Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 143: Ngoại truyện 13:Trăm năm sau




Cách sự kiện hai thế giới dung hợp đã qua hơn một trăm năm.

Một trăm năm này, bởi vì tư liệu ghi lại trong USB nào đó, trình độ khoa học kỹ thuật của vũ trụ này đã tăng lên với tốc độ nhanh chóng, xã hội biến chuyển từng ngày, không hề nghi ngờ, loài người đã tiến vào một thời kỳ phát triển nhanh chóng, bọn họ đứng lặng trên vùng đất, nhìn ra sao trời nơi xa, phát hiện ngân hà nhìn như xa xôi, đã không còn chỉ có thể nhìn lên.

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên đánh thức cư dân ngủ say trong khu rừng sắc thép, theo các tòa dân cư lớn lớn bé bé dần dần trở nên náo nhiệt, trên các phương tiện giao thông đủ màu, người trẻ tuổi, người già lên mạng bằng vòng tay hoặc mắt kính, muôn hình muôn vẻ thiết bị truyền phát kênh tin tức buổi sáng khác nhau.

“Buổi sáng tốt lành, thành phố B, hôm nay mang đến cho ngài thông báo buổi sáng, kế hoạch tách vũ trụ song song ra đã kết thúc được ba tháng, cho đến hiện tại trên trái đất không còn xuất hiện hiện tượng sương mù dày đặc, từ trường hỗn loạn cũng đã dần dần khôi phục đến mức độ dao động ban đầu trong tuần này…”

“Hội nghị Liên Hiệp Quốc kết thúc vào ngày hôm qua, các đại biểu quốc gia phát biểu về dự án di dân liên tinh tế, trước mắt tiến độ của quốc gia ta đang trong thế dẫn đầu thế giới…”

“Thành tích thi đại học được công bố vào hôm nay, hiện tại để chúng ta xem thử điểm số vừa được các trường đại học trong nước công bố, thí sinh ghi danh chuyên ngành sinh vật chú ý, hình thức năm nay xuất hiện một chút thay đổi, mọi người đều biết quốc gia ta mới vừa tuyên bố chính sách, năm nay điểm số chuyên ngành sinh vật tăng lên khoảng năm điểm so với năm rồi…”

Thời gian trăm năm trôi qua mau chóng, diện mạo của thành phố hiện giờ đã rất khác biệt so với trăm năm trước, nhưng thay đổi nhanh chóng hơn còn phải kể đến tình hình quốc tế hiện nay và trình độ khoa học kỹ thuật.

Tình thế quốc tế ban đầu tràn ngập nguy cơ, bởi vì ảnh hưởng của sự kiện thế giới dung hợp, loài người đạt được sự đoàn kết chưa từng có, toàn tâm toàn ý đẩy cây khoa học kỹ thuật, mà sau khi nguy cơ dần dần được giải quyết dưới sự giúp đỡ của Juntes, Đường Tiếu lại nhanh chóng đưa ra phương án thăm dò vũ trụ.

Sự tồn tại của nấm dải Mobius đã chứng minh vũ trụ còn có nhiều sinh vật và nền văn minh mà bọn họ không hiểu biết hơn, có lẽ còn cao cấp hơn con người, chỉ cần là một con sinh vật đa chiều, thì cũng đủ lăn lộn ảnh hưởng hai thế giới, huống chi những chủng tộc ngoài hành tinh có lẽ đã hình thành văn minh đó.

Uy hiếp không biết bày trước mắt, cùng với những lợi ích do sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật mang lại, chính phủ trên trái đất rốt cuộc tạm thời gác lại nội đấu, duy trì hòa bình gần trăm năm.

Mà hiện giờ, bởi vì sự phát triển của kỹ thuật chỉnh sửa gen đời thứ năm, loài người đã loại bỏ được nguy cơ mắc bệnh ung thư, phần lớn gen bệnh được phá giải, tuổi thọ trung bình của con người đã đạt đến khoảng 150 tuổi.

Đương nhiên, với tư cách là học giả đích thân thúc đẩy xu hướng kỹ thuật chỉnh sửa gen, tên của Đường Tiếu từ lâu đã cùng được ghi vào trong sách giáo khoa với Tiêu Bách, đại học cậu đã từng học cũng từ lâu đã trở thành trường học top đầu cả nước về chuyên ngành sinh vật, thậm chí đặt ở thế giới cũng xem như điểm xây dựng ngành học hạng nhất, mỗi năm chỉ bày tên của Đường Tiếu ra, là có thể thu hoạch cuồn cuộn không ngừng học sinh ưu tú, phòng tuyển sinh cũng sắp cười méo cả miệng.

