Hiện thực, phòng thí nghiệm liên hợp.
Đường Tiếu đột nhiên mất tích, dẫn tới mọi người nhân tâm hoảng sợ, ở đây đều không phải đồ ngu, ngược lại, có thể được tuyển vào hạng mục này đều là thanh niên tuấn kiệt ở lĩnh vực các ngành học, lại hoặc là người có quyền trong lĩnh vực, ai cũng có chỉ số thông minh cực cao, quăng một viên gạch xuống đều có thể dễ dàng đập được mấy người học sinh giỏi và thần đồng học tập thời đi học, Trạng Nguyên cũng không ít.
Đầu tiên là Tiêu Bách, sau đó là Phong Thư Vận, đến sau là Đường Tiếu, liên tiếp ba người phụ trách mất tích, khiến cho chuyện về thể đồng vị rốt cuộc không giấu giếm được, nhóm nghiên cứu nhân viên hiện giờ lòng mỗi người đều rơi vào trong hoảng sợ, sợ người tiếp theo sẽ đến lượt mình.
Cho dù cấp cao đã tận lực trấn an, nhưng hiệu suất thí nghiệm vẫn ngày càng sa sút.
Không chỉ phòng thí nghiệm, tại ngoại giới, không biết là ai thả tình báo, hashtag ‘thể đồng vị’ ‘trạng thái chồng chất’ ‘có một người biến mất’ linh tinh đã từng vọt lên hot search vào lúc rạng sáng, tuy rằng một hai phút sau đã lập tức biến mất, nhưng không khỏi có người kịp thời chụp hình lại.
Nhóm chuyên gia bộ an ninh mạng bận việc suốt một ngày, xóa cũng xóa chẳng hết các bài post liên quan, gây ra dư luận cực lớn ở mặt xã hội.
Giống với lo toan lúc trước của đám người Lý Hiểu Y, lúc đối mặt loại thiên tai hoàn toàn không có sức chống cự này, suy nghĩ đầu tiên của hầu hết mọi người là bảo vệ bản thân, gi.ết chế.t thể đồng vị của mình.
Trong lúc nhất thời, các nơi trên thế giới đều xuất hiện kháng nghị với trình độ khác nhau, hạ thấp một thế giới khác, làm cục diện yên ổn mà các chính phủ khó khăn tạo ra được ban đầu bị phá vỡ, biểu tình lại bắt đầu.
Trong viện nghiên cứu liên hợp, rất nhiều học giả đối mặt loại cục diện này, cũng yên lặng ngừng nghiên cứu, gia nhập quần thể kháng nghị.
Nhà khoa học là một trong số ít quần thể có được thể đồng vị nhiều hơn, hơn nữa rất nhiều thể đồng vị của họ cũng là học giả, trước kia không biết tình huống còn tốt, hiện tại đã biết, có người đột nhiên ám sát thể đồng vị mình ngay lúc đang mở họp trong lúc đi làm, bởi vì lần này sự kiện ảnh hưởng, phòng thí nghiệm ban đầu đèn đuốc sáng trưng của viện nghiên cứu, những ngày gần đây lần đầu tiên tắt đèn vào ban đêm.
Người ở đây đều biết, bắt đầu từ ngày mai, viện nghiên cứu liên hợp phỏng chừng sẽ phải tồn tại trên danh nghĩa.
Nguy cơ thình lình xảy ra, làm mọi người lần nữa biến thành thợ săn phủ phục đi trong khu rừng Hắc Ám, bọn họ không rõ người đối diện sẽ vì sống sót mà .giết ch.ết bọn họ hay không, cũng không thể xác nhận bọn họ sẽ vì bạn bè thân thích mà làm như vậy hay không.
Nguy cơ niềm tin, đã cắt ngang giữa hai bên.
Viện nghiên cứu tối đen, Flower giơ đèn pin đi qua trong đó.
Từ sau khi Đường Tiếu mất tích, người của viện nghiên cứu lại mời Flower trở về, trước mắt tạm thay chức người phụ trách, nhưng ông biết phỏng chừng chức vị của mình chẳng mấy chốc cũng sẽ mất đi ý nghĩa.
