Lúc Đường Tiếu chạy tới phòng thí nghiệm thì thấy tất cả mọi người vây quanh ở một chỗ, vì thế cậu cũng thò lại gần.
“Để tôi xem thí nghiệm các anh làm.”
Thấy Đường Tiếu tới, Từ Hướng Lỗi dịch mông, nhường ra một vị trí cho cậu, trên mặt còn sót lại hưng phấn: “Chúng ta đã làm ra thành công thí nghiệm cậu thiết kế rồi! Chất phức hợp thành công sinh ra bao gồm spl và tracrRNA, nó chính là vũ khí chiến đấu cuối cùng, có thể tiến hành tấn công chính xác đối với kẻ xâm lấn DNA. Chất phức hợp này sẽ rà quét toàn bộ trình tự DNA ngoại sinh, cũng phân biệt ra trình tự protospacer bổ sung cho crRNA…”
Đường Tiếu kiên nhẫn nghe cậu ta nói xong, vừa so sánh kết quả mà dụng cụ thí nghiệm cho ra, vừa xem, vừa nở nụ cười, dựa theo kết quả trước mắt, protein spl phá vỡ chuỗi kép DNA ở trên dưới nguồn của gen. Mà bản thân các sinh vật tồn tại cơ chế đáp ứng chữa trị tổn thương DNA, sẽ kết nối các chuỗi ở cả hai đầu nguồn trên và dưới chuỗi đứt gãy, qua đó thực hiện loại bỏ gen mục tiêu trong tế bào.
Nói ngắn lại, tồn tại này với cơ chế sàng lọc gen trong chủng nấm cổ được họ thành công phục chế ra, hình thức ban đầu của kỹ thuật chỉnh sửa gen mới nhất đã ra đời, tuy rằng còn gặp phải rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như còn chưa chứng thực có thể cũng có tác dụng ở trong tế bào tế bào nhân chuẩn hay không, nhưng trước mắt tới xem, phương hướng của họ là chính xác.
Làm được trình độ này, đã có thể đăng một bài luận văn không tệ.
Tiêu Bách đuổi tới phòng thí nghiệm vào lúc chiều, nhìn thấy kết quả thì trên mặt hơi nhẹ nhõm, chẳng qua y nghĩ không chỉ có thể phát thành quả, hơn thế là kỹ thuật này có thể vận dụng trên y học hay không.
Tuy rằng hiện tại nói việc này còn quá sớm, nhưng tại khoảnh khắc này y quả thật thấy được ánh sáng hy vọng.
Vì thế trên mặt Tiêu Bách lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Chỉ là khiến những người khác trong phòng thí nghiệm sợ hết sức.
“Mọi người làm rất tốt, mấy ngày này vất vả rồi, sửa sang lại số liệu thí nghiệm một chút, làm thêm mấy nhóm thí nghiệm lặp lại, sau đó hai ngày này Đường Tiếu viết luận văn…” Tiêu Bách đơn giản sắp xếp công việc xuống.
Đúng như dự đoán, phần lớn bản thảo đầu tiên của luận văn đều rơi vào Đường Tiếu, tin tốt là sẽ không cần cậu sửa sang lại số liệu và lặp lại thí nghiệm, Đường Tiếu ngẫm nghĩ, ngược lại cũng không cảm thấy chuyện này phiền phức bao nhiêu, dù sao nếu hiện thực thành công, trong game hẳn cũng không xa, đến lúc đó cậu trực tiếp dùng một phần như hai phần, sửa chữa lại bộ phận chi tiết một chút là được.
Buổi tối, Đường Tiếu trở lại trò chơi.
Tiến độ của trò chơi chậm hơn một chút so với hiện thực, do trạng thái đề phòng trước đó dẫn đến công việc nghiên cứu tạm dừng một khoảng thời gian nên tiến độ tụt lại, nhưng không sao, hiện thực đã cho ra kết quả, Đường Tiếu đã biết đáp án tiêu chuẩn nên đương nhiên tràn đầy tự tin, quay lại phòng thí nghiệm trò chơi thiết kế làm thí nghiệm cho họ một lần nữa.
