Sau khi nói xong, Đường Tiếu ngẩng đầu nhìn Juntes, muốn biết phản ứng của hắn, nhưng vào lúc này trước mắt thình lình có một trận gió thổi qua, Đường Tiếu vô thức rút về tay, một bàn tay chống đất, một bàn tay che đôi mắt lại, chờ cậu dời tay ra thì phát hiện không thấy Juntes.
Đường Tiếu đợi tại chỗ hai ba giây, mới xác định hắn thật sự chạy rồi.
Cho nên, đây là thẹn thùng? Hay là cậu qua ải rồi?
Đường Tiếu cố gắng phỏng đoán tâm lý Juntes, nếu là Juntes trước đây, cậu có rất lớn nắm chắc hẳn là Juntes thẹn thùng cho nên rời đi, nhưng mà Juntes lúc này, cậu lại không xác định.
Đường Tiếu ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, yên lặng thở dài, thôi, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, dù sao trước khi đến thì cậu đã hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi Juntes.
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua mái vòm, lại phát hiện người treo ở đây không biết khi nào đã không thấy bóng dáng. Cậu vẫn không biết những người bị treo này là những ai, Juntes rốt cuộc làm gì ở đây, trước đó cũng không rảnh rỗi hỏi chuyện này.
Chờ cơ hội hỏi lại vậy, những gương mặt đó Đường Tiếu đều không quen, ít nhất có thể biết không phải học giả trong Con Mắt Thứ Ba.
Nếu quyết định bắt đầu nghiên cứu Juntes một lần nữa, Đường Tiếu lập tức nhích người, tính toán đi kiểm tra một lần thiết bị và dụng cụ còn lưu lại trong căn cứ, dù sao nghiên cứu sinh vật cũng không phải chỉ có đầu óc thông minh là có thể hoàn thành, thiết bị, nhân thủ và vật tư tiêu hao mới là cơ sở có thể làm ra thành quả hay không, nếu không mặc cho Đường Tiếu có thông minh như thế nào, muốn nghiên cứu ra mấu chốt và biện pháp chữa trị cho cơ thể sụp đổ của Juntes cũng là không bột đố gột nên hồ.
Nghĩ như vậy, Đường Tiếu đi tới khu vực phòng thí nghiệm nghiên cứu hạng mục 428 ban đầu, vốn cho rằng còn có thể có thiết bị may mắn còn tồn tại đã không tệ, nhưng sau khi đến mới phát hiện, nơi này được giữ gìn tương đối hoàn hảo, thậm chí ngay cả tro bụi cũng không có bao nhiêu.
Sợi nấm màu trắng dường như chỉ chiếm cứ ở phần ngoài kiến trúc hoặc là hành lang, những khu vực thí nghiệm này vẫn giữ lại bộ dáng ban đầu, Đường Tiếu thử khởi động mấy thiết bị, phát hiện toàn bộ vận hành tốt đẹp.
Thậm chí ngay cả cà phê mà nghiên cứu viên đặt ở trên mặt bàn cũng không xê dịch, như thể thời gian đứng yên ở đó.
Ngoại trừ trong căn cứ không có những nghiên cứu viên đó đến đi, hết thảy đều không có gì khác với trước khi Đường Tiếu rời đi.
Còn tốt, thiết bị hẳn đều còn có thể dùng.
Gần như kiểm tra một lần tất cả thiết bị khu vực thí nghiệm, kết quả khiến Đường Tiếu khẽ thở ra, trên cơ bản đều còn có thể dùng.
Thiết bị thì không thành vấn đề, vậy kế tiếp chỉ còn lại một vấn đề…
Đường Tiếu muốn điều tra rõ nguyên nhân hung bạo của Juntes, nên cần Juntes phối hợp, nếu không không có cách nào kiểm tra thân thể cho hắn, nhưng Juntes đã vẫn luôn không thấy bóng dáng bắt đầu từ ban nãy rồi.
Cậu đi vào hành lang, thử gọi một tiếng với những sợi nấm màu trắng đó: “Juntes?”
Sợi nấm màu trắng không đáp lại, giống như chỉ là thực vật đơn thuần.