Ông đẩy ra một văn phòng trong đó, mới vừa đẩy mở cửa, đã bị mùi rượu bên trong truyền ra làm nhíu mày, trong phòng không bật đèn, chỉ có màn hình máy tính đang phát ra ánh sáng nhạt, ông dùng đèn pin rọi khắp nơi, quả nhiên tìm được Lion uống đến say mèm ở trên thảm.
“Tiểu Lion, không sao chứ.” Flower ngồi xổm xuống muốn nâng Lion, lại bị gã hất cánh tay ra.
“…” Tiến sĩ Flower đã năm gần 50, tuy rằng lòng rộng rãi thân hình mập mạp*, nhưng cũng không thắng nổi sức của người trẻ tuổi, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm gã nửa ngày, sau đó chiếu đèn pin vào.
* Thành ngữ này thường được dùng để miêu tả những người có tính cách vui vẻ, lạc quan, không hay lo nghĩ, nên thường có thân hình đầy đặn, khỏe mạnh.
“Ưm!” Lion chợt dùng cánh tay che đôi mắt, chửi bậy: “Ai?!”
“Tôi.” Flower bình tĩnh nói: “Nghe người ta nói điều hòa ở văn phòng cậu còn đang chạy, lại khắp nơi không tìm thấy người, hóa ra là trốn ở đây uống rượu giải sầu.”
“Đừng động tôi.” Lion lẩm bẩm.
Flower tâm bình khí hòa ngồi trên sofa bên cạnh gã: “Thói quen trốn trong môi trường tối thui ai cũng không tìm thấy một khi cậu không vui, thật đúng là không hề thay đổi chút nào, lại là ai chọc cậu tức giận?”
Lion không trả lời, Flower cũng không thèm để ý: “Hiện tại cậu chính là chủ tịch của Con Mắt Thứ Ba, ở trên vạn người, nói một không hai, rốt cuộc là chuyện gì lại làm cậu thành cái dạng này? Nói nghe một chút, chú giải quyết cho cậu.”
“… Tôi đã không phải con nít từ lâu rồi.”
“Ừ ừ, cậu đây chẳng phải đổi nước trái cây dùng giải sầu thành cồn à, tôi thấy được.”
Lion thở dài thật sâu: “Toàn bộ Con Mắt Thứ Ba, phỏng chừng cũng chỉ có chú coi tôi thành hậu bối mà đối đãi.”
“Chú Flower, có lẽ lại phải đánh trận rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Flower nghiêm túc lại: “Đã xác định chưa? Thái độ đối diện kiên quyết như vậy?”
“Không phải… là tôi đoán trước,” Lion nản lòng thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Sự tình nhất định sẽ đi đến tình trạng này, ai nấy đều thấy được, chúng ta không kịp, trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại căn bản không đuổi kịp, tôi hiểu rõ nhân tâm và nhân tính, ở thời điểm cùng đường, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn lựa chọn phù hợp nhất với ích lợi của mình, đây là con người.”
Gã thấp giọng cười nhạo một tiếng: “Đoàn kết nhất trí trước đó, chỉ là vì phần ngoài nhân loại có một uy hiếp cũng đủ lớn mạnh, nhưng hiện tại nguy cơ duy nhất, chính là đến từ bên trong nhân loại.”
“Chú nói xem, bọn họ sẽ làm như thế nào?”
Flower cũng im lặng, ông cũng không hiểu chuyện trên chính trị, thường đều là Lion giao tiếp với mấy người phụ trách của chính phủ kia, đối phương nắm giữ tin tức trực tiếp, khứu giác chính trị cũng không kém, lời gã nói, gần như là thế cục rất có thể xảy ra trong tương lai.
Vì thế, Flower cũng đặt mông ngồi xuống, cầm lấy một lon bia, vừa uống vừa cười khổ: “Ai có thể ngờ đến, chúng ta nhanh như vậy vậy mà đã phải giơ lên dao với đồng bào, nên nói gì đây, một lần nữa?”
