Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 96:




Thật ấm áp.

Thật ấm áp.

Chưa từng ấm áp đến thế.

Juntes nhắm chặt mắt, vẫn duy trì động tác ôm ấp một cái gì đó, trong lòng ng.ực lại chẳng có một vật gì.

Dòng thông tin thần bí như số hiệu máy tính, chảy vào trong chương trình trung tâm của hắn, giống như một chiếc chìa khóa, mở ra một ổ khóa cuối cùng của tiến hóa.

Dòng chảy của vạn vật trên thế gian xuất hiện trong nhận thức của hắn, thường thức chưa được bổ sung trước đây, tri thức chưa từng nghe nói đến, còn có truyền thừa độc thuộc về một chủng tộc, giờ đây tất cả mở ra cánh cửa với hắn, cuối cùng hội tụ thành một gốc ‘cây’ vô cùng to lớn.

Toàn thân xanh biếc, lại không có lá cây, trong suốt như lưu li, thậm chí có thể thấy dòng chảy thông tin màu vàng dày đặc bên trong.

Không phải lần đầu tiên Juntes thấy hình ảnh quỷ dị này, còn nhớ rõ hồi trước lúc tiếp xúc với Đường Tiếu ở buổi báo cáo, ở đêm trước tiến hóa cũng nhìn thấy hình ảnh này.

… Ơ? Đường Tiếu?

Juntes mở choàng mắt, cánh tay vô thức siết lại, lại chẳng hề chạm đến được gì.

… Tiếu Tiếu?

Kén không biết đã biến mất khi nào, Juntes ngơ ngác đứng tại chỗ, xung quanh là một khoảng yên tĩnh vô định.

Không có Vua Nấm, không có dị thú, không có kẻ địch, xung quanh sạch sẽ đến quỷ dị, thậm chí trên mặt đất cũng không sót lại một giọt máu tươi.

… Cũng không có Đường Tiếu.

Ký ức đến muộn mãnh liệt tràn vào trong óc Juntes, tự mình hại mình, tự sát, còn có lời nói trước khi chết của Đường Tiếu.

Bi thương như cơn lũ muộn vỡ bờ, trong phút chốc đè sụp sống lưng hắn.

“Tiếu Tiếu…”

Ngay cả biệt danh ngày trước, vào khoảnh khắc gọi ra đều như con dao tẩm độc, xé rách lòng hắn.

Kẻ lừa đảo

Kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo kẻ lừa đảo!

Đã hứa cùng chết, nhưng kết quả lại như vậy.

Hắn chung quy, vẫn cắn nuốt người yêu nhất.

Ngay cả thi thể, máu, cho dù một tế bào, cũng chẳng để lại.

*

Căn cứ số 071, cũng chính là căn cứ Đường Tiếu và Juntes chạy ra trước đó, người già còn ở lại bên trong thành từ chối đề nghị của nhân viên công tác tới cửa yêu cầu họ đến hầm trú ẩn trước hoặc là nơi ẩn núp trước.

“Tôi đã sống đủ rồi, đừng lãng phí vị trí cho tôi, cho những người khác đi.”

“Nhưng mà…” Nhân viên công tác rất khó xử.

Ông lão không thèm để ý tới cô, nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại đi vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại!

Nhân viên căn cứ lại bị từ chối ngoài cửa bất lực cười khổ, chuyện thế này cũng không phải xảy ra lần đầu.

Người còn ở lại trong căn cứ hiện giờ cơ bản đều hoặc là tàn tật hoặc là đã già, đã không thích hợp, cũng không có cách nào để lặn lội đường xa, tự nguyện ở lại cùng sống cùng chết với căn cứ này.

… Nói thì như thế, thực ra mỗi người họ đều đã hiểu vận mệnh sau này của mình.

Vì không lãng phí cơ hội Con Mắt Thứ Ba thật vất vả tạo ra, để yểm hộ nhân tài công nghệ cao cùng với trẻ em, thanh tráng niên rời đi, căn cứ gần như cử hết ra bộ đội có thể hình thành lực lượng chiến đấu cùng với siêu năng lực giả, trong căn cứ chỉ giữ lại lực lượng phòng vệ cơ bản nhất.

