Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 137: Ngoại truyện 07:Chuyện cũ




428 sau khi tiến hóa hoàn toàn khác với một cục nhỏ ban đầu, tứ chi nhỏ dài, ngón tay ngón chân đều biến thành hình dạng móng vuốt sắc bén tương tự dã thú, cắt trên kim loại có thể dễ dàng để lại vết xước sâu, có thể thấy được sắc bén cỡ nào, làn da vẫn đỏ như máu, nhiều cảm giác sợi của sợi nấm, đáng sợ nhất là trên sống lưng nhiều ra một đôi thứ màu máu như là cánh được cấu thành từ sợi nấm và đôi mắt, nhưng không hề có cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng, đầu cánh rũ xuống chiết xạ ra sự sắc nhọn của đao kiếm.

Bất kì ai cũng có thể liếc một cái nhìn ra, hình thái này hoàn toàn là sinh ra để làm binh khí chiến tranh.

Sau khi hắn tiến hóa mặt đã gần với khuôn mặt con người, có phủ lớp màng giống như thằn lằn, phần miệng kéo dài ra sau, nhếch môi có thể thấy răng nanh giống như cá mập bên trong.

Nhóm nghiên cứu viên vây ở một chỗ khe khẽ xì xầm, thảo luận hình thái hoàn toàn mới của Juntes, chỉ có Đường Tiếu lạnh nhạt đứng tại chỗ, thấy rõ vẻ nóng lòng muốn thử trong mắt hắn.

Y biết, đầu con quái vật này luôn không hề từ bỏ ý nghĩ cắn nuốt y, mà hiện tại, hắn khẳng định tự nhận là đã tích góp được đầy đủ sức mạnh rồi.

Được thôi.

Đường Tiếu nhếch khóe môi, lạnh lùng nói bằng khẩu hình: ‘Vậy đến thử xem.’

Ban đêm.

Đường Tiếu trước tiên rời khỏi phòng thí nghiệm, dặn dò nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm thu thập xong đủ loại số liệu sau khi tiến hóa của 428 nội trong hôm nay, nhóm nghiên cứu viên tầng chót không có can đảm phản kháng, lặng lẽ oán giận vài câu trong âm thầm, sau đó chịu thương chịu khó mà tăng ca.

Chờ hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Đường Tiếu nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng hồ trong phòng di chuyển từng chút từng chút, kim đồng hồ dần dần qua 12 giờ đêm, 1 giờ…

Mãi cho đến rạng sáng 3 giờ, nắp lỗ thông gió trong ký túc xá, lặng lẽ dò ra một sợi sợi nấm.

Đường Tiếu chợt mở mắt ra, lăn sang bên phải, ngay sau đó sợi nấm sắc bén như lưỡi dao đâm thủng gối đầu và vỏ chăn, 428 xuyên qua nắp lỗ thông gió như chất lỏng, lại trong nháy mắt rơi xuống đất hiển lộ ra hình thái dữ tợn mới vừa tiến hóa, chiếm cứ non nửa không gian, đồng tử dọc khác người nhìn chằm chằm Đường Tiếu lăn xuống sàn nhà, cánh chim phía sau lưng vung lên, trên mặt đất tức thì để lại mấy vết dao sâu vài centimet.

Đường Tiếu lần nữa lăn vào gầm giường tránh thoát, sau đó nhanh chóng bò ra từ gầm giường, rút ra súng bắn nhiệt nhắm ngay thân hình 428 rồi nổ súng, không kịp xác nhận thành quả của mình, đã lại lập tức chui vào phòng bếp.

Cho rằng cách đó còn có thể có hiệu quả à? 428 lạnh lùng nghĩ, cúi đầu, ngực trúng một súng đang khép lại bằng một tốc độ cực nhanh, vũ khí này đã sắp không làm gì được hắn.

428 nhìn về phía phòng bếp, nhưng không đợi hắn đi vào, chuông báo khói trong bếp đã lập tức vang lên, cùng lúc đó cửa ký túc xá mở bung từ bên ngoài, một người đeo mặt nạ đứng ở cửa, nâng lòng bàn tay lên nhắm ngay 428.

