Sau khi buổi họp báo kết thúc, Đường Tiếu lập tức rời khỏi hội trường, lần này Tiêu Bách không ngăn cản cậu.
Bởi vì y thấy được thần thái một lần nữa sáng lên từ trong ánh mắt Đường Tiếu, tuy rằng không biết cậu bởi vậy nghĩ tới điều gì, nhưng ít ra Tiêu Bách tin tưởng cậu hẳn sẽ không trở lại dáng vẻ trước đó kia nữa.
Đường Tiếu vội vàng trở lại phòng thuê, cậu để mũ giáp trò chơi đơn độc ở lại đây, cũng may ngoại trừ bên trên dính chút tro bụi thì mọi thứ bình thường.
Đăng nhập trò chơi.
Đường Tiếu vừa mở mắt đã thấy trần nhà quen thuộc, chẳng qua không phải ký túc xá, mà là phòng y tế, không chỉ như thế, trên cánh tay cậu dường như còn cắm kim, nối với chai treo trên mép giường, hình như là đang truyền đường glucose.
Đường Tiếu hoạt động cánh tay một chút, chỉ cảm thấy cơ thể suy yếu lạ thường, lấy lại tinh thần giữa hoảng hốt, đúng rồi, cậu đã thoát trò chơi một tuần rồi.
Lúc người chơi rời đi, thời gian trong trò chơi vẫn cứ trôi đi như trước, nhưng Đường Tiếu có thói quen luôn lưu trữ trước khi offline, cho nên nếu thời gian eo hẹp hoặc là thời gian ở lại hiện thực quá dài, cậu sẽ trực tiếp đọc lưu trữ trước khi offline.
Nhưng hiện tại phương pháp lưu trữ load game bị đóng cửa bởi vì Vua Nấm, cậu ở hiện thực đã một tuần, ở trò chơi thì thật sự hôn mê một tuần.
Chẳng trách sẽ bị đưa đến phòng y tế…
Đường Tiếu nghĩ thầm, kéo ra giao diện trò chơi nhìn thoáng qua, phát hiện bên trên thật sự có một debuff [suy yếu], nhanh nhẹn, sức mạnh và thể chất lâm thời -10.
Lúc này cửa phòng y tế mở ra, bác sĩ theo thói quen đi vào kiểm tra lượng chất lỏng còn dư trong chai truyền đường glucose, thuận tiện điều chỉnh tốc độ nhỏ một chút, vừa cúi đầu, đã thấy người bệnh hôn mê trên giường bệnh không biết đã mở mắt khi nào, đang nhìn chằm chằm anh ta.
“Chào, bác sĩ Hứa.” Đường Tiếu chào hỏi.
“Chào,” Hứa Bồi Nhiên vô thức đáp lại, sau khi lấy lại tinh thần chợt trừng lớn hai mắt, xác định Đường Tiếu thật sự tỉnh táo, lập tức ấn xuống máy gọi, sau đó mới kinh ngạc nói, “Cậu tỉnh rồi?!”
“Ừm, cảm giác ngủ một đoạn thời gian rất dài,” Đường Tiếu nói, “Trong khoảng thời gian này làm phiền bác sĩ Hứa rồi, có thể giúp tôi gọi tiến sĩ Tiêu bọn họ lên được không, à, nếu có thể lại giúp tôi đẩy tới mấy tấm bảng trắng nữa.”
Hứa Bồi Nhiên hốt hoảng đồng ý, sau khi đồng ý mới khó hiểu nghĩ thầm, bảng trắng? Muốn bảng trắng làm gì?
*
Tin tức Đường Tiếu tỉnh lại truyền khắp toàn bộ tổ dự án như một cơn gió, sau khi Tiêu Bách biết được lập tức buông công việc trong tay xuống, nhanh chóng chạy đến phòng y tế.
Đường Tiếu đột nhiên hôn mê bất tỉnh gây ra xôn xao không nhỏ trong căn cứ, đặc biệt là sau khi đưa đến phòng y tế làm thế nào cũng không kiểm tra ra nguyên nhân hôn mê, cũng không có cách đánh thức cậu, Phong Thư Vận, Tiêu Bách còn có Rocky và những người khác đều lo lắng, lại chẳng có bất kì biện pháp nào.
Nhưng thời gian không đợi người, đã không có Đường Tiếu, Tiêu Bách đành phải từ chức vị trí chủ tịch, đảm nhận chức người phụ trách, dẫn dắt những người khác cùng vượt qua cửa ải khó khăn giới nấm zombie này trong thời gian Đường Tiếu hôn mê.