Trạng thái tự tin này của Đường Tiếu cũng ảnh hưởng đến những người khác, thực ra nghiên cứu đến giai đoạn này, hoặc ít hoặc nhiều người sẽ đã có chút tê liệt, nhưng Rocky bọn họ thấy Đường Tiếu có tự tin như vậy thì cũng bắt đầu tích cực hẳn.
“Đường, hình như tâm trạng cậu rất tốt?”
“Lập tức là có thể chào đón ánh bình minh rồi, tâm trạng tôi đương nhiên tốt,” Đường Tiếu tuy rằng không cười, nhưng xét từ mặt mày thả lỏng của cậu, đã biết tâm trạng cậu giờ phút này không tệ, nhướng mày tự tin nói, “Muốn đánh cược không? Tôi cược số liệu cho ra lần này sẽ rất tốt, sau đó chúng ta sẽ có thể viết luận văn luôn.”
“Đánh cược? Cược gì?” Bọn Úc Minh nghe được từ ngữ mấu chốt, hưng phấn chạy tới.
“Vậy đánh cược… một chai champagne?” Đường Tiếu suy nghĩ, cười nói.
Ở Con Mắt Thứ Ba, champagne rất đặc biệt, đều ắt không thể thiếu trong bữa tiệc mừng sự thành công của mỗi một đề tài, rượu cũng là tài nguyên khá khan hiếm ở thế giới bên ngoài, hầu hết nhân viên nghiên cứu cũng không thích uống rượu, chỉ có một thời điểm sẽ uống đến say mèm, đó là lúc luận văn được phê duyệt.
“Cược!” Úc Minh không chút do dự, “Đường, tôi biết cậu làm học thuật rất lợi hại, nhưng kết quả thí nghiệm cũng không phải cậu muốn ra là có thể ra, tôi cảm thấy còn phải mất một đoạn thời gian.”
“Vậy tôi giống với Đường, cược vào kết quả của thí nghiệm lần này!” Aberke nghe vậy cảm thấy hứng thú lại đây cắm một chân, “Cũng cược một phần champagne.”
Rocky: “Vậy tôi cũng…”
“Nono, Rocky, mọi người cược giống nhau thì chán lắm, ngay lúc này cậu không cần đều đứng về phía Đường!”
Rocky cười nói: “Vậy được, tôi cược thí nghiệm lần tới có thể ra kết quả.”
“Cược!”
Bầu không khí nhẹ nhàng của họ chọc cho nghiên cứu viên đi ngang qua không khỏi quăng tới ánh mắt tò mò, Tiêu Bách cũng không ngoại lệ, y thẫn thờ nhìn Đường Tiếu được vây quanh bên trong, bóng dáng đó dần dần trùng lặp với bản thân mấy năm trước.
Nói không rõ y nghĩ như thế nào.
Chỉ là giờ này phút này, cũng giống như lúc ấy.
Khi y còn ở Liên Minh, dường như cũng tự tin trương dương không kém, tin rằng mình có thể nghiên cứu ra thành quả này, tin rằng thành quả của họ chung quy sẽ thay đổi thế giới, sử dụng kỹ thuật chỉnh sửa gen để giải quyết triệt để các vấn đề như thiếu lương thực, bệnh gen thậm chí cả tuổi thọ, ung thư, v.v.
Tin tưởng thành quả của họ cuối cùng sẽ cứu vớt nhân loại.
Chẳng qua thế cục rất tốt lúc ấy bị làn sóng ở Liên Minh ảnh hưởng, bị bắt gián đoạn, nghiên cứu cứ vậy phủ đầy bụi.
Mà ở Con Mắt Thứ Ba này… chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa.
Tiêu Bách hồi hồn, mặt vô cảm đi trở về văn phòng, vừa nghĩ thầm, y sẽ không để những chuyện đó diễn ra lần nữa.