“Thật đúng là ở đây… còn tưởng đâu cậu ấy đang chơi tôi.”

Dứt lời, đôi mắt 428 rụt rụt, một luồng sáng màu lam chói bao trùm ở trên người hắn, khó có thể nhúc nhích, cứng tại chỗ.

Người đeo mặt nạ đợi vài giây, xác định thể thí nghiệm đã bị cưỡng chế khống chế được, lập tức gọi cứu viện, hơn nữa nhìn sang Đường Tiếu ló đầu ra từ phòng bếp: “Được rồi, đã làm đúng chuyện hứa với cậu rồi, cậu rốt cuộc làm sao biết thân phận của tôi…”

Không đợi anh nói xong, quái vật hẳn nên không thể nhúc nhích đột nhiên tránh thoát trói buộc của lực ý chí, cánh thịt phía sau lóe ánh sáng lạnh, hung hãn vung về phía người đeo mặt nạ, nháy mắt bổ ra nửa bả vai anh.

Sau khi quái vật nhìn về phía y, Đường Tiếu không có chút nào do dự, ấn xuống nút cho nổ, lượng lớn bom đặc chế được trang bị sẵn ở đáy giường kíp nổ.

Bùm —!

Bộ đội vũ trang đuổi đến, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn bụi mù cuồn cuộn trong phòng.

‘Load game’

Lần này quái vật lần nữa tập kích, Đường Tiếu không thể né tránh một kích ban đầu, lần nữa hồi tưởng.

‘Load game’

Lần này Đường Tiếu thành công cầm cự được đến khi người đeo mặt nạ cứu viện, thừa dịp quái vật bị khống chế cứng vài giây, dùng súng bắn nhiệt bắn trúng cổ hắn, chống được đến bộ đội vũ trang đuổi tới, bộ đội vũ trang thấy không thể bắt sống, quyết đoán giết nó ngay tại chỗ.

‘Load game’

......

Đường Tiếu đã lười đếm xem đã load game bao nhiêu lần, 428 suýt nữa gi.ết ch.ết y mười mấy lần, y cũng giết 428 mười mấy lần, nhưng số lần đồng quy vu tận vẫn nhiều nhất, 428 là đang đánh cược có thể giết y rồi cắn nuốt trước khi Đường Tiếu kịp hồi tưởng.

Mà Đường Tiếu, là đang luyện ưng.

Y không noi theo quá trình trước đó là phát hiện 428 tập kích rồi hồi tưởng đến một ngày trước sau đó trước dùng trang bị ở phòng thí nghiệm suy yếu hắn nữa, tùy ý hắn tập kích một lần rồi một lần, lại sử dụng hồi tưởng, chuẩn bị đánh bại nó một cách vạn toàn, mãi cho đến một phương từ bỏ.

Mà hiển nhiên, từ bỏ không phải là y.

Một lần hồi tưởng cuối cùng, 428 ngã vào hố do bom hình thành, cả người cháy đen, sợi nấm đang nỗ lực tự lành, cũng đã đến cực hạn.

Đường Tiếu loạng choạng đi ra từ sau vật che chắn, nhìn cảnh tượng trước mắt này, y cũng hoàn toàn không dễ chịu, bụng bị cắt một vết, toàn nhờ băng vải bọc ruột mới không rớt ra, trên mặt, trên cánh tay còn có vết thương tinh mịn.

Người đeo mặt nạ và bộ đội vũ trang ngã xuống cách đó không xa không biết sống chết, một vòng cứu viện mới còn chưa đuổi đến, y đi vào cái hố sau vụ nổ mạnh đó một cách chậm rãi, hờ hững nhìn 428 đang nỗ lực chữa trị mình, nửa ngày, cong lưng, dùng mu bàn tay vỗ vỗ sườn mặt hắn.

“Bất kể bao nhiêu lần, tao đều có thể theo mày, quái vật.”

428 mở to đồng tử dọc màu vàng, yên lặng nhìn chằm chằm y, lúc này bộ đội vũ trang đuổi đến, chĩa họng súng vào bọn họ.

“Đều không được nhúc nhích! Tình huống này là thế nào?!”