Nhưng kết quả cũng rõ ràng, ở tuần đầu tiên bọn họ gần như không lấy được bất luận tiến triển gì, thậm chí có cảm giác không cách nào bắt đầu, giới nấm zombie bị Vua Nấm cải tạo đến quá hoàn hảo, lắp ghép quá cao đối với gen nhân loại, còn có bao nhiêu chỗ dị biến, phải chia cắt tách ra quả thực là một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành, điều này làm cho trong lòng mọi người tổ dự án bao trùm lên một tầng khói mù, ngay cả Tiêu Bách cũng giống vậy, thậm chí bởi vì y là người phụ trách, áp lực gánh vác còn lớn hơn cả những người khác.
Tin tức xấu từ Liên Minh liên tiếp truyền đến, chỉ qua một tuần đã có hơn 9 căn cứ loại nhỏ thất thủ, tốc độ quá mức dị thường, thậm chí ngay cả thú triều đầu xuân cũng còn chưa bắt đầu, cảnh này khiến các cấp cao biết chuyện căng thẳng trong lòng.
Tiếp tục như vậy, đừng nói bảo vệ, nhân loại có thể gượng qua mùa xuân hay không cũng rất khó nói...
Đường Tiếu tỉnh dậy coi như một tin tức tốt duy nhất gần đây.
Nghĩ vậy, Tiêu Bách bước nhanh hơn, Đường Tiếu là một học giả duy nhất trong căn cứ có kinh nghiệm ứng dụng chuyên sâu về kỹ thuật chỉnh sửa gen, chờ cậu gia nhập tổ dự án, có lẽ có thể đẩy nhanh tiến độ thêm một bước.
Nghĩ như vậy, Tiêu Bách đã sắp đi đến phòng y tế, thời gian y nhận được tin tức xem như nhanh chóng, nhưng bởi vì vị trí của tổ dự án cách phòng y tế vừa lúc là một nam một bắc, lúc y đến thấy cửa phòng y tế đã xuất hiện không ít bóng dáng của các học giả, có thể là người của tổ đề tài của Đường Tiếu trước đây đến thăm cậu…
Hửm? Không đúng, tổ đề tài nào có nhiều người như thế? Tại sao bọn họ đều đứng ở cửa, đang xem gì vậy?
“Các cậu đang làm gì?” Tiêu Bách đi lên trước hỏi.
Thấy Tiêu Bách cũng lại đây, người ở cửa tự động tránh ra một con đường, Aberke thả nhẹ giọng nói: “Bên trong tiến sĩ Đường đang viết gì đó, tiến sĩ Phong bảo chúng tôi đừng quấy rầy cậu ấy.”
“Viết gì đó?” Tiêu Bách nhăn chặt mày, Đường Tiếu vừa mới tỉnh lại, sao có thể bị nhiều người như vậy quấy rầy, hơn nữa cậu hôn mê một tuần, cơ thể suy yếu, hẳn nên nghỉ ngơi nhiều. Nhưng y nghĩ đến sự quan tâm của Phong Thư Vận với Đường Tiếu cũng không cạn, không nói gì thêm, đi vào từ vị trí mọi người nhường ra, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa đi vào phòng bệnh, Tiêu Bách đã chú ý thấy khu vực trống trong phòng bệnh đều bị đặt bảng trắng, chẳng trách những người đó đều chen ở cửa, thật sự là bên trong cũng không chừa lại chỗ nào để đứng.
Ngay sau đó, ánh mắt Tiêu Bách không khỏi bị nội dung bên trên hấp dẫn, vừa nhìn đã đứng ngơ tại chỗ như mê đắm.
Aberke không ngạc nhiên chút nào, từ sau khi anh ấy và Rocky đến là như thế này, sau khi Phong Thư Vận tới cũng là thế này, chỉ cần là học giả nghiên cứu lĩnh vực liên quan đều không thể không lộ vẻ xúc động vì nó.
Đường Tiếu dưới sự hỗ trợ của bác sĩ Hứa, viết thành quả ba năm này lên bảng trắng bằng bút lông dầu một cách khó khăn, làm thế nào thành lập mô hình bệnh tật, chèn gen vào, gõ ra, đương nhiên còn có hiệu ứng bắn trượt mục tiêu có thể sẽ xảy ra trong quá trình này, hạn chế của trình tự PAM còn có ảnh hưởng của phương thức đưa, cùng với phương án giải quyết nó vân vân.
