Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 80:




Hiện thực.

Cuối tuần, Đường Tiếu mở mắt ra, mờ mịt nhìn trần nhà ký túc xá.

Vốn hôm nay là định đi phòng thí nghiệm, nhưng một giấc ngủ dậy đã là 12 giờ.

Gần đây tiêu hao quá nhiều tinh lực, dựa theo lẽ thường mà nói, người bình thường chơi game đều là vì thả lỏng, nhưng tới lượt Đường Tiếu thì hoàn toàn ngược lại, cậu ở trong trò chơi gần như không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có trở lại hiện thực, mới có thể thỉnh thoảng thoát khỏi từ trong hoàn cảnh thở không nổi này, nghỉ ngơi đàng hoàng một đoạn thời gian.

Bởi vậy, cuối tuần bất cẩn ngủ quên.

Đường Tiếu che lại trán ngồi dậy, cảm giác huyệt thái dương còn đang đau châm chích từng đợt, loại cảm giác này cậu rất quen thuộc, thỉnh thoảng thức đêm chơi game quá mức là sẽ xuất hiện tác dụng phụ thế này.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Tiếu nhìn thoáng qua tên người gọi, nhắm hai mắt nhận máy: “Alo?”

“Ừm? Phòng thí nghiệm mở họp?”

Lúc Đường Tiếu đến những người khác đều đã tới đủ, khiến người ta kinh ngạc là Tiêu Bách thế mà cũng ở đây, ngồi ở trên ghế chính, gật đầu sau khi thấy cậu tới: “Ngồi xuống đi.”

Đường Tiếu ngồi ở vị trí cách Tiêu Bách tương đối gần, thắc mắc hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Tiêu Bách quái lạ nhìn cậu: “Cậu không nhận được email thông báo à?”

“À, tôi không chú ý thấy…” Đường Tiếu có chút chột dạ, trên thực tế cậu gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện trong trò chơi, chỉ thi thoảng lộ diện ở phòng thí nghiệm hiện thực, thay Tiêu Bách xử lý một ít vấn đề chất đống của những người khác.

Còn may Tiêu Bách lúc này cũng không so đo những việc này, ánh mắt nhìn về màn hình chiếu trong phòng họp: “Vậy cậu rất nhanh sẽ biết.”

Lúc này màn hình trong phòng họp sáng lên, màn hình sáng lên icon hội nghị video từ xa mà Tiêu Bách mở ra trước đó, màn hình vẫn là đen, nhưng âm thanh đã từ đối diện truyền tới.

“Tiến sĩ Tiêu, nghe thấy không?”

“Nghe thấy, tất cả nhân viên đã đến đông đủ, bắt đầu đi.”

“Được.”

Những người khác trong phòng họp nghị luận sôi nổi, họ cũng là đột nhiên được thông báo đến đây, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Đường Tiếu đoán được một ít, ánh mắt hiện ra một nét kinh ngạc, đã có thành quả?

Màn hình sáng lên, bên trên biểu hiện xuất hiện một cửa sổ video, đối diện là một đám cả nam lẫn nữ cũng mặc áo blouse trắng, chẳng qua xét từ kiến trúc bối cảnh, bọn họ hẳn là bác sĩ.

“Tiến sĩ Tiêu, đầu tiên ở chỗ này lần nữa cảm ơn thành quả của ngài,” người phụ trách cầm đầu đoàn đội y tế mỉm cười nói, “Giai đoạn đầu tiên của thí nghiệm lâm sàng đã kết thúc, thành quả tốt đẹp, vậy kế tiếp chúng ta cùng trực tuyến nhìn xem tình huống của người bệnh.”

“Bên phía tôi không thành vấn đề.” Khóe môi tiến sĩ Tiêu hơi nhếch lên, lúc này mọi người trong phòng họp rốt cuộc đã biết mục đích hôm nay Tiêu Bách gọi bọn họ tới, từng người kinh ngạc há to miệng.

Tiêu Bách điều chỉnh cameras một chút, đặt nó ở vị trí có thể thấy rõ mọi người, theo sau cửa sổ video mới xuất hiện, một người phụ nữ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt cố gắng mỉm cười nhìn về phía màn ảnh.

Cô còn cắm ống cho ăn qua đường mũi, khuôn mặt tái nhợt thon gầy, gương mặt cũng hơi hóp xuống, nhưng ánh mắt lại sáng.