Vốn cho cho rằng hành vi phá vòng vây của những bộ đội đó sẽ thu hút đi phần lớn dị thú và người lây nhiễm, kết quả vẫn có số lượng không ít dị thú bao vây căn cứ, chỉ qua hai tiếng, bên trong căn cứ đã truyền đến tín hiệu nguy cấp, điều này có nghĩa dị thú có thể sẽ đánh vào khu căn cứ này bất cứ lúc nào.

Nhân viên ở lại thủ căn cứ muốn dẫn dắt cư dân còn ở tại trên mặt đất đến hầm trú ẩn, nếu có đầy đủ đồ ăn nói không chừng còn có thể may mắn sống tiếp, nhưng những người già này ‘cứng đầu’ vô cùng, nói gì cũng không chịu rời khỏi sân nhà mình.

Lúc này, cảnh báo trong căn cứ lần nữa vang lên, nhân viên công tác đã có thể cảm nhận được mặt đất xuất hiện rất nhỏ chấn động, hít sâu, vội vàng đi đến địa chỉ nhà của người còn ở lại tiếp theo.

“Mạc Giai Gia! Sao cậu còn ở đây!” Người đang chạy về hướng hầm trú ẩn thấy nhân viên công tác, sốt ruột kéo cánh tay cô lại, “Không còn kịp rồi! Dị thú sắp đánh vào rồi! Chúng ta cũng phải nhanh rút về hầm trú ẩn!”

“Cậu đi trước đi, tôi nhanh lắm, tôi đi xong nhà tiếp theo sẽ đi.”

“Sao cậu bướng bỉnh vậy chứ! Đã nói thời gian không còn kịp rồi!”

“Nhà tiếp theo là thai phụ, chân cẳng cô ấy không tiện không có cách nào đi lại, cô ấy gọi điện thoại cho chúng tôi, tôi phải đưa cô ấy về!” Nói rồi, Mạc Giai Gia hất tay bạn thân ra, kiên định đi đến vị trí nhà tiếp theo.

“Trời ạ, thật là!” Bạn thân dậm chân, bất đắc dĩ đuổi theo, “Một mình cậu làm sao nâng nổi thai phụ chứ, chúng ta cùng đi, cũng mau chút!”

“Vậy chúng ta mau…”

Mạc Giai Gia còn chưa nói hết lời, chợt nhìn về phía sau bạn thân hét lên: “Cẩn thận!”

Bạn thân chỉ cảm thấy sau đầu ớn lạnh, theo bản năng cúi người xuống, chó ngáp phải ruồi tránh thoát công kích trí mạng, dị thú loại sói một kích không thành, tròng mắt đục ngầu hiện lên một tia sáng khát máu, mồm sói to lớn sắp sửa cắn cổ nhân viên công tác.

“Đoàng!”

Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua đầu dị thú loại sói, sói trắng lớn chừng ba mét cũng chẳng kịp rên một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, nhân viên công tác lúc này mới chợt nhận ra gặp thoáng qua Tử Thần, yếu ớt xụi lơ trên mặt đất.

Mạc Giai Gia vô thức nhìn về hướng tiếng súng vang lên, lại thấy là ông lão vừa nãy từ chối mình, giờ phút này đứng ở cửa nhà, trên tay cầm một cây súng săn, còn đội mũ cao bồi, hất cằm với cô: “Còn không mau lại đây, ở đó chờ chết à?!”

Mạc Giai Gia chợt hồi thần, kéo cơ thể bạn thân vội vàng đi vào nhà ông lão.

Ông lão lập tức đóng cửa lại, để ngừa lỡ như đóng lại tất cả cửa sổ, sắc mặt ngưng trọng: “Thành sụp rồi.”

Mạc Giai Gia và bạn cô lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong hung hiểm vừa rồi, từ khe hở cửa sổ, thấy vô số dị thú và người lây nhiễm ùa vào, người trên đường phố còn chưa kịp tránh né đã máu bắn ngay tại chỗ, độ cứng rắn của phòng ốc bình thường trong căn cứ căn bản không có cách nào ngăn cản dị thú, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Mạc Giai Gia không đành lòng quay đầu đi, bi thương nói: “Bộ không còn cách khác sao.”

Ông lão không lên tiếng, nắm chặt cây súng săn trong tay này, đột nhiên lên đạn.