“Đây là con người.” Lion nâng lên bipppa trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, trên máy tính đột nhiên truyền đến nhắc nhở email, Flower nhìn thoáng qua máy tính, lại nhìn thoáng qua Lion, phát hiện đối phương không hề có ý nhúc nhích, lười biếng ngồi dưới đất, Flower do dự một hồi, đứng dậy đi xem máy tính: “Có thể chứ?”
“Chú tùy ý.” Lion có vẻ đã say, không biết trời đất là thứ gì.
Flower vì thế click mở email này, vượt ngoài dự kiến, file đính kèm trong email này vô cùng lớn, download rất lâu, mới thật vất vả mở ra, Flower liếc mắt một cái đã phát hiện đây đều là tư liệu nghiên cứu, nhưng không biết vì sao lại đến hộp thư của Lion.
Vốn Flower chỉ nhìn lướt qua đã định đóng lại, dù sao đây không phải cho ông xem, nhưng tư liệu bên trên, làm ông theo bản năng nhíu mày, kéo ghế dựa lại đây, ngồi xuống tìm đọc.
Lion còn ở tại chỗ uống rượu, dường như thờ ơ với xung quanh, nhưng theo thời gian Flower ngồi một lâu, gã không kiên nhẫn đứng dậy: “Chú Flower, nếu chú muốn xem luận văn, vẫn trở về rồi xem.”
“Tiểu Lion, cậu cũng lại đây nhìn những luận văn này đi,” Flower cũng không quay đầu lại nói: “Mau! Nhìn xem!”
Lion híp híp mắt, tuy rằng không hiểu phản ứng của Flower, nhưng sự kỳ lạ nào đó, khiến cho gã không khỏi cũng đi tới bên cạnh Flower.
Hình ảnh như vậy cùng xảy ra giữa học giả của hai thế giới, sau khi bọn Đường Tiếu trở về, đã lập tức tải nội dung bên trong USB lên cơ sở dữ liệu nội bộ của hai viện nghiên cứu, sau đó lại dùng emai gửi một phần cho tất cả học giả.
Tuy rằng viện nghiên cứu liên hợp tạm thời đóng cửa, nhưng viện nghiên cứu riêng của hai thế giới còn đang làm việc, giờ phút này nhóm nghiên cứu viên tụ thành một vòng, vây quanh máy tính, nhìn không chớp mắt kỹ thuật đến từ tương lai bên trên.
“Chuyện này không có khả năng…”
“Trời ạ, đây là thiết tưởng của vị người điên nào à?”
“Điên cuồng, quá điên cuồng.”
“Nhưng lý luận bên trên rất thú vị, đặc biệt là giả thiết trên vật lý học lượng tử, ai đi mở siêu tính đi, xác minh công thức lý luận bên trên.”
“Đã xác minh! Nói từ toán học, là chính xác.”
“Sh, rất nhiều công thức ở đây vẫn là giả thiết ở hiện tại nhỉ? Thật sự đều đúng?”
“Sao tôi biết, này cậu phải đi hỏi nhóm nhà toán học!”
“Không chỉ là vật lý học, hóa học, sinh vật học cũng có…”
“Quả thực như luận văn đến từ tương lai.” Có học giả nhịn không được nói: “Đặc biệt là máy móc này, chức năng thuyết minh bên trên bản vẽ, chính là thiết kế để có thể tách hai thế giới ra, thiệt hay giả?”
“Ồ đúng rồi, mau đi xem cột tác giả! Là ai gửi?”
Động tác tương tự xảy ra ở viện nghiên cứu Con Mắt Thứ Ba, viện nghiên cứu chính phủ, viện nghiên cứu Liên minh Nhân loại, bọn họ đều vội vàng muốn nhìn xem có thể đăng luận văn này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trong đó, không biết vì sao, trái tim Rocky đập cực kỳ nhanh, trường hợp thình lình xảy ra giải quyết khốn cảnh trước mắt này, từ trước cậu dường như cũng từng thấy một lần.
