Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 30:




Đường Tiếu căng da đầu giao cho những người khác nhiệm vụ đọc luận văn, đây là bước chuẩn bị cơ bản nhất trước khi bắt đầu một dự án thí nghiệm, nhóm học giả đều không tỏ ý kiến gì, mặc dù tiến độ quật khởi của đối phương quả thực rất nhanh, nhưng đây không có nghĩa bọn họ định nghe cậu.

Tất nhiên mặt ngoài không ai tỏ vẻ phản đối, rất khiêm tốn chấp nhận nhiệm vụ, chỉ là ngay khi rời khỏi văn phòng, ba học giả cấp một đã ngầm thành lập một group riêng.

Andy · Hado: Các anh định làm gì? Chỉ nghe người mới này?

Úc Minh: Đừng công khai phản đối cậu ta, vậy là đang vả mặt Tiêu Bách, thế này đi, chúng ta cứ làm việc trước, dù cho Đường có là thiên tài thì cũng chỉ là một người mới, chưa có đủ kiến ​​thức và kinh nghiệm dẫn dắt đề tài, chờ khi cậu ta thiếu sót rõ ràng thì chúng ta lại sửa lại, như thế quyền chủ động không phải sẽ nằm trong tay chúng ta à.

Chiêm Vũ Thần: Được, cứ vậy đi, nếu đề tài không thể hoàn thành, đến lúc đó mọi người đều xấu hổ, không vượt qua khảo sát của Tiêu Bách, tôi thấy cậu ta cũng không còn mặt mũi tiếp tục dẫn dắt.

Úc Minh: Trước đọc luận văn, chờ đề tài chính thức bắt đầu đi.

Andy · Hado: ok

Chiêm Vũ Thần: ok

Rocky đã nhận ra gì đó đối với thái độ của ba vị học giả này, nhưng cậu ta là một fanboy đáng tin của Đường Tiếu, rất tự tin mà cảm thấy rằng Đường Tiếu sau này chắc chắn sẽ chinh phục được họ.

Đường Tiếu hoàn toàn không biết gì về tâm tư nhỏ của ba vị học giả cấp một, cả buổi trưa đều đang đọc luận văn, đến giờ tan làm, Rocky gọi Đường Tiếu một tiếng, nhưng Đường Tiếu lại nói: “Cậu đi trước đi, tối nay tôi ở lại đây trực ban.”

Rocky: “? Nhưng không phải tối qua cậu mới trực ban xong à?”

Đường Tiếu mặt không biểu cảm nói: “Đúng vậy, nhưng tôi cảm thấy phòng thí nghiệm về đêm khiến người ta dồi dào linh cảm hơn chút, nên tạm thời buổi tối đều sẽ ở lại đây.”

Rocky:???

Cậu ta ngơ ngác nhìn Đường Tiếu thực sự đi tìm nhân viên sắp xếp ca trực, điều chỉnh ca đêm của cậu hết sang tháng này, thật sự không chuyển qua được, Đường Tiếu còn trực tiếp đi tìm những người được phân công trực ban đó, nói thẳng trực ban thay họ.

Cảnh tượng này tự nhiên cũng bị những người khác chú ý tới, những nghiên cứu viên khác chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, ba vị học giả cấp một đã gia nhập tổ đề tài của Đường Tiếu thì ba mặt nhìn nhau.

“Cậu ta đang làm gì thế?” Úc Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Giờ đã bắt đầu chăm chỉ rồi?”

Andy: “Chột dạ đấy, muốn đọc nhiều luận văn chút bù đắp thiếu sót của mình thôi, kệ cậu ta đi, chênh lệch về mặt kinh nghiệm và tri thức nào có dễ dàng bù đắp như thế, tôi thấy cậu ta cũng chỉ kiên trì một đoạn thời gian là nhiều.”

Chiêm Vũ Thần gật đầu, cũng nghĩ vậy, dù sao kinh nghiệm tích lũy nhiều năm nằm ở đó, anh ta không nghĩ mình sẽ thua bởi một người mới.