‘Hồi tưởng’

Khi nhận thấy được nắp lỗ thông gió lần nữa mở ra, Đường Tiếu yên lặng mở mắt ra, thầm than một hơi, lại đến nữa.

Nhưng mà lần này, công kích trong bóng đêm thật lâu chưa đến, Đường Tiếu từ trên giường ngồi dậy, nhìn 428 trong một góc: “Không công kích tao à?”

428 không lên tiếng, đứng thẳng trong một góc tối tăm, như thể dã thú quan sát con mồi xem hạ miệng như thế nào.

Nhưng hắn cũng không giống như lúc trước, vừa thấy mặt đã phát động công kích.

Hắn có lẽ cũng ý thức được, làm như vậy không hề ý nghĩa, chỉ cần không có cách nào gi.ết ch.ết Đường Tiếu trước khi y kích hoạt hồi tưởng, vậy thì luân hồi này sẽ vẫn luôn tiếp tục tiến hành.

Đường Tiếu từ trên giường đứng dậy, đi vào trong phòng bếp, lấy ra một cái chén và dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn trước.

428 đứng ở một góc trong phòng, vừa không công kích, cũng không rời đi, yên lặng quan sát mọi thứ trong phòng này, chỉ chốc lát sau ánh mắt lại chuyển qua bên dưới giường đệm, hắn nhớ rõ bên dưới đó cất giấu bom, hắn đã chết ở trên nó mười mấy lần.

Bỗng, 428 ngửi thấy trong không khí lan tràn ra một mùi hương máu nồng đậm.

Quái vật lập tức quay đầu, thấy Đường Tiếu bưng một cái chén đi ra từ trong phòng bếp, trên cổ tay bọc băng vải cầm máu, cầm chén đặt trên mặt đất, sau đó lui ra phía sau vài bước.

428 như thể chó hoang lần đầu tiên được nuôi nấng, nhìn chằm chằm y một cách cảnh giác, không có bất kì động tác gì, Đường Tiếu không thúc giục, đứng ở một khoảng cách tuyệt đối an toàn.

Vài phút sau, 428 rốt cuộc nhúc nhích, đôi mắt hắn nhìn Đường Tiếu, sợi nấm vươn dài đến mép chén, kéo một chén máu nhỏ lại, uống một hơi cạn sạch.

“Mày không làm gì được tao, tao cũng sẽ không giết mày.” Chờ hắn uống xong, Đường Tiếu mới rốt cuộc lên tiếng: “Vậy không bằng từ bỏ tập kích vô nghĩa, tao sẽ cung cấp máu cho mày, mày cũng cần phải phối hợp thí nghiệm của tao.”

“Dù sao, nếu mày có sức mạnh thoát khỏi phòng thí nghiệm, lại không trốn đi, chắc là vì đồ ăn là tao đây đúng không.”

428 không đáp lại, Đường Tiếu cũng không biết hắn có tiến hóa ra dây thanh của con người hay không, ít nhất chưa từng biểu hiện ra ở phòng thí nghiệm, coi như là không có đi.

“Nếu đã hiểu, thì cút đi, sau này nếu lại đột nhiên phát động tập kích, tao cũng sẽ giống như trước đây, nhảy chuyển tới mốc thời gian trước, suy yếu mày trước.”

Sau khi uống xong máu 428 yên lặng li.ếm chén bằng sợi nấm, không nói một lời.

Nhưng sau khi cái chén rốt cuộc trở nên không khác gì với mới rửa, hắn lại yên lặng biến thành một đống sợi nấm, rời đi từ lỗ thông gió, giống như thể chưa bao giờ đến vậy.

Từ đó về sau, bọn họ không còn giao lưu nữa, nhưng loại hình thức này dường như ổn định lại, trong phòng thí nghiệm 428 không còn hành vi phản kháng thí nghiệm hoặc là tấn công nghiên cứu viên nữa, rất nhiều thí nghiệm có thể tiến hành bình thường, nhưng tương đối, cách mấy đêm, là Đường Tiếu có thể nhặt được một con thể thí nghiệm trong ký túc xá của mình.

