Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 91:




Tin tức Đường Tiếu rời đi không được giấu giếm bao lâu, bởi vì cậu chậm chạp không hiện thân ở trên tiệc mừng, Tiêu Bách bọn họ xem xét giám sát căn cứ, theo giám sát thấy toàn bộ quá trình cậu và thể thí nghiệm chạy trốn.
Lòng Tiêu Bách và những người khác lập tức chùng xuống, nhanh chóng phái người đi bắt Rocky, dò hỏi cậu ta ngọn nguồn sự việc.

“Tại sao cậu muốn mở cửa căn cứ ra! Quyền hạn của cậu rốt cuộc đến từ đâu?” Tiêu Bách vỗ bàn, vẻ mặt lạnh lùng ngày thường đều tan vỡ, trong ánh mắt bừng lửa giận, “Cậu có biết bên ngoài hiện tại nguy hiểm cỡ nào không, tại sao cậu muốn để mặc Đường Tiếu rời đi, còn có thể thí nghiệm nữa, rốt cuộc đây là chuyện gì!”

Bất kể họ hỏi như thế nào, Rocky đều giữ im lặng.

Dawson: “Xét từ giám sát, cậu ấy là tự nguyện mang thể thí nghiệm chạy trốn.”

“Ơ? Cũng chưa chắc là chạy trốn mà, nói không chừng tiến sĩ Đường có nỗi khổ gì đó?” Aberke nghe vậy không nhịn được nói chuyện vì Đường Tiếu, “Hơn nữa làm như vậy có ích lợi gì với cậu ấy ư? Tôi thật sự không nghĩ ra tại sao tiến sĩ Đường phải làm như vậy, cậu ấy đã là học giả nổi tiếng thế giới rồi, hiện tại lại đang vào thời điểm thế cục căng thẳng này, cũng không có nơi nào an toàn hơn Con Mắt Thứ Ba!”

Dawson ở bên cạnh giả mặt trắng im lặng không lên tiếng quan sát phản ứng của Rocky, sau khi hơi trầm ngâm thì hỏi: “Thể thí nghiệm 428 và tiến sĩ Đường, quan hệ giữa họ không đơn giản, đúng không?”

Nghe vậy, Tiêu Bách, Phong Thư Vận và Aberke đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Rocky vẫn giữ im lặng, nhưng Dawson nhạy bén bắt giữ được hàm nghĩa đằng sau nó từ một chút dấu vết biểu cảm vi mô.

“Xem ra là thật.” Dawson lẩm bẩm, giờ phút này hết thảy manh mối kết nối lại ở trong đầu ông.

‘Stejun’ chưa bao giờ nhìn thấy ở trong căn cứ, thiếu hụt về thường thức, như tấm lòng son chưa bao giờ bị ô nhiễm.

Còn có sự chấp nhất lại điên cuồng lưu luyến si mê đối với Đường Tiếu.

Giờ phút này, tâm trạng Dawson phức tạp vô cùng, không phải, chờ chút, người ông cho kiến nghị thật sự là một vị phi nhân loại, hơn nữa còn là một con nấm??

Sự tình phát triển đến bước này, ông thế nhưng cũng coi như là tay thúc đẩy?

Ông làm cố vấn tình yêu cho một con nấm???

Dawson: “Ha ha ha.”

Thế giới này rốt cuộc điên rồi.

Tiêu Bách nhíu mày, nhìn Dawson nói đến một nửa đột nhiên bắt đầu nổi điên: “Quan hệ đặc biệt gì? Đường Tiếu vốn dĩ đã có mang một loại chấp niệm với 428, nhưng đây là bởi vì do hội chứng học giả β.”

Dawson mặt vô cảm nhìn sang Tiêu Bách: “Đây không có mâu thuẫn với gen bệnh, thậm chí có lẽ chính là bởi vì chấp niệm của tiến sĩ Đường đối với thể thí nghiệm mới dẫn đến hình thành tình cảm vặn vẹo này, hơn nữa cậu ấy giấu giếm thông tin liên quan đến thể thí nghiệm…”

“Chờ chút chờ chút.” Aberke làm một người ngoài, đầy mặt ngơ ngác, “Quan hệ đặc biệt gì? Không phải là cái tôi nghĩ đó chứ…”

Dawson nhìn sang anh ấy và Phong Thư Vận đầy mặt khó có thể tin, gật đầu: “Ít nhất thể thí nghiệm 428 là có tình yêu với tiến sĩ Đường, tuy rằng trong mắt người thường có lẽ cảm thấy khó có thể tin… tôi không rõ tiến sĩ Đường lắm, dựa theo cách nói của các cậu, có thể là xuất phát từ bệnh gen mới có thể mang đi thể thí nghiệm có thể sẽ bị tiêu hủy, cũng có thể là…”

Bọn họ yêu nhau.