“Tránh ra!”

Mạc Giai Gia và bạn thân lập tức tránh khỏi vị trí vừa nãy của các cô, ông lão liên tục nổ súng với cửa sổ, gi.ết ch.ết một con dị thú loại chuột to như chó hòng muốn phá cửa sổ vào.

Nhưng tiếng súng vang đồng thời cũng kinh động dị thú quanh đây, ngoài phòng lập tức truyền đến tiếng đập, không chỉ một tiếng bước chân tới gần nơi này, người trong nhà đều có thể nghe thấy tiếng rít gào và tiếng nghiến răng thấp thấp của lũ thú.

Sắc mặt hai người Mạc Giai Gia trắng bệch đến đáng sợ, trong đầu không khỏi hiện lên thi thể bị dị thú xé nát không còn hình thù lúc trước, ông lão thầm than một tiếng, bình tĩnh nhắm họng súng ngay hai người các cô.

“Tôi định tự tử, các cô tính làm gì? Cứ chết đi như thế? Hay là biến thành người lây nhiễm?”

“Tôi không muốn biến thành người lây nhiễm.” Mạc Giai Gia miễn cưỡng giữ bình tĩnh, bình tĩnh nói, “Tôi lựa chọn ở lại đây đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.”

Chỉ là có chút tiếc nuối, vẫn không có thể cứu được vị thai phụ đó.

“Tôi, tôi cũng vậy…”

Rầm! Rầm!

Cánh cửa gỗ của căn nhà nhỏ đã bên bờ sụp đổ.

“Vậy được rồi, hẳn là còn đủ đạn.” Ông lão nhắm họng súng ngay Mạc Giai Gia, Mạc Giai Gia căng thẳng nhắm mắt.

Nhưng ngay lúc sắp bóp cò súng, động tĩnh bên ngoài đột nhiên ngừng lại.

Mạc Giai Gia mở mắt ra, thấy ông lão hạ súng xuống, từng chút từng chút dịch đến bên cửa sổ, nhấc một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài.

Mà vừa nhìn, ông ngây dại.

Tất cả dị thú và người lây nhiễm bên ngoài như cảm nhận được tín hiệu nào đó, nhìn về hướng núi lửa.

Không chỉ tại căn cứ.

Quân đội dị thú đang đuổi bắt ba hướng còn lại cũng động loạt dừng truy đuổi, sĩ quan chỉ huy quân đội phát hiện tình trạng bất thường này, nhưng bọn họ không dám dừng lại, cắn răng thúc giục đội ngũ tiếp tục đi tới, mặc kệ thú triều tại sao tạm dừng, nhưng đây là một cơ hội sống sót đối với bọn họ!

“Mau, di chuyển nhanh lên, lập tức là thấy được căn cứ khác rồi!”

Ra lệnh một tiếng, đội ngũ vốn còn đang sắp xếp lập tức lại bắt đầu di chuyển, không có ai oán giận, mỗi người đều cắn răng, dốc hết toàn lực giành giật đường sống.

Khu vực khác của Liên Minh.

Thú triều đang công thành.

Người lây nhiễm đang lang thang ngoài hoang dã.

Thậm chí còn có những giáo đồ đó của giáo phái Trở Về đã hòa làm một thể với giới nấm.

Động loạt dừng tất cả động tác trên tay.

Nhóm nấm hòa làm một thể với bọn họ cảm ứng được.

— Ngôi Vua chuyển đổi.

Vua cũ qua đời, nỗi bi thương và đau khổ của Vua Nấm tân nhiệm truyền lại đến trên giới nấm và dị thú trên toàn thế giới thông qua mạng lưới sợi nấm.

Đã không còn mệnh lệnh của Vua Nấm, tất cả dị thú và người lây nhiễm bị giới nấm điều khiển dừng hành động điên cuồng bất chấp tất cả tấn công vào trận doanh nhân loại, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Khu trung ương Liên Minh.

Phù Dịch Thần và người chơi khiếp sợ nhìn tin tức bật ra.