Lúc này, giao thông công cộng và một chiếc xe buýt lướt thoáng qua, bọn học sinh bên trên xe buýt đầy mặt thanh xuân dào dạt, sau khi đến trạm, tò mò đi xuống xe, nghểnh cổ nhìn khu biệt thự người đến người đi tấp nập trước mặt này.

À không, phải nói một trăm năm trước vẫn là khu biệt thự, nhưng trải qua trăm năm, một số cơ sở vật chất của thành phố đã thay đổi, hiện giờ nơi này đã không phải khu cư trú nữa, hiện tại khu dân cư đã trở thành một địa điểm du lịch rất nổi tiếng, có người chuyên bảo trì, còn có đài kỷ niệm người nổi tiếng.

“Được rồi, các bạn học chú ý đừng chạm vào đồ đạc quanh mình, càng không thể vứt rác lung tung, có thể chụp ảnh, nhưng chỉ có thể dọc theo tuyến đường quy định, đừng tự tiện tiến vào bên trong phòng.” Giáo viên dẫn đội luôn mãi nhấn mạnh, nhóm học sinh cấp ba xuống xe ngoan ngoãn gật đầu, sau đó xếp hàng tiến vào trong phạm vi khu dân cư.

“Được rồi, hiện tại nơi chúng ta đi vào, chính là khu dân cư nơi trước đây tiến sĩ Đường Tiếu ở, các em có thể nhìn thấy, phần lớn biệt thự ở đây còn giữ nguyên phong cách kiến trúc năm đó.”

Giáo viên mặt không đổi sắc đi qua pho tượng trước khu tưởng niệm danh nhân, pho tượng là tạo hình một người nam tuổi trẻ đang lật xem sách.

“Biệt thự nơi tiến sĩ Đường Tiếu đã từng ở ở vị trí dãy số ba, hiện tại đã có thể thấy được, chúng ta đi vào tham quan nhé.”

Nhóm học sinh cấp ba hưng phấn thấp giọng thảo luận, dọc theo đường đi giáo viên cũng sẽ giảng giải sự tích của tiến sĩ Đường Tiếu, nhưng đây đối với bọn họ mà nói đã sớm là âm thanh nền lỗ tai nghe không vào, hiện tại càng khiến những học sinh trẻ tuổi đó tò mò không thể nghi ngờ là hoàn cảnh Đường Tiếu đã từng cư trú, cùng với một số tin đồn không chính thức lan truyền trên mạng.

“Gia cảnh của tiến sĩ Đường quả nhiên rất tốt, trên sách giáo khoa lịch sử nói ông ấy là một cậu ấm.” Có người tò mò nhìn các loại đồ đạc đắt tiền bày biện trong biệt thự, đương nhiên mấy thứ này đặt ở hiện giờ đều xem là đồ cổ.

“Đúng vậy, hình như còn bởi vì điều này mà từng gây ra chỉ trích và nghi ngờ, thầy lịch sử của chúng tôi nói, là tại lúc còn chưa xảy ra dung hợp thế giới, kinh nghiệm nghiên cứu khoa học của tiến sĩ Đường Tiếu từng có ghi chép thiếu hụt, hơn nữa môi trường học thuật lúc ấy không được tốt lắm, suýt nữa đánh tiến sĩ Đường thành học phiệt.” Một học sinh khác nhỏ giọng nói.

“Còn có chuyện này? Vì sao chúng tôi chưa từng học chuyện này??”

“Cậu ngốc hả, chuyện thế này sao có thể bỏ vào sách giáo khoa, hơn nữa kiểm tra lại không kiểm, thầy lịch sử của tụi tôi thích nói chuyện phiếm, lúc trò chuyện có nói cho chúng tôi biết.”

“Vậy thầy lịch sử của các cậu có nói qua tin đồn của tiến sĩ Đường Tiếu không? Tôi khá quan tâm việc này!”

“Hì hì hì, đương nhiên có nói, nhưng có quan hệ với việc bạn đời của tiến sĩ Đường Tiếu rốt cuộc là ai, vẫn luôn có nhiều giả thuyết, chỉ có thể xác định giới tính quả thật là nam, nhưng mặt khác thì không biết, ghi chép lưu lại về ông ấy cũng cực ít.”

Vừa nói đến drama, những học sinh vốn không mấy thấy hứng thú với hạng mục tham quan xung quanh đều tò mò nhìn qua, quả nhiên bản tính nguyên thủy nhất của con người chính là hít drama.

“Dã sử có người nói bạn đời của tiến sĩ Đường Tiếu thật ra là thể thí nghiệm của ông ấy, ông ấy đã yêu một đối tượng thí nghiệm trong quá trình thí nghiệm, thiệt hay giả, k.ích thí.ch vậy à?”