Đường Tiếu không có cách nào, đành phải lang thang không có mục tiêu khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Juntes trong căn cứ.
Tòa nhà thí nghiệm, phòng thí nghiệm kế hoạch Hy Vọng, đại sảnh buổi báo cáo…
Đường Tiếu đi qua những địa điểm quen thuộc đó, căn cứ khắp nơi đều trống rỗng, tiếng bước chân có thể truyền tới rất xa, ngay từ đầu Đường Tiếu còn vừa tìm vừa gọi tên Juntes, nhưng sau lại cậu đột nhiên phát giác, chỉ e không phải Juntes không nghe thấy, chỉ là hắn không muốn xuất hiện.
Nhưng Đường Tiếu không từ bỏ, vẫn bước tiếp ở trong căn cứ, coi như dạo thăm chốn cũ, đồng thời suy nghĩ xem Juntes có thể xuất hiện ở nơi nào.
Ký túc xá?
Đường Tiếu đi trở về ký túc xá một người đã từng ở lúc chủ trì Kế hoạch Hy Vọng, hết thảy vật phẩm ở đây còn giữ lại nguyên dạng, dường như từ sau đó không có ai dọn vào, trong ba năm đó, nơi này giống như một cảng tránh gió, là nơi Juntes hiếm hoi có thể lộ thân hình ở thế giới bên ngoài.
Khoan đã, cậu nhớ rõ thứ kia dường như còn ở đây.
Đường Tiếu chợt nhớ tới cái gì, ngồi xổm xuống trước tủ đầu giường, kéo ngăn kéo ra.
Từng phong bưu thiếp trắng tinh xuất hiện ở bên trong ngăn kéo, mặt Đường Tiếu không khỏi giãn ra, thật tốt quá, còn chưa lấy đi.
Lúc rời khỏi căn cứ quá vội, chưa kịp mang những bưu thiếp này đi cùng, hiện tại nghĩ tới, còn may không mang theo, nếu không phỏng chừng đã lạc mất ở trong chiến đấu rồi.
Đường Tiếu cầm lấy những bưu thiếp này, ngồi ở trên giường, lật xem từng tấm từng tấm.
Đoạn hình ngày xưa lần lượt hiện lên trước mắt theo những con chữ này, bởi vì nghi ngờ trò chơi này là chân thực hay không, Đường Tiếu có đoạn thời gian không phản ứng Juntes, thể hiện ra thái độ hoàn toàn từ chối hắn, Juntes không biết đã xảy ra chuyện gì, còn nỗ lực học tập theo đuổi người như thế nào dưới chỉ dẫn của Dawson.
Đây là vết tích để lại lúc ấy.
[Hôm nay lại không nhìn thấy em, cho nên tâm trạng không tốt]
[Có thể đến gặp em không?]
[Ánh trăng đêm nay rất đẹp.]
[Hôm nay một cụm hoa hồng nở rộ bên ngoài căn cứ, nhớ đến em.]
Đường Tiếu nhìn từng phong chữ viết từ vụng về chưa quen, đến dần dần thanh tú này, trong đầu hiện ra sợi nấm điều khiển bút như thế nào, vắt hết óc suy nghĩ lời yêu thương của con người như thế nào, trong lúc nhất thời không khỏi cong khóe môi.
Vẫn lật mãi đến một tờ cuối cùng.
[Em là nước, nhiệt độ, oxy và chất hữu cơ]
Trên dấu ngắt câu cuối cùng của câu này, nét mực hơi nhòe đi, như có một giọt nước rơi xuống bên trên.
Nụ cười ở khóe môi Đường Tiếu chợt cứng đờ.
“Em là tất cả những gì một con nấm cần để lớn lên.” Cậu thấp giọng lẩm bẩm, bỗng đứng dậy, véo chặt một góc bưu thiếp, vội vàng chạy về khu vực thí nghiệm.
Khu thể thí nghiệm Kế hoạch Hy Vọng, không ở đây.
Khu thể thí nghiệm dự án 428, cũng không ở đây.
Juntes rốt cuộc ở đâu…?
