Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 147: Ngoại truyện 17:Trăm năm sau




Bộ phim? Phim gì?

Đường Tiếu hỏi kỹ mới biết, hóa ra là bộ phim phóng sự từng quay trước đó lại muốn làm lại thành phim tính chất truyện ký cá nhân mới, đương nhiên, là có quan hệ với cậu.

Trăm năm qua đi, chi tiết một số sự kiện năm đó đã có thể công bố với công chúng, bao gồm sự trưởng thành của nhà khoa học truyền kỳ Đường Tiếu đây, chiến tranh hai thế giới năm đó gặp phải vân vân, trước khi Đường Tiếu rời trái đất cũng từng tiếp nhận phỏng vấn chi tiết tương tự, cậu cũng đúng sự thật nói rõ toàn bộ quá trình này.

Nhưng mà, lúc trước lúc phim phóng sự chiếu, Đường Tiếu căn bản không dám xem, không chỉ không xem, cậu còn tham gia một dự án cơ mật, nhân cơ hội phong tỏa bất cứ con đường nào tiếp xúc đến phương diện này.

Đừng hỏi, hỏi thì là cảm thấy thẹn, ngay cả Juntes, cậu cũng lừa hắn không đi xem.

Nhưng hiện tại bộ phim truyện ký cá nhân này làm lại…

Đường Tiếu mặt lộ vẻ rối rắm: “Họ thật sự nói như vậy ạ? Bọn họ để lại tin tức bên trong sao?”

“Việc này tôi cũng không biết,” Hiệu trưởng nhún nhún vai: “Em đi xem sẽ biết.”

Có vẻ, chỉ có cách này.

Đường Tiếu làm tốt một đoạn thời gian xây dựng tâm lý, mới cùng Juntes bước vào rạp chiếu phim.

Khắp rạp chiếu phim dán poster, chiếm nhiều không gian nhất không thể nghi ngờ chính là một diễn viên rất giống Đường Tiếu, mặc áo blouse trắng, nhìn về phía màn ảnh.

Sh…

Đường Tiếu cố gắng an ủi mình ở trong lòng, dù sao chỉ là phim truyện ký thôi, lại chẳng phải mặt cậu xuất hiện ở màn hình lớn, coi như xem câu chuyện của người khác thôi.

“Tiếu Tiếu, em xem, đây là anh à?” Juntes rất có hứng thú nhìn quái vật được cấu thành điện tử trên poster, còn khỏi nói, quả thật giống hệt với trong trí nhớ của Đường Tiếu.

“Suỵt…” Đường Tiếu kéo khẩu trang xuống, ra hiệu hắn nói nhỏ thôi.

Hôm nay người trong rạp chiếu phim còn không ít, Đường Tiếu chỉ có thể cầu nguyện phần lớn người trẻ tuổi hẳn đều không có hứng thú với bộ phim loại hình truyện ký này, hẳn đều đi vì bộ phim bỏng ngô* thương mại phía sau thôi!

* Phim bỏng ngô ám chỉ những bộ phim cũng giống như bắp rang đa phần là ám chỉ những bộ phim nhìn có vẻ hay nhưng lại không bổ dưỡng, xem xong sẽ quên và không có dư vị. Một số bộ phim buồn cười và giết thời gian là phim bỏng ngô.

Nhất định là thế này!

Năm phút sau, Đường Tiếu đầy mặt tuyệt vọng ngồi trong phòng chiếu phim chật kín chỗ, lẩm bẩm: “Không khoa học, phim loại truyện ký cá nhân này thường đều rất nhàm chán, tính chất thiên về phim phóng sự, sao nhiều người như vậy…”

“Tiếu Tiếu, bộ này hình như còn rất hot,” Nhân lúc phim còn chưa bắt đầu, Juntes ngồi bên cạnh Đường Tiếu lật xem bình luận: “Đánh giá trên mạng đặc biệt cao, ‘bộ phim kiêm tính văn nghệ và tính chất thương mại, nếu đơn thuần là một kịch bản gốc, quá không hiện thực, cố tình đây là sự thật’”

Đường Tiếu vội tiến đến bên cạnh Juntes xem chung màn hình, cái hắn đọc chính là review hot số một ở trang web bình luận phim nào đó, phía dưới cũng đều là đánh giá tán thành và khen ngợi, cho điểm càng là ở khoảng 9.5.