Dawson không nói ra khả năng này, nhưng người ở đây đều hiểu ra ý dưới lời nói của ông, cho nên mới khó có thể tin.

“Đây thật đúng là thông tin thú vị.”

Lúc này, Lion đột nhiên đẩy cửa phòng thẩm vấn ra.

Mắt hồ ly nheo lại, cho người ta một cảm giác không có ý tốt, cũng không biết gã ở ngoài cửa nghe được bao lâu.

“Lion!” Người ở đây lập tức trở nên căng thẳng.

Lion mang theo thân tín của gã đi vào phòng thẩm vấn, đầu tiên cũng chẳng hề nói gì, đi tới cho Rocky một đấm: “Giỏi lắm, sử dụng quyền hạn tôi cho cậu?”

Rocky ăn trọn một đấm, rách khóe môi, nhưng vẫn không nói một lời, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lion.

“Lion… chúng tôi chỉ phỏng đoán thôi.” Phong Thư Vận hơi căng thẳng, bà biết mối quan hệ lúc trước của Lion và Tiêu Bách, Đường Tiếu, mà cũng có tiền lệ học giả mang theo thể thí nghiệm hoặc là tư liệu chạy trốn, nhưng cơ bản đều kết cục bi thảm, tuy rằng Con Mắt Thứ Ba đối xử với học giả rất tốt, nhưng thủ đoạn đối xử với kẻ phản bội cũng vô cùng tàn nhẫn.

Lion xoay người, nhàn nhạt nói: “Tôi biết, chân tướng cụ thể như thế nào, chờ bắt được người sẽ biết.”

Những lời này của Lion cũng là nói với bộ đội người đeo mặt nạ chạy đến, người cầm đầu gật đầu.

“Đã xác nhận phương hướng và vị trí của tiến sĩ Đường. Chờ bão tuyết nhỏ lại sẽ bắt đầu truy vết.”

Trong bộ đội người đeo mặt nạ có siêu năng lực giả loại hình truy vết, chỉ cần nắm giữ mẫu máu của mục tiêu là có thể có được một phương hướng và vị trí đại khái.

*

Cùng lúc đó, ngoài căn cứ.

Bão tuyết biến cả trời đất thành một mảnh trắng xóa.

Chờ Đường Tiếu khôi phục ý thức, phát hiện mình đang ở trong một hang động, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh và tư thế của cậu với Juntes đều quen thuộc lạ thường, suýt nữa cho rằng mình trong bất tri bất giác đã nhấn load game.

“Juntes?”

“Anh ở đây.” Juntes vẫn là tư thế ôm Đường Tiếu vào trong ngực, cố hết sức giữ lại nhiệt độ cơ thể cho cậu, trước mặt còn đốt lên đống lửa.

Dưới nhiệt độ ấm áp của đống lửa, Đường Tiếu dần bắt đầu nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì.

“Vừa rồi em đã ngất đi à?”

“Ừm.”

Sau khi rời khỏi căn cứ, Đường Tiếu và Juntes vốn muốn thừa dịp bão tuyết cố hết sức đi xa một chút, nhưng rất nhanh Juntes phát hiện không được, chính hắn còn ổn, nhưng nhiệt độ cơ thể của Đường Tiếu ở trong lòng hắn bắt đầu giảm xuống rõ ràng, xuất hiện tình huống ý thức mơ hồ.

Juntes lập tức quyết định tìm kiếm một hang động trú ẩn, nói trùng hợp cũng trùng hợp, vừa lúc là hang động họ từng ở khi đối phó Vua Nấm lúc trước.

“Phải đợi sau khi bão tuyết dừng lại mới đi được.” Juntes nói.

Đường Tiếu không khỏi thở dài, vừa mới rời khỏi căn cứ đã gặp bất lợi ngay.