Đường Tiếu như có cảm giác, quay đầu nhìn về hướng cửa sau, song chỉ nhìn thấy một góc áo màu trắng và một bóng lưng mơ hồ.
Đó là… Tiêu Bách?
Cậu nhớ tới tin tức từng nhìn thấy trên báo chí, Tiêu Bách đúng là vì mẹ mình mới tiếp nhận dự án này.
Nhưng trong trò chơi, sự thành công này với y mà nói đã chậm mấy năm.
… Nhưng ở hiện thực, nói không chừng có thể đuổi kịp thì sao!?
Nghĩ vậy, Đường Tiếu mím môi, nói với những người khác: “Chúng ta nhanh lên thôi, nắm chặt thời gian. Nhỡ đâu thành quả bị những người khác giành trước thì không tốt.”
“Hửm, ngoại trừ chúng ta còn sẽ có người động vào dự án này hả?”
“Liên Minh bên kia đã bị phong tỏa lâu rồi nhỉ.”
Đường Tiếu nói: “Có thể nhanh ra thành quả luôn không sai mà, cũng chỉ thừa chút tiến độ này, thắng lợi ở ngay trước mắt rồi.”
Úc Minh bọn họ nghe vậy chớp chớp mắt, hử, vừa rồi vậy mà không phải lời nói đùa hả.
Nhưng thấy Đường Tiếu tin tưởng tràn đầy như vậy, bọn họ cũng không dễ nói nhiều gì, bèn tự giác bắt đầu đẩy nhanh tiến trình.
Mà bên kia, Tiêu Bách trở lại văn phòng, trước tiên đi xem xét kết quả xin phê duyệt.
Nhìn thấy biểu hiện thông qua, hơn nữa ghi chú thời gian và địa điểm triển khai hội nghị, thời gian còn khoảng một tiếng, Tiêu Bách nhìn thời gian, ngay sau đó mặt vô cảm đứng lên, cầm một xấp tư liệu thật dày rồi đi qua.
Y đăng ký, tự nhiên là tư cách học giả của Đường Tiếu.
Nếu muốn từ trình tự nghiên cứu viên đến trình tự học giả chính thức cũng không phải một việc đơn giản, quy trình trong đó rất phiền phức, quan trọng nhất là, cần số lượng học giả đẳng cấp cao nhất định tán thành, lại còn cần chờ thời gian, bởi vì trình tự học giả là mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm và đầu tư tài nguyên của Con Mắt Thứ Ba, từ sau buổi báo cáo trước đó xảy ra sự kiện giáo phái Trở Về tập kích, thì phê duyệt cũng càng ngày càng nghiêm khắc.
Mà đương cử như Đường Tiếu gia nhập tổ chức còn chưa đầy một năm, vốn là không có khả năng thông qua, nhưng bôn ba của y mấy ngày nay, cộng thêm phần thưởng cống hiến đặc biệt kia của thủ lĩnh, cũng chưa chắc không có khả năng.
Thành quả trên tay Đường Tiếu hiện tại là đề tài trước đây của y, sức nặng bên trong y lại rõ hơn ai hết, tuyệt không phải chuyện lên một tạp chí hàng đầu như trước là có thể dễ dàng vượt qua, nhất định phải đặc biệt triển khai buổi báo cáo nói rõ, chẳng sợ con đường từ Liên Minh đến Con Mắt Thứ Ba có khó đi, học giả và chuyên gia ở lĩnh vực khía cạnh này cũng nhất định không keo kiệt đi một chuyến này.
Đến lúc đó, nếu Đường Tiếu vẫn là một nghiên cứu viên, còn chưa có học vị tiến sĩ, những người tầm nhìn thiển cận đó ít nhiều có thể sẽ nghi ngờ tính chân thật của thành quả này, hoặc là nghi ngờ đằng sau Đường Tiếu có người, nghi ngờ y cố ý nhường thành quả cho học trò của y.
Điểm này, chỉ sợ bản thân Đường Tiếu cũng chưa nghĩ đến.