Nếu đây đơn thuần chỉ là một bộ điện ảnh, Đường Tiếu sẽ rất chờ mong trải nghiệm xem phim, nhưng nghĩ đến đây là phim phóng sự về cậu, cả người đều không ổn lắm.

Nhưng lúc này, cũng không tới lượt Đường Tiếu đổi ý, bởi vì phòng chiếu phim đã hoàn toàn tối xuống, bộ phim bắt đầu rồi.

Một nam diễn viên mặt mày rất giống Đường Tiếu xuất hiện trên màn hình, lúc sau là vào phim.

Làm sinh viên, tiến vào một chuyên ngành hệ sinh vật lúc ấy vẫn là hố trời, cảm thấy tương lai vô vọng, trầm mê game, chuyển nghề, cãi vã với người nhà, một mình dọn ra ngoài ở, ở trường học cũng không có cảm giác hiện diện gì.

Mấy hình ảnh ít ỏi, đã miêu tả sâu sắc t.ình cảnh của Đường Tiếu lúc trước.

“… Cũng không tệ như vậy đâu.”

Đường Tiếu một tay che mặt lại, lẩm bẩm: “Lúc ấy em còn khá vui vẻ, được rồi, có lẽ quả thật có chút mê mang.”

“Dù sao cũng là phim, chắc chắn có chút cải biên.” Juntes nhỏ giọng an ủi Đường Tiếu.

Tiếng phim rất lớn, nhưng người bên cạnh Đường Tiếu vẫn bắt giữ được một chút giọng nói của cậu, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn, lại phát hiện hai người này đều đeo khẩu trang.

Hửm? Đeo khẩu trang đến xem phim? Là thao tác gì vậy?

Theo diễn biến của cốt truyện, chàng trai bên trong bắt đầu tiến vào một trò chơi, Đường Tiếu biết, câu chuyện xưa đã bắt đầu từ đây rồi.

Cậu ấn tượng rất rõ tình tiết kế tiếp, cậu đi vào Con Mắt Thứ Ba, sau đó gặp được…

‘Thật đẹp—’

Khi tất cả nghiên cứu viên lộ ra vẻ sợ hãi, chán ghét đối với quái vật bị nhốt trong phòng thí nghiệm, chỉ có một người đứng tại chỗ như cũ, đồng tử hơi giãn ra, thiệt tình cảm khái nói ở trong lòng.

Ánh mắt cậu và quái vật đối diện, đáy mắt phản chiếu lẫn nhau.

A a a a a a a a!

Đường Tiếu chợt nhớ đến, những người làm phim phóng sự đó quả thật từng phỏng vấn cậu về một loạt hành trình tinh thần, cũng hỏi qua có thể công khai chuyện của cậu và Juntes không.

Đường Tiếu có một bạn đời, nhưng đại chúng trước sau không biết thân phận thật sự của bạn đời, lúc ấy phía chính phủ cũng lựa chọn giúp bọn cậu che giấu, nhưng hiện tại đã trôi qua lâu như vậy, hai thế giới song song đều tách ra, nhiều thế hệ đều thay đổi một thế hệ, bảo mật và không dường như cũng không phải rất quan trọng, bèn đến hỏi qua ý kiến của cậu.

Vậy cũng liền có nghĩa…

Đường Tiếu cả người cứng đờ nhìn sang Juntes, thì thấy ánh mắt Juntes nhìn chằm chằm màn hình.

“Thôi, em đổi ý rồi, chúng ta vẫn  đừng xem nữa.” Đường Tiếu lập tức muốn đứng dậy từ trên chỗ ngồi rời đi, lại bị sợi nấm đè chặt lại.

Juntes cũng không ngăn được cười: “Không, anh muốn xem!”

“Chẳng phải anh đều có ký ức của em à!”

“À, nhưng mà anh chỉ muốn xem Tiếu Tiếu nghĩ về anh như thế nào thôi…”

Đường Tiếu và Juntes giãy giụa một lát giữa hai chỗ ngồi, cuối cùng vẫn là Đường Tiếu lui bước dưới ánh mắt của người xung quanh, khuất nhục ngồi trở lại vị trí.

Đây không phải xử tội công khai à! Sớm, sớm biết vậy thì không nên nói nhiều như vậy với bọn họ rồi!

Giờ Đường Tiếu trong lòng vạn phần hối hận, nhưng đã muộn, phim cũng phát sóng rồi, còn là ở trước mặt nhiều người như vậy.