Ống tiêm và túi truyền máu trở thành khách quen trong tủ lạnh của Đường Tiếu, nhưng ngay cả như vậy, Đường Tiếu cũng biết, quái vật chưa bao giờ từ bỏ ý nghĩ săn mồi, chỉ là hiện tại con mồi quá mức mạnh mẽ, hắn thường xuyên lạnh lùng nhìn trộm y trong một góc tối tăm, chờ đợi y lộ ra sơ hở, thậm chí có đôi khi ăn cơm xong cũng không lập tức rời đi, vẫn luôn yên lặng nhìn chằm chằm y bằng đồng tử dọc khác người.

Đường Tiếu không thể không bảo trì tỉnh táo, mãi cho đến 428 mất kiên nhẫn rời đi, nhưng sau đó y cũng không có nhiều tinh lực thức đêm với hắn như vậy, chế tạo một vòng tay đặc biệt, chỉ cần sợi nấm của 428 đến gần trong phạm vi nhất định, là có thể báo động trước.

Nhưng ngay cả như vậy, cái ánh mắt như bóng với hình này của hắn, cũng khiến Đường Tiếu hết sức không quen.

*

Nhỏ yếu.

428 nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Đường Tiếu, tứ chi nhỏ yếu đó căn bản không thể chống cự được ngay cả một kích của hắn.

Nhưng chính là, không thắng được.

Nhỏ yếu, nhưng tại sao mạnh như vậy.

428 không thể hiểu được loại năng lực này của Đường Tiếu, cũng như hắn không thể hiểu được tại sao trong cơ thể nhỏ yếu như vậy có lực ý chí mạnh mẽ như vậy, như thể kết hợp của sự mâu thuẫn.

Nhỏ yếu, nhưng tại sao không rời mắt được.

428 không thể hiểu được tế bào thần kinh đang chấn động của mình, hắn bắt đầu không nhịn được quan sát loài người này, mang theo sự tò mò mà bản thân cũng không phát hiện.

Đây là con mồi đầu tiên mà hắn không thể dễ dàng bắt được, lại cũng là con mồi muốn săn nhất, hắn thất bại quá nhiều lần ở nơi y, hiện giờ đã thành một loại chấp niệm mà ngay cả 428 cũng không thể nói rõ.

Nhưng mà, đã tiến hóa thành hình thái này, vẫn không có cách nào bắt được.

428 rất phiền não, vì cuộc săn mồi này, con đường tiến hóa của hắn càng xu hướng về thân hình lớn mạnh, rèn luyện mình thành vũ khí, thậm chí vứt bỏ tiến hóa bộ não.

Nhưng vẫn thất bại.

428 nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Đường Tiếu, khi nhìn thấy y cầm lấy sữa bò trên mặt bàn uống xong, nhìn chằm chằm móng vuốt của mình không nói.

Đường Tiếu nhấp ngụm sữa bò, dưới mắt có hai quầng thâm mắt, tầm mắt của 428 gần đây khiến thần kinh của y luôn căng chặt, căn bản không có cách nào nghỉ ngơi đàng hoàng, phải nghĩ biện pháp.

Lúc này, y chợt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn 428 đến gần đây, hắn đã phá vỡ khoảng cách an toàn ăn ý giữa họ, Đường Tiếu vô thức đặt tay lên vũ khí bên hông, cảnh giác nhìn 428 đến gần.

428 không để ý đến y, nhìn chằm chằm hộp sữa bò Đường Tiếu để xuống một hồi, vươn móng vuốt sắc bén đi lấy hộp sữa bò.

Hộp giấy mỏng manh bị móng vuốt xuyên thủng, chất lỏng màu trắng xinh đẹp chảy ra, 428 không có phản ứng, nâng hộp sữa bò đến trên mặt, miệng nứt ra, hứng lấy chất lỏng chảy ra từ hộp.

Hắn đang… uống sữa bò?

Đường Tiếu lẳng lặng nhìn cảnh này, nhíu mày.