[Tuyến chính thế giới: Cuộc chiến sống còn của Nhân loại (đã hoàn thành)

Thuyết minh: Âm mưu của Vua Nấm dần lộ ra, cho đến nay, Vua Nấm vẫn đang âm thầm ăn thịt các chủng tộc, thực vật, côn trùng và động vật khác nhau, mà bây giờ cuối cùng cũng đến lượt con người, chiến thắng, hay hoặc là hoàn toàn trở thành chư hầu của thần, quyền lựa chọn ở chỗ các bạn.

Người chơi có đóng góp lớn nhất: xx (tên người chơi đã bị ẩn), độ đóng góp: 90%

Đang gửi khen thưởng đi]

Phù Dịch Thần: ???

Cái gì? Hoàn thành gì cơ? Ai hoàn thành?

Ở lúc cậu ấy không biết đã xảy ra chuyện gì? Chiến tranh kết thúc ư?

Phù Dịch Thần có chút hoảng hồn, không phải, tuyến chính này không hề có cảm giác tham dự, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quốc gia ra sức lúc cậu không biết rõ?

Không ngờ rằng, người chơi thuộc bộ ngành đặc biệt cũng đầy mặt ngơ ngác.

Tuy rằng bởi vì phát hiện hiện tượng quay ngược thời gian, người chơi thuộc bộ ngành đặc biệt hợp tác với Liên Minh, ghi lại những địa điểm mà Vua Nấm có thể phát động tấn công dựa trên thông tin trước đó, nhưng họ nhiều lắm cũng chỉ có thể làm được phòng thủ và phản kích.

Cho nên… nhiệm vụ tuyến chính này rốt cuộc là ai hoàn thành???

Thế giới này được cứu rồi?

Có lẽ bên biết được duy nhất trong thế giới này, ngoại trừ Juntes, cũng chỉ còn lại người của một phía thế lực.

Bên trong Con Mắt Thứ Ba, sau khi sử dụng một số vệ tinh còn có thể kích hoạt, biết được tình hình bên ngoài, hầu hết mọi người trong căn cứ đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có đám người Tiêu Bách, Phong Thư Vận im lặng không nói, trên mặt không có một chút ít kích động hưng phấn, ngược lại lộ ra nụ cười khổ.

“… Vậy mà là thật, giống như cậu ấy nói.” Nửa ngày sau, Tiêu Bách phát ra một tiếng than nhẹ, tựa lưng dựa vào ghế sau, dùng mu bàn tay che hai mắt mình.

Nếu kết quả này giống như lời Đường Tiếu nói, như vậy cũng có nghĩa…

Học trò của y, đã mất rồi.

Dùng mạng sống của mình đổi lấy một con đường sống cho nhân loại.

Tiêu Bách nghe thấy Phong Thư Vận im lặng không nói sau đó không kìm được nức nở, hơi hít vào một hơi, hốc mắt cũng đỏ hoe, nhưng vẫn ngồi thẳng người nói: “Còn chưa đến lúc khóc, sự việc còn chưa xong đâu.”

“Vị Vua Nấm tân nhiệm kia, thần nhất định sẽ đến đây, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh đón.”

Con dao chỉ ngừng ở trên cổ tất cả nhân loại, còn chưa bị huỷ bỏ, nếu Vua Nấm tân nhiệm lựa chọn tiếp tục ý chí của tiền nhiệm, như vậy mọi thứ bây giờ đều chẳng qua là nút tạm dừng thôi.

*

Mấy ngày sau, Con Mắt Thứ Ba bắt giữ được hướng đi của Juntes bằng vệ tinh.

Hoặc nên nói hắn căn bản không có ý định che giấu.

Từ miệng núi lửa, Juntes một đường dọc theo tuyến đường hắn và Đường Tiếu đi qua đi vòng lại một lần.

Cuối cùng quay về Con Mắt Thứ Ba.

Lúc đi, hắn chỉ cảm thấy là một cuộc hành trình đẹp như mơ, là cuộc bỏ trốn hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ, là bằng chứng Đường Tiếu kiên định lựa chọn hắn.

Lúc trở về, bên cạnh lại không còn người kia nữa.

Tỉnh mộng.

Juntes không sử dụng bất cứ năng lực nào, từng bước lại từng bước đi qua tất cả nơi hắn và Đường Tiếu đi qua, giống như họ trước đây vậy.

… Lại phát hiện, ngay cả chút dấu vết này cũng đã không còn.