Đường Tiếu lớn tiếng thở hổn hển, tầm mắt đảo quanh trái phải, đột nhiên, cậu đứng lại, quay đầu, đi về phía phòng thí nghiệm của Bud đã bị niêm phong thật lâu trước kia.
Không phải là ở chỗ này…
Gian phòng thí nghiệm này so với khu vực thí nghiệm dự án 428, khu vực thí nghiệm Kế hoạch Hy Vọng đều nhỏ hơn nhiều, lúc ấy Juntes vẫn là một cục thể thí nghiệm nhỏ, hơn nữa trên cơ bản đã không có giá trị nghiên cứu, cho nên lao tù ở đây cũng tối hơn nhiều so với hai dự án trước đó, điều kiện cũng ác liệt hơn nhiều.
Khi Đường Tiếu mở cửa, không thấy bóng dáng Juntes, hơi khẽ thở ra ở trong lòng, giây tiếp theo, tầm nhìn khóe mắt cậu lại thoáng nhìn ảnh chụp dán trên mặt tường, cả người cứng đờ như bị sét đánh.
Là… ảnh Đường Tiếu chụp khi bọn họ bỏ trốn.
Thành phố, dòng người, núi cao và sông ngòi mà họ đi qua.
Cậu chụp những bức ảnh này, hy vọng Juntes biết rằng, ngoại trừ cậu, thế giới này còn có nhiều nơi như thế, còn có thế giới rộng lớn đến vậy, cuộc đời của hắn không cần giới hạn ở phòng thí nghiệm, đó cũng không phải nơi đáng để hồi ức gì.
Cậu cho rằng Juntes để ý cậu như vậy, chỉ bởi vì cậu là người đầu tiên vươn tay với hắn, bởi vì hắn còn chưa gặp qua thế giới bên ngoài phòng thí nghiệm, cho nên coi những chuyện xảy ra ở đây trở thành tất cả.
Tựa như trong phần đa thế giới quan của con người, tình yêu không phải tất cả, càng không phải duy nhất, không phải như nhu yếu phẩm trong cuộc sống, Đường Tiếu cho rằng chỉ cần Juntes hiểu được thế giới bên ngoài rộng lớn nhường nào, thì hắn sẽ dần dần quên tất cả ở đây, suy cho cùng chuyện cũ bị coi thành thể thí nghiệm, đối với Juntes hẳn không tính là hồi ức tốt gì.
Nhưng mà, hắn lại quay về nơi này.
Về lại lúc ban đầu, nơi bọn họ gặp gỡ.
Hình như cậu nghĩ sai gì rồi.
Con nấm ấy, cũng chẳng quan tâm thế giới bên ngoài một chút nào.
[Em là nước, nhiệt độ, oxy và chất hữu cơ]
Đây là bưu thiếp hắn viết đầu tiên, lúc ấy Juntes hoàn toàn không hiểu lời tỏ tình của con người, hắn vắt hết óc, chỉ chân thực viết ra lời nói trong lòng.
Từ lúc bắt đầu, Juntes đã nói.
Đường Tiếu chính là tất cả của hắn.
Nấm phần lớn chỉ ở một chỗ vượt qua cả đời, chỉ sẽ chậm rãi quen khí hậu, ánh mặt trời và chất dinh dưỡng ở một nơi, không thích hoàn cảnh thay đổi đột ngột.
Cho nên sau khi Đường Tiếu rời đi, hắn lại quay về nơi này, hấp thu một chút hồi ức mà sống.
Bóng tối cậu cho rằng đã qua, đối với Juntes lại là cái gì?
Trong cổ họng Đường Tiếu như nghẹn lại, khô khốc vô cùng, cậu gần như vội vàng rời khỏi nơi này, ngay cả ảnh chụp cũng không dám nhìn nhiều mấy lần, vội rời khỏi nhà giam âm u này.
Phần lớn địa điểm đi qua đều được đánh × ở trong đầu cậu.
Nhưng nếu ký túc xá, khu vực thí nghiệm đều không có, trong lúc nhất thời cậu cũng nghĩ đến còn có chỗ nào Juntes có thể đang ở.