Sẽ là cậu ấy ư? Nhưng không phải cậu ấy mất tích sao?
Địa phương khác nhau, học giả, chính trị gia của thế giới khác nhau, giờ phút này động tác đạt tới sự tương tự kinh người, rê con chuột đi xem cột tác giả.
Nhưng nơi cột tác giả đó, không viết tên, chỉ có một hàng chữ.
[Đến từ Vũ trụ số 001, toàn thể loài người]
*
Đường Tiếu để Juntes lẫn lộn địa chỉ IP, xóa hết mọi dấu vết có thể truy tìm đến mình, sau đó ngồi bên cửa sổ ký túc xá, nhìn bầu trời đêm và các vì sao bên ngoài.
Trong đầu không kìm được hiện lên gương mặt dần trở nên trong suốt của mình đến từ tương lai.
Tuyến thời gian đó, thật sự… đã biến mất rồi sao?
“Tiếu Tiếu.” Giọng nói Juntes truyền đến từ phía sau, Đường Tiếu quay đầu, nhìn mặt Juntes: “Nhiệm vụ hoàn thành… em không vui à?”
“Không có,” Đường Tiếu nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, lại thấy Juntes tới gần, biểu cảm nghiêm túc hơn: “Đừng lo lắng, như vậy thì chiến tranh sẽ không bùng nổ, anh sẽ nỗ lực kéo dài thời gian cho hai thế giới, chờ đến khi máy móc đó được phát minh ra, nhất định có thể thành công.”
“Em biết, em không lo lắng điều này.”
“Vậy là Tiêu Bách, tiến sĩ Phong bọn họ? Chờ hai thế giới tách ra, bọn họ sẽ xuất hiện lần nữa.”
“Em biết, cũng không phải chuyện này…” Đường Tiếu rũ mi: “Anh nói xem, rốt cuộc là tình huống như thế nào, em sẽ vứt bỏ anh đây?”
Juntes: QAQ
“Tình huống như thế nào cũng không cho vứt!”
“Em chỉ nói là giả thiết…”
“Cũng không có giả thiết!” Nắm tay Juntes đặt ở sau lưng nắm chặt một chút, sau đó hạ quyết tâm.
Lúc ấy Đường Tiếu đối thoại với bản thân tương lai, Juntes cũng đang đối thoại với nấm dải Mobius thế hệ trước, nhưng khác là, ngoại trừ bà đơn phương chuyển tải thông tin và kho số liệu, hắn chỉ hỏi một vấn đề.
‘Con yêu một con người, ngài có thể chúc phúc cho chúng con không?’
Nấm dải Mobius đời trước dường như cũng không kinh ngạc, bà chỉ khẽ rung cành cây rất nhỏ, từ bên trong đưa cho Juntes một thứ.
Dưới sự chứng kiến của các vì sao trong trời đêm, Juntes quỳ một gối xuống đất, đưa tay phía sau ra, nắm tay chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi nhẫn màu bạc với phác hoạ hoa văn vàng lục trong lòng bàn tay.
Đường Tiếu trong chớp mắt đã đoán được hắn muốn làm gì, kinh ngạc hơi há to miệng.
“Dựa theo phong tục của con người, dường như hẳn nên có bước này trước đúng không,” Juntes hoang mang rối rắm, sau đó nghiêm mặt, mang theo đôi phần thấp thỏm và chờ mong, mắt vàng nhìn Đường Tiếu một cách trịnh trọng, lời thốt ra từ miệng, lại là ngôn ngữ thoát khỏi nhân loại, giống như một điệu nhảy nhảy múa trên đầu lưỡi, tối nghĩa huyền ảo, hàm nghĩa trong đó lại không hiểu sao mà xuất hiện ở trong đầu Đường Tiếu.
“Anh chia sẻ sự sống cho em, chia sẻ vũ trụ cho em.”