Căn cứ họ từng đi qua thất thủ, biệt thự từng ở, hang động từng ngủ đã sụp xuống trong cuộc chiến, con người từng nói chuyện cũng chết trong chiến tranh.

Hình như khắp nơi, đều không còn dấu vết Đường Tiếu để lại.

Ngay cả thi thể của cậu cũng không còn tồn tại nữa.

Juntes cũng không biết nên làm sao, chỉ dựa vào nỗi chấp niệm trong lòng quay về Con Mắt Thứ Ba, hắn đang tìm mong một chân tướng.

Đường Tiếu nhất định đã liên lạc Con Mắt Thứ Ba ở trong căn cứ, nếu không Apollo không có khả năng vừa vặn phối hợp kế hoạch của họ.

Hắn cần phải trở lại đây, chỉ có nơi này có thể tìm được một đáp án.

Tất cả cấp cao Con Mắt Thứ Ba đều đi ra, nghênh đón Juntes, không, hẳn là Vua Nấm tân nhiệm đến, dẫn đầu chính là Tiêu Bách, Phong Thư Vận, Lion…

Đều là những gương mặt quen thuộc, mà giờ phút này, họ nhìn mặt Juntes, biểu cảm cũng vô cùng phức tạp.

Ai cũng chẳng ngờ đến vật thí nghiệm lúc trước sẽ trở thành Vua Nấm mới nhậm chức.

Ồ, có lẽ có một người biết.

Nhưng cậu đã không còn nữa, truy cứu trách nhiệm của người đã mất không có ý nghĩa, lôi chuyện cũ càng thêm chẳng ích gì, hiện giờ họ đến nơi đây, đều chỉ là giành giật một đường sống vì tương lai nhân loại.

Ngoại trừ những người ở đây, tất cả nghiên cứu viên và nhân viên công tác của Con Mắt Thứ Ba đều đã sơ tán từ trước, hiện giờ căn cứ phía sau họ chỉ là một cái vỏ rỗng, cũng chẳng còn gì ngoại trừ dụng cụ.

“…” Juntes đứng yên trước mặt Tiêu Bách, lạnh lùng nói, “Muốn dùng thủ đoạn gì thì cứ việc dùng.”

“Chúng tôi sẽ không làm gì hết.” Tiêu Bách dẫn đầu nói.

Đây cũng là nội dung Đường Tiếu từng dặn dò, nếu mọi thứ tiếp theo đều giống như lời cậu nói, như vậy Tiêu Bách bọn họ cần phải nghe lời cậu vô điều kiện, nhân loại mới có khả năng sống sót.

“Chúng tôi biết cậu muốn hỏi gì.” Tiêu Bách tiến lên vài bước, lấy ra một phong thư từ trong lòng, “Đây là thứ, cậu ấy để lại cho cậu…” Juntes dùng sợi nấm nhận lấy phong thư, mở ra, một xấp ảnh chụp bên trong rơi xuống.

Trên ảnh chụp, toàn bộ đều là ảnh chuyến đi lần đó, ảnh Đường Tiếu chụp, có ảnh chụp chung nhờ người qua đường chụp trong tiệc tối lửa trại lần đó, phong cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ biệt thự, mặt lúc ngủ của Juntes, Đường Tiếu mỉm cười…

Có phong cảnh mỗi một nơi họ đi qua, vốn tưởng hình ảnh đã hủy trong chiến tranh, là ảnh chụp Đường Tiếu vẫn luôn chụp, nhưng không cho hắn xem.

Tí tách.

Một giọt nước mắt dừng trên ảnh chụp.

Trên gương mặt không có biểu cảm của Juntes chảy xuống một hàng nước mắt.

Đám người phía sau Tiêu Bách thoáng có chút xôn xao, bị Lion ngăn lại bằng ánh mắt, Tiêu Bách hít sâu, nghĩ đến lời nhắn cuối cùng của Đường Tiếu, đây cũng là lời nhắn gây tranh cãi nhất trong căn cứ, thậm chí có người nói có muốn sửa đổi câu nhắn gửi này hay không, hoặc là sửa chữa thành lời nói mang tính dẫn dắt hơn, nhưng đều bị Tiêu Bách phủ quyết.