Từng nét bút, đều là tâm huyết ba năm qua, ý tưởng, công thức và số liệu của vô số nhóm nghiên cứu viên làm việc ngày tiếp nối đêm, để lại vô số mồ hôi và máu đạt được.
Bảng trắng dày đặc bày đầy mỗi một tấc đất trống của phòng bệnh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh khiếp người, chỉ có âm thanh bút lông dầu cọ xát trên bảng trắng, học giả lũ lượt chạy tới vốn là muốn đến thăm Đường Tiếu, nhưng ở cửa vừa nhìn thấy thứ viết trên bảng trắng thì trừng lớn mắt, sau đó chỉ chớp mắt, cũng gia nhập quần chúng vây xem yên tĩnh này, trong bất tri bất giác, cửa đã bị bóng người chen đầy, người còn lại đi ngang qua bị tình huống lạ thường này thu hút sang đây, không biết bắt đầu từ khi nào, người càng ngày càng nhiều.
Thật ra lúc Đường Tiếu viết đến một nửa đã không nhấc nổi cánh tay, hôn mê một tuần cơ thể quá mức suy yếu, nhưng cậu vẫn cố gượng viết, viết không biết mệt mỏi không biết mệt nhọc.
Trên buổi họp báo ở hiện thực, cậu nhìn thấy được số liệu của nấm cổ thần bí chưa biết đó, do vậy điền vào một mảnh ghép cuối cùng của trò chơi.
Mà hiện tại, cậu báo cáo cho mọi người thành quả ba năm qua.
Đây có lẽ là một buổi báo cáo đơn sơ nhất Đường Tiếu từng mở, không sân khấu được bày trí tỉ mỉ, chỉ là một phòng bệnh không gian nhỏ hẹp, phần lớn người thậm chí phải đứng ở cửa xem, người báo cáo cũng chẳng tây trang giày da, cơ thể này của Đường Tiếu thậm chí cũng chưa tắm cả tuần rồi, suy yếu chật vật đến kinh người.
Nhưng giờ phút này không có ai để ý điểm này.
Bọn họ chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Tiếu, cùng với bảng trắng dần kín mít, cảm thấy hoa mắt say mê, đắm chìm trong đó, sợ vừa tỉnh sẽ phát hiện là một giấc mộng đẹp.
Khoảnh khắc một dấu chấm câu cuối cùng hạ xuống, trong lòng Đường Tiếu thoáng một nỗi buồn bã mất mát, sau đó xoay người, mặt mang mỉm cười nhìn chăm chú vào Tiêu Bách không biết khi nào đã chen đến hàng thứ nhất.
Thanh tuyến Tiêu Bách run rẩy hỏi: “Đây là… phương án trị liệu giới nấm zombie?”
“Đúng, cam đoan không giả.”
“Nhưng số liệu thí nghiệm đâu?
Làm thế nào cậu có được những số liệu thí nghiệm này?”
Thật ra đây cũng là điểm duy nhất Đường Tiếu không thể giải thích.
Nhưng không sao cả, cậu cũng không định giải thích, nhân loại chỉ còn hai tháng, lại làm bộ làm tịch giải thích, hoặc là đẩy mạnh nghiên cứu thật sự quá chậm quá chậm, hai tháng này có thể sản xuất ra hàng tiêu dùng điều trị tương ứng hay không cũng rất eo hẹp, lấy đâu ra thời gian để cậu che giấu?
“Anh coi như là tôi nằm mơ mơ thấy đi,” Đường Tiếu nói, “Ừm, một tuần tôi hôn mê này, đều làm xong thí nghiệm ở trong mơ, nếu không tin có thể thử một lần dựa theo bước đi tôi viết ra, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Trong, trong mơ?
Tuy là nhóm học giả kiến thức rộng rãi cũng bị cái cớ này làm cạn lời, nhưng muốn nói cậu là nói bừa…
Bịa còn nói có sách mách có chứng, thậm chí còn giải đề tài bị kẹt của tổ dự án của Tiêu Bách gần đây, ngay cả số liệu cũng thoạt trông tương đối chân thật, hôn mê một tuần, hao phí nhiều tâm sức như vậy để bịa những thứ này, rốt cuộc là vì sao?
“Tóm lại, cứ làm thí nghiệm sẽ biết.” Cuối cùng vẫn là Tiêu Bách đưa ra quyết định cuối cùng, có phải hay không, khoa học sẽ không gạt người.