Chỉ có nhân sĩ như Tiêu Bách, một đường đi tới đã từng trải kinh nghiệm này, mới có thể nghĩ trước tiên bóp tắt điểm này từ trong nôi.
Cho nên Tiêu Bách muốn nhân lúc trong khoảng thời gian này luận văn còn chưa tuyên bố nâng cấp bậc Đường Tiếu lên, trước tiên đi đăng ký, tốt nhất chờ luận văn hoàn thành, thân phận học giả và học vị tiến sĩ có thể cùng đạt được.
Đường Tiếu hình như vẫn luôn rất để ý tổ đề tài chỉ có mình chưa có học vị tiến sĩ, ừm, vậy vừa lúc cho cậu một cái.
Trước khi đi vào phòng họp, Tiêu Bách cong khóe môi, dường như nhớ tới dáng vẻ khóe mắt run rẩy của Đường Tiếu khi mỗi lần người khác xưng hô ‘Tiến… nghiên cứu viên Đường’, ngay sau đó đường cong bên miệng cân bằng, mặt vô cảm đi vào.
Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi.*
* 阎王好见,小鬼难缠 - là một câu tục ngữ của Trung Quốc dùng để mô tả rằng những người lớn thường dễ nói chuyện, nhưng một số người không quen biết lại thích cố tình làm khó mọi việc, tức là quan chức càng lớn thì càng tốt bụng và ngược lại, càng nhỏ mọn. Chính thức thì càng khó
Khoảng một nửa thành viên Ủy ban Học thuật đã chờ ở chỗ này, tự nhiên, bên trong cũng bao gồm Lion vừa mới bị kéo khỏi vị trí thủ lĩnh lâm thời, hiện giờ nhìn chằm chằm Tiêu Bách với vẻ mặt âm u.
Gã đương nhiên không quên, chính là bởi vì sau khi Đường Tiếu và Tiêu Bách đi gặp Dalton, ông lão kia đã hủy bỏ vị trí lâm thời của gã không chút do dự.
Rõ ràng gã mới là con ông, lại không chịu gặp gã, mới vừa tỉnh lại đã gấp không chờ nổi đi gặp hai người ngoài.
Lion nửa bi thương, nửa cười khẩy, vị trí của nhà nghiên cứu khoa học ở trong lòng ông đã nặng như vậy sao.
“Tiến sĩ Tiêu, học trò của anh đâu?” Tiến sĩ Owen có nói chuyện giúp Tiêu Bách trên hội nghị trước đó kinh ngạc nhìn về phía sau Tiêu Bách, lại không nhìn thấy người trẻ tuổi tự tin liều lĩnh kia.
“Cậu ấy còn đang làm thí nghiệm, hôm nay chỉ là quy trình xin thôi, không cần đương sự cũng đến nhỉ.” Tiêu Bách nói.
“Đúng là không cần, vậy được rồi, chúng ta bắt đầu…” Owen nghĩ thầm, dẫu cho không cần, loại chuyện này không phải quy tắc ngầm rồi sao, đều là học trò tự mình chạy lưu trình, nào có thầy hướng dẫn rảnh đến hoảng tự mình tới chạy.
Tiêu Bách, nhìn không ra à, tới Con Mắt Thứ Ba lâu như vậy cũng không nhận học trò, còn tưởng rằng y là loại hình bất cận nhân tình này cơ, không ngờ hiếm khi nhận một người, còn bảo vệ chặt như vậy.
Cũng đúng, hiếm khi nhận một học trò có thiên phú như thế, là ông thì cũng sẽ rất coi trọng.
“Lưu trình hội nghị hôm nay là nên đồng ý đơn xin thăng chức học giả bậc một của nghiên cứu viên Đường Tiếu hay không, bởi vì thời gian thành viên này tiến vào Con Mắt Thứ Ba ngắn, mà thành quả tương đối nổi bật, Tiêu Bách xin đi con đường nhân tài đặc biệt, miễn bỏ điều kiện kinh nghiệm, như vậy xin các vị tự do lên tiếng.”
