Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 62:




Sau cuộc hỏi thăm, khi thủ lĩnh tỉnh lại cũng tự mình gặp mặt Đường Tiếu, về cơ bản việc đã chắc như đinh đóng cột, những người khác tự nhiên cũng sẽ không so đo một ít vấn đề nhỏ trong đó nữa, vì thế sự kiện liền thuận thế kết thúc, Đường Tiếu trở thành công thần không thể nghi ngờ.

Thủ lĩnh tỉnh lại, vị trí thủ lĩnh lâm thời của Lion cũng bị kéo xuống, thậm chí cũng không tạo ra bọt nước gì, trong nhận thức của phần lớn người, người này vốn dĩ chỉ tạm thay lúc thủ lĩnh không có mặt thôi, vậy hiện tại thủ lĩnh tỉnh thì không cần nữa, cũng không kỳ lạ.

Đương nhiên bản nhân Lion bị đả kích như thế nào, thì cũng không ai biết.

Theo đội thăm dò thành công trở về, đã xác định tất cả dị thú đều bị Apollo rửa sạch sạch sẽ, uy hiếp loại bỏ, trạng thái đề phòng của căn cứ cởi bỏ, nhân viên nghiên cứu cũng ai về chỗ người nấy.

Sau khi Tiêu Bách đi ra từ phòng bệnh thủ lĩnh, giao những ảnh chụp đó trong tay cho trợ lý thủ lĩnh, sau đó thì rời khỏi tầng này, thu lại tất cả biểu cảm, ai cũng không thể nhìn ra y rốt cuộc suy nghĩ gì từ gương mặt vô cảm của y.

Trở lại khu vực phòng thí nghiệm, Tiêu Bách còn chưa tới gần đã có thể nghe thấy tiếng hô kinh ngạc vui mừng bên trong vọng ra.

“Chúc mừng trở về!”

“Đường, quá ghê gớm!”

“Ôi, đại anh hùng của chúng ta.”

“Không khoa trương vậy đâu…” Chàng trai bị vây quanh ở giữa trong phòng thí nghiệm trên mặt hoàn toàn không thấy thần thái thong dong mà liều lĩnh ở cuộc hỏi thăm trước đó, khóe môi ngậm ý cười nhàn nhạt, trả lời nghi vấn hoặc lo lắng của người xung quanh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu nghiên cứu viên nho nhỏ ấy đã càng ngày càng khiến người chú mục, dần dần trở thành trung tâm của phòng thí nghiệm.

Tiêu Bách có chút bần thần.

“Đúng rồi, lúc tôi không ở đây thí nghiệm tiến triển như thế nào rồi?” Đường Tiếu ngay sau đó hỏi Rocky.

Rocky bất đắc dĩ: “Đương nhiên là hết thảy thuận lợi, cậu vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, bộ không thể hơi lơi lỏng một chút à? Những người khác áp lực lớn lắm đó.”

“Xin lỗi, đây không phải sắp ra thành quả giai đoạn đầu à, tôi có hơi sốt ruột, đúng rồi, phương pháp nói với cậu lần trước ấy, số liệu thí nghiệm cho ra như thế nào? Có phải…”

Đường Tiếu cũng không đắm chìm trong vinh quang của giải thưởng cống hiến đặc biệt gì quá lâu, cũng giống như thủ lĩnh đã nói, cậu dường như căn bản không để bụng hàm nghĩa đại biểu đằng sau huy hiệu này, so với vinh dự trên tay, cậu càng cảm thấy hứng thú với tiến độ nghiên cứu hơn.

Mà hết thảy điều này Tiêu Bách đều nhìn trong mắt, lòng vẫn luôn chưa quyết định, rốt cuộc hạ quyết định vào khoảnh khắc này.

Y đi vào từ ngoài phòng thí nghiệm: “Đường Tiếu.”

Thấy Tiêu Bách, đám người giống như bị ấn nút tắt tiếng, nghiên cứu viên vốn quay xung quanh ở Đường Tiếu tức thì về lại cương vị của mình.