Juntes: “Tiếu Tiếu, hiện tại trở về còn kịp.”

Đường Tiếu sửng sốt, vô thức ngẩng đầu lên, lại chỉ có thể thấy cằm Juntes, không nhìn rõ hắn đang suy nghĩ gì.

“Anh muốn để em trở về?”

“Không muốn.”

Juntes rầu rĩ nói.

Nhưng mà, sau khi niềm vui rời khỏi căn cứ với Đường Tiếu dần nhạt phai, Juntes lĩnh ngộ được, Đường Tiếu thật sự rất khó sinh tồn ở thế giới bên ngoài.

Không đề cập đến hoàn cảnh khắc nghiệt và dị thú, người lây nhiễm như hổ rình mồi xung quanh, dựa trên kinh nghiệm lần trước, một khi Đường Tiếu bị thương đổ máu ở ngoài hoang dã, xác suất rất lớn là Vua Nấm sẽ cảm nhận được.

Căn cứ Con Mắt Thứ Ba trên thực chất là nơi ẩn núp che chở bọn họ. Điểm này Đường Tiếu và Juntes đều rõ ràng.

Tương lai phía trước đầy rẫy nguy hiểm và không xác định.

Nhưng cho dù tương lai chưa biết, Juntes cũng muốn ở bên Đường Tiếu.

“Em cũng giống vậy.”

Juntes kinh ngạc cúi đầu, va phải đôi mắt đen láy như bầu trời đêm của chàng trai, nhưng lúc này đây trong mắt lại chảy xuôi tình ý không chút nào che giấu: “Cho dù là tương lai chưa biết, em cũng muốn ở bên anh.”

Cơ thể Juntes run rẩy không chịu khống chế, vùi đầu vào hõm vai Đường Tiếu.

“Tiếu Tiếu gian lận, em biết đọc tâm.”

Đường Tiếu sửng sốt một lát, mới buồn cười vỗ vỗ đầu Juntes: “Đúng vậy, ai bảo em thông minh vậy chứ.”

Đây là một cuộc hành trình không có đích đến, mỗi một nơi đi qua đều có thể là nơi kết thúc.

Đường Tiếu và Juntes rất rõ ràng, nhưng…

Ít nhất họ có được hiện tại, nên không hề suy nghĩ tương lai quá mức xa xôi.

Lại nói tiếp, Đường Tiếu nghĩ thầm, cậu còn có chuyện muốn xác minh một chút.

Juntes không hề hay biết, chui đầu vào hõm vai lộ ra của Đường Tiếu, si mê khẽ hít hà, lại lo lắng bị Đường Tiếu phát hiện, cẩn thận khống chế được tần suất.

Là hương vị của Đường Tiếu.

Đã hơn một tuần rồi, họ vậy mà hơn một tuần không gặp mặt, thiếu năng lượng Tiếu Tiếu nghiêm trọng.

Đột nhiên, Juntes cảm thấy cơ eo mình bị sờ soạng một chút, còn tưởng rằng là ảo giác của mình, ngay sau đó bàn tay lạnh lẽo ấy không hề có ý rút về, lại sờ về cơ bụng.

Juntes ‘sh’ một tiếng, suýt nữa cả người nhảy bật lên, đè tay Đường Tiếu lại: “Tiếu Tiếu? Như vậy anh sẽ không kiềm chế được!”

“Ai muốn anh kiềm chế,” Đường Tiếu mặt không biểu cảm, lông mi run run, bên tai không biết đã đỏ bừng khi nào, “Chờ bão tuyết ngừng lại, truy binh có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, nên muốn nhân khoảng thời gian này thử nghiệm một chút, xem gen của em có làm chậm tiến độ suy sụp của anh hoặc là khỏi hẳn không.”

Đây cũng là ‘thí nghiệm’ cậu chưa từng thử trước đây, tham khảo gen dị thú cũng có thể trì hoãn tiến độ sụp đổ của cơ thể Juntes, vậy gen của Đường Tiếu càng có ích đối với hắn hẳn hiệu quả càng tốt mới đúng.

Đường Tiếu tự nhận làm như vậy là dựa trên phán đoán lý trí, nhưng ở chỗ Juntes, kinh hỉ to lớn nổ tung trong đầu hắn, kéo theo thần kinh điều khiển lời nói cũng không nhạy theo: “Có, có thể sao?”