Thấy ​​Đường Tiếu thực sự bao trọn gói trực ca đêm trong tháng sau, vẻ mặt Rocky phức tạp: “Vậy vất vả quá đó... tôi biết áp lực của cậu rất lớn, nhưng nghỉ ngơi cũng là chuyện rất quan trọng.”

“Hả? Không sao đâu, tôi nghỉ ngơi rất tốt.” Đường Tiếu nói với vẻ không sao cả.

Hình như cậu ấy hiểu lầm gì rồi.

Thật ra thì, Đường Tiếu cũng không phải vì dự án này mới trực ca đêm.

Cậu trực ca đêm, hoàn toàn là vì trinh tiết của mình thôi!

Cậu cũng không ngốc, đêm qua đã xác nhận 428 vẫn có được năng lực chạy ra ngoài bất cứ lúc nào, vậy buổi tối cậu về ký túc xá nghỉ ngơi còn chẳng phải là dê vào miệng cọp à.

Trước kia như vậy còn chưa tính, còn có thể chống đỡ bằng máu, Đường Tiếu cũng có thể chấp nhận.

Nhưng mà ai biết, gần đây 428 đổi thành chất lỏng khác chứ!

Nghĩ đến hành động của quái vật nhỏ vào tối qua, Đường Tiếu hiện tại cũng có thể cảm thấy vành tai nóng lên, bây giờ cậu tin chắc, đây nhất định không phải trò chơi đàng hoàng gì!

Trò chơi nhà ai có thể c.ởi quần chứ, không hề lành mạnh tí nào, sẽ bị phụ huynh kiện chết đó!

Nghĩ đến ánh mắt tối qua của 428, Đường Tiếu đã cảm thấy, buổi tối nhất định không thể ở một mình.

Ban ngày thực ra còn ổn, vì trong phòng thí nghiệm có rất nhiều nghiên cứu viên khác, 428 dù lớn gan đến đâu cũng không dám lẻn ra ngoài, nhưng ban đêm ít người...

Hơn nữa, Đường Tiếu cũng không phải vẫn luôn đang trực ca đêm, cậu hoàn toàn có thể save giữa chừng rồi sau đó offline nghỉ ngơi, online lại load save, một thao tác như vậy cậu có thể làm việc bất kể thời tiết trong game cũng không có vấn đề gì, chỉ là quá dọa người nên không làm vậy mà thôi.

Thấy không khuyên được Đường Tiếu, Rocky đành phải về trước, trước khi rời đi thì luôn mãi dặn dò cậu nhất định phải chú ý nghỉ ngơi thật tốt.

Một vẻ lo lắng cậu chết sớm, khiến Đường Tiếu rất không hiểu ra sao.

Màn đêm buông xuống, Đường Tiếu bắt đầu lặp lại công việc tối qua, vừa đọc luận văn, vừa nhìn chằm chằm vào 428 trong phòng quan sát.

Nhưng khác biệt so với ngày hôm qua là cậu chủ động bắt chuyện với một nghiên cứu viên trực ban khác, hai người trò chuyện một lúc rất tự nhiên.

Nghiên cứu viên tên Ken kia còn có chút được cưng mà sợ khi nói chuyện phiếm với Đường Tiếu, cậu ta vốn tưởng rằng Đường Tiếu là dạng thiên tài nghiên cứu khoa học khá xa cách lạnh lùng giống với Tiêu Bách, dáng vẻ đeo kính cũng rất khó gần, không ngờ cũng không khó tiếp cận như thế.

Vốn cho rằng thời gian trực ban sẽ khá khó khăn, nhưng sau khi trò chuyện với Đường Tiếu, nói chuyện về lĩnh vực nghiên cứu của mỗi người họ, cũng không khó vượt qua như vậy nữa.

Cũng không biết tại sao, ngay cả đi WC cũng đi theo cùng, cũng có thể là trùng hợp thôi…

Ken không chú ý rằng, ánh mắt nhìn Đường Tiếu của người đàn ông trong phòng giam giữ càng ngày càng ai oán.

Nhưng Đường Tiếu không dao động.

Quá trình này ở mức độ nào đó mà nói thì giống như đang thuần ưng.

Hoặc là là cậu thỏa hiệp, hoặc là là quái vật nhỏ thỏa hiệp, trở lại hình thức đút máu ban đầu.