“Ra ngoài với tôi một chút.”

Nghe vậy, vẻ mặt Đường Tiếu không có thay đổi gì, đi theo sau Tiêu Bách rời khỏi phòng thí nghiệm.

Hai người họ vừa đi, người phía sau lập tức khe khẽ nói nhỏ.

“Tiêu Bách gọi Đường ra ngoài làm gì?”

“Không biết…”

“Cứ cảm thấy vẻ mặt Tiêu Bách rất nghiêm túc, chắc không xảy ra chuyện gì nữa đó chứ?”

Tiêu Bách gọi Đường Tiếu đến một góc không người, sắc mặt cứng đờ dò hỏi cậu: “Hiện tại cậu, có thầy hướng dẫn muốn chọn chưa?”

Đường Tiếu sửng sốt, chần chờ nói: “… Vẫn chưa có.”

Tiêu Bách khẽ thở ra, y cũng là lần đầu tiên làm chuyện như chủ động mời, ban đầu sẽ cảm thấy khó mở miệng, nhưng sau khi nói ra thì kế tiếp trôi chảy rất nhiều: “Nếu cậu chưa có thầy hướng dẫn vừa ý, có thể gửi đơn xin đến chỗ tôi.”

Nghe vậy, trong mắt Đường Tiếu hiện lên một vẻ kinh ngạc: “Tôi cho rằng ngài không định nhận học trò?”

“Trước kia là vậy,” Tiêu Bách mím môi, “Bởi vì một ít việc, tôi không có hứng thú gì đối với giao thiệp giữa người với người, nhưng, cậu là bởi vì tôi mới bị cuốn vào chuyện này, tôi không hy vọng chuyện giống trước đó lại xảy ra lần thứ hai.”

Ngay từ đầu chỉ là tiến sĩ Phong gửi gắm, nhờ Tiêu Bách chú ý đến Đường Tiếu nhà nghiên cứu khoa học tài hoa hơn người này, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Bách bắt đầu tự phát che chở Đường Tiếu, không hy vọng cậu bị cuốn vào trong tranh chấp không liên quan với nghiên cứu khoa học.

Đường Tiếu chớp chớp mắt, đột nhiên hỏi một câu: “Nếu như những người khác bị cuốn vào loại chuyện này, ngài cũng sẽ nhận hắn làm học trò sao?”

“Gì? Đương nhiên sẽ không.” Tiêu Bách nhíu mày, “Tôi cũng không phải người nào cũng sẽ nhận.”

“Đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối, tôi sẽ cho cậu một khoảng thời gian cân nhắc, nhưng cho dù cậu từ chối, tôi cũng hy vọng cậu có thể tìm được người như tiến sĩ Phong, hoặc là người khác có lập trường tương đối thuần túy, nếu cậu không chắc về bối cảnh của thầy hướng dẫn cũng có thể tới hỏi tôi.”

Tiến sĩ Phong cũng đã nói với cậu lời tương tự.

Đường Tiếu có một thoáng cứng họng, ngay sau đó im lặng một hồi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Bách một cách nghiêm túc.

“Tiến sĩ Tiêu, có chuyện tôi cần nói rõ.”

“Chuyện gì?”

“Tôi chỉ sẽ nghiên cứu đề tài liên quan đến 428, lĩnh vực khác tôi sẽ không cân nhắc tiếp xúc, như vậy cũng có thể chứ?”

Tiêu Bách nhíu mi: “Vì sao nhất định phải chấp nhất với 428?”

Đường Tiếu không trả lời, chỉ chờ Tiêu Bách đáp lại.

Tiêu Bách âm thầm thở dài, nhớ tới Dawson đã từng nhắc tới với y về hội chứng học giả loại β.

Có thể là đã coi Đường Tiếu trở thành học trò, Tiêu Bách cho rằng lựa chọn được ăn cả ngã về không này của cậu có hơi quá mức cực đoan, nhưng trước mắt mà nói trái phải không phải chuyện lớn gì, rốt cuộc nghiên cứu liên quan đến 428 hiện tại quả thật vẫn là đứng đầu giới sinh vật học hiện tại.