Nội dung phim cũng không thay đổi theo ý muốn của Đường Tiếu, vẫn tiến hành tuần tự tiếp tục trình chiếu.

Bình luận trên mạng khá chuẩn xác, nếu đây là kịch bản gốc, sẽ khiến người ta nghi ngờ rằng là phim bỏng ngô quá mức, trình độ không hề có tính chân thật.

Nhưng đây quả thực là cuộc đời như sóng tràn bờ của nhà khoa học tên Đường Tiếu.

Cậu xuyên qua giữa hai thế giới, dần dần trở nên nổi tiếng trong giới học thuật.

Cậu và một thể thí nghiệm trở thành đối thủ, sau đó lại hợp tác, dần dần mà quan hệ chậm lại, quái vật ngây thơ, hành động vượt quá thường thức của loài người, khiến bầu không khí lẽ ra giương cung bạt kiếm máu tanh ban đầu, lại nhiều một tia mập mờ và kinh khủng.

Phản ứng của khán giả hiển nhiên đã đắm chìm trong đó, nó khiến Đường Tiếu xấu hổ không chịu nổi, luôn có loại cảm giác xp bị tử tội công khai.

Nhưng Juntes trông rất vui.

Hắn hồi tưởng lại từng chi tiết ngay lúc đó một cách thích thú, nghiêng đầu thì thầm với Đường Tiếu: “Hình như anh lại yêu em thêm rồi.”

Câu chuyện trăm năm trước kia, đã có gia công và phai màu trong hồi ức, hiện tại nhìn lại một lần nữa, rồi lại có thể thu hoạch cảm động không giống nhau, bởi vì hắn có thể càng thêm cảm nhận một cách rõ ràng nhớ nhung nghĩ suy của hắn ngay lúc đó từ góc nhìn của Đường Tiếu.

Giống như là, một bức thư tình vượt qua trăm năm mà đến.

Dưới ánh nhìn chăm chú tràn ngập tình yêu của Juntes, nét ửng hồng xấu hổ trên mặt Đường Tiếu dần dần rút đi, bao trùm một lớp hồng nhạt mang ý vị khác dưới ánh đèn tối tăm.

Lúc này, Đường Tiếu mới đột nhiên chú ý đến, trong rạp hình như có rất nhiều cặp đôi.

Có thể bởi vì đây tuy rằng là truyện ký cá nhân, nhưng cũng hơi quá nhiều miêu tả có liên quan đến tình cảm của Đường Tiếu và Juntes.

Đường Tiếu cũng không biết rằng, lúc phim mới ra, tác phẩm chuyển thể của họ đã bay khắp trên mạng.

Theo cốt truyện chậm rãi đi sâu, chiến tranh dần khai mạc, âm nhạc bắt đầu căng thẳng hơn, người xem xem lần đầu tiên không khỏi cũng bắt đầu căng thẳng, mà phần cao trào, không hề nghi ngờ chính là kế hoạch giả chết của Đường Tiếu.

Đường Tiếu mặt vô cảm nhìn một màn này, cậu đã sớm biết cuối cùng sẽ là kết cục này, đã qua trăm năm, nội tâm đã không có cảm xúc gì, song vào giờ phút này, nghe thấy tiếng nức nở thấp thấp của cô gái nhỏ trong phòng chiếu phim.

Đường Tiếu:… A này, này không đến mức đâu.

Kỹ xảo lấy nước mắt của bộ phim quá cao cấp, không chỉ các cô gái nhỏ, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng đỏ hốc mắt dưới ánh đèn tối tăm, chỉ có người khởi xướng xấu hổ ngồi trên vị trí.

“Tiếu Tiếu…” Trong giọng nói Juntes nhiều đôi phần tủi thân, Đường Tiếu bất lực quay đầu nhìn hắn: “Đều đã qua lâu như vậy rồi.”

Juntes nhìn chằm chằm cậu không nói lời nào, đột nhiên ghé sát vào một chút, giọng nói có hơi khàn khàn: “Anh muốn hôn ở đây.”

“… Anh cảm thấy thích hợp không?”

“Vì sao không được, vừa rồi cũng có người làm như vậy mà.”

Bên tai Đường Tiếu nóng bừng bừng, lúc này phân đoạn kịch liệt nhất đã sắp đến kết thúc, ánh mắt mọi người trong rạp chiếu phim đều tập trung trên màn hình, cậu nhắm mắt, lông mi run rẩy: “Tùy anh.”