Dù sao thì cậu sẽ không chịu nhường, mỗi lần cho ăn đều hôn thì ra thể thống gì.

Liên tục nhiều ngày, Đường Tiếu đều chủ động ở lại trực ca đêm, cho dù không phải ca của cậu cũng giống vậy, thậm chí sẽ chủ động trực ca đêm thay nghiên cứu viên khác, nghiên cứu viên không thích ca đêm đương nhiên thấy rất vui đối với điều này, nhưng loại hành vi kỳ lạ này cũng khiến một số người chú ý.

Đặc biệt là thời gian ‘nghỉ ngơi’ của Đường Tiếu rất ít, bởi vì có đôi khi hành vi trực ca đêm của cậu là tự phát, ban ngày cũng phải đi làm bình thường, người bình thường chắc chắn sẽ kiệt sức không chịu nổi dưới tình huống này, nhưng điều kỳ lạ là bề ngoài cậu cũng không có vẻ mệt mỏi, hoặc nên nói không biểu hiện ra ngoài.

Ngay cả Rocky cũng không nhịn được nói: “Đường, có một số việc không gấp được đâu, cơ thể mới là tiền vốn để làm nghiên cứu khoa học.”

“Yên tâm, tôi hiểu rõ.” Đường Tiếu đáp lại mà không ngẩng đầu lên.

Nhiều ngày liên tục, Đường Tiếu vừa đang trực ca đêm vừa viết luận văn, hành vi chăm chỉ phấn đấu này khiến cho những người khác trong phòng thí nghiệm đều bị sốc, Aberke thì càng ngơ ngác hỏi: “Ngủ ba tiếng một ngày, đây là bí quyết của thiên tài à?”

Đường Tiếu: “… Không phải, anh cũng không cần phải học theo tôi đâu.”

Thế nào, chẳng lẽ anh cũng bị quái vật nhỏ dòm ngó trinh tiết à?

Trong group của mấy học giả cấp một kia.

Úc Minh: Tên này giỏi, liều mạng như vậy luôn, người trẻ tuổi thực sự có tài năng ghê.

Andy · Hado: Chờ đi, cố chống thì sao.

Chiêm Vũ Thần: Đúng vậy, cậu ta không kiên trì được bao nhiêu ngày đâu.

Úc Minh: Tôi biết, chỉ là nhìn ra được cậu ấy thật sự rất cố gắng.

Andy · Hado: Hả? Anh đang nói đùa với tôi đấy à? Bộ anh sẽ khuất phục người ta vì như thế à? Ai trong chúng ta chưa từng liều mạng trên chặng này, trước kia anh không thức cả đêm để làm thực nghiệm à? Anh sẽ không tán thành cậu ta chỉ vì vậy chứ?

Úc Minh: Anh kích động thế làm gì, tôi chỉ trần thuật sự thật.

Andy · Hado: Tôi nào có kích động.

Khác với nhóm nhỏ sôi động của học giả cấp một, nhóm lớn chính thức của tổ đề tài của bọn Đường Tiếu mấy ngày trôi qua như thế vẫn không có bọt nước gì, trên mục thông báo ghim thông báo Đường Tiếu bảo đọc luận văn, hơn nữa xác định một phạm vi đại khái, trừ cái này ra thì không còn bất cứ kẻ nào lên tiếng hoặc là trả lời.

Đường Tiếu lần đầu điều hành một nhóm nghiên cứu nên không cảm thấy có gì, cậu là sinh viên, rất không thích kiểu hình thức chủ nghĩa ‘nhận được’ này, nhìn là nhức não, không có vừa hay, nên không chú ý tới ánh mắt muốn nói lại thôi của Rocky.

Nhiều ngày liền, Đường Tiếu đều vẫn luôn lặp lại cuộc sống đi làm, đọc luận văn, trực ca đêm, offline đi ngủ, đi học rồi đăng nhập vào game để trực, ngay từ đầu bận đến cả người đều không ổn, nhưng sau đó dường như cũng dần quen.

Chỉ là trong mắt cậu thì quen, nhưng ở trong mắt người của phòng thí nghiệm thì có vẻ có hơi phần kinh khủng.