“Tiến sĩ Tiêu, là tiến sĩ Tiêu sao? Xin chào tiến sĩ Tiêu.”

“Xin chào,” đối mặt người bệnh, biểu cảm vẫn thường lạnh lùng của Tiêu Bách cũng hơi dịu lại, quan tâm hỏi, “Cơ thể cảm thấy thế nào?”

“Tốt, rất tốt.” Giọng người phụ nữ nghẹn ngào, “Nhờ có ngài, tôi, tôi vốn cho rằng không còn hy vọng gì, thật sự vô cùng cảm ơn, vô cùng cảm ơn!”

Tiêu Bách lắc đầu, hơi rời khỏi màn hình, để cameras quay đến mọi người của phòng thí nghiệm phía sau y: “Không phải công lao của một mình tôi, là họ vẫn luôn ở phòng thí nghiệm vất vả nghiên cứu, mới có thể đạt được thành công nhanh như vậy, còn có nỗ lực của đoàn đội y tế.”

Người phụ nữ nhìn những gương mặt trẻ tuổi này trên màn hình, trong ánh mắt còn mang theo ngây thơ mới lạ, giọng nói không khỏi thả nhẹ: “Cũng cảm ơn các bạn!”

“Ấy, không cần cảm ơn không cần cảm ơn.”

“Chúng tôi nên làm.”

“Trời ạ, các cậu đều cùng một tuổi với em trai em gái tôi, đã ghê gớm như vậy, quá lợi hại.”

“Không có không có.”

“Phần lớn là công lao của tiến sĩ Tiêu và Đường Tiếu.”

Bọn Vân Lệ Phi, Dụ Nam vẫn luôn đang ngẩn người mới phản ứng lại, đỏ mặt vội nói.

Nói thật, mãi cho đến tận hôm nay, Vân Lệ Phi bọn họ cũng không có thật cảm giác chân thực gì với công việc của mình, bọn họ ở trong phòng thí nghiệm, làm thí nghiệm ngày này qua ngày khác, đều chỉ là vì tích lũy lý lịch, vì tốt nghiệp, hoặc là vì lên nghiên cứu sinh, từng người có tính toán của từng người, so sánh với ý nghĩa đại biểu của bản thân thí nghiệm này, trị bệnh cứu người, cách bọn họ quá xa.

Mãi cho đến thời khắc này, thấy người bệnh nằm ở trên giường bệnh cố gắng bày tỏ lòng biết ơn của mình, nhìn sắc mặt tiều tụy rồi lại tràn ngập hy vọng của cô, Vân Lệ Phi bọn họ mới hơi hoảng hốt phát hiện:

A, hóa ra nỗ lực của họ cho đến nay đã cứu vớt một sinh mạng.

Hơn nữa tương lai còn sẽ có nhiều hơn, càng nhiều người vì vậy được cứu chữa.

Ở đây ngoại trừ Tiêu Bách đều là người trẻ tuổi chưa từng ra khỏi tháp ngà, nghĩ đến đây, thì cả người không khỏi nóng lên, mỏi mệt dường như đều biến mất tăm, hận không thể trở lại phòng thí nghiệm ngay bây giờ, lại làm ra nhiều thêm thành quả có thể cứu người hoặc là thay đổi thế giới.

Tục gọi, máu nóng sôi trào!

Đường Tiếu cũng như thế, tâm thái nặng nề vốn bị tuyệt vọng xâm nhiễm trong trò chơi, vào khoảnh khắc này cũng bị ném ra sau đầu.

Kỹ thuật chỉnh sửa gen ứng dụng thành công! Tin tức này đều phải hiệu quả nổi bật hơn bất kì thuốc trợ tim nào.

Điều này chứng minh, phương hướng của họ không sai, chỉnh sửa gen cũng không sai!

Trên mặt Đường Tiếu rốt cuộc không khỏi nở rộ ra ý cười, cùng giao lưu với người bệnh với Tiêu Bách, thường thường lắng nghe kiến nghị trước mắt của đội ngũ y tế với người bệnh, cùng với miêu tả về trạng thái cơ thể hiện tại.

Đây đều là tư liệu trực tiếp quý giá, trị liệu gen hiện tại cho dù đặt ở phạm vi toàn thế giới, bọn họ cũng đang ở địa vị dẫn đầu, có thể nhìn thấy một cách trực quan về lợi và hại của trị liệu gen.