Khẩu trang bị tay Juntes nhẹ nhàng tháo xuống, trên mặt chàng trai còn mang theo vệt đỏ, Juntes nghiêng người đến gần.

Một chút âm thanh mập mờ ấy cũng hoàn toàn bị âm nhạc trào dâng át đi, Juntes nghe làn điệu bi tráng trong phim, tiếng khóc nức nở be bé của người xung quanh, hôn người trong ngực.

Không sao, đã qua rồi.

Bọn họ hiện tại, đã đi về phía tương lai vĩnh hằng.

Chờ sắc điệu của màn hình một lần nữa từ u ám biến thành ánh sáng, người ngồi bên cạnh Đường Tiếu chợt chú ý thấy Đường Tiếu ngồi thẳng người lại, cúi đầu đeo khẩu trang lại, không biết như thế nào, trong nháy mắt cảm thấy cậu trông hơi quen mắt.

Kết cục phía sau, tự nhiên chính là đôi tình nhân trẻ tương phùng, giải quyết tai hoạ ngầm cuối cùng.

Trên thực tế, chuyện có quan hệ với Đường Tiếu Vũ trụ số 001, rốt cuộc có nên bày ra cho người xem hay không, người bên trên vẫn luôn có tranh luận, cho nên kết cục cuối cùng, bộ phim này không thể hiện rõ ràng, loài người giải quyết nan đề thế giới dung hợp thế nào, chỉ thông qua mấy ngôn ngữ màn ảnh mập mờ ám chỉ thời gian và dải Mobius.

Dù sao cuối cùng, là thế giới một lần nữa khôi phục hoà bình, chàng trai Đường Tiếu nhà khoa học này cũng đi đến đỉnh cao sự nghiệp của mình.

Phim kết thúc, ánh đèn trong phòng chiếu phim sáng lên lần nữa, trên màn hình bắt đầu xuất hiện danh sách chào bế mạc, người xem còn ngồi yên tại chỗ, qua hai ba giây, mới có người lấy lại tinh thần, vừa tình cảm mãnh liệt thảo luận về bộ phim này với bạn đồng hành, lục tục rời đi.

Đường Tiếu vẫn ngồi tại vị trí, cau mày suy nghĩ, cho nên hiện tại phim hết rồi, lời Tiêu Bách bọn họ muốn để lại rốt cuộc là…

Cậu vẫn luôn lưu tâm suốt bộ phim, nhưng cũng không thấy dấu vết gì trong cốt truyện, hay là nói…

Qua một hai phút, chương trình giới thiệu rốt cuộc kết thúc, lúc này màn hình đột nhiên sáng lên lần nữa, bên trên xuất hiện một tấm ảnh chụp.

Một tấm ảnh chụp chung của các nhà khoa học thực sự.

Cùng lúc đó một lời thuyết minh xen vào:

“Xin hỏi tiến sĩ Tiêu, ngài có quan điểm gì về tiến sĩ Đường Tiếu không?”

“Người trẻ tuổi rất có nhuệ khí.”

“Lúc đầu, tôi cho rằng cậu ấy đến tìm cửa sau.”

Hai giọng nói tương tự rồi lại khác biệt vang lên, ngay sau đó là hình ảnh biến động, hai Tiêu Bách lần lượt xuất hiện trên màn hình, họ đã không còn trẻ trung như lúc trước nữa, trông Tiêu Bách tóc trắng xoá, khóe mắt trải rộng nếp nhăn dày đặc.

Đường Tiếu biết, đó là Tiêu Bách của hai thế giới khác nhau, phim phóng sự đời trước của bộ phim này, là chính phủ hai thế giới cùng hợp tác đẩy ra, thời gian phỏng vấn ở trước khi hai thế giới song song hoàn toàn tách ra.

“Nhưng sau này, tôi vô cùng cảm kích, cuộc gặp gỡ giữa người với người là một sự kỳ tích, mà cậu ấy, chính là kỳ tích lớn nhất mà tôi có thể gặp được.”

Phụ đề hiện lên bên cạnh giải thích thân phận của Tiêu Bách.

Người đoạt huy chương giải Nobel, giáo sư nhiệm kì của Đại học xx.

