng xuống nhân gian trong phim kinh dị, từng chút hiện ra hình dáng Đường Tiếu vô cùng quen thuộc.

Rìu tuột xuống khỏi tay, Đường Tiếu không hề do dự, từng bước một đến gần bóng người nọ, cho dù đã bước vào trong vòng vây của lưới sợi nấm.

“Juntes.”

“Tiếu Tiếu,” vật thể hình người mơ hồ ấy nâng tay lên, v.uốt ve mặt Đường Tiếu một cách chậm rãi, như đang xác nhận tồn tại của cậu, “Là em sao?”

“Là em.” Môi Đường Tiếu run rẩy, nhất thời không nói ra lời, “… Anh, anh có khỏe không, bên kia thế nào? Tình huống hiện tại của anh là sao?”

Hình người sợi nấm không trả lời, trên mặt hắn còn chưa thành hình ngũ quan, ngăn cách giữa hai thế giới khiến cho hắn không thể thao tác cơ thể này tốt lắm, giống như tivi cũ xưa không thu được tín hiệu.

“Tôi đau quá…”

Sắc mặt Đường Tiếu cứng đờ.

“Tôi đau quá, Tiếu Tiếu.” Hình người sợi nấm lẩm bẩm.

Đau? Vì sao lại đau?

Đường Tiếu lòng rối như tơ vò, điều này không nên chứ, trước đó Juntes trên cơ bản không có thần kinh cảm giác đau, hơn nữa dựa theo kế hoạch của cậu, sau khi hắn tiến hóa hẳn hùng mạnh hơn mới đúng, vì sao lại đau? Là tiến hóa xảy ra vấn đề ư? Hay là Vua Nấm làm gì đó gây ra? Hiện tại bên kia rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Một loạt phỏng đoán quanh quẩn trong đầu Đường Tiếu, cậu mím môi, mạnh mẽ áp xuống sự bất an, vừa muốn cẩn thận dò hỏi, lại nghe thấy Juntes nói:

“Ở lại đây, Tiếu Tiếu.”

Từ sau khi Đường Tiếu bắt đầu quay ngược tử vong, Juntes đã vẫn luôn đang cố gắng đột phá rào chắn giữa hai thế giới, nhưng còn cần thời gian, hắn còn cần thời gian mới có thể mang Đường Tiếu về.

Tình cảm sắp tràn ra trong mắt, lại mạnh mẽ áp chế dưới tác dụng của lý trí, Đường Tiếu hít sâu nói: “Nghe em nói, Juntes, anh để em rời đi trước đi, em nhất định còn sẽ trở về!”

Hình người sợi nấm lẳng lặng nhìn Đường Tiếu, trên khuôn mặt nó còn chưa phác họa ra ngũ quan người, chỉ có hình dạng mơ hồ, giống như búp bê hình người được chế tác thô sơ, chỗ cằm nứt ra một vết nứt màu đen thật dài, như là cười, lại như khóc.

“Tôi không tin em.”

Hắn nói: “Tôi không tin em nữa, Đường Tiếu.”

Không khí lặng yên đông lại vào giờ phút này.

Trong hoảng hốt, Đường Tiếu mới phát hiện không biết khi nào, sợi nấm đã lặng yên quấn quanh ở trên cơ thể cậu, toàn thân đều không thể nhúc nhích, cậu còn muốn nói gì đó, sợi nấm lại một vòng rồi một vòng che lại miệng mũi và đôi mắt cậu giống như băng vải.

“Đường Tiếu!”

Một tiếng gọi vang lên từ trong sương mù, vào một giây trước khi hoàn toàn mất đi tầm nhìn, Đường Thần rốt cuộc dẫn người đuổi tới, hình ảnh lọt vào trong tầm mắt suýt nữa khiến anh sợ đến hồn lìa khỏi xác, một vật thể hình người không biết là gì kia và Đường Tiếu chỉ cách nhau mấy centimet, mà em trai anh đang bị sợi nấm bao bọc lấy.

Lực ý chí màu tím lam lập tức bao bọc lấy sợi nấm, xé rách đoạt lại cơ thể Đường Tiếu một cách bạo lực, sợi nấm hung bạo trong chớp mắt, đánh úp về phía họ giống như bị điên.

Hai đội viên khác đi theo phía sau Đường Thần lập tức ra tay, anh ta dùng bật lửa châm lửa, ngọn lửa trong khoảnh khắc giống như một con rắn lửa, lượn lờ bên cạnh họ, đốt cháy hết sợi nấm đột kích.

Đường Thần liếc mắt một cái đã thấy cổng trường phía sau sợi nấm, anh không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc đôi mắt mở ra con đường cho anh, anh lập tức ôm Đường Tiếu vào lòng, dưới sự trợ giúp của lực ý chí gần như đã lướt qua sợi nấm chưa đến một giây đồng hồ, lao ra bên ngoài cổng trường.

Đường Tiếu nhìn qua vai Đường Thần, nhìn sợi nấm màu trắng thiêu đốt trong ngọn lửa.

Dưới ngọn lửa ngùn ngụt bao quanh, hình người sợi nấm màu trắng chỉ đứng tại chỗ, ngọn lửa màu đỏ cam li.ếm lên cơ thể hắn, sợi nấm màu trắng dưới bỏng cháy trong ngọn lửa, từng chút trở nên khô vàng, biến thành màu đen, hắn xoay người, hốc mắt trống trơn giao nhau với cậu ở trong không trung.

Đường Tiếu không nhìn thấy đôi mắt Juntes, nên cũng không biết, vào giờ phút này, hắn rốt cuộc suy nghĩ điều gì.

Thần kinh vẫn luôn căng chặt rốt cuộc vẫn đứt, trong mệt mỏi như sóng biển mãnh liệt mênh mông đánh úp đến, Đường Tiếu không cam lòng nhắm mắt lại, chìm vào hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.