“Chúng ta sẽ ở bên nhau thật lâu, cho đến tận cùng vũ trụ, chiều không gian sụp đổ, em bằng lòng chia sẻ cuộc hành trình gần như vĩnh hằng này với anh không?”
Em chia sẻ thế giới cho anh, anh chia sẻ cho em vũ trụ và vĩnh hằng.
Trong lúc nhất thời tất cả cảm xúc tiêu cực của Đường Tiếu đều tan biến, chỉ còn một cảm xúc xa lạ, mềm mại mà ngọt ngào trào dâng từ trái tim, thế nên trước mắt cũng có hơi choáng váng.
Cậu hít sâu, đặt tay lên tay Juntes.
Khoảnh khắc đeo vào ấy, có một ánh sáng rực rỡ hiện lên bên trên nhẫn của một người một nấm, tiếp theo hoa văn vàng lục hình thành một hình dạng dải Mobius, biến mất ở mặt trên nhẫn, cùng lúc đó, một loại liên hệ khó hiểu, xuất hiện giữa bọn họ.
“Hiện tại, vận mệnh và nhân quả của chúng ta đều liên hệ với nhau.” Juntes cười đến vui vẻ cực kỳ, trán họ kề nhau: “Thời gian, không gian, tất cả mọi thứ đều không có cách nào tách chúng ta ra nữa.”
Đường Tiếu khẽ nhắm mắt lại, bất đắc dĩ cong môi: “Ừm.”
*
Thời gian xuân đi thu tới, lại qua hơn nửa năm.
Sự kiện thể đồng vị biến mất vốn chấn động một thời, không biết khi nào lại biến mất trong tầm mắt mọi người, chính phủ các nơi trên toàn cầu đoàn kết nhất trí một cách kỳ diệu, toàn lực thúc đẩy cây khoa học kỹ thuật, trình độ khoa học kỹ thuật của loài người gần như đang phát triển theo tốc độ qua từng ngày, địa vị xã hội của nhà khoa học cao xưa nay chưa từng có, gần như là tất cả truyền thông, các loại mạng xã hội, đều đang tuyên dương bốn phía khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất số một dưới sự thúc đẩy của sức mạnh nào đó.
Theo công nghệ đen mà viện nghiên cứu liên hợp lấy ra, tiến trình dung hợp thế giới đã tạm dừng, nhưng cũng vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, tách ra hoàn toàn e là phải qua mấy năm, hiện tại thông đạo cũng ổn định, tại trong đoạn thời gian này, hai thế giới bắt đầu một loạt trao đổi tài nguyên và tri thức, thành lập quan hệ ngoại giao chính thức.
Cùng lúc đó, giống với năm rồi, vào thời gian cuối năm, ngày 10 tháng 12, lễ trao giải thu hút ánh mắt toàn thế giới, được tổ chức tại Stockholm.
“Bên ngoài nhiều người thật.” Lý Mộ vén một góc rèm khách sạn lên, nhìn phóng viên, truyền thông chen chúc bên ngoài, thẫn thờ lẩm bẩm.
“Vô nghĩa,” Ba Dung nằm xoài trên sofa chơi game, nhưng nhìn kỹ, cậu đã kẹt tại một ải này thật lâu, ngón tay không kìm được run rẩy: “Đây chính là lễ trao giải giải Nobel, tuy rằng quốc gia ta cũng không phải nước đầu tiên, nhưng đây là người đoạt huy chương giải Nobel trẻ nhất từ trước đến nay.”
Năm nay Đường Tiếu 24 tuổi, người đoạt huy chương giải Nobel trẻ nhất trước đó là William · Lawrence · Prague - đoạt giải Nobel Vật lý học vào năm 1915.
Huống hồ danh tiếng của bản thân Đường Tiếu, đã vượt xa những người đoạt huy chương giải Nobel xưa nay, cậu thật ra đã từng nhận một lần ở một thế giới khác, lần đó mới gọi là oanh động, hơn trăm vạn người tụ tập ở khu trung ương Liên Minh, làm giao thông tắc nghẽn chật như nêm cối, suýt nữa làm buổi tiệc trao giải không thể không kết thúc giữa chừng.