[Đồng thời, cũng là thầy hướng dẫn của tiến sĩ Đường Tiếu]

“Nếu không có cậu ấy, tôi nghĩ rất nhiều người đều không thể sống một cách tự do tự tại như hiện tại.” Tiêu Bách nói.

“Cậu ấy là mốc dẫn đường của tôi,” Một người đàn ông cũng tuổi già xuất hiện trên màn hình, một đầu tóc vàng đã nhạt đi, tiếp cận màu trắng hơn, chỉ có đôi mắt màu xanh lam ấy, là vấn như hồi mới gặp Đường Tiếu: “Tôi học được rất nhiều từ cậu ấy, mãi cho đến hôm nay, chúng tôi vẫn là bạn bè tốt nhất.”

Tiêu Bách, Rocky, Phong Thư Vận, Aberke…

Trên màn hình lần lượt xuất hiện gương mặt Đường Tiếu quen thuộc, chẳng qua đại đa số đã không còn, nhưng giọng nói và dáng điệu nụ cười của họ, lại vĩnh viễn dừng lại trên màn hình.

Giờ phút này, Đường Tiếu chợt hiểu vì sao bọn họ chấp nhất bảo cậu đi xem phim như vậy.

Dẫu cho người đã không còn, hình ảnh lưu lại trên màn hình cũng sẽ vẫn luôn ở đây, dẫu cho đến ổ cứng đều bị phá hủy, nhưng ấn tượng để lại trong lòng mọi người, lại sẽ vẫn luôn tiếp tục được truyền lại.

Mãi đến Đường Tiếu trở về từ trong vũ trụ tối tăm lạnh lẽo.

“Tuy rằng vào lúc cậu ấy nhìn thấy, rất nhiều người chúng tôi có lẽ đã ly thế, nhưng nhân cơ hội này, tôi vẫn muốn nói.” Tiêu Bách nhìn về phía màn hình: “Đừng sợ, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.”

Rocky: “Tôi biết cậu ham thích đối với nghiên cứu khoa học, cậu tò mò đối với sao trời, đó cũng là tất cả tò mò của chúng tôi.”

Phong Thư Vận: “Nếu cậu mệt, thỉnh thoảng quay về trái đất cũng không sao.”

Aberke: “Thật hâm mộ tiến sĩ Đường Tiếu ghê, có thể tận mắt nhìn thấy tương lai khoa học kỹ thuật của loài người, có thể mặc sức thăm dò sự huyền bí của vũ trụ.”

“Cho nên cũng nhờ cậu… mang theo nghiên cứu của chúng tôi, cùng đến tương lai nhé.”

Đường Tiếu nhìn chằm chằm màn ảnh lớn, thần kinh vốn vẫn luôn căng thẳng, bi thương tích lũy, bao phủ bộ não vốn nên lý trí giống như cơn lũ.

Đường Tiếu từ từ cúi người, có ánh nước ậng nơi hốc mắt cậu, Juntes nghiêng người nắm chặt tay cậu, đáy mắt lộ ra một tia áy náy.

Là hắn muốn cưỡng chế giữ cậu lại, cùng chung sự sống gần như vĩnh cửu với hắn.

Nhưng giờ phút này, đáy lòng Juntes có lẽ có một chút sợ hãi như vậy.

Em ấy sẽ… hối hận ư?

Tay Juntes nắm ngày càng chặt, mà Đường Tiếu lại xoay người ôm lấy Juntes, giọng nói nghẹn ngào: “Cảm ơn anh, Juntes.”

Nếu không có Juntes một hai phải túm cậu trở về, có lẽ cậu sẽ thật sự chỉ có thể đối mặt một trái đất không còn dấu vết của quá khứ.

Quá khứ đều là quá khứ.

Người luôn phải nhìn về phía trước, nhưng có đôi khi, con người cũng cần quay đầu lại một thoáng ngắn ngủi, mới có thể hấp thu được một chút can đảm bước về phía trước như vậy từ trong quá khứ.

“Hiện tại, em lại có một đề tài mới rồi.” Đường Tiếu ngẩng đầu, khóe mắt còn hơi đỏ: “Làm sao đối mặt với cuộc sống vĩnh cửu, cùng với… phải làm thế nào đối mặt ly biệt trên chặng đường này.”

“Anh sẽ cùng nghiên cứu với em, đúng không?”

Juntes bám người ôm lấy cậu, đây là đáp án.

Con đường đi đến tương lai này nhất định không phải một con đường cô đơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.