Chàng trai như bị phản ứng của hắn chọc cười, ngồi thẳng người khỏi lồng ng.ực Juntes, xoay người đối mặt Juntes, hai đầu gối tách ra hai bên, cánh tay vòng ôm cổ hắn.

Đống lửa cháy bập bùng trong hang động chiếu sáng lên mặt Đường Tiếu, khi mắt đào hoa chan chứa tình tựa như đóa hoa nở rộ ngày xuân, dáng mắt diễm lệ của cậu mang đến sự tương phản rõ rệt, ngay cả nốt ruồi nhỏ nhạt nơi khóe mắt cũng đang câu kéo thần kinh Juntes.

“Làm em ấm áp lên đi, Juntes.”

Sợi dây tên lý trí ấy trong đầu Juntes nháy mắt đứt phựt.

Cơ thể hắn vẫn chống đỡ Đường Tiếu không nhúc nhích, nhưng làn da mọc ra sợi nấm màu máu khiến người ta sợ hãi, giống như dây thừng, tự động chui vào từ kẻ hở quần áo…

*

Đột nhiên, sợi nấm nhấn một cái trên hõm eo cậu, Đường Tiếu run lên, chủ động tiến lại gần môi Juntes, như đang cầu hôn.

Juntes tự nhiên không chút do dự nhận lấy mỹ vị đưa tới cửa, vừa hôn, trong lòng bỗng nảy ra ý tưởng táo bạo: “Tiếu Tiếu, anh muốn em cưỡi lên trên…”

Đường Tiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại, chợt giơ tay che miệng Juntes lại, mặt đỏ cực kì: “Anh đừng nghĩ, không được, em không làm được.”

Juntes chớp chớp mắt, ậm ừ làm nũng bên tại cậu, “Không để Tiếu Tiếu bị mệt đâu, anh điều khiển bằng sợi nấm cả quá trình, Tiếu Tiếu chỉ cần yên tâm giao thân thể cho anh là được.”

Đường Tiếu nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, có loại dự cảm không tốt, Juntes biết Đường Tiếu ăn mềm không ăn cứng, không ngừng mềm giọng dụ dỗ, Đường Tiếu chịu không nổi: “Được được được, nhưng anh phải ngăn cách mặt đất trước.”

Một lần trước là máu của cậu thấm vào bùn đất trêu chọc tới Vua Nấm, lần này cũng không thể mắc sai lầm thế nữa.

“Anh biết.” Juntes cũng cân nhắc đến điều này rồi, hắn cũng chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó.

Sợi nấm lưu luyến rời khỏi cơ thể Đường Tiếu, cùng lúc đó một tầng sợi nấm màu đỏ bắt đầu lan ra nơi vị trí xung quanh Juntes, bao lấy mặt đất xung quanh họ, hướng lên trên ở vị trí đường kính một mét, bao vây thành một quả cầu.

Đường Tiếu kinh ngạc nhìn chung quanh, phát hiện bọn họ như đang ở trong một căn phòng nho nhỏ, bão tuyết cũng không lọt vào được, sợi nấm làm ‘vách tường’ còn mọc ra mấy ống dẫn như ống truyền dịch, thấy Đường Tiếu tò mò, Juntes nhỏ giọng nói: “Đó là trang bị duy trì sự sống anh đã làm.”

Đường Tiếu khó hiểu nhìn về phía hắn, Juntes li.ếm liế.m khóe môi, cẩn thận che giấu kỹ khát vọng trong mắt: “Tiếu Tiếu có thể ở đây cả đời, ống dẫn sẽ cung cấp oxy và chất dinh dưỡng mà con người cần.”

Đường Tiếu: “Anh tưởng bở.”

“…QAQ” Juntes nói, “Nhưng hiện tại đã không lo lắng máu hoặc là chất lỏng khác tiết ra ngoài, cũng coi như có ích mà.”

“Chúng ta có thể yên tâm tiếp tục rồi.”

*

Cuối cùng quần áo vẫn cởi ra.

Địa y màu đỏ đang hơi ấm lên, cũng không tính quá lạnh, Đường Tiếu đến về sau đã mệt mỏi, chờ sau khi kết thúc thì nặng nề ngủ mất, thảm màu đỏ vẫn luôn giữ im không nhúc nhích mọc ra sợi nấm thật nhỏ, tham lam hấp thu thứ rơi xuống của hai người, còn thay thế chức năng tắm gội, tự động giúp Đường Tiếu rửa sạch sạch sẽ.