“Được, về sau tôi sẽ cố gắng sắp xếp nội dung liên quan đến 428 cho cậu.”

“Vâng, vậy được, thầy hướng dẫn!” Đường Tiếu sảng khoái sửa miệng, dù sao hiện thực và trò chơi đều vào phòng thí nghiệm Tiêu Bách, cũng thường xuyên tiếp thu chỉ dẫn của y, trừ xưng hô trên miệng này, còn lại cũng không có gì khác với thầy trò.

“Thật ra cậu có thể trở về cân nhắc một khoảng thời gian.”

“Có gì để cân nhắc ạ? Ngài chính là người phụ trách chính của dự án 428, tôi còn có thể đi đâu đây?” Đường Tiếu nói như lẽ thường.

Trước đó sở dĩ Đường Tiếu không đồng ý cành ôliu của giáo sư khác, chính là bởi vì cậu không cân nhắc lựa chọn nào ngoài dự án 428.

Cho nên nếu Tiêu Bách không mở miệng, cậu tính toán sẽ vẫn luôn trì hoãn tiếp, hoặc là hỏi một chút xem tiến sĩ Phong có để ý cậu bái sư xong vẫn tiếp tục làm công cho Tiêu Bách không.

Nghe thấy lý do này, trong lúc nhất thời trong lòng Tiêu Bách vô cùng phức tạp.

Đại khái là, trước đây rất nhiều người cố gắng trở thành học trò của y vì đủ loại nguyên nhân, chẳng hạn như tài nguyên, ví như mạng lưới quan hệ, nhưng lần đầu tiên có người đồng ý trở thành học trò của y bởi vì dự án y phụ trách.

Trong lúc nhất thời, Tiêu Bách cũng không biết nên làm ra phản ứng gì mới tốt.

Trái ngược với y, sợi nấm đang lặng lẽ nghe lén quả thực vui vẻ bùng nổ.

Tiếu Tiếu, là vì hắn…

Hì hì.

“… Được, lát nữa cậu nhập thông tin một chút, tôi sẽ gửi cho cậu qua email.”

“Được.”

Nói xong chuyện này, Tiêu Bách liền rời đi, Đường Tiếu một mình một người trở về phòng thí nghiệm, mới vừa tiến vào đã bị Rocky và những người khác vây quanh.

“Tiến sĩ Tiêu tìm cậu nói gì thế? Biểu cảm nghiêm túc quá, xảy ra chuyện gì sao?” Trong ánh mắt Rocky mang theo lo lắng, cậu ta biết lúc trước Đường Tiếu bị mang đi hỏi chuyện, cho rằng sự việc còn chưa kết thúc.

“Không có gì, chỉ nói chuyện nhận học trò thôi.”

Đường Tiếu nói, liền thấy mấy người trước mặt mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Rocky, Úc Minh và thành viên tổ nghiên cứu: “Gì? Không phải cậu đã là học trò của tiến sĩ Tiêu lâu rồi hả?”

Những người khác: “Gì? Tiến sĩ Tiêu vậy mà sẽ nhận học trò? Không phải y chưa bao giờ nhận học trò sao!?”

Hai đám người đồng thời hỏi xong, hai mặt nhìn nhau, Rocky nói: “Tôi nhớ rõ lúc trước không phải cậu thường xuyên đi hỏi tiến sĩ Tiêu mấy vấn đề sao?”

Đường Tiếu mỗi cuối tuần đều có một khoảng thời gian cố định đi tiếp thu chỉ dẫn của Tiêu Bách, chuyện này bọn Rocky biết, thậm chí Tiêu Bách còn sẽ đưa một ít kiến nghị hoặc là phương hướng đối với nghiên cứu của họ, chỉ là không biết vì sao không lại đây xem nhiều, nhưng người tổ nghiên cứu đều biết.