“… Phải nghe kiến nghị của bác sĩ nhiều hơn, biết không, trước mắt còn đang trong giai đoạn quan sát di chứng, cũng phải chú ý ăn uống, ăn nhiều rau dưa trái cây và nấm một chút, uống nhiều nước bổ sung.” Tiêu Bách tỉ mỉ dặn dò người bệnh.

Trình độ cẩn thận này ngay cả người của phòng thí nghiệm cũng kinh ngạc, ít nhất trước nay họ chưa từng thấy được Tiêu Bách có lúc dịu dàng như vậy.

Nhưng Đường Tiếu lại biết, Tiêu Bách có bao nhiêu hiểu biết về căn bệnh này.

Cũng biết, người y chân chính muốn dặn dò hiện tại.

Kéo theo đôi con ngươi lạnh lẽo ấy cũng như núi băng tan chảy, đựng đầy hy vọng.

*

“Tiến sĩ Đường, cậu đến xem phần tư liệu này đi.”

Hai gương mặt chồng chéo lên nhau ở trước mắt Đường Tiếu, chẳng qua dưới mắt Tiêu Bách trong trò chơi mang theo vành mắt xanh đen, ánh mắt cũng đen kịt, đưa một phần tư liệu tới trước mắt Đường Tiếu.

“Trải qua lấy nhiều mẫu thử nghiệm, cuối cùng chúng tôi tìm được mấy nhóm tế bào mấu chốt trong gen đột biến của những người lây nhiễm, KOU2 - một gen hợp nhất đồng tồn tại trong tế bào nấm zombie AK-38, tế bào AS-2, tế bào MLK08. Loại gen hợp nhất này kích hoạt tín hiệu truyền loip thông qua điều chỉnh tăng biểu hiện KOU, từ đó thúc đẩy kháng thuốc, chống apoptosis và tiến hóa của tế bào cơ thể người, cuối cùng dẫn đến lây nhiễm giới nấm.”

“Bởi vậy chúng tôi thử ngăn chặn con đường tín hiệu LOIP, nhưng không được, sau khi con đường tín hiệu này bị ngăn chặn, nấm zombie lập tức sẽ sinh ra biến dị phương hướng khác, phân tách ra tế bào truyền tín hiệu mới.”

Đường Tiếu lấy lại tinh thần, cũng nhanh chóng tập trung vào nghiên cứu trước mắt: “Giới nấm ký sinh trong cơ thể người quả nhiên cũng là có ý chí nhất định sao… như vậy liệu có thể thử tê liệt giới nấm trong cơ thể người trước không?”

“Lừa gạt hoặc là cảm giác làm nó chậm chạp đi à.” Tiêu Bách trầm ngâm, “Có lẽ có thể thử xem, chẳng qua phải khống chế lượng thuốc Chậm Chạp, nếu quá mức có thể sẽ dẫn tới cơ thể người bị tổn hại.”

“Đề tài này đành phiền tiến sĩ Tiêu.”

“Tôi biết rồi.”

Tiến sĩ Tiêu gật gật đầu, chuẩn bị tiếp tục đi tập trung làm việc, lúc này Đường Tiếu lại nói: “Thầy… xin hãy bảo trọng cơ thể.”

Tiến sĩ Tiêu quay đầu, chỉ thấy Đường Tiếu nghiêm túc chỉ chỉ dưới mắt cậu: “Ngài cũng không muốn ngã xuống giữa chừng trên đường nghiên cứu đúng không, đường còn rất dài.”

“Những lời này tôi cũng muốn tặng cho cậu,” Tiêu Bách cười nhẹ, “Thời gian ngủ hôm nay của cậu được mấy tiếng?”

Đường Tiếu xấu hổ gãi gãi đầu: “Tôi quen ngủ ít rồi, ngài yên tâm, tôi sẽ không ngã xuống đâu.”

Thật ra cậu có về hiện thực nghỉ ngơi, chẳng qua những người khác không biết mà thôi, hơn nữa cậu có giao diện trò chơi, bất cứ kẻ nào ngã xuống trong quá trình nghiên cứu chứ cậu cũng sẽ không.

Tiêu Bách không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Mọi người đều rất sốt ruột, có đôi khi thái độ ngày thường của người phụ trách cũng sẽ ảnh hưởng đến người bên dưới.”