Juntes không nói với Đường Tiếu rằng đây nhìn như căn phòng hắn chế tạo ra, nhưng thật ra cũng là một phần cơ thể hắn.

Dù sao bản thể của hắn là sợi nấm, có đôi khi hình thái người của Juntes chỉ là ‘bộ phận nấm’ hắn mọc ra.

Đặt Đường Tiếu lên sợi nấm, Juntes không có ý định thu lại quả cầu, cứ như vậy ôm Đường Tiếu, nhắm mắt lại.

Hấp thu đồ ăn làm cơ thể đang bên bờ tan vỡ của hắn có được một lát thở d.ốc, chỉ chốc lát, ý thức Juntes đã rơi vào tầng chót của tiềm thức, toàn tâm toàn ý chữa trị cơ thể.

Đường Tiếu mở mắt ngay lúc này, sờ sờ trán Juntes, thấy hắn không tỉnh, lại đi nghe nhịp tim của hắn.

Nếu nơi này là phòng thí nghiệm thì tốt rồi, cậu sẽ có thể xác nhận Juntes khôi phục bao nhiêu.

Quan sát bằng mắt vẫn quá khó khăn.

Đường Tiếu thở dài, một lần nữa nhắm mắt lại, dưỡng tinh thần.

Không ngoài dự kiến thì ngày mai hẳn sẽ khá mệt, phải nhanh khôi phục tinh lực.

*

Ngày hôm sau, tuyết ngừng.

Đường Tiếu đã sớm bỏ vòng tay đi lúc rời khỏi căn cứ, bảo Juntes kiểm tra toàn thân, bảo đảm không giữ lại máy truyền tin nào.

Nhưng cậu không rõ lắm trong căn cứ có siêu năng lực giả có năng lực tương tự hay không, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Đột nhiên, đi nửa đường Juntes đột nhiên bế Đường Tiếu lên, ngay tại chỗ lăn đi.

Lưỡi dao sắc bén vô tình xẹt qua nền tuyết, tiểu đội người đeo mặt nạ đi ra từ trong rừng cây nhíu mày nhìn chằm chằm hai người: “Trốn nhanh thật đấy.”

Truy binh tới rồi.

Đường Tiếu bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt nạ, phát hiện trên dưới mặt nạ của người đeo mặt nạ cầm đầu lần này nhiều hai hoa văn đặc biệt.

Có ý gì? Đại biểu năng lực giả cấp A ư?

Đường Tiếu dường như nghe nói sương sương mặt nạ của năng lực giả cấp A tương đối đặc biệt.

“Xin lỗi, Tiếu Tiếu.” Juntes thấp giọng nói, nếu ở trước đây, Juntes đã có thể nhận thấy được lúc đại quân đến gần từ lâu, nhưng sau khi bắt đầu sụp đổ hắn cũng đã rất khó để giữ hình thái người không sụp đổ rồi, không có cách nào điều khiển sợi nấm cách bản thân quá xa.

“Nói xin lỗi gì chứ, đi mau.”

“Tiến sĩ Đường!” Lúc này Hướng Dật Phi cầm đầu cao giọng nói, “Nếu ngài có thể hành động thì nhanh đến bên phía chúng tôi, nếu không trận chiến lan đến gần ngài thì phiền phức.”

Đường Tiếu căn bản không để ý tới anh ta nói gì, vỗ nhẹ cánh tay Juntes, Juntes hiểu rõ, chặn ngang bế Đường Tiếu lên rồi xoay người bỏ chạy.

“Chậc.” Người đeo mặt nạ tặc lưỡi, ấn tai nghe, “Các anh cũng thấy rồi chứ, là tiến sĩ Đường tự nguyện rời đi.”

“Bắt bọn họ về.” Mệnh lệnh bình tĩnh của Lion truyền vào trong tai.

“Đã rõ.”

Hướng Dật Phi nghiêm túc hẳn, siêu năng lực của anh ta là hình thành lưỡi dao sắc bén vô hình, sau đó phóng ra ngoài, về cơ bản không có dao động gì, có thể khống chế trong khoảng cách 5 mét, vượt qua sẽ lệch khỏi quỹ đạo đã định, khó lòng phòng bị ở khía cạnh ám sát.