Đường Tiếu mờ mịt dạo lung tung trong căn cứ Con Mắt Thứ Ba, cũng không biết mình đi tới nơi nào, phục hồi tinh thần lại, giọt mưa tinh mịn rơi trên mặt, cậu đi qua mặt cỏ, trên người khoác áo blouse trắng lấy ra từ khu vực thí nghiệm, đã có chút vết nước tinh mịn.
Đột nhiên, trong mưa truyền đến tiếng chuông như ẩn như hiện.
Tiếng chuông?
Ồ đúng rồi, khu vực giải trí của Con Mắt Thứ Ba có gác chuông…
Đột nhiên, Đường Tiếu như cảm nhận được gì, ngẩng đầu nhìn về phía kiến trúc đỉnh nhọn cách đó không xa, dường như loáng thoáng có thể thấy bóng mờ bên cửa kính hoa văn màu phía trên, trong lòng vừa động, đi đường vòng vào gác chuông, men theo cầu thang một đường đi về phía trước, lúc đang tới gần tầng cao nhất, cậu rốt cuộc nghe thấy được tiếng xào xạc quen thuộc của sợi nấm.
Quả nhiên, là ở đây.
Đường Tiếu khẽ thở ra, lại bước lên trên một bước: “Juntes.”
Sợi nấm lộn xộn ngọ nguậy ở gác mái, thỉnh thoảng quất đập nền đất, dường như tượng trưng cho nội tâm hỗn loạn của chủ nhân nó, khi Đường Tiếu ló đầu ra từ cầu thang, liền thấy Juntes ngồi bên cạnh kính hoa văn màu, chỉ có nửa người trên còn duy trì hình người, nửa người dưới đã biến thành sợi nấm.
Nghe thấy động tĩnh của Đường Tiếu, bóng người tái nhợt nghiêng đầu về phía cầu thang: “Đừng tới đây.”
“Juntes?” Đường Tiếu thoáng chốc căng thẳng, “Anh, anh lại rơi vào trạng thái hung bạo à?”
Juntes yên tĩnh nhìn cậu, không phủ định, cũng không khẳng định, đôi mắt vàng gần như là sắc thái duy nhất trên người hắn, có loại thần tính bình thản như tượng thần trong nhà thờ, hiện giờ lại bị khói mù bao phủ, không thấy rõ màu nền.
Bản thể bình tĩnh của hắn so sánh với sợi nấm lan tràn toàn bộ gác mái, như sóng ngầm mãnh liệt dưới mặt biển, tự mang một loại điên cuồng quỷ dị, rơi vào trạng thái hung bạo một cách yên tĩnh.
Đường Tiếu nuốt nuốt nước miếng, nhưng nghĩ đến tấm bưu thiếp ấy, vẫn kiên định bước ra một bước.
Bốp!
Sợi nấm đập lên tấm ván gỗ trước mặt cậu, Juntes nói: “Tiến lên thêm một bước nữa, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
“Không sao.” Đường Tiếu nhắm mắt lại, cắn răng, đi lên gác mái, hoàn toàn bại lộ mình ở trong sợi nấm.
Nhóm sợi nấm thử tính tiếp xúc cơ thể này, khi ngửi được hương vị trên người cậu, thì gần như vui mừng khôn xiết mà chui vào ống quần cậu, ống tay áo, quấn chặt da thịt quấn quanh về phía trước, tham lam mà muốn xâm nhập vị trí bên trong hơn, ép ra nước trái cây ngon lành.
Đường Tiếu rên lên một tiếng, không kiềm được quỳ rạp xuống đất, sống lưng run khe khẽ.
Nhóm sợi nấm tự động kéo Đường Tiếu, đưa con mồi đến bên cạnh bản thể, ánh mắt Juntes đảo qua gương mặt ửng hồng của Đường Tiếu, giọng nói cũng khàn mấy phần: “Đã nói, đừng đến gần tôi lúc này”
Hắn mới vừa nói xong, thì thấy trong túi Đường Tiếu bỗng rớt ra một tấm bưu thiếp, Juntes sửng sốt, dùng sợi nấm cầm tới, thấy thể chữ bên trên.