Từ sau lúc đó, Đường Tiếu phát hiện, 428 dường như đột nhiên dị thường cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn của con người, không, phải nói, là dị thường cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn y ăn qua, đồ ăn trong tủ lạnh vốn có thể chống đỡ một tuần, thường xuyên bị lãng phí sạch sẽ sau khi Đường Tiếu tan làm, đầu sỏ gây tội còn cố tình đứng ở cửa tủ lạnh, nhìn Đường Tiếu đói bụng trở về ký túc xá, kiêu ngạo bỏ một miếng chân giò hun khói cuối cùng vào trong miệng, sau đó lại nhíu mày, ‘phì’ một tiếng nhổ ra.

Trán Đường Tiếu lập tức nổi lên một cọng gân xanh.

Sau khi đánh một trận với 428, lại lần nữa hồi tưởng, Đường Tiếu lạnh mặt một lần nữa bổ sung hàng cho tủ lạnh.

Hắn đây là đang làm gì? Đồ ăn của con người với hắn mà nói lại không có bất cứ dinh dưỡng nào.

Đường Tiếu không thể hiểu nổi hành động chuyển biến đột ngột của 428.

Thật ra rất đơn giản, 428 là dựa vào ăn cơm biến mạnh, cho nên trong mạch não đơn giản hiện tại của hắn, Đường Tiếu mạnh hơn hắn = thứ Đường Tiếu ăn rất tốt = hắn phải đi ăn đồ ăn Đường Tiếu ăn.

Nhưng mà kỳ lạ, không ăn được.

428 buồn bực ngồi xổm bên cạnh tủ lạnh, Đường Tiếu lười đi để ý hắn lại suy nghĩ gì, đơn giản ăn cơm xong, y nhắm mắt nằm trên giường dưỡng thần, chuyện của 428 gần đây, tiến độ của phòng thí nghiệm làm thể xác và tinh thần y mệt mỏi đến đỉnh điểm, lại không nghỉ ngơi cơ thể sẽ sắp không chịu đựng nổi.

Vốn chỉ cần là 428 còn ở đây, Đường Tiếu sẽ tuyệt đối không thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, nhưng hiện tại y quá mệt mỏi, mới vừa nhắm mắt lại, gần như giây tiếp theo đã mất ý thức.

428 quay đầu sang, nhìn Đường Tiếu, đồng tử hơi co rút lại.

Bọn họ từng có hiệp nghị hợp tác, tuy rằng là Đường Tiếu đơn phương tuyên bố, máu y cung cấp cho 428 đều có hạn chế, nếu 428 tự tiện ép lấy hoặc là tập kích y, như vậy hợp tác trở thành đồ bỏ, Đường Tiếu sẽ dốc hết toàn lực suy yếu hắn trong thí nghiệm.

Cho nên cho dù 428 đối mặt Đường Tiếu, không ngừng nuốt nước miếng, nhưng nghĩ đến kết cục này, nghĩ nghĩ bằng cái đầu không thông minh, vẫn không ra tay.

Nhưng hắn đói.

Làm sao bây giờ.

428 nhìn túi bơ tản ra mùi hương thơm ngọt trong tủ lạnh, chậm rì rì dùng móng vuốt nhẹ nhàng xách lên, sau đó đi về hướng giường đệm.

Khi hắn đến gần đến khoảng cách nào đó, vòng tay của Đường Tiếu lập tức thả ra dòng điện mỏng manh nhắc nhở, chàng trai trong lúc ngủ mơ khó chịu nhíu mày lại, khó khăn căng mí mắt ra.

Sau đó liền thấy, 428 bôi một túi bơ lên tay y, vươn đầu lưỡi phân nhánh, li.ếm l.iếm.

“…” Một tay khác của Đường Tiếu lập tức rút súng bắn nhiệt dưới gối đầu ra, họng súng chống đầu 428, ngữ điệu nguy hiểm: “Mày đang làm gì?”

428 im lặng, sợ hãi, rồi lại chưa từ bỏ ý định mà li.ếm thêm một miếng.

Ăn ngon.

Đồng tử khác người hơi giãn ra, mắt nhỏ cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Tiếu, tần suất li.ếm đột nhiên tăng tốc hẳn.

Đường Tiếu: “.........”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.