Tiêu Bách đứng sau lan can tầng hai, từ xa nhìn bóng dáng Đường Tiếu đọc luận văn trên bàn thí nghiệm, ngón tay đặt trên lan can cuộn lại.

“Tiến sĩ Tiêu, tiến sĩ Phong đến ạ, hiện đang chờ ngài ở văn phòng.” Trợ lý nghiên cứu viên đi lên báo một tiếng.

“Đã biết.” Tiêu Bách gật đầu, xoay người trở về văn phòng.

Vừa mở cửa ra, Phong Thư Vận quả nhiên đang đợi bên trong, hôm nay bà trang điểm giản dị, tóc ngắn ngang vai, tuy đã ngoài năm mươi, vết hằn của năm tháng bò lên nơi khóe mắt, mái tóc đen nhuốm sợi bạc, nhưng từ giữa mày vẫn có thể thấy được vẻ hào hoa khi còn trẻ, chỉ là bây giờ đôi mày cau lại, mang một phần ưu sầu.

Tiêu Bách ngồi xuống đối diện bà, không đợi bà lên tiếng đã hỏi: “Đường gửi tin nhắn phàn nàn với người à?”

Phong Thư Vận vốn còn có đôi phần trách cứ, lại không ngờ rằng Tiêu Bách mở miệng hỏi trước.

“Không, là Rocky gửi tin cho tôi, cậu ấy cũng lo lắng cho sức khỏe của Đường.” Phong Thư Vận thở dài, nói, “Tiêu Bách, có phải cậu nóng vội quá rồi không, Đường Tiếu cũng không có kinh nghiệm độc lập lãnh đạo một đề tài, hơn nữa còn là đề tài quan trọng như vậy, ban đầu tôi giới thiệu cậu ấy cho cậu là vì muốn cậu ấy ở bên cạnh cậu chậm rãi học tập.”

“Đây là quá trình học tập,” Tiêu Bách thờ ơ, “Đây là phương hướng cậu ấy phát hiện, lý nên là đề tài của cậu ấy, hay là người muốn tôi giao đề tài cho người khác?”

“Ý tôi không phải vậy.”

“Tôi nghĩ hẳn nên đối xử với thiên tài bằng phương pháp tôi luyện thiên tài, chỉ trong hoàn cảnh áp lực lớn nhất, cậu ấy mới có thể nhanh chóng trưởng thành.” Tiêu Bách bình tĩnh nói:

“Nếu cậu ấy bị áp lực đè suy sụp, tôi đương nhiên sẽ điều chỉnh lại phương án bồi dưỡng, nhưng điều này chứng tỏ cậu ấy chỉ ở trình độ này mà thôi. Hơn nữa sự lo lắng của người hoàn toàn không cần thiết, cậu ấy còn chưa đụng phải bức tường chân chính, ở mức độ hiện tại này thậm chí cũng không tính là một ngọn đồi.”

“Hơn nữa, cho dù người muốn để cậu ấy chậm rãi trưởng thành, người cảm thấy loài người vẫn còn nhiều thời gian ư?”

Phong Thư Vận im lặng một lúc, thực ra bà vốn không nên đến đây nói thêm gì về phương án bồi dưỡng của Tiêu Bách, đây dù sao cũng là phòng thí nghiệm của y, nhưng nghĩ đến tình trạng liều mạng của Đường Tiếu mấy ngày nay mà Rocky nhắc đến trong tin nhắn, bà hơi lo lắng, mới nhịn không được xen miệng.

Bà đã không chỉ coi Đường Tiếu là người mới có tiềm năng nữa, trong tiềm thức đã coi Đường Tiếu là một hậu bối thân thiết hơn, ít nhiều có một ít ý muốn bảo vệ.

“Thôi, cậu có chừng mực là được, nếu có thừa hơi sức có thể giúp tôi chú ý Đường nhiều một chút.”

Tiêu Bách gật đầu, Phong Thư Vận thuận miệng đổi chủ đề: “Lần này tôi tới ngoài chuyện này ra, thực ra còn vì một học trò của tôi gửi gắm.”