Mà Vũ trụ số 019 của họ tuy rằng không kí.ch thí.ch như Vũ trụ số 023, nhưng một năm này, fans Đường Tiếu cũng không hề ít, nhìn số lượng truyền thông và phóng viên bên ngoài sẽ biết.
Có bài học từ Vũ trụ số 023, lực lượng an ninh trên buổi tiệc giải Nobel lần này được tăng mạnh, cảnh sát tuần tra trải rộng các nơi tại Stockholm, để tổ chức trật tự những người kiên trì chờ đợi bên ngoài.
“Sắp đến giờ rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ba Dung và Lý Mộ vội vàng nhảy lên, vừa mở cửa phòng đã thấy ba Đường và mẹ Đường, hai người cũng là trang phục lộng lẫy để tham dự, so với hai tên nhóc choai choai, hai người họ thì có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nếu xem nhẹ việc mẹ Đường túm chặt cánh tay ba Đường.
Hai người nhập đội, Đường Tiếu và Juntes đi tuốt đàng trước mặt, nhìn đầu người chen chúc bên ngoài, không khỏi đưa tay sửa sang lại cà vạt một chút.
“Juntes, cà vạt em có loạn không?”
Juntes nghe vậy quay đầu nghiêm túc nhìn cậu: “Tiếu Tiếu, hoàn hảo trước sau như một.”
Đường Tiếu bật cười, hít sâu, dẫn theo Juntes bước về phía trước.
Bọn họ mới vừa ra, màn ảnh bên ngoài đã bắt đầu hoạt động, hiện tại ai không biết, hai chữ Đường Tiếu này có nghĩa là mật mã của view, sức ảnh hưởng của cậu từ lâu đã vượt qua phạm vi vòng học thuật, ở hai thế giới còn chưa hoàn toàn tách ra, trong thời điểm quan hệ ngoại giao đang được thiết lập, fan cuồng nhiệt của cậu trải rộng hai thế giới, thậm chí còn thỉnh thoảng giao hội, du lịch vượt thế giới trở thành xu hướng mới.
Trong lúc nhất thời đủ loại ngôn ngữ xuất hiện từ trong miệng các phóng viên khác nhau.
“Hi, nhìn nơi này, Đường!”
“Tiến sĩ Đường, có thể chia sẻ cảm nghĩ lúc này của ngài với chúng tôi không.”
“Tiến sĩ Đường Tiếu, nhìn bên này!”
Đường Tiếu ngó lơ phần lớn âm thanh, bọn họ còn phải chạy đến hiện trường buổi tiệc, chỉ ở khi nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc, mới lấy lại tinh thần cười xin lỗi, sau đó cùng Tiêu Bách cùng bước lên chiếc xe đi về phía hiện trường buổi tiệc.
Đúng vậy, thành quả đoạt giải của Đường Tiếu trong thế giới này, là kỹ thuật chỉnh sửa gen, nói cách khác cậu cùng Tiêu Bách chia sẻ giải Nobel lần này, mà Tiêu Bách đã xuất hiện lại từ nửa tháng trước, nhưng theo y nói, đã hoàn toàn không nhớ rõ hồi ức trong khoảng thời gian này.
“Căng thẳng không?” Trên xe, Tiêu Bách hỏi.
“Nói không căng thẳng là giả.” Đường Tiếu lắc đầu: “Nhưng mà còn ổn, dù sao tôi đã lên lần thứ hai rồi.”
Tiêu Bách bật cười: “Đúng vậy, theo lý mà nói, tôi hẳn còn căng thẳng hơn cậu.”
Xe chuyên dụng đưa nhóm họ đến hiện trường buổi tiệc, phòng hòa nhạc Stockholm, theo ca khúc du dương, lễ trao giải giải Nobel chính thức mở màn.
Đường Tiếu và Tiêu Bách đi hậu trường chuẩn bị lên sân khấu lãnh thưởng, nhóm người nhà thì được sắp xếp ở chỗ ngồi đặc biệt.