Owen nói vừa dứt, Lion đã lạnh lùng nói: “Tôi phản đối.”
Nói như thế nào đây, không ngoài dự đoán.
Owen biết Đường Tiếu và Tiêu Bách bọn họ đắc tội Lion đến không thể đắc tội hơn, cũng sớm có giác ngộ gã sẽ ngáng chân, bình tĩnh nói: “Lý do đâu?”
“Quá không an toàn, thời gian Đường Tiếu gia nhập không đủ một năm, vốn thăng chức nghiên cứu viên chính thức đã phá vỡ quy củ, bình thường mà nói cậu ta còn chưa qua kỳ thực tập, càng đừng nói kiểm nghiệm thêm một bước xem có phải nằm vùng của tổ chức khác hay không, trình tự học giả sẽ đổ vào lượng lớn tài nguyên, bao gồm mở ra nhiều thông tin nghiên cứu khoa học cơ mật hơn, nếu cậu ta là gián điệp thì nên làm gì đây? Cho nên tôi phản đối.”
“Về gián điệp này, tôi nghĩ việc xảy ra ở buổi báo cáo khi trước và sự kiện làn sóng dị thú mới kết thúc không lâu trước đó cũng đã đủ chứng minh sự trong sạch và trung thành của Đường Tiếu rồi,” Tiêu Bách nhàn nhạt nói, “Thủ lĩnh trao tặng cậu ấy khen thưởng cống hiến đặc biệt, việc này còn chưa đủ chứng minh sao?”
“Huống hồ lui một vạn bước mà nói, anh sẽ đưa một nhà nghiên cứu khoa học có thiên phú tới làm gián điệp?” Trên mặt Tiêu Bách mang chế nhạo, “Phải chăng quá hào phóng rồi?”
Lion cười khẩy: “Có lẽ kẻ địch cũng không hào phóng như vậy, thời điểm cậu ta tiến vào tổ chức ngay cả học vị tiến sĩ cũng chưa lấy được.”
Tiêu Bách khai hỏa toàn bộ hỏa lực: “Ồ? Vậy tiến sĩ Lion, trong sự nghiệp nghiên cứu khoa học của anh hình như chỉ có một bài tạp chí hàng đầu, hơn nữa theo khảo sát của tôi thì có vẻ không phải thành quả quan trọng gì, vì sao không muốn lên tạp chí hàng đầu thêm, trả lời nghi vấn gây băn khoăn cho giới học thuật nhiều năm vậy? Do không muốn à?”
“Phụt.”
Owen vô thức sờ miệng mình, không đúng, ông chuyên nghiệp lắm, ông kìm được.
Vậy là ai không kìm được vậy?
Owen quét mắt về phía mọi người trong phòng họp, những người khác hoặc là mím khóe miệng, hoặc là ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất, dù sao cũng không nhìn ra được là ai cười ra tiếng.
Sắc mặt Lion hoàn toàn sa sầm, kiềm chế lửa giận, gã lười phải một chọi một với Tiêu Bách, ánh mắt nhìn về phía những người khác trong phòng hội nghị, suy cho cùng phiếu trên tay bọn họ mới là mấu chốt của đơn xin này thông qua hay không:
“Xin các vị tiến sĩ nghĩ lại một chút trước đây là những người nào đi con đường nhân tài đặc biệt nhanh chóng thăng chức, ít nhất đều là học giả trứ danh quốc tế, nhiều người nắm trên tay không chỉ một bài thành quả trung tâm, bao gồm tiến sĩ Tiêu lúc trước, thành tựu nổi bật trước khi vào Con Mắt Thứ Ba, là vì chiếu cố những học giả này, thủ lĩnh Dalton mới mở ra cơ chế con đường nhân tài đặc biệt này, cá nhân tôi cho rằng, luận văn và thành quả của nghiên cứu viên Đường Tiếu còn chưa đủ đạt tiêu chuẩn này.”
Số ít người không khỏi gật đầu, điều này đúng thật.