Những người khác thì khá sốc vì Tiêu Bách vậy mà sẽ nhận học trò, không phải y chưa bao giờ nhận học trò ư…

Ồ, là Đường Tiếu à, vậy có lẽ cũng có thể chấp nhận?

Những người khác yên lặng nhìn thoáng qua Đường Tiếu, lại nhớ lại Tiêu Bách một chút ở trong đầu.

Có lẽ chính Đường Tiếu cũng không chú ý, sau khi cậu mang mắt kính lên thì khí thế rất giống Tiêu Bách, chẳng qua thêm non nớt hơn một chút, cũng thân thiết hơn một chút, mọi người dám vây quanh cậu, nhưng không ai dám vây quanh Tiêu Bách, nếu phải cố nói thì thiên phú và tốc độ vực dậy của hai người cũng rất tương tự, Tiêu Bách sẽ động lòng nhận học trò hoàn toàn không bất ngờ.

Nhưng thật ra không ai cảm thấy ghen tị, Đường Tiếu hai lần ngăn tai nạn giáng xuống, xem như ân nhân của phần lớn bọn họ, hơn nữa thiên phú và nỗ lực làm nghiên cứu khoa học tất cả mọi người nhìn thấy cả, bởi vậy đều thiện ý vỗ tay cho cậu, xem như chúc mừng.

Lúc này, trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng la ó thiện ý, tiếp theo đám người vỗ tay tách ra, Đường Tiếu sửng sốt, thấy có một cô nàng cầm một bó hoa hồng, mặt đầy căng thẳng đi về phía Đường Tiếu.

“Cái, cái này tặng cho anh, chúc mừng anh!”

Người tới dường như là thành viên tổ đề tài kế bên, Đường Tiếu có nói qua mấy câu với cô, ấn tượng duy nhất chính là một cô gái cũng mang mắt kính, nhưng đôi mắt rất xinh đẹp.

Cô gái trực tiếp nhét hoa vào trong tay cậu rồi bỏ chạy không thèm ngoảnh đầu lại.

Đường Tiếu: “?”

Mọi người vốn dĩ cho rằng có thể nhìn thấy cảnh tỏ tình hoành tráng tức thì thở ngắn than dài thất vọng, đám người chậm rãi tan đi, Úc Minh vỗ vai Đường Tiếu, mặt đầy trêu ghẹo: “Tên nhóc cậu diễm phúc không cạn, em gái kia rất xinh đẹp, rất nhiều người đều thích cô ấy, nếu cậu có ý thì phải hành động nhanh lên.”

Đường Tiếu lắc đầu, do dự một hồi, đặt bó hoa ở một nơi không ảnh hưởng làm thí nghiệm.

Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy sau lưng có ánh mắt mãnh liệt lạ thường, quay phắt đầu, lại chẳng hề nhìn thấy gì.

Đường Tiếu:…

Tan làm, chấm công.

Trước khi Đường Tiếu bước vào ký túc xá đã mơ hồ có một linh cảm, bèn đứng ở cửa chưa tiến vào.

Rocky: “Đường? Sao vậy?”

“Không có gì.” Đường Tiếu hít sâu, đẩy cửa rồi vào.

Mới vừa vừa bước vào, đóng cửa, trong phòng lập tức xuất hiện một cục slime sợi nấm to, phóng vào trong lòng Đường Tiếu.

“Tiếu Tiếu, tôi rất nhớ em.”

“Không phải mới một ngày không gặp thôi à.” Đường Tiếu đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, gỡ Juntes từ trên người xuống, “Trở lại hình người cho tôi.”

Từ sau lần càn rỡ ở phòng thí nghiệm, Juntes càng ngày càng không kiêng nể gì, vốn phần lớn thời gian sau khi tiến hóa gặp mặt đều duy trì hình người, nhưng hình như mơ hồ hiểu Đường Tiếu càng thích hình thái quái vật hơn, cho nên dứt khoát từ bỏ ngụy trang thành dạng người ở trước mặt cậu.