Juntes đi sau mọi người một bước, lại không lập tức ngồi xuống, mà là nhìn tổng thể phòng hòa nhạc, tận chức tận trách ghi lại hết thảy cảnh tượng bằng điện thoại.
[Mở mắt mở mắt, lần đầu tiên trong lịch sử được xem trực tiếp lễ trao giải Nobel.]
[Ha ha, lúc thấy tiêu đề tôi còn hốt hoảng, cho rằng lại là troll, sau đó thấy tên streamer, rốp rẻng nhấn vào]
[Mẹ ơi, con thành công rồi, con ở b trạm xem uploader livestream đạt được giải Nobel.]
[Giá trị khu trò chơi lần đầu lớn nhất!]
[Khu tri thức tức giận!]
[Nói giải Nobel phía chính phủ vậy mà thật sự đồng ý livestream, thật ảo ma]
[Ha ha, không phải năm rồi cũng có à, tuy rằng là phía chính phủ livestream, nhưng vẫn lần đầu tiên thấy livestream cá nhân, tiến sĩ Đường đỉnh!]
[Thật nhiều ông lớn, tốt thật, tất cả đều là ông lớn, ngồi bên kia chính là người đoạt huy chương giải Nobel tiền nhiệm, bên này là nhân sĩ giới chính trị và kinh doanh.]
[Tiến sĩ Đường không tính là người chơi game giỏi nhất khu trò chơi, nhưng nhất định là người đỉnh nhất về học thuật trong giới game, kỹ thuật chơi game tốt nhất giới học thuật!]
[Đúng vậy đúng vậy]
Sau đó, Juntes ngồi xuống, theo một tiếng nhạc du dương, chủ tịch Quỹ hội giải Nobel đọc diễn văn khai mạc.
Đường Tiếu đứng ở ghế chờ nhận giải, chậm rãi hít sâu, mãi cho đến ủy viên Ủy ban bình thẩm giải Hóa học giải Nobel bước lên sân khấu.
“Một cơ chế sàng lọc gen được phát hiện từ trong loài nấm cổ xưa đã xâm nhập vào tầm mắt của chúng ta, từ đây mật mã gen bắt đầu trở thành công cụ con người có thể chỉnh sửa, sử dụng, loài người đã từng một lần sợ hãi nó sẽ trở thành chiếc hộp Pandora hay không, nhưng mà cậu ấy dùng sự thật chứng minh rằng, ở thời khắc nguy cơ, điều con người có thể tin tưởng vĩnh viễn chỉ có trí tuệ của mình, cậu ấy, bọn họ, đưa chiếc kéo gen* vào trong tay loài người.”
* Công cụ phản công của vi khuẩn là một endnuclease Cas9 có thể cắt DNA của virus. Vi khuẩn sử dụng các đoạn DNA virus cũ của CRISPR làm khuôn để tạo ra RNA hướng dẫn bổ sung (gRNA). Cas9 sử dụng gRNA để xác định virus xâm nhập. nên nó còn được gọi là “chiếc kéo gen”.
“Người đoạt huy chương giải Nobel Hóa học lần này là, tiến sĩ Tiêu Bách, cùng với tiến sĩ Đường Tiếu!”
Vào khoảnh khắc ông dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong phòng hòa nhạc Stockholm nguy nga lộng lẫy, thật lâu, thật lâu không tan đi…
Đường Tiếu và Tiêu Bách sóng vai bước lên sân khấu trao giải, dưới ánh nhìn chăm chú của vô số đôi mắt, Tiêu Bách bước chậm lại một khắc, Đường Tiếu dẫn đầu nhận lấy giấy chứng nhận và huy chương đoạt giải từ trong tay nhà vua.
“Chúc mừng cậu, người đoạt giải trẻ tuổi nhất, cũng là đặc biệt nhất.” Nhà vua mỉm cười nhìn chăm chú cậu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu đã cống hiến vì loài người.”