“Ơ, sao tớ lại thấy nói người yêu của tiến sĩ Đường Tiếu là đồng nghiệp làm việc chung với ông ấy?”

“Không có đâu, phiên bản tớ nhìn thấy là thầy của ông ấy, cũng chính là tiến sĩ Tiêu Bách cùng lấy giải Nobel với ông ấy cơ.”

Người nào đó xen lẫn trong đám người chợt run lên, người đàn ông đứng bên người cậu tức thì nhìn chăm chú những học sinh mở mic lung tung đó bằng một ánh mắt sắc bén.

“… Phiên bản này của cậu cũng quá thái quá rồi! Tiến sĩ Tiêu chính là trai thẳng! Tuy rằng ông ấy hình như hơn bốn mươi mới kết hôn!”

“Đúng vậy, hơn nữa kiểu drama to đùng như hai người đoạt huy chương giải Nobel yêu nhau này, sao có thể không tuôn ra được, nếu thật sự như thế, lúc trước khẳng định sẽ lưu lại ghi chép, cũng không có khả năng ngay cả thân phận của Tiêu Bách cũng không đào ra.”

Bọn học sinh nghiêm túc thảo luận về lai lịch có thể của bạn đời trong truyền thuyết của tiến sĩ Đường, hồn nhiên không biết, người thật đây ở ngay chỗ này nghe bọn họ nói hươu nói vượn.

Cũng may, ngay lúc nấm nào đó ở trong đám người sắp không nhịn được nữa, giáo viên rốt cuộc cũng chú ý đến động tĩnh bên này trong lúc giới thiệu.

“Các bạn học yên tĩnh chút, đến đây là tham quan học tập, không phải để cho các em đàm luận drama!”

Nhìn thấy thầy tức giận, mấy nam sinh nữ sinh đó hậm hực câm miệng.

“Được rồi, mọi người đến đây nhìn xem bàn ăn bên này đi, căn cứ tư liệu lịch sử, tiến sĩ Đường sở dĩ có được loại tư duy sáng tạo này, không phải không có liên quan với hoàn cảnh gia đình ưu việt của ông, ba mẹ của Đường Tiếu cũng rất chú ý bồi dưỡng năng lực suy nghĩ độc lập này.

Mọi người đến xem vết dao này, nghe nói là Đường Tiếu lúc ấy mới bảy tuổi vô tình dùng dao khắc dấu lên bàn ăn, bị ba mẹ trách cứ ông một trận sau khi bị phát hiện, hơn nữa bảo Đường Tiếu nghĩ cách khôi phục nguyên dạng, vốn chỉ là muốn mượn cơ hội này răn dạy một phen, kết quả tiến sĩ Đường Tiếu lại lấy băng dán và nước thuốc đến, cố gắng làm nhạt dấu vết bằng thí nghiệm của mình…”

Thầy này nói chuyện thật sự rất hay, xuất sắc về giọng nói và cách diễn đạt, những đứa trẻ vốn không mấy hứng thú cũng bị thầy thu hút, tiền đề là, nếu đây là thật thì càng tốt.

Juntes yên lặng nhìn sang Đường Tiếu, Đường Tiếu trợn mắt há hốc mồm: “… Gì vậy, đó rõ ràng là ba em làm ra lúc cắt trái cây mà, đâu có chuyện gì liên quan tới em?”

“Còn có bên này, tiến sĩ Đường Tiếu thường xuyên học tập trên bàn sách trong phòng mình, thấy  hình chữ nhật bên trên không có dấu vết của bụi bặm nào, đó đều là dấu vết của rất nhiều sách vở xếp chồng lên nhau thời gian dài.”

Nhưng mà, đó trước kia không phải bày sách, là bày máy chơi game…

Đường Tiếu hiếm khi cảm thấy có rất nhiều chỗ để phàn nàn và không biết nên bắt đầu từ đâu, cậu biết mình có lẽ sẽ được ghi vào lịch sử, cũng biết khu dân cư vẫn luôn có kế hoạch xây dựng khu tưởng niệm này, nhưng mấu chốt là, bọn họ mới rời khỏi trái đất bao lâu đâu, bịa chuyện xưa đã bịa chi tiết như vậy, thái quá như vậy à.

Đặc biệt là nhìn các giáo viên thuộc như lòng bàn tay với những ‘chi tiết nhỏ’ đó, cũng giống như Newton và câu chuyện quả táo không biết có hay không của ông, Đường Tiếu nghe mà nhất thời chìm vào im lặng.

Tiến sĩ Đường mà các người nói kia, là ai vậy?