Đường Tiếu đồng ý được sao, nhất định không được, tuy rằng cậu thích quái vật không sai, nhưng không đại biểu thật sự chấp nhận hệ thống XP* hoàn toàn vặn vẹo đâu!

* XP, một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ sở thích t.ình d.ục, ám chỉ một sở thích độc đáo và khác biệt do rối loạn nhận thức t.ình d.ục hoặc một sở thích nhất định về t.ình d.ục được hình thành do thói quen lâu dài.

Juntes không tình nguyện biến trở về người, cánh tay đầy cơ bắp ôm ấp lấy bả vai Đường Tiếu, ấm ức ghé sát vào bên tai cậu, mùi dấm sắp tràn ra từ trong lời nói luôn rồi: “Tôi thấy có người đưa hoa cho em, em giữ lại, rõ ràng em ném hết đồ tôi đưa.”

Biết ngay tầm mắt kia là tên nhóc này mà.

Đường Tiếu đã lười phải nhắc nhở Juntes đừng rình coi, dù sao nói cũng chưa chắc hắn nghe.

“Chẳng phải tôi đều từ chối rồi sao,” Đường Tiếu bất đắc dĩ nói, “Anh có thể đưa lại cho tôi, lần này sẽ không ném đâu.”

Juntes không hé răng, ngực đột nhiên tách ra từ giữa, lấy ra bưu thiếp từ bên trong: “Không sao, tôi còn giữ.”

Khóe mắt Đường Tiếu giật giật, cậu nói mà, sao mà vật trong thùng rác lại không thấy.

Vốn dĩ cho rằng đã bị xử lý…

Nhìn những bưu thiếp đó, tâm trạng Đường Tiếu hơi phức tạp, lông mi khẽ run rẩy, trong đầu hiện lên cuộc điện thoại nhận được từ anh cả Đường sau khi trở lại hiện thực trước đó.

[ “Anh biết em muốn hỏi gì, nhưng rất đáng tiếc những việc này đều là cơ mật, anh cũng không thể nhiều lời… nhưng Tiếu Tiếu, nếu em không muốn chơi thì gỡ trò chơi, rời xa mũ giáp kia, hoặc là gửi mũ giáp cho anh cũng được..”

Trước bất an của Đường Tiếu, anh cả nhẹ nhàng trấn an qua điện thoại: “Không sao, em có quyền từ chối, chỉ cần không đăng nhập trò chơi, thì thế giới kia vĩnh viễn sẽ không quấy rầy em nữa.”

“… Chỉ cần gỡ trò chơi, là có thể sao?”

“Ừm, xem lựa chọn của em.” ]

Chỉ cần gỡ trò chơi, thì hết thảy ở thế giới này đều không còn liên quan gì với cậu.

Đường Tiếu cúi đầu, thật sâu nhìn ngắm những bưu thiếp ghi lại lời tỏ tình say đắm ngây thơ của một con quái vật, tâm trạng phức tạp vạn phần.

“Tiếu Tiếu?” Đường Tiếu thật lâu không có động tác, trên mặt Juntes hiện lên bất an, “Em không muốn nhận sao?”

Đường Tiếu hít sâu, nhận lấy bưu thiếp, ra vẻ nhẹ nhàng: “Không có, chỉ là tôi đang nghĩ vài việc.”

“Ò… vậy thì được!” Juntes vui vẻ nhếch khóe môi, một gương mặt tuấn tú rõ ràng lúc không có biểu cảm thì rất anh tuấn thậm chí lạnh nhạt, chẳng biết sao cho người ta một cảm giác chó con ngốc nghếch quen thuộc.

Căn bản không so đo sự chần chờ trước đó của cậu, ngay cả bối cảnh cũng phất phơ bông hoa nhỏ.

Từ sau khi nhận thấy được thái độ của Đường Tiếu mềm mỏng, thì được nước làm tới mà dính lên, thế công càng thêm mãnh liệt, càng thêm nhiệt tình hơn so với trước.