“… Xin lỗi,” Đường Tiếu chịu đựng ý ngứa mà lên tiếng, “Em, còn chưa nói lời xin lỗi với anh.”
“Bất kể là cứu vớt anh, hay là cứu vớt loài người, em đều chưa từng hỏi ý kiến của anh, rất xin lỗi.”
Cậu tự nhận đó chính là đáp án tốt nhất, có thể đẹp cả đôi đàng, nhưng phỏng đoán ý nghĩ của Juntes bằng quan niệm của con người, đây có phải một loại ngạo mạn hay không đây?
Bàn tay rũ xuống của Juntes hơi run, sợi nấm đột nhiên chậm rãi dùng sức, chàng trai bị sức lực phía sau bức ép về phía trước, tay đáp lên bả vai Juntes, thấp giọng nói:
“Che giấu chuyện về thế giới hiện thực, rất xin lỗi.”
Cậu không biết hai thế giới sẽ dung hợp, cũng bèn cho rằng có lẽ cuộc đời này không còn cơ hội gặp mặt Juntes, suy cho cùng khoảng cách của hai thế giới quá xa xôi, xa đến nỗi cho dù là Đường Tiếu, cũng không nắm chắc nghiên cứu ra thành quả có thể xuyên qua thế giới.
Cho nên, ý nghĩ của cậu ở lúc ấy, cũng chỉ là ‘thôi’
Cậu quá mệt mỏi, chủ động từ bỏ khả năng khác, lựa chọn kết cục quyết tuyệt nhất.
Đường Tiếu: “Juntes, hiện tại anh rất đau sao?”
“… Đau,” Juntes rốt cuộc lên tiếng, tay đặt ở eo Đường Tiếu, khoảng cách của hai người chậm rãi gần hơn, đôi mắt đen đối diện với cặp mắt vàng bao trùm khói mù đuổi chẳng tiêu tan ấy của Juntes, giữa hô hấp quấn quýt, dường như về lại miệng núi lửa tuyết bay đó, “Nhưng không đau bằng ngày đó.”
Sợi nấm từng tấc từng tấc, kéo dài về nơi tối tăm ấm áp nhất.
Đường Tiếu chậm rãi hít thở, cố gắng thả lỏng người.
“Thật kỳ diệu, rõ ràng không phải cơ thể của tôi bị thương…” Juntes lẩm bẩm, “Có lẽ là tôi đau thay em đi, nếu không sao em lại chẳng có một chút chần chừ nào?”
Đột nhiên dùng sức.
Ngón tay Đường Tiếu nắm chặt bả vai Juntes siết lại: “… Rất xin lỗi.”
Giọng Juntes mềm nhẹ: “Có phải Tiếu Tiếu suy nghĩ, sao lại có kẻ ngu ngốc dễ lừa như vậy, một lòng tin tưởng em, rõ ràng đã nhảy qua núi lửa một lần, nhưng vẫn đến nơi miệng núi lửa, mới biết được tất cả điều này đều là âm mưu.”
“Em không nghĩ như vậy.”
“Nhưng kế hoạch của em chính là như vậy.” Juntes nói, “Lúc ở căn cứ đó, liên hệ với Con Mắt Thứ Ba…”
“Cẩn thận nghĩ lại, vì sao lúc ấy Con Mắt Thứ Ba sẽ đồng ý kế hoạch của em, là bởi vì từ lúc bắt đầu các em đã định như vậy à?”
“Không phải!”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Đường Tiếu đã hoàn toàn chìm vào giữa sợi nấm, quần áo trên người bị xoa thành vải rách, sợi nấm màu trắng bao trùm trên người cậu, sợi nấm vừa cử động, cậu sẽ không ngừng run rẩy, Đường Tiếu vô thức duỗi tay muốn kéo những sợi nấm này ra, khóe mắt đỏ bừng: “Juntes, anh biến, biến trở về trước đã.”