Mà Đường Tiếu giờ phút này đã không nhịn được nhỏ giọng thở d.ốc, tuy rằng có bác sĩ Hứa đỡ, nhưng suy nghĩ thời gian dài, đứng thẳng và viết gánh nặng vẫn quá nặng đối với cơ thể hiện tại của cậu, bác sĩ Hứa vội vàng đỡ cậu đến trên giường ngồi xuống, vừa còn tức giận nói: “Đã bảo cậu nghỉ ngơi trước rồi, cũng còn chưa làm kiểm tra sau khi tỉnh lại nữa đấy!”
“Còn có những người khác trong phòng bệnh có thể rời đi được rồi, nhiều người quá không có lợi cho sự hồi phục của bệnh nhân!”
Tiêu Bách bọn họ còn chưa kịp nói thêm đôi câu với Đường Tiếu đã bị bác sĩ Hứa đuổi ra phòng y tế, Đường Tiếu thấy thế vội vàng hỏi: “Aberke! Thể thí nghiệm 428 hiện tại thế nào?”
Aberke nói cách vài đầu người: “Còn chưa chết, là cần dùng đến nó làm thí nghiệm gì hả?”
Đường Tiếu còn chưa kịp trả lời, đã thấy bác sĩ Hứa tức giận nhìn cậu chằm chằm.
Nhận được tin tức Juntes tạm thời không có việc gì, Đường Tiếu cũng yên tâm hơn nữa, nở một nụ cười suy yếu, vẫy vẫy tay để Aberke bọn họ rời đi trước, đôi mắt đen trong veo không còn bị mây đen bao trùm, như bầu trời trong xanh, cười rực rỡ:
“Xin lỗi, bác sĩ Hứa. Nhưng hạng mục này quá quan trọng, để tôi hơi tùy hứng một chút đi.”
Bác sĩ Hứa vừa thấy nụ cười của cậu thì tức gì đó cũng hạ xuống, thở dài bất lực: “Thật là… tôi không bằng cậu, tiến sĩ Đường.”
“Hửm? Sao lại nói vậy?”
“Tôi chỉ có thể cứu người bệnh nhìn thấy trước mắt,” bác sĩ Hứa chân tình thật cảm nói, “Nhưng mà ngài, nghiên cứu của ngài, phát minh của ngài, có thể cứu ngàn ngàn vạn vạn người không nhìn thấy.”
“Tôi thay loài người cảm ơn ngài, tiến sĩ Đường.”
Đường Tiếu hơi sửng sốt: “Cảm ơn… nhưng còn chưa ra kết quả thí nghiệm đâu, đây cũng chưa chắc…”
“Nếu chưa chắc, cậu cớ gì lại muốn kéo cơ thể đang bệnh viết ra nhiều thứ như vậy,” bác sĩ Hứa lắc đầu, “Được rồi tiến sĩ Đường, hiện tại chuyện đã xong, cậu nên đi kiểm tra rồi, chúng ta phải điều tra rõ rốt cuộc là tại sao cậu lại đột nhiên vô duyên vô cớ hôn mê một tuần.”
Đường Tiếu: “… À, được.”
Thật ra chỉ là bởi vì cậu đã off game một tuần.
Có điều cũng không thể nói ra.
*
Cùng lúc đó, Lion trong căn cứ cũng nhận được tin tức Đường Tiếu tỉnh lại, nhưng gã không định đi thăm cậu, quan hệ của họ vốn cũng coi như không quá tốt.
“Người đẹp ngủ trong rừng cuối cùng cũng tỉnh rồi à, lãng phí một tuần, tôi còn tưởng rằng cậu ta muốn ngủ tới khi Liên minh Nhân loại diệt vong chứ.” Lion giễu cợt một câu theo thói quen, tuy rằng bởi vì Đường Tiếu chìm vào hôn mê, Tiêu Bách thay thế cậu tiếp nhận chức trách người phụ trách, gián tiếp để gã đạt được chức vị chủ tịch, nhưng gã cực kì khó chịu với hành vi ‘lãng phí tài nguyên’ vào thời khắc nguy cấp của nhân loại.
“Sau đó thì sao, cậu đừng có nói cho tôi là hơn phân nửa tổ dự án đều đi thăm cậu ta nhé, nếu rảnh như vậy thì tăng ca nhiều vào, bọn họ phá giải giới nấm zombie nhanh một ngày, là có thể cứu vớt thêm được hơn mấy chục ngàn người.” Lion cúi đầu nhìn thoáng qua tình báo Liên Minh gửi đến, thờ ơ nói.