Nói rồi, Phong Thư Vận lấy ra một phong thư từ trong túi, đưa cho Tiêu Bách.

Tiêu Bách khó hiểu nhìn bà.

“Là Anna nhờ tôi đưa cho cậu, cô ấy đã trở về Liên Minh vào ngày hôm qua, sẽ tham gia kế hoạch ‘Mồi Lửa’, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ các cậu rất khó gặp lại, vậy nên muốn nói cho cậu những tình cảm vẫn luôn giấu kín trong lòng.”

Tiêu Bách cầm lấy thư, cúi đầu đọc, Phong Thư Vận không nhịn được hỏi: “Cậu rốt cuộc thấy thế nào về cô ấy, chẳng lẽ cậu không hề cảm nhận được tình cảm của cô ấy chút nào sao?”

“Cô ấy thích tôi?” Tiêu Bách kinh ngạc hỏi.

Phong Thư Vận hết nói nổi: “Trước đây cô ấy cũng biểu hiện lộ liễu như vậy, người trong toàn tổ chức đều có thể nhìn ra được cả, tôi còn tưởng trước đó cậu vẫn luôn đang giả ngơ?”

Tiêu Bách im lặng thật lâu sau, không nhịn được hỏi: “Mọi người nhìn ra được từ đâu? Cô ấy cũng không có nói với tôi.”

“Đương nhiên là từ ánh mắt,” Phong Thư Vận không khỏi đỡ trán, “Ánh mắt khi thích một người là không thể giấu được, vì tình yêu sẽ toát ra từ trong đó, tuy rằng tôi biết cậu vẫn luôn đang làm nghiên cứu, không có kinh nghiệm tình cảm gì, nhưng vậy mà thực sự có người chậm tiêu đến nước này...”

Ánh mắt…

Linh cảm nào đó chợt lóe qua trong đầu.

Thấy Tiêu Bách một vẻ chìm vào suy nghĩ, phỏng chừng đang nghĩ lại cái gọi là ‘ánh mắt’ kia, Phong Thư Vận đã biết học trò của mình có lẽ cũng chưa tìm được cửa ở đâu, thở dài: “Thôi, cũng là tôi làm điều thừa, cậu đã đọc lá thư kia thì thôi, nếu thực sự không có suy nghĩ này thì cũng đừng trả lời cho người ta.”

“Đúng rồi, thuận tiện nói với cậu một tiếng luôn, bên trên đã quyết định sẽ cởi bỏ cho cậu 80% giới hạn đạo đức của dự án liên quan đến 428.” Phong Thư Vận tự nhiên bỏ qua chủ đề vừa rồi, không bàn đến đời sống tình cảm của Tiêu Bách nữa.

Muốn khiến Tiêu Bách để tâm một người khó quá khó, mà đối phương lại là người lạnh nhạt có tiếng trong tổ chức, thậm chí không chỉ một người nghi ngờ y có chứng bệnh phản xã hội chức năng cao, chỉ là vẫn luôn không công bố với bên ngoài.

Tuy nhiên Phong Thư Vận biết, Tiêu Bách cũng không phải thực sự lạnh tâm lạnh tình, chẳng qua người duy nhất có thể khiến y mở rộng cửa lòng vào thời điểm còn ở Liên Minh đã không còn nữa, từ đó về sau trái tim của Tiêu Bách đã đóng kín lại, những năm qua người có thể khiến y để ý đã ít càng thêm ít, đến Con Mắt Thứ Ba nhiều năm như vậy, thậm chí cũng không còn dẫn học trò nào nữa.

“Chỉ có 80%?” Tiêu Bách nhăn mày, hiển nhiên không vừa lòng lắm.

Phong Thư Vận: “Đây đã là mức độ cởi bỏ giới hạn đạo đức lớn nhất trong mấy năm gần đây rồi, cũng cho phép cậu tiến hành thực nghiệm bằng siêu năng lực giả, cậu còn muốn gì nữa?”