Dứt lời, y liền rời đi, mà Đường Tiếu ở lại tại chỗ, suy nghĩ, là đang nói bởi vì cậu trông rất bận rộn lo âu, cho nên người bên dưới cũng cùng làm việc không màng cơ thể theo?

Đường Tiếu cười khổ, đây cũng hết cách rồi, thời gian còn dư lại của họ chẳng đến nửa năm.

Cho dù cậu gần như 24 giờ ngâm mình ở phòng thí nghiệm, chỉ nghỉ ngơi ở hiện thực, chút thời gian này cũng hoàn toàn không đủ, khiến người ta không tự chủ được trở nên lo âu.

“Anh ấy nói đúng đấy, tiến sĩ Đường,” lúc này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở phía sau cậu, Đường Tiếu quay người lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, “Đường Thần?”

Cậu vô thức muốn kéo gần khoảng cách, nhưng ngay sau đó nhớ tới lời anh cả ở hiện thực nói, anh trong trò chơi không phải anh, vì thế lại dừng bước chân, kiềm chế đứng tại chỗ: “Sao anh lại ở đây?”

“Đừng căng thẳng,” thấy vẻ mặt Đường Tiếu không còn sự thân cận trước đó nữa, giữa mày còn hiện vẻ đề phòng, Đường Thần đành phải yên tại chỗ, giơ hai tay lên, ý bảo mình không có ác ý: “Tôi được phái tới bảo vệ cậu.”

“Anh…” Đường Tiếu nhíu mi, nhớ tới hiểu lầm trước đó, trong lòng có chút xấu hổ.

Trước đó cậu cho rằng Đường Thần là anh cả, cho nên lúc 428 tới nói với cậu Đường Thần có vấn đề cũng không để trong lòng, tưởng bộ ngành đặc biệt ở hiện thực.

Nhưng nếu Đường Thần trong trò chơi và hiện thực không phải một người, có thể là tương tự tình huống của Tiêu Bách ở hai thế giới.

Vậy trước đó tại sao anh phải làm như vậy với cậu??

Đường Tiếu muộn màng nhận ra, loại bỏ filter anh trai, hành động ngày đó hình như, có chút…

Không đúng lắm.

Cho nên thật ra là bẫy rập sắc đẹp?? Tôi coi anh là anh, kết quả anh coi tôi trở thành mục tiêu quyến rũ của nhiệm vụ??

Cả người Đường Tiếu đều không ổn lắm, kéo cũng đen mặt theo nhìn Đường Thần của thế giới này: “Bảo vệ đâu? Để một nhân vật khả nghi lớn như vậy đi lung tung?”

“Xin lỗi, tiến sĩ Đường,” Đường Thần nhìn phản ứng của Đường Tiếu, cho rằng cậu đã biết được thân phận của mình từ chỗ Lion, đầy mặt xin lỗi, “Xin đừng hiểu lầm, tôi là người của Liên Minh, nhưng hiện tại tình huống này, Liên Minh đã đạt thành hợp tác với Con Mắt Thứ Ba, cho nên tôi vẫn ở lại thực hiện sứ mệnh của mình ở đây ngày thường.”

“Sứ mệnh gì, đào góc tường??”

“Không không không, chỉ là bảo vệ cậu bình thường thôi,” Đường Thần vội vàng nói, “Hiện tại các nhà nghiên cứu khoa học đều là hy vọng của nhân loại, chẳng phân biệt phe phái, chẳng phân biệt thế lực, phía trước chúng ta là Liên Minh, Con Mắt Thứ Ba, cũng đều là nhân loại, dưới tình huống này, tôi cũng lý nên đóng góp một phần sức mạnh của mình, hơn nữa năng lực của tôi tương đối vạn năng, càng có thể phát huy ưu thế ở phương diện bảo vệ người khác.”

Cảm xúc kích động của Đường Tiếu cũng dần lắng xuống, ánh mắt nhìn Đường Thần vẫn có chút phức tạp, sau khi nhìn đến mặt Đường Thần, theo bản năng quay đầu đi, để tránh mình sẽ mềm lòng trước gương mặt này của anh cả: “Cho nên anh là người của Liên Minh?”

“Đúng vậy,” Đường Thần cười khổ, “Tôi lần nữa xin lỗi vì hành vi trước đó của mình.”