“Tại sao? Đây mới là tôi,” Giọng Juntes truyền đến từ bên cạnh, Đường Tiếu cảm nhận được phía sau có một đoàn sợi nấm biến thành cơ thể xuất hiện, ôm lấy vòng eo cậu, “Đây mới là tôi, ngày thường em nhìn thấy chẳng qua là quả thể, đây mới là bộ dáng vốn có của tôi.”
“Sợ hãi à?”
Đường Tiếu mở mắt ra lắc đầu, Juntes rốt cuộc bật cười, xoay cằm cậu qua, đến gần đôi môi, đầu lưỡi thật dài khuấy đảo dây dưa không thôi với cậu, giữa lúc hôn môi, Đường Tiếu từng chút từng chút, nói một cách ngắt quãng: “Em ở căn cứ cuối cùng mới liên lạc Con Mắt Thứ Ba, nói cho bọn họ, em sẽ giải quyết Vua Nấm.”
Juntes lẳng lặng nghe: “Vào lúc ấy bọn họ đã biết tất cả kế hoạch của em?”
Đường Tiếu im lặng gật đầu.
“Nghĩ khi nào?”
“… Lúc đang nói tuẫn tình.”
“Đường Tiếu,” Juntes không gọi Tiếu Tiếu, đã nói lên hắn tức giận nhường nào, sợi nấm bất giác dồn lực, “… Em thật chẳng thông minh, vừa nãy không phải còn biết dùng cách nói này dỗ tôi vui vẻ à.”
Đường Tiếu rên lên một tiếng, phía sau lưng chạm vào sàn nhà gác mái, đùi bị gấp ở trước ngực, phần lớn sợi nấm không biết khi nào đã rút lại, một lần nữa biến trở về hình người bình thường: “Không phải dỗ anh vui vẻ… A!”
Cậu ngậm chặt miệng, không chịu để âm thanh này bật ra, Juntes lại cố tình ác ý mà li.ếm hôn khóe miệng cậu, cạy đôi môi ra, không cho cậu mím môi, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, nện lên kính phát ra tiếng vang trong trẻo.
Gác mái nhỏ hẹp của gác chuông, không khí nặng nề khi trời mưa, không biết khi nào Đường Tiếu đã đổ mồ hôi toàn thân, theo động tác của Juntes mà nhỏ giọt trên sàn nhà làm bằng gỗ, cậu ôm đầu Juntes, dùng sức lực cuối cùng ghé vào tai hắn nói: “Không tin em… cũng không sao cả.”
“Thời gian, sẽ chứng minh.”
Động tác của Juntes khựng lại, khom người, ôm chặt lấy Đường Tiếu.
Cơ thể trong lòng dần mềm xuống, Juntes quay đầu nhìn, phát hiện chàng trai đã nghiêng đầu, ý thức trôi đi, hắn nhẹ nhàng đặt người ở một chỗ sạch sẽ trên mặt đất, nhìn chăm chú hàng mày hơi nhíu lại của cậu.
Một bộ phận sợi nấm còn lại rốt cuộc rút về từ các nơi trong người chàng trai, mũi nhọn của sợi nấm vốn trắng tinh, giờ phút này đều mang theo một chút màu đen.
Đó là độc tố tìm kiếm ra.
Juntes có thế nào, cũng sẽ không cho phép Đường Tiếu lại dùng cách thức tổn thương bản thân này để hồi tưởng, chính hắn ở thế giới này cũng có thể làm được.
“… Đây là tự em nói, Tiếu Tiếu.” Juntes cúi người, dùng môi chậm rãi xoa dịu giữa mày Đường Tiếu, lại nhấn mạnh lặp lại một lần, “Đây là em nói, em nguyện ý dành hết cả đời để nghiên cứu tôi.”
“Tôi tin.”
“Em nguyện ý hồi tưởng nhiều lần như vậy vì loài người, vậy bất kể bao lâu, em cũng nguyện ý bên cạnh tôi đi.”
Vậy cũng không tệ, Juntes nghĩ thầm.
Bất kể luân hồi sẽ trở thành nhà giam giam cầm cậu, trong cuộc nghiên cứu không có điểm cuối này, chỉ có hai người họ làm bạn.
Dù sao, khỏi hẳn hay không cũng do hắn quyết định.