“Kho gien…”

“Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ,” Phong Thư Vận trợn mắt, “Hiện tại cũng còn chưa biết rõ liệu bào tử Vua Nấm thực sự có thể truyền lại gen cho Vua Nấm hay không, cũng chưa làm rõ logic truyền lại gen của chúng như thế nào, bên trên sẽ không mạo hiểm cho cậu bắt đầu dùng kho gen, lỡ đâu giới nấm sau đó phá giải mật mã DNA của loài người, tạo ra một loại nấm bệnh lây nhiễm chính xác cho toàn bộ loài người thì làm sao đây? Hiện tại cho cậu dùng siêu năng lực giả để làm thực nghiệm đã là thủ lĩnh ra mặt đảm bảo cho cậu.”

Tiêu Bách cũng không cãi nữa, dẫu Con Mắt Thứ Ba có điên cuồng đến đâu, có lẽ cũng không dám thực sự đánh cược mạng sống của cả nhân loại.

Phỏng chừng chờ văn kiện chính thức gửi xuống, là có thể bắt đầu vòng thực nghiệm thứ nhất.

Sau khi thảo luận quyết sách của cấp cao trong văn phòng xong, Phong Thư Vận và Tiêu Bách cũng không nói chuyện nữa, Phong Thư Vận đứng dậy tạm biệt, Tiêu Bách im lặng đứng dậy muốn tiễn bà.

“Không, không cần tiễn, cậu cứ làm việc đi,” Phong Thư Vận hiển nhiên cũng không có ý định rời đi luôn, văn phòng của Tiêu Bách ở tầng hai, bà nhìn xuống từ giữa cầu thang xoắn, sau khi tia được vị trí của Đường Tiếu thì chậm rãi đi xuống tìm người ôn chuyện.

Tiêu Bách nhìn theo bóng lưng bà, mãi đến khi thấy bà và Đường Tiếu bắt đầu trò chuyện thì mới thu mắt.

Kỳ thực y cũng mơ hồ nhận biết tâm tư của Phong Thư Vận, nhưng đáng tiếc Tiêu Bách cũng không có mấy hứng thú với việc nhận học trò.

Thậm chí nói y cũng không có mấy quan tâm đối với số phận của nhân loại, trên thế giới này đã không còn ai đáng để y quan tâm, vẫn đang làm nghiên cứu cũng không phải vì đại nghĩa gì, đơn giản là vì thỏa mãn lòng tò mò của mình thôi.

“Đường.”

Đường Tiếu nghe thấy một giọng nói quen thuộc, kinh ngạc quay đầu lại: “Tiến sĩ Phong, sao ngài lại ở đây?”

“Tôi đến tìm tiến sĩ Tiêu nói chút chuyện, thuận tiện đến thăm cậu.” Phong Thư Vận mỉm cười nói, nhìn thoáng qua tư liệu của Đường Tiếu, “Còn đang đọc luận văn à.”

“Vâng, trước đó tôi chưa từng chú ý lĩnh vực này nhiều, hiện tại phải bù đắp nhiều.”

“Sẵn sàng bỏ sức lực để cố gắng là điều tốt, nhưng cũng phải biết kiềm chế,” Phong Thư Vận không khỏi khuyên, “Cơ thể là tiền vốn nghiên cứu khoa học, còn trẻ đừng thức đêm hủy hoại cơ thể, sau này cậu sẽ hối hận nhiều lắm.”

Những lời này vừa quen thuộc lại thân thiết, Đường Tiếu suýt nữa tưởng rằng mình trở về hiện thực, nhìn thấy mẹ Đường giữa lúc ngẩn ngơ.

“Cảm ơn ngài, tôi sẽ chú ý.” Đường Tiếu ngoan ngoãn đáp

Phong Thư Vận nghi ngờ liếc nhìn Đường Tiếu: “Tốt nhất là cậu sẽ chú ý, tôi sẽ hỏi thăm tình huống của cậu bất cứ lúc nào.”

Đường Tiếu: “… Vâng.”

Nhận được sự đảm bảo nhiều lần từ Đường Tiếu, Phong Thư Vận rốt cuộc cũng chịu buông tha chủ đề này: “Ồ đúng rồi, thuận tiện tôi cũng nói với cậu một tiếng, mấy ngày nay các cậu đọc luận văn cũng kha khá rồi đúng không, rất nhanh quyết sách của bên trên sẽ gửi xuống, đến lúc đó sẽ có thể tiến hành một loạt thực nghiệm, cũng là lúc để cậu làm chút thiết kế thực nghiệm.”