Hơn nữa không chỉ có anh ta đến, vào khoảnh khắc Lion hạ lệnh, vô số viên đạn chứa thuốc Chậm Chạp và đạn gây mê đánh về phía Juntes, Juntes cũng không quay đầu lại, trên lưng mọc ra đôi mắt, động tác mau lẹ lách đi.

Nhưng bọn họ xem nhẹ một việc.

Nhóm người này có công cụ đi lại trên tuyết.

Trên chân tiểu đội người đeo mặt nạ mang trang bị tương tự ván trượt hoặc là bản trượt tuyết, có thể tự do trượt trên tuyết, tốc độ cực nhanh, phối hợp súng bắn nhiệt khóa mục tiêu tự động, nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai bên.

Juntes cũng chú ý thấy trang bị trên chân bọn họ, trong lòng vừa động, hai chân nhanh chóng biến hình thành ván trượt tuyết, tốc độ chợt tăng lên một đoạn.

“Chạy về phía đông!” Đường Tiếu nói bên tai Juntes.

“Đừng mơ.” Hướng Dật Phi xông tới trước hết, khoảng cách hai bên thu hẹp đến 5 mét, anh ta lập tức thi triển năng lực của mình, lưỡi dao sắc bén vô hình xẹt qua từ phía sau lưng Juntes, xuất hiện một đường vết thương gần như xuyên qua phần lưng.

“Juntes!” Đồng tử Đường Tiếu chợt co rụt lại.

“Không sao.” Juntes cũng chẳng rên một tiếng, thương tích phía sau lưng tự động khép lại, hắn ngược lại nhìn về phía đầu vai Đường Tiếu, tuy rằng phần lớn công kích bị hắn chặn lại, nhưng nơi đó vẫn xuất hiện một đường vết máu.

Đầu kia tai nghe của Hướng Dật Phi truyền đến một giọng nói khác, là Tiêu Bách: “Động tác của cậu cẩn thận chút, tiến sĩ Đường là báu vật của nhân loại, không cho phép tổn hại một sợi tóc của cậu ấy.”

Hướng Dật Phi chậc một tiếng, oán giận nói: “Đây là đang trong chiến đấu mà, năng lực của tôi phải làm đến không thương lông tóc rất khó đấy.”

Bên kia tai nghe dường như truyền đến tranh cãi, cuối cùng là giọng nói của Lion vang lên: “Thể thí nghiệm sao cũng được, nhưng Đường Tiếu thì không cho phép tổn thương đến não cậu ta, cũng không cho để lại bất cứ vết thương dẫn đến tàn tật nào.”

“Vâng.” Hướng Dật Phi bất lực gật đầu đồng ý, bản tâm anh ta cũng không muốn tổn thương đến tiến sĩ Đường, đây chẳng phải tính công kích của siêu năng lực quá mạnh anh ta rất khó khống chế à.

Hết cách rồi, vậy nhắm vào cẳng chân thể thí nghiệm vậy.

Lưỡi dao vô hình lần nữa vút về phía chân Juntes, ở khoảnh khắc tầm mắt anh ta đi xuống, Đường Tiếu híp mắt, nói bên tai Juntes: “Nhảy lên!”

Juntes vô thức nhảy lấy đà tại chỗ, tránh thoát công kích.

Làm kiểu gì vậy. Hướng Dật Phi thầm mắng một tiếng, bởi vì phát động năng lực phải tập trung lực chú ý, khoảng cách lần nữa bị kéo xa, Hướng Dật Phi dặn dò tiểu đội tiếp tục bắn về phía Juntes, bức ép hắn làm ra động tác tránh né, tiếp tục nhanh chóng đi vòng quanh về phía Juntes.

Nhưng bất kể anh ta tiến công theo hướng nào, Juntes đều có thể biết trước được trước tiên, liên tiếp tránh thoát, cho dù đã ý thức được vấn đề ánh mắt của mình mà cố ý tránh đi, nhưng lại bị tránh thoát như bị biết trước, hoặc là thương đến bộ phận có thể nhanh chóng khép lại, khoảng cách hai bên ngược lại kéo xa lần nữa.