“Thôi, dù sao anh cũng không làm gì,” Đường Tiếu cố gắng hòa hoãn tâm trạng.

Nếu Đường Thần và anh cả ở hiện thực không phải cùng một người, Đường Tiếu cũng sẽ cố gắng tách bọn họ ra đối đãi.

“Đúng rồi, anh đã là người của Liên Minh, hẳn là còn liên lạc với Liên Minh đúng không, hiện tại bên đó thế nào?”

Đoạn thời gian này, ngay cả tin tức của Liên Minh, nhóm nhà nghiên cứu khoa học cũng không nhìn thấy.

Nghe nói là tháp tín hiệu xuất hiện chút vấn đề, tiết mục tin tức ở nhà ăn cũng gián đoạn, hiện tại đại bộ phận nghiên cứu viên đã hoàn toàn không biết tình huống bên ngoài là như thế nào, Con Mắt Thứ Ba cũng cố ý không gây quá nhiều áp lực cho họ, để tránh tạo thành hỗn loạn, dù sao bộ phận nghiên cứu viên cũng có người nhà bạn bè ở bên phía Liên Minh.

Đương nhiên làm người phụ trách dự án, Đường Tiếu có biết một chút, nhưng cũng có hạn, suy cho cùng phần lớn thời gian cậu đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm, tin tức nhận được cũng chỉ là cùng loại với lại có bao nhiêu căn cứ thất thủ, nhưng biết rất ít về sách lược và tình cảnh của Liên Minh hiện tại.

Hiện tại bắt được một người có phương thức liên lạc đặc biệt với Liên Minh, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

“Cái này…” Đường Thần do dự.

Trong khoảng thời gian này anh cũng biết các nhà khoa học của Kế hoạch Hy Vọng gánh bao nhiêu áp lực.

Vấn đề lớn nhất mà nhân loại gặp phải hiện tại chính là giới nấm zombie, vốn sức lây bệnh của loại nấm này đã rất rộng, một khi lây nhiễm chỉ có thể chờ chết, không có thuốc đặc trị.

Vốn nhân loại còn có thể đứng vững, bởi vì người lây nhiễm giống như zombie trong phim ảnh, đã mất đi lý trí cắn người nơi nơi, đối đãi với họ như thi thể biết đi, thời gian lâu rồi mọi người cũng đều quen với đánh zombie này kia, vì sống sót bọn họ chỉ có một lựa chọn này.

Nhưng hiện tại không giống, người lây nhiễm khôi phục lý trí, loại sự tình này quả thực cho nhân loại một đòn cảnh tỉnh, vô hình trung nói cho bọn họ, ‘zombie’ giết chóc trước đây đều là con người sống sờ sờ, bọn họ còn sống, còn có thể cảm nhận được, còn có ý thức, chẳng qua thay đổi một loại hình thái mà thôi.

Có bao nhiêu người có thể không chút do dự xuống tay với đồng loại? Coi như zombie vô ý thức còn chưa tính, hiện tại tất cả mọi người không thể lừa mình dối người, chiến sĩ một lần tự tay xử lý người thân bạn bè càng sụp đổ ngay tại chỗ.

Quan trọng nhất là, điều này cho nhân loại lựa chọn thứ hai.

Bị người lây nhiễm lây bệnh cũng không có gì ghê gớm, dù sao còn có thể khôi phục ý thức, từ đây không hề sợ hãi thú triều và bệnh nấm, nói không chừng còn có thể đoàn tụ với thân thích bạn bè.

Về phần kiêu ngạo và ý chí tự do với tư cách nhân loại, ở trước vấn đề thực tế sinh tồn này, mấy ai có thể kiên trì đâu?

Phá giải giới nấm zombie, nghiên cứu chế tạo ra vắc-xin phòng bệnh, hoặc là phương pháp điều trị hiệu quả đều vô cùng quan trọng, thậm chí là hy vọng duy nhất, bởi vậy sự bảo vệ đối với nhân viên nghiên cứu lớn xưa nay chưa từng có, ngay cả Đường Thần cũng được phái tới bên cạnh bảo vệ Đường Tiếu.

“Tình huống hiện tại của Liên Minh còn ổn,” Đường Thần nhìn sắc mặt tiều tụy của Đường Tiếu, chung quy không đành lòng nói cho cậu tin tức xấu.