Chuyện giữa Juntes và Đường Tiếu, giống như hộp đen vậy, bọn họ không biết rốt cuộc là nguyên do gì khiến cho nhân loại và phi nhân loại, nghiên cứu viên và thể thí nghiệm ở bên nhau, bọn họ cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả cơn giận dữ của Juntes.

Chỉ có thể nói, tình yêu là tồn tại mà khoa học có cố cỡ nào cũng không thể suy luận được.

Mà điều Tiêu Bách có thể làm, cũng chỉ có tin tưởng học trò của mình.

Tin tưởng Juntes cậu lựa chọn.

“Cậu ấy nói, hết thảy lựa chọn của cậu, đều có ý nghĩa.”

“… A, haha… hahaha…”

Juntes phát lên cười, tiếng cười ấy lại thê lương hơn cả khóc.

Ngay cả một bước này, em cũng tính đến rồi sao.

Quá xảo quyệt.

Quá đáng giận.

“Cút.”

Phong Thư Vận mờ mịt nhìn thoáng qua Tiêu Bách, không biết đây là tốt hay là xấu, Tiêu Bách lại ra hiệu với bọn họ, chậm rãi mang theo bọn họ rút lui.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Juntes rốt cuộc cong lưng, quỳ rạp xuống đất, ảnh chụp rơi đầy trên đất, hình ảnh bên trên làm trái tim hắn đau nhói, gần như khó có thể hít thở.

Hắn sao có thể sẽ hủy diệt nhân loại.

Bọn họ là… bằng chứng cuối cùng chứng minh Đường Tiếu từng tồn tại.

Cậu đến thi thể cũng không để lại.

Chỉ duy phát minh của cậu, tư tưởng của cậu, tên của cậu lưu truyền trong quần thể nhân loại.

Nếu nhân loại hủy diệt, trên thế giới này, còn có ai nhớ rõ Đường Tiếu?

Juntes quỳ rạp xuống đất, sợi nấm kéo dài ra từ bên chân hắn.

Sợi nấm của Juntes vẫn luôn là màu đỏ tươi, giống như mạch máu, nhưng sau khi tiến hóa màu sắc sợi nấm của hắn đã thay đổi, biến thành trắng giống như tuyết, giống như tơ tằm, giờ phút này gần như hòa làm một với màu sắc của nền tuyết, dọc theo bên rìa căn cứ Con Mắt Thứ Ba, thong thả bao trùm đến bên trên, cuối cùng, kiến trúc theo phong cách khoa học viễn tưởng đơn giản ban đầu đã biến thành hang ổ của quái vật.

Bóng dáng Juntes chẳng biết đã biến mất từ khi nào, chỉ chớp mắt, khôi phục hình người trong phòng thí nghiệm.

Thật yên tĩnh…

Juntes dựa vào trên tường, nhắm hai mắt lại, phảng phất chìm vào ngủ say.

Tòa căn cứ này đã từng là nhà giam giam cầm hắn.

Nhưng hiện tại, thế nhưng trở thành một nơi duy nhất trải đầy hồi ức của họ.

Vì thế hắn cam nguyện mua dây buộc mình, một lần nữa trở lại nơi đây.

Đường Tiếu cho rằng Juntes muốn rời khỏi nơi này, là bởi vì muốn tự do. Nhưng thật ra Juntes căn bản không có hứng thú với thế giới bên ngoài.

Phong cảnh bên ngoài rất đẹp, chỉ bởi vì người cùng thưởng thức với hắn rất đẹp.

Nếu người đó không ở đây, vậy thế giới có rộng lớn, đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì.

Hắn chỉ là một giới nấm, đối với nấm mà nói, chỉ cần một chút ánh mặt trời, nước, oxy và chất hữu cơ là có thể tiếp tục sống, hắn không cần lặn lội đường xa, cả đời có lẽ sẽ chỉ bén rễ ở một chỗ.

Nhưng mọi thứ của hắn đều biến mất.

Có người rời đi mang đi ánh nắng, mang đi oxy, mang đi nước và chất hữu cơ.

Nấm sắp tàn lụi rồi.

*

Mãi cho đến đi ra một khoảng cách, Tiêu Bách bọn họ rốt cuộc mới dừng bước.

Họ nhìn lại hướng căn cứ, cũng nhìn thấy hình ảnh sợi nấm trắng tinh bao bọc toàn bộ căn cứ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên có phản ứng gì.