Thời gian quật khởi của Đường Tiếu còn quá ngắn, tuy rằng bộ phận người tán thành thiên tài, nhưng hiện tại trên tay cậu chỉ có một bài SCI khu một và một bài 《Nature》, tuy rằng đối với nghiên cứu viên mà nói đã là thành quả tương đối có tư lịch, nhưng so sánh với học giả nổi tiếng đi con đường đặc biệt trước đây, vẫn quá non.
Ví như nói Tiêu Bách, lúc trước trước khi gia nhập Con Mắt Thứ Ba đã là ứng cử viên giải Nobel, tay cầm bằng sáng chế giá trị hàng chục triệu, học giả nổi tiếng Liên Minh, giáo sư nhiệm kỳ.
Mà so sánh với những người đó, tuy rằng Đường Tiếu có ưu thế tuổi tác, nhưng thực sự không có ưu thế gì về thành quả.
Nói một cách đơn giản, sẽ hạ thấp giá trị của con đường nhân tài đặc biệt.
Phản bác của Lion rất đúng trọng điểm, Tiêu Bách cũng không có lý do đặc biệt vẹn toàn nào để phản bác nó, y có tin tưởng đối với Đường Tiếu, cho rằng không lâu nữa thì cậu sẽ đẩy ra thành quả chấn động giới học thuật, nhưng những người khác thì không có.
“Ngay cả như vậy, tôi cho rằng cũng nên cởi mở hơn, thành quả của Đường sớm đã vượt qua trình độ của trình tự nghiên cứu viên này, nếu cậu ấy không đạt được đãi ngộ và chức danh nên có, những người khác lại sẽ nghĩ chúng ta như thế nào, đặc biệt là học giả cấp cao hơn chịu sự chỉ huy của Đường Tiếu.” Nửa ngày, Tiêu Bách chậm rãi nói.
“Ngay từ đầu trình tự học giả xuất hiện chính là vì sàng lọc ra người có năng lực hơn, để cho bọn họ phụ trách dự án hoặc là đề tài thuộc cấp bậc tương ứng, như vậy mới có thể giải quyết nan đề mà nhân loại gặp phải hiện tại trong thời gian ngắn nhất, tôi hy vọng các vị đừng quên sơ tâm thành lập Con Mắt Thứ Ba của thủ lĩnh.”
Owen thầm thở dài một hơi, nhìn thoáng qua vị trí lãnh đạo trống không, sau đó nói: “Như vậy đã nói hết lý do ủng hộ xin thông qua và phủ quyết, còn ai muốn phát biểu không?”
Không có ai nói lời gì.
“Như vậy thì bắt đầu bỏ phiếu đi…”
Owen vừa dứt lời, đã có mấy người khá thân cận Lion bỏ phiếu chống, mà những người trước đó có thiện cảm đối với Đường Tiếu và Tiêu Bách bỏ phiếu tán thành.
Số lượng phiếu ban đầu của hai bên thật ra xêm xêm nhau, chủ yếu là ai có thể lôi kéo đả động được mấy thành viên trung lập kia.
“Ồ, Đường Tiếu, là người trẻ tuổi trước đó giải quyết nguy cơ dị thú đúng không.” Ở dưới ánh nhìn chăm chú của Tiêu Bách và Lion, có ông lão râu tóc bạc trắng như mới vừa tỉnh ngủ mà chợt hỏi.
Thái dương Tiêu Bách xuất hiện mấy vạch đen: “Đúng vậy.”
Lion: “Nhưng chúng tôi hiện đang thảo luận là Đường Tiếu có tư cách mở ra con đường nhân tài đặc biệt hay không, các vị tiến sĩ xin hãy cân nhắc kỹ càng, công lao quy công lao, học thuật nên thuần túy hơn, bằng không trực tiếp đến đội ngũ người đeo mặt nạ tuyển người tới làm nghiên cứu khoa học không tốt hơn sao.”
Ông lão cười ha ha, chỉ vào Lion không nói lời nào.