Chú ý thấy Juntes cố nhịn ý cười, Đường Tiếu bất lực lên tiếng: “Em đã nói rồi, chúng ta tạm thời đến thăm dò vũ trụ bên kia, sẽ không trở về nhanh như vậy, bèn cho bọn họ mượn địa điểm, có thể mở tham quan, nhưng không ngờ vậy mà còn sẽ kết hợp chuyện xưa nhỏ này…”

Lúc này học sinh đứng bên cạnh Đường Tiếu và Juntes nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ, tò mò nhìn Đường Tiếu vài lần, nghĩ thầm, anh ấy là người thừa kế căn nhà này à? Sao trong quen mắt vậy.

Đường Tiếu và Juntes lần này trở về không thông báo cho bất cứ ai, thậm chí bọn họ cũng chưa hỏi ủy ban quan lý khu lấy chìa khóa, đeo khẩu trang cứ như vậy lẫn vào trong nhóm du khách, giờ phút này khẩu trang của Đường Tiếu nửa cởi xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, cùng với ánh mắt sâu thẳm đối lập.

Sh, rốt cuộc là gặp qua ở đâu nhỉ.

Vị học sinh cấp ba nào đó chìm vào trầm tư.

Biệt thự cũng không lớn, hơn nữa còn có mấy phòng không mở ra tham quan, chỉ có thể nhìn một cái từ xa ở cửa, các giáo viên dẫn học sinh trong lớp tham quan một vòng, rồi chuẩn bị đi ra ngoài từ cửa sau.

“Được rồi, chúng ta đi xem một địa điểm tiếp theo thôi, trong khu tưởng niệm còn có quỹ đạo cuộc đời tỉ mỉ hơn của tiến sĩ Đường Tiếu, vừa lúc, các em tham quan xong có thể viết một bài văn tường thuật hoặc là truyện ký nhân vật.”

“Dạ??”

“Đừng mà thầy! Thầy ơi chúng em lại đâu phải học sinh tiểu học!”

Trong tiếng oán giận của nhóm học sinh cấp ba, đội ngũ dần dần rời xa biệt thự, chỉ có một học sinh trước đó chú ý đến bọn Đường Tiếu bọn họ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Là ảo giác ư, cảm giác hai người đó hình như không ra ngoài.

Người nói trở về kia…

Cuối cùng, khi đi ngang qua khu tưởng niệm một lần nữa, cậu học sinh ngơ ngác nhìn pho tượng trước mặt, ngơ người tại chỗ.

“Hởm? Cậu sao thế? Đại đội ngũ cũng sắp đi vào rồi.”

“Tớ… hình như gặp ma rồi.”

“???”

“Biệt thự của danh nhân cũng sẽ có hồn ma hả.”

“Thiệt hay giả, vậy giờ tớ đi thắp hương cầu ông ấy phù hộ thi sinh vật được max điểm còn kịp không,” Có người thuận miệng phỉ nhổ, lại cười nói: “Được rồi, chắc cậu nhìn lầm rồi ấy, có lẽ là trông giống người thôi, hoặc là đời sau của tiến sĩ Đường Tiếu, dù sao cũng trôi qua lâu như vậy rồi.”

“Chắc… thế?” Học sinh còn có hơi chần chờ: “Ờ, nói mới nhớ, trong lịch sử có nói thời gian tiến sĩ Đường Tiếu qua đời à.”

“À, không nhớ rõ.”

“Có nhỉ, cuộc đời nhân vật chắc chắn sẽ có ấy, sẽ kiểm tra đến trong kì thi ấy.”

“Vậy cậu nói coi ông ấy qua đời khi nào.”

“… Tớ tra một chút!”

Chuyện quỷ dị đã xảy ra, tin tức vốn tưởng nhích ngón tay thôi là có thể tra được, vậy mà thật sự không có.

Cũng may khu tưởng niệm nhân vật ở ngay gần đó, vài cậu học sinh hai mặt nhìn nhau một lát, nhấc chân bước vào trong khu tưởng niệm, dò hỏi thẳng nhân viên công tác.

“À, thời gian tiến sĩ Đường Tiếu qua đời…” Nhân viên công tác sửng sốt: “Cậu thật sự là hỏi khó tôi rồi, ờm, các cậu chờ chút, hẳn là có.”

Người quản lý khu tưởng niệm nào đó đi ngang qua vỗ ót nhân viên công tác này một cái: “Có cái gì, gì mà có, người chưa qua đời đâu!”

Những người khác không biết, nhưng người quản lý khu tưởng niệm chính là nhân viên công vụ chính thức, ông còn có thể không biết, tiến sĩ Đường Tiếu chỉ tạm thời gửi chìa khóa ở chỗ này à.

Nhân viên công tác: ?

Bọn học sinh: ?!

Học sinh đi lướt qua Đường Tiếu lúc trước lẩm bẩm: “Vậy người vừa rồi kia thật sự là…”

Thật sự là tiến sĩ Đường Tiếu?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.