“Phát minh của tiến sĩ Phong rất hữu dụng, hiện tại hầu hết căn cứ đều đã trang bị ở các cửa ra vào, trước tiên bắt được rất nhiều người lây nhiễm tiềm ẩn.”

Tuần tra và kiểm tra trong căn cứ càng thêm thường xuyên, nhưng cũng bởi vì người lây nhiễm khôi phục trí tuệ, càng thêm khó phát hiện hơn so với trước kia, sau khi họ biết mình lây nhiễm thì sẽ tìm mọi cách trốn tránh, thật sự không được thì đi ra hoang dã trước, thậm chí còn xuất hiện làng xóm người lây nhiễm.

“Liên Minh công bố chân tướng giới nấm khống chế nhân loại, thành công khống chế dư luận, đạt được thấu hiểu của phần lớn người.”

Bộ phận lính đánh thuê trốn chạy ngay tại chỗ sau khi biết người lây nhiễm có thể khôi phục lý trí, ngay cả trong đội ngũ chấp pháp cũng không khỏi có người phản bội, nhân loại bị phân chia thành hai phe.

“Liên Minh xử lý giáo phái Trở Về rất kịp thời, không gây ra rối loạn quá lớn.”

‘Phản đối chính phủ nhân loại, nhân loại lý nên cộng sinh với giới nấm!’

Ở Liên Minh, phe của giáo phái Trở Về lớn mạnh trước nay chưa từng có, đội ngũ biểu tình vốn đã càng thêm cuồng nhiệt bởi vì vấn đề tín ngưỡng tôn giáo, chẳng sợ bị đội ngũ chấp pháp bắt giữ cũng không thay đổi thiên tính, từ chối đeo khẩu trang, nhổ nước bọt với nhân viên chấp pháp: “Tới đi! Anh đoán tôi có cảm nhiễm không, anh cũng sẽ trở thành một thành viên của chúng tôi!”

Đội ngũ biểu tình nhận được viện trợ không biết nào đó, mỗi ngày phát tiền phát vật tư cho bọn họ, bên trong còn sẽ có người trang điểm thành dáng vẻ đã bị lây nhiễm, nghe nhìn lẫn lộn, phát động hình thức tấn công tự sát.

“Trước thảm họa, nhân loại đã đoàn kết hơn, nỗ lực vượt qua kiếp nạn lần này.”

Bên trong chính phủ, chính trị gia và nhà tư bản cũng chuyển ánh mắt về phía giáo phái này, bọn họ am hiểu nhất là đặc cược hai đầu, thậm chí cân nhắc, nếu người lây nhiễm khôi phục ý thức, phải chăng sớm hay muộn cũng sẽ phát triển ra một xã hội vận hành hoàn chỉnh?

Hiện tại họ đổi phe, lại có thể chiếm trước được bao nhiêu nhiêu ích lợi?

Đường Thần cố hết sức chấp vá một số tin tức tiêu cực, sợ Đường Tiếu sẽ thất vọng với nhân loại: “Tóm lại, chúng ta còn thời gian, đừng nóng vội, nhân loại nhất định sẽ vượt qua tai họa lần này.”

Sau khi Đường Tiếu nghe xong sắc mặt không có thay đổi gì, thậm chí khẽ mỉm cười: “Tôi biết.”

Trong lòng Đường Thần giật mình, không khỏi nghiền ngẫm ánh mắt của Đường Tiếu, anh là đặc công đứng đầu, giờ phút này lại khó có thể phân biệt, đoán được câu ‘tôi biết’ mới vừa rồi kia của Đường Tiếu, là đang nói cậu tán thành nhân loại sẽ thắng lợi, hay là đã phân biệt ra lời anh nói là đang nói dối.

Đường Tiếu không hỏi lại, dọc theo hành lang đến phòng thí nghiệm khác, Đường Thần đi theo cạnh bên, dọc theo đường đi, bọn họ thấy có vài vị nghiên cứu viên loanh quanh ở bên ngoài một văn phòng hành chính, có vẻ vội vàng cầu xin gì đó, lúc này có người thấy Đường Tiếu đi qua, chỉ chỉ về hướng cậu, nói câu ‘là tiến sĩ Đường’, đám người kia thay đổi phương hướng, chạy tới phía Đường Tiếu.

“Dừng lại.” Đường Thần buông cánh tay chắn ở trước mặt Đường Tiếu, anh đeo lên mặt nạ tính biểu tượng của bộ đội siêu năng lực giả, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thân thận này.