Da mặt Lion rất dày, điểm tiêu chuẩn kép này căn bản sẽ không làm gã lay chuyển.
Tiến sĩ Basil - một người trung lập khác chậm rãi nói: “Được, chính trị có gì không tốt, tôi chưa bao giờ cho rằng nghiên cứu viên nên rời xa chính trị, thế giới này hẳn là người thông minh tới nắm giữ quyền lên tiếng, mà chúng ta chính là người thông minh.”
Ông lão hừ một tiếng: “Cách chính trị càng gần, cách nghiên cứu khoa học càng xa.”
“Vậy ngài làm gì ở đây?”
“Tôi về hưu rồi mà.”
Hai người nói chêm chọc cười, biểu cảm của Tiêu Bách và Lion giờ phút này hiếm khi thống nhất, bất lực nhìn nhóm nhà khoa học đấu võ mồm từ lúc trẻ đến khi già.
“Cho nên quyết định của hai vị là?” Owen không thể không hỏi.
Ông lão nói: “Nhưng quả thật, người trẻ tuổi lắng đọng lại một đoạn thời gian không phải chuyện xấu.”
Basil: “Tán thành.”
Lòng Tiêu Bách chùng xuống, tươi cười hiện lên trên mặt Lion.
Owen: “Vậy số phiếu hiện tại là…”
Lúc này, vòng tay Tiêu Bách đột nhiên vang lên tiếng chuông, cắt ngang phần tuyên bố kết quả của Owen, Lion nhăn mày, kháy khịa nói: “Ngay cả tắt âm hội nghị cũng không làm được, tiến sĩ Tiêu, anh cũng…”
“Suỵt.” Tiêu Bách không kiên nhẫn làm thủ thế im lặng, y thấy vòng tay trò chuyện là Đường Tiếu gọi tới, trong lòng có một chút linh cảm, lại không dám chứng thực, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người trong phòng họp, lựa chọn nhận máy dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông.
“Alo?”
“Tiến sĩ Tiêu, tôi cảm thấy cần phải nói một tiếng với anh.” Trong giọng nói Đường Tiếu kiềm chế kích động, âm nền là tiếng hoan hô của bọn Úc Minh, “Chúng tôi thành công rồi, đương nhiên chỉ là giai đoạn đầu tiên, chúng tôi còn phải tiếp tục thử nghiệm kỹ thuật này có được hiệu quả trên chuột bạch hay không…”
Giờ phút này, Tiêu Bách hoàn toàn mất giọng.
Phòng họp một mảnh yên tĩnh, mấy tiến sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ thật ra không quá hiểu biết Đường Tiếu hiện đang làm đề tài gì, nhưng xét từ thay đổi biểu cảm của Tiêu Bách, có vẻ không đơn giản.
Lion lạnh lùng thốt: “Lại là thủ đoạn gì đây? Tiến sĩ Tiêu, chơi trò này có phải hơi ngây thơ quá không, cho dù là đề tài ra thành quả, cũng không đại biểu có thể san bằng chênh lệch giữa Đường Tiếu và học giả nổi tiếng.”
“Kỹ thuật chỉnh sửa gen mới, đã từng nhận phản đối to lớn nhất nổi tiếng ở Liên Minh, cũng là kỹ thuật mới khiến người ta chú ý nhất.” Tiêu Bách bình tĩnh, không, hẳn là mạnh mẽ duy trì bình tĩnh, nhưng âm cuối của y run rẩy không khống chế được, đã bộc lộ lòng bất ổn của y.
Y quả thật có tin tưởng đối với Đường Tiếu, nhưng cũng không ngờ ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
“Kỹ thuật FSCG-SPL, có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi phương pháp chúng ta giải quyết một số vấn đề, như bệnh tật, thiếu lương thực…” Tiêu Bách nói, dường như nhớ tới điều gì, lạnh lùng nhếch khóe môi, “Đương nhiên, còn có điều những người đó sợ hãi nhất, sản xuất hàng loạt siêu năng lực giả.”