Giờ Hướng Dật Phi có ngốc đi nữa cũng phản ứng lại là ai đang giúp hắn, trầm ngâm một lát lập tức sửa lại mệnh lệnh: “Ép bọn họ đến một hướng khác.”

“Tiếu Tiếu…”

“Không sao, cứ chạy theo hướng đó.”

Trí thông minh đã đến gần cực hạn của con người khiến Đường Tiếu nhanh chóng hiểu được tính toán của Hướng Dật Phi, có bài học từ Vua Nấm lần trước, cậu đã nhớ kỹ tất cả bản đồ địa hình khu vực gần đây trước khi bỏ trốn, nếu đoán trước đúng thì phụ cận này hẳn là…

Rốt cuộc, tới rồi!

Thấy con mồi bị thuận lợi đuổi tới vị trí chỉ định, Hướng Dật Phi khẽ thở ra, đè lại tai nghe: “Hình thành vòng vây.”

Quả nhiên, tốc độ của Juntes phía trước đã bắt đầu chậm lại, Đường Tiếu cũng thấy địa hình chỗ đó.

Là vách đá, hơn nữa không giống với nơi bọn họ bị Vua Nấm đẩy vào đường cùng trước đó, lần này thêm cao hơn, ước chừng cỡ mấy trăm mét, bên dưới là rừng rậm mênh mông vô bờ.

Gió thổi thêm lạnh thấu xương hơn, tuyết đã dừng cũng lại bắt đầu rơi, thời tiết thay đổi đổi thất thường khiến trạm truy kích tiến hành vô cùng khó khăn.

“Dừng lại đi! Tiến sĩ Đường!” Hướng Dật Phi hô to trong gió tuyết, “Đã đến đường cùng rồi, trở về cùng chúng tôi đi! Nhân loại cần ngài!”

Juntes dừng bước chân, nhìn về phía Đường Tiếu, Đường Tiếu liế.m li.ếm ngón tay tìm phương hướng, nhắm hai mắt, sau đó gật đầu với Juntes.

Vì thế, Juntes thả Đường Tiếu xuống.

Nhìn thấy bọn họ rốt cuộc cũng tách ra, Hướng Dật Phi khẽ thở ra, tiếp tục lớn tiếng khuyên nhủ: “Con Mắt Thứ Ba sẽ bỏ qua chuyện cũ! Sau khi ngài trở về vẫn như cũ là học giả nổi tiếng! Con Mắt Thứ Ba mở con đường đặc biệt cho ngài, cho đến lên cấp năm, tiến sĩ Tiêu giải thích với những người khác là ngài bị thể thí nghiệm sử dụng năng lực mê hoặc, chúng ta đến để cứu ngài!”

Ý dưới lời anh ta rất rõ ràng, trở về cùng bọn họ, Đường Tiếu vẫn là một nhà khoa học vĩ đại không có bất cứ vết nhơ nào, hết thảy hiện tại đều là thể thí nghiệm làm.

Chợt, Hướng Dật Phi dừng nói, khiếp sợ trừng lớn đôi mắt.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh ta, cơ thể Juntes bắt đầu biến hình, biến thành một con diều lượn màu đỏ khổng lồ, mà vừa vặn thời khắc này hướng gió bắt đầu thay đổi, không nghiêng không lệch chính vừa lúc.

Tiến sĩ Đường… có thể tính toán được thời tiết mấy ngày liền luôn hả.

Hướng Dật Phi rối loạn một thoáng, trong đầu đổi mới nhận thức đối với chỉ số thông minh cao, cũng vào giờ phút này ý thức được họ muốn làm gì, lập tức định phát động năng lực, lại thấy Đường Tiếu chắn trước người Juntes, tức thì mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Xin lỗi, hãy nói với thầy của tôi và tiến sĩ Phong, Rocky,” Đường Tiếu giang hai cánh tay, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bất lực, “Tôi không trở về được, rất xin lỗi.”

Sợi nấm hóa thành dây thừng ôm lấy vòng eo Đường Tiếu, Juntes mang theo Đường Tiếu nhảy xuống từ trên vách núi.

Trái tim Hướng Dật Phi lập tức ngừng đập hai nhịp, vội vàng xông lên, lại thấy diều lượn màu đỏ thuận gió mà lên, mang theo hai bóng người bay về phía phương xa.

Gió tuyết đều như đang tự tiễn đưa họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.