“Dạ, vâng.”

Vừa nói đến việc này thì Đường Tiếu có chút đau đầu, chủ yếu là cậu cũng chưa lên nghiên cứu sinh, không có bao nhiêu kinh nghiệm về làm thiết kế thực nghiệm, thiết kế thực nghiệm trong bài luận văn trước không tính là quá khó vì có thiết kế vẽ mẫu dự án của Bud, nhưng thiết kế một thực nghiệm mới từ 0 thì có hơi chọc đến điểm mù tri thức của cậu.

Tuy nhiên hết cách rồi, cũng đến đây rồi, chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Phong Thư Vận rời đi rồi, Đường Tiếu tiếp tục sốt ruột đọc luận văn, Rocky cũng đang đọc luận văn, chẳng qua vẻ mặt có chút chột dạ, bởi vì chính cậu ta mách lẻo với tiến sĩ Phong, mấy ngày nay Đường Tiếu thức khuya trực ca khiến cậu ta nhìn mà sợ hãi, hơn nữa Rocky biết người này dù là ban ngày cũng sẽ không ở trong ký túc xá quá lâu.

Ngày tháng như vậy kéo dài, cơ thể nhất định sẽ xảy ra vấn đề, dẫu cho công nghệ trị bệnh của Con Mắt Thứ Ba rất tiên tiến cũng không thể ỷ y.

“Đường, đêm nay cậu còn muốn trực ca đêm không?”

“Ừ, đã thỏa thuận với người ta rồi, ít nhất tối nay phải đi.” Đường Tiếu không thể nói với người ta rằng thật ra nguyên do cậu trực ca đêm chủ yếu là vì giữ gìn trinh tiết được, nghĩ đến ánh mắt của Rocky mấy ngày này, nói thêm: “Yên tâm đi, sáng về tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon để bổ sung năng lượng.”

Rocky cắn chặt răng, “Vậy tôi cũng trực với cậu, tôi vẫn còn mấy bài luận văn chưa đọc xong, khi đó chúng ta thay phiên nhìn, cậu không chịu đựng nổi cũng có thể ngủ thêm một lát.”

Đường Tiếu kinh ngạc nhìn cậu ta: “Thật ra cậu không cần vậy đâu.”

“Tôi chỉ không muốn đến lúc đó kéo chân sau mọi người.” Rocky nói.

Thấy Rocky kiên trì, Đường Tiếu cũng không khuyên bảo nữa, vì thế số người trực ca đêm đêm nay gia tăng lên ba người.

Một người trực ca đêm khác không có ý kiến với việc này, thậm chí vi diệu mà thở phào.

Mấy ngày nay ‘danh tiếng’ thích trực ca đêm của Đường Tiếu truyền ra, nhưng truyền ra cùng còn có tin đồn cậu còn thích đi vệ sinh có đôi có cặp với người ta, nghe nói chỉ cần là hai người trực ban, vậy lúc bạn nói muốn đi vệ sinh thì Đường Tiếu cũng sẽ đi theo bạn.

Nên, có hơi quỷ dị.

Đều là đàn ông trưởng thành, đã khi nào trải qua việc kết bạn đi vệ sinh chưa? Kỳ quái cỡ nào.

Hay nói đây là sự kì quặc của thiên tài?

Phòng quan sát quen thuộc, 428 quen thuộc, 428 nhìn số người tăng thêm, ánh mắt càng thêm u oán.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn đã sớm nhận ra rằng là Đường Tiếu không muốn để mình hôn, vẫn luôn đang ‘trốn tránh’ mình, tuy rằng không phải thực sự không xuất hiện trước mặt hắn, nhưng lại tìm mọi cách tránh thời gian một mình.

Cậu quả thực đã đạt được mục đích, 428 không thể xuất hiện khi có người, ban ngày phòng thí nghiệm nhiều người, nên hắn cũng không thể lẻn ra ngoài được, vì thế mấy ngày nay hắn nhìn Đường Tiếu lượn qua trước mặt mỗi ngày, lại không thể ôm ấp, đây có khác gì tra tấn đâu. 