Lại không khiến người chán ghét, có thể là bởi vì con nấm này vui buồn hờn giận đều viết hết trên mặt, chỉ cần một chút ánh nắng là có thể phát triển khỏe mạnh.

Có hơi quá dễ thỏa mãn quá…

Thôi.

Đường Tiếu nhắm mắt, trong lòng thở dài như hoàn toàn từ bỏ, đi một bước tính một bước vậy.

Nếu đã không thể dễ dàng dứt bỏ hết thảy ở đây, vậy thử xem cậu có thể đi bao xa.

“Lần này Tiếu Tiếu phải giữ gìn thật kỹ đó.”

“Được.”

“Không thể tùy tiện vứt bỏ.”

“Được.”

“Không thể chấp nhận theo đuổi của những người khác.”

“Được.”

“Không thể từ chối tôi hôn em.”

“…” Đường Tiếu không mắc mưu, cười mỉa liếc Juntes một cái, “Học hỏi rất nhanh ha.”

Không lừa được lời hứa hẹn, Juntes chột dạ dời mắt, nhưng rất nhanh lại nói một cách đúng lý hợp tình: “Tôi giúp Tiếu Tiếu, có thể xin thưởng đúng không.”

Hắn còn nhớ rõ việc này à…

Sự thật chứng minh, nấm không chỉ nhớ rõ, hơn nữa bởi vì tiến thêm một bước ăn được thịt nên lá gan lớn hơn rồi.

Người đàn ông vươn đầu lưỡi đỏ tươi li.ếm liế.m môi, ánh mắt không khỏi dừng dưới eo bụng Đường Tiếu.

Một ánh mắt này đã đánh thức hồi ức xấu hổ của Đường Tiếu, môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh: “Anh tưởng bở!”

Vốn là một câu rất có khí thế, lại bởi vì bên tai đỏ bừng của chàng trai mà lặng lẽ mềm cực kì.

“Tiếu Tiếu QAQ”

“Không thể.”

Đối với Đường Tiếu mà nói, đêm qua chính là một ngoài ý muốn, tuyệt đối không có khả năng tái hiện nữa!

Juntes đảo tròng mắt, không hé răng, cũng không nhắc đến việc này nữa.

Đường Tiếu híp mắt nhìn hắn, cứ cảm thấy con nấm này đang lập mưu đồ xấu.

Ha, mặc kệ hắn muốn làm gì, dù sao cậu sẽ không nhả ra đâu.

......

Trở lại hiện thực, Đường Tiếu cởi mũ giáp trò chơi, chậm rãi ngã lên trên giường ký túc xá, thở ra một hơi.

Trò chơi lần này, thật sự đã tiến hành lâu lắm rồi.

Nhưng cũng may, kết cục là tốt.

Ký túc xá lúc này có không ai, những người khác dường như đều đi ra ngoài, chỉ có Đường Tiếu nằm trên giường, nhắm hai mắt, hiếm khi muốn nghỉ ngơi một lát, thả lỏng thần kinh căng chặt, nhưng lúc này điện thoại đột nhiên vang lên.

“…” Thôi, làm lơ, không muốn nhận.

Tiếng chuông đợt một rất nhanh biến mất, đôi mày nhíu chặt của  Đường Tiếu dần giãn ra, ý thức trở nên mông lung.

Nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên.

“…”

Lần thứ hai biến mất, lần thứ ba lại tiếp tục vang.

Đường Tiếu rốt cuộc không tình nguyện bật dậy khỏi giường, nhìn thời gian, đúng, hôm nay là thứ bảy mà, rốt cuộc là ai phiền vậy chứ.

“Alo?”

Điện thoại mới vừa kết nối, đối diện đã truyền đến âm thanh hưng phấn của mấy người: “Đường Tiếu, cậu mau tới đây, số liệu thí nghiệm lần trước ra rồi, kết quả rất hoàn mỹ, cảm giác có thể viết luận văn rồi!”

Đường Tiếu mở bừng đôi mắt buồn ngủ, thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống giường: “Tôi sẽ đến ngay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.