“À, trên thực tế có quan hệ với điều này…” Trong giọng nói của trợ lý mang theo một chút chần chờ, “Tiến sĩ Đường đã tỉnh lại công bố đã tháo gỡ rồi.”
“Hửm?” Lion ngẩng đầu từ trong văn án, “Tháo gỡ? Tháo gỡ cái gì?”
“Chính là giới nấm zombie kia… cậu ấy đã đưa ra phương án trị liệu gen.”
Lion: ???
Bởi vì sự việc quá mức thái quá, Lion không hề tin, nhưng gã vẫn nhanh chóng dùng vòng tay liên lạc Tiêu Bách, thật đúng là nhận được đáp án xác thực.
“Đúng vậy, cậu ấy công bố đã tìm được phương án trị liệu rồi, chúng tôi hiện đang thí nghiệm số liệu,” Tiêu Bách nói, âm nền còn thường thường truyền đến từng tiếng hô kinh ngạc, “Trước mắt xem ra kết quả đều chuẩn xác.”
“Thật sự là giới nấm zombie?” Lion hỏi.
“Đúng vậy.”
“Thật sự là phương pháp khả thi?” Lion luôn mãi xác nhận, “Chi phí tổn như thế nào? Tốn bao nhiêu thời gian? Có thể nhanh chóng sản xuất ra được không?”
“Nếu tất cả thí nghiệm đều chính xác, vậy phỏng chừng không có vấn đề.” Tiêu Bách nói.
Ngắt liên lạc, Lion trút hết sức lực toàn thân, dựa ngồi trên ghế làm việc.
Trợ lý cẩn thận nhìn sắc mặt gã, lại phát hiện ánh mắt Lion cực kỳ phức tạp:
“Thiên tài chết tiệt…” Gã lẩm bẩm, ánh mắt đặt trên dòng con số trên văn kiện, đó là nhân số thương vong được thống kê trong một tuần ngắn ngủi này.
89.599 người
Đây chỉ là con số có thể thống kê, chân chính không thể thống kê không biết có bao nhiêu.
“… Làm tốt lắm, thiên tài.”
Gánh nặng đè trong lòng mọi người, vào giờ phút này rốt cuộc hơi được thả lỏng.
*
Sau khi thuốc thử được làm ra lập tức đưa nhập vào thí nghiệm, bắt đầu thí nghiệm lâm sàng lần đầu tiên, thu thập mẫu tế bào gốc, DNA tiến hành xác định địa điểm chia cắt, lại đưa tế bào gốc về cơ thể người, quan sát kết quả.
Đương nhiên, thuốc thử cũng không phải vừa tiêm vào là xuất hiện hiệu quả, ít nhất phải qua một đoạn thời gian, chờ sau khi phòng thí nghiệm phát thông báo, tất cả cấp cao đều đi vây xem, cách một lớp kính, bọn họ nhìn thấy một cách rõ ràng giới nấm trên làn da người lây nhiễm được đánh dấu là K11 đã biến mất không thấy, ngoại trừ con ngươi vẩn đục, thoạt nhìn không có gì khác nhau với con người bình thường.
“Nói cho tôi tên của anh.” Thí nghiệm viên đang nhẹ giọng hướng dẫn người lây nhiễm.
Động tác của người lây nhiễm rất chậm rãi, nhìn như một con lười chậm chạp, nhưng quả thật đã không còn biểu hiện tập kích người, anh ta đuổi theo động tác của thí nghiệm viên bằng ánh mắt, chậm rãi nhớ lại: “Tôi tên là… Derrick · Little.”
“Sinh sống ở… nông trường Tater.”
“Tôi năm nay, 37 tuổi.”
Nhóm cấp cao bên ngoài phòng thí nghiệm khẽ hít vào một hơi.
Thần trí khôi phục, xác xác thật thật.
Hơn nữa thể thí nghiệm dựa theo phỏng đoán nghiên cứu viên Con Mắt Thứ Ba, ít nhất đã bị lây nhiễm vượt qua mười năm, cũng coi như là khách quen của phòng thí nghiệm, với tư cách là thể thí nghiệm cũng đã cống hiến không ít sức cho con người nghiên cứu giới nấm zombie, không ngờ còn có một ngày nhìn thấy anh ta khôi phục thần trí.