Nhóm nghiên cứu viên nghe vậy dừng lại, đứng chỗ cách Đường Tiếu mấy mét, không đến gần thêm nữa.

“Tiến sĩ Đường, tôi là Jonah · Brom, cậu còn nhớ rõ tôi không?” Người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy nôn nóng chỉ chỉ chính mình.

“Tôi, tôi là Bob, trước kia chúng ta từng ở chung một phòng thí nghiệm.”

Đường Tiếu hoàn toàn không có ấn tượng với mấy cái tên này, nhưng nhìn mặt bọn họ, nhưng thật ra mơ hồ nghĩ tới một chút: “Người mới ở phòng thí nghiệm của Bud?”

Đúng rồi, hình như là người lúc trước cùng Babbitt cùng cô lập cậu.

“Đúng, đúng vậy.” Thấy Đường Tiếu còn nhớ rõ tên của bọn họ, hai người mới vào cùng đợt kia với cậu ngược lại có chút chột dạ.

Lúc trước họ cũng không giao hảo với Đường Tiếu, thậm chí còn cùng Babbitt cùng nhau đối địch cậu, mà hiện giờ Đường Tiếu đã là học giả bậc một của Con Mắt Thứ Ba, người phụ trách dự án trọng đại, bọn họ phần lớn lại còn đang quanh quẩn ở nghiên cứu viên cấp hai, thậm chí không có quyền hạn đón người nhà vào căn cứ.

Hiện tại mới đến cầu người ta giúp đỡ có hơi mặt dày, nhưng nhớ tới người nhà, Jonah vẫn cắn chặt răng, bỏ xuống mặt mũi nói: “Trước đây thật sự không đúng, Babbitt yêu cầu chúng tôi phớt lờ cậu, chúng tôi cũng không dám phản kháng, rất xin lỗi.”

Đường Tiếu đã sớm không để ý, nhưng thật ra tò mò vừa rồi họ đang làm gì: “Các cậu tụ tập ở đây là vì gì vậy?”

“Thực ra là thế này…” Jonah có chút ngượng ngùng, Bob tương đối nóng vội, đẩy cậu ta ra nói, “Chúng tôi muốn đón người nhà bên ngoài vào căn cứ, sắp mùa xuân rồi, ở lại bên ngoài quá nguy hiểm, tiến sĩ Đường, ngài có thể giúp đỡ không?”

“Mùa xuân, là đang lo lắng giới nấm zombie à?” Đường Tiếu nói, “Các cậu đừng lo lắng việc này, Lion đã làm tốt biện pháp bảo vệ thích đáng rồi.”

Ở thời điểm Liên Minh loạn, chỉ duy trong căn cứ Con Mắt Thứ Ba không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí cuộc sống hằng ngày của hầu hết nghiên cứu viên cũng không có thay đổi so với trước đây.

Loại bất biến này, vừa lúc có thể nhìn ra được thủ đoạn của Lion, hơn nữa thế lực ở Con Mắt Thứ Ba không có phức tạp như Liên Minh, cũng càng dễ quản lý.

“Không phải…” Bob nôn nóng nói, “Chúng tôi không lo lắng điều này, nhưng mà, chúng tôi lo lắng thú triều!”

Những người thông minh nhạy bén này đã ngửi được nguy cơ tận thế từ trong dị biến của giới nấm zombie và Kế hoạch Hy Vọng, nếu giới nấm zombie cũng đã xảy ra biến hóa, vậy tai hoạ — thú triều chỉ ở sau bệnh truyền nhiễm, sao có thể không phát sinh thay đổi?

Mỗi khi mùa xuân, là nhóm dị thú sẽ bị giới nấm điều khiển đánh sâu vào địa phương tụ tập của nhân loại, đây xem như thường thức, trước đó Đường Tiếu cũng gặp được sự kiện tương tự làn sóng nhỏ dị thú, Con Mắt Thứ Ba cực kì coi trọng, dù sao đây chính là tai họa động một chút là căn cứ có thể bị san bằng.

Đường Tiếu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, mỗi năm đều sẽ có mấy căn cứ liên minh bị hủy diệt bởi thú triều.

Huống chi thế cục căng thẳng như hiện tại.

Đây sẽ là cọng rơm cuối cùng đè sụp loài người ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.