Đường Tiếu ngẩng ngơ, sau đó nở nụ cười thiệt tình: “Cảm ơn, đó là tôi nên làm.”
Sau khi lễ trao giải kết thúc, dùng qua bữa tối đơn giản, tất cả khách khứa chuyển sang sân nhảy ở sảnh lớn bên cạnh.
Đường Tiếu hít sâu, phớt lờ lời mời của nam nữ trẻ tuổi ở đây, bước về phía Juntes.
“Có thể nhảy một điệu với em không?”
Juntes không chút do dự: “Vinh hạnh của anh.”
Hắn giao điện thoại cho mẹ Đường, mẹ Đường cũng giơ điện thoại, quay lại cảnh tượng này.
Người đàn ông tóc bạc và tiến sĩ Đường Tiếu chậm rãi đi vào sân nhảy, sự kết hợp của hai người đồng giới thu hút rất nhiều sự chú ý của xung quanh, không phải tất cả mọi người đều biết quan hệ của Đường Tiếu và Juntes, dưới trường hợp trọng đại như vậy vào giờ phút này, cho dù hiện tại quan niệm giới tính đã cởi mở rất nhiều, vẫn có người kinh ngạc hơi che miệng lại.
Đường Tiếu và Juntes phớt lờ ánh mắt của người xung quanh, họ dừng lại giữa sàn nhảy, bước theo điệu nhạc múa du dương.
Lần nhảy này, Juntes kinh ngạc phát hiện, bước nhảy của Đường Tiếu đã tiến bộ hơn nhiều so với lúc trước.
“Em đã đặc biệt tập qua đấy,” Đường Tiếu đắc ý nói: “Ít nhất sẽ không dẫm trúng chân anh.”
“Tiếu Tiếu dẫm cũng không sao.” Juntes cong môi: “Tiếu Tiếu chân tay vụng về cũng rất đáng yêu.”
“Thôi xin, nhỡ đâu em vì dẫm trúng chân anh rồi té, vậy nhà viết sử sẽ có chuyện viết được rồi,” Đường Tiếu lẩm bẩm: “Ồ, tuy rằng hiện tại bọn họ cũng có không ít tin tức có thể ghi lại.”
Vũ khúc dần dần từ du dương chậm rãi, đến tăng cao, tiến vào thời khắc cao trào, Đường Tiếu và Juntes chuyển động nhanh hơn, ở trong đông đảo bạn nhảy, họ cũng là một đôi nổi bật nhất, quái vật da ngăm tóc bạc và học giả tóc đen da trắng, cùng khiêu vũ trong đại sảnh sắc vàng, quay xung quanh bên cạnh họ không còn là các đôi tình nhân ngày tận thế, cũng không còn là đống lửa trại màu đỏ cam.
Nơi này là thế giới hòa bình, là hòa bình mà họ nỗ lực đổi lấy.
Nhưng vào khoảnh khắc âm nhạc dừng lại ấy, Juntes đang muốn lưu luyến buông Đường Tiếu ra, bỗng bị Đường Tiếu kéo cánh tay lại, nhón chân, hôn lên môi Juntes.
“Ối.” Mẹ Đường không khỏi buông điện thoại xuống, nhóm học giả xung quanh cũng nhìn về cặp đôi ấy, sau một lát kinh ngạc, có người dẫn đầu vỗ tay.
Chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng, lại khiến tim Juntes đập giống như tiếng vỗ tay xung quanh, thật lâu khó thể ổn định.
“Như vậy, phỏng chừng tên của chúng ta đều sẽ được ghi tạc vào sử sách.” Đường Tiếu cười nói với Juntes.
“Anh xem, đây có tính là một kiểu vĩnh hằng không?”
[‘Nếu có thể, thật muốn giờ khắc này kéo dài mãi mãi.’]
Đồng tử Juntes không khỏi co lại, hầu kết nhấp nhô, nửa ngày, hắn cúi người ôm lấy Đường Tiếu.
“Ừm.”
KẾT THÚC