“Không thể tưởng tượng…” Basil lẩm bẩm, sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Tiếu và Tiêu Bách, “Chúng ta… làm được rồi?”
“Đúng vậy, chúng ta làm được rồi.” Tiêu Bách nở nụ cười, nói năng có khí phách, “Chúng tôi đã thông báo Liên Minh, chia sẻ luận văn và phương pháp miễn phí, Liên Minh đang nhanh chóng thành lập nhà máy chuyên sản xuất thuốc thử và vật dụng cần dùng cho trị liệu liên quan, có thể chứ? Đường Tiếu.”
“Đương nhiên.” Ánh mắt Đường Tiếu cũng nhìn chằm chằm người lây nhiễm khôi phục lý trí đó, ngọn lửa đã tắt trong lòng rốt cuộc bùng lên lần nữa, hơn nữa lúc này đây không hề kiêng kỵ mà bùng cháy một cách tùy ý, trước mắt hiện lên ánh mắt không cam lòng vô số lần của người trong tổ dự án, còn có vô số người chết và bị thương trong quay ngược.
Gần như mỗi một lần, đều là học giả bị bỏ lại cuối cùng.
Con Mắt Thứ Ba làm được ước nguyện ban đầu của nó, bảo vệ rất tốt các nhà khoa học, mãi cho đến trước khi khu trung ương Liên Minh bị công phá, bọn họ đều tin tưởng các nhà khoa học nhất định có thể nghiên cứu ra biện pháp phá giải giới nấm zombie.
Mỗi một lần đều đã muộn, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn làm được.
“Bùm!”
Mọi người hoảng sợ, Tiêu Bách theo bản năng vồ Đường Tiếu xuống mặt đất, tất cả học giả cũng lập tức quỳ rạp trên mặt đất, lúc này mới nhìn về hướng truyền đến âm thanh.
Aberke cầm một chai champagne mới vừa khui trợn tròn mắt: “Ặc, hình như tôi làm sai rồi? Thời khắc này không thể khui champagne à?”
“Thằng nhóc cậu…!” Basil dở khóc dở cười đi xoa đầu anh ấy, còn đoạt lấy champagne, “Nói một tiếng trước chứ! Hù chết người ta rồi!”
Aberke gãi gãi đầu cười ngây ngô, Basil không chút khách khí cướp lấy champagne trong tay anh ấy, bước đi lại đây, nhét vào trong tay Đường Tiếu: “Cho, chúa cứu thế của chúng tôi.”
“Chúa cứu thế? Tôi?” Đường Tiếu vội vàng nhận lấy champagne, mờ mịt chỉ chỉ mình.
“Còn có ai xứng đáng hơn cậu à?” Basil nhếch miệng cười, “Được rồi, đứng lên quẩy đi, đừng nghiêm túc thế!”
Tiếng nói Basil vừa dứt, nhóm nghiên cứu viên xung quanh đã không khống chế được hoan hô ra tiếng, ôi trời nghẹn chết bọn họ rồi!
Đây chính là nấm zombie đó! Bệnh truyền nhiễm nấm gây khó khăn cho con người lâu như vậy, bệnh nấm gần như không thể giải, quá nhiều quá nhiều nhân loại biến thành người lây nhiễm, quá nhiều thành thị bởi vậy mà sụp đổ.
Cho dù là người ở đây, cũng có không ít người người nhà bạn bè bởi vậy mà biến thành người lây nhiễm, bọn họ nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, cũng chưa chắc không có chấp niệm cứu vớt người nhà, mà hiện giờ hết thảy điều này rốt cuộc cũng thành sự thực!
Nhân loại được cứu rồi!
Người cấp cao đã rời đi, nhường lại sân cho nhóm nghiên cứu viên đang kích động, đến lúc Đường Tiếu muốn chạy lại bị ngăn cản, không chỉ có như thế, nhóm học giả to gan lớn mật này còn tung Đường Tiếu lên, chất lỏng rượu sâm banh trong tay và hoa pháo của pháo hoa cùng bay múa đầy trời.
“?Chờ đã, các cậu chậm một chút!” Đường Tiếu dở khóc dở cười, lại cũng không lạnh giọng quát bảo ngưng lại, thản nhiên tiếp nhận sự hưng phấn và kích động của họ.
Khoảng thời gian này mới là khởi đầu của tai họa, hết thảy đều còn cứu được, hết thảy đều còn kịp.