Nhưng tại sao Tiếu Tiếu lại không bằng lòng cho mình ăn cơm chứ? Hắn không hiểu, rõ ràng phương pháp này đều tốt đối với bọn họ.

Phòng quan sát và khu giam giữ chỉ nối bằng một bức tường kính một chiều, từ khu giam giữ thì không nhìn thấy bên ngoài, nhưng không hiểu vì sao người đàn ông mặc trang phục trói buộc ngồi trong một góc lại chuẩn xác nhìn thẳng về hướng Đường Tiếu.

Rocky không khỏi cau mày, ánh mắt đảo quanh trong giây lát giữa Đường Tiếu đang tập trung làm việc và thể thực nghiệm 428.

Một người đang nhìn luận văn, một người đang nhìn Đường Tiếu.

Đường Tiếu: Để mình nghĩ lại xem nên thiết kế thực nghiệm thế nào.

428: Rốt cuộc thế nào Tiếu Tiếu mới có thể đồng ý cho mình hôn.

Rốt cuộc, Rocky nhịn không được hỏi: “Đường, nếu không chúng ta đổi vị trí đi.”

Cậu ta nghĩ thầm, 428 hẳn chỉ là trùng hợp đang nhìn hướng này, trên thực tế hắn hẳn không nhìn được ra ngoài kính, nhưng cậu ta nhìn cảnh này trong lòng thật sự khó chịu, ánh mắt như có thực chất ẩn chứa tham lam và suy nghĩ càng phức tạp khác này, giống như một tấm lưới lớn, muốn trói chặt Đường Tiếu.

Đường Tiếu ngẩng đầu, khó hiểu: “Vì sao?”

Rocky hơi cứng họng, nửa ngày mới ấp úng nói: “Tôi không quen ngồi dưới điều hòa.”

Đường Tiếu không quan tâm việc này lắm, cũng bèn đổi chỗ với cậu ta, Rocky ngồi ở chỗ Đường Tiếu ngồi ban đầu, lại nhìn lại, 428 đã nhắm mắt lại, không còn ‘nhìn’ hướng này nữa.

Quả nhiên chỉ là ảo giác nhỉ...

Rocky dần yên lòng, tự cười nhạo mình suy nghĩ nhiều quá, thân xác hiện tại của 428 dù có giống con người đến đâu thì cũng chỉ là quái vật khoác da người mà thôi, cũng chỉ có thú tính không có nhân tính, không có khả năng có ánh mắt gần giống với con người này.

Không để ý đến thể thực nghiệm bên trong nữa, Rocky dần dần chuyển sự chú ý đến trên luận văn, lời cậu ta nói trước đó cũng không phải đều là lấy cớ, quả thật còn có vài bài luận văn cần xem.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai người cũng không nói chuyện gì, cuối cùng, Rocky không nhịn được đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”

“Đi thôi,” Đường Tiếu dừng lại, “Tôi và cậu đi chung đi.”

Rocky có hơi được cưng mà sợ, đứng dậy không chút do dự gì, Đường Tiếu vừa cùng cậu ta ra khỏi phòng quan sát, chợt nhìn thấy người đàn ông trong phòng giam giữ đứng dậy, nhìn về phía cậu, giơ bàn tay áp lên tường kính, yết hầu hơi lên xuống, nỗi khao khát trong mắt gần như muốn trào ra.

Khóe miệng Đường Tiếu khẽ nhếch, rốt cuộc không nhịn được rồi à.

Cảm giác cũng vừa lúc rồi.

“Thôi, cậu đi trước đi, đột nhiên tôi lại không quá muốn.”

Rocky: ?

Tuy rằng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng Rocky cũng không để trong lòng, một mình rời khỏi phòng quan sát.

Trong khoảng không gian này tạm thời chỉ còn lại 428 và Đường Tiếu.

Lời tác giả:

Hôm nay 428 ăn được cơm chưa?

Chưa, đang vận động đầu nhỏ suy nghĩ làm thế nào để có thể khiến Tiếu Tiếu đồng ý cho hắn ăn cơm : )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.