Ừm, việc thực hiện hóa cơ bản còn xa lắm.
Nhưng lại chẳng ảnh hưởng y lấy ra vẽ bánh.
Nhóm tiến sĩ đã nghe qua đại danh của đề tài này đồng thời nín thở, ông lão trước đó còn có hơi mơ màng sắp ngủ tức thì tinh thần chấn động, thẳng sống lưng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tiêu Bách: “Tôi vốn cho rằng cậu sẽ không bao giờ khởi động lại dự án này.”
“Tôi quả thật không có,” Tiêu Bách nói, “Đây là… đề tài của Đường Tiếu.”
Owen không nhịn được ngó biểu cảm của Tiêu Bách, lại phát hiện thần sắc trên mặt y giờ phút này là phức tạp, có buồn bã, có khó chịu, còn có tự hào trước nay chưa từng gặp.
Đây vẫn là lần đầu tiên hầu hết mọi người thấy trên gương mặt người chết của Tiêu Bách có thể hiện ra nhiều biểu cảm phức tạp sống động như vậy, cơn gió lạnh đến từ Siberia ấy, vào khoảnh khắc này dường như bị áp suất không khí mạnh mẽ tác động, từ gió lạnh biến thành gió ấm.
Giờ Owen cũng tin rồi, đây quả thật là biến chuyển kịch tính mà ngay cả Tiêu Bách cũng chưa nghĩ đến.
Ai cũng không thể dự toán, thành quả thay đổi thế giới sẽ xuất hiện khi nào, hoặc đến ở khoảnh khắc nào.
Bọn họ rất may mắn, bởi vì bọn họ tận mắt thấy khoảnh khắc này.
Mọi người yên tĩnh nghe cuộc trò chuyện này, người trẻ tuổi bên kia điện thoại không chút nào hay biết cấp cao Con Mắt Thứ Ba đều đang nghe cuộc điện thoại này, còn đang không ngừng giảng thuật thí nghiệm của họ, ý nghĩ của họ: “Kỹ thuật này hiện còn số điều kiện hạn chế, chẳng hạn như phải ghép nối bổ sung bazơ trình tự ở đầu nguồn PAM... cần có một trình tự PAM tương đối bảo thủ (NGG) gần khu vực cần chỉnh sửa. Tiếp theo, RNA dẫn đường phải bổ sung ghép đôi với bazơ trình tự ở đầu nguồn PAM... đương nhiên còn có điều quan trọng nhất, chúng tôi mới chỉ trích xuất ra loại công cụ này, nhưng ứng dụng cụ thể còn có thể có vấn đề như bắn trượt mục tiêu này nọ, nhưng thành quả hiện tại cũng đã đủ để phát luận văn, ngài cảm thấy sao?”
“Ừm, có thể, giao cho cậu.”
Tiêu Bách bình đạm trả lời hai câu, cắt đứt trò chuyện, lần nữa nhìn về phía những người khác trong phòng họp.
Sắc mặt Lion tăm tối xưa nay chưa từng có, trái ngược với gã, Basil và tiến sĩ trung lập lại đang ngo ngoe rục rịch, bọn họ vốn không quan tâm đến những tranh chấp này, so với nó thì càng muốn chờ sau khi hội nghị kết thúc cùng Tiêu Bách hoặc là vị Đường Tiếu kia tâm sự vui vẻ về kỹ thuật thú vị này, cảm giác có thể ứng dụng ở rất nhiều lĩnh vực khác nhau.
Nhìn thấy những phản ứng khác nhau này, bên môi Tiêu Bách nhếch lên một nụ cười nho nhỏ: “Tôi cho rằng các vị nói đúng, nghiên cứu khoa học là thuần túy, chỉ xem kết quả. Như vậy hiện tại, tôi muốn chúng ta có thể nói chuyện một lần nữa về đơn xin này đi…”
“Các vị cảm thấy thành quả này có đủ để Đường đi con đường nhân tài đặc biệt hay chưa?”