Bọn họ sống sót, từ trong tay vị Vua Nấm tân nhiệm này.

Không, hẳn là được buông tha, bản thân Tiêu Bách cũng không ngờ sẽ là một kết cục như thế này, ở đây ngoại trừ cấp cao Con Mắt Thứ Ba, còn có nghiên cứu viên từng tham gia dự án 428, họ thậm chí có người đã từng mổ xẻ 428, lúc bọn họ ở lại, đã chuẩn bị sẵn sẽ bị trả thù, thậm chí tất cả mọi người đã chuẩn bị ở lại đây.

Nhưng bọn họ sống sót.

Thậm chí còn mắt thấy nước mắt của phi nhân loại.

Dawson ở trong đám người khẽ thở dài: “Hắn giống như chúng ta.”

Nghiên cứu viên xung quanh nhìn về phía ông, Dawson gỡ mắt kính của mình xuống, dùng góc áo chà lau, trong giọng nói chất chứa phức tạp, cũng không sợ hãi bị nghi ngờ: “Hắn biết yêu người, sẽ bi thương vì người yêu ra đi, đây có gì khác với loài người chúng ta đâu?”

Phong Thư Vận do dự một lát, vẫn nói: “Nhưng hắn là nấm, nấm cũng sẽ có tình yêu sao.”

“Chẳng phải chứng cứ đã bày ra trước mặt chúng ta rồi sao.” Dawson cười nói, ông đã biết 428 chính là Stejun luôn đến tìm ông xin tư vấn khi trước, sau khi cảm xúc khiếp sợ lắng xuống, ông nhớ tới rất nhiều, bao gồm những ‘lời hổ báo’ của Stejun khi trước cũng rốt cuộc có được lời giải thích sau khi biết thân phận của hắn.

Điều này khiến cho Dawson sau khi nhìn thấy sự thất lễ của Juntes, trong lòng cũng có càng nhiều thổn thức, ông xem như người chứng kiến toàn bộ quá trình tình yêu của phi nhân loại này, nguyên nhân chính vì như thế, tâm trạng mới phức tạp đến vậy.

“Tình yêu ấy, thật sự là thứ không thể tưởng tượng, nó khiến con người trở thành quái vật, lại khiến quái vật trở thành con người.” Dawson nhẹ giọng nói, “Không hề nghi ngờ, bọn họ yêu nhau, tôi vô cùng tin tưởng.”

Mọi người im lặng đi, lúc này trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo nhàn nhạt:

“Tôi mới không quan tâm bọn họ có phải yêu nhau hay không.”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, phát hiện là Rocky, từ sau khi Đường Tiếu và 428 bỏ trốn rời khỏi căn cứ, cậu ta đã tạm thời bị Lion cách ly, cũng không thiếu ăn uống, nhưng ra ngoài sau một đoạn thời gian, mái tóc vàng rực rỡ, đôi mắt xanh lam của cậu đều nhuốm một tầng tối tăm.

“… Tôi chỉ quan tâm bạn của tôi, bởi vì hắn mà rời đi mãi mãi.” Giọng Rocky khàn khàn, “Tựa như tất cả thiên tài mắc hội chứng học giả loại β.”

Họ tài hoa hơn người khiến người khác kinh ngạc, xẹt qua lịch sử nhân loại giống như sao băng.

Ngắn ngủi rồi lại lộng lẫy, cháy hết mình, thắp sáng con đường của nhân loại.

Bọn Tiêu Bách lúc này mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần.

Bọn họ đã mất đi, học giả trẻ tuổi nhất, cũng là thiên tài nhất của thời đại này.

… Nhưng cậu mới chưa đến 25 tuổi.

Tương lai nhân loại kéo dài ở trong tay cậu, mà tương lai của cậu, đã ngừng lại ở thời khắc này.

Làm nghiên cứu khoa học chưa đến ba năm, cứu vớt hàng trăm nghìn bệnh nhân.

Bản thân lại mãi mãi, ngừng lại ở đây.

*

Mấy ngày, mấy tuần trôi qua, Juntes đều chưa từng bước ra căn cứ này nửa bước, hắn cuộn tròn trong phòng thí nghiệm, nhìn những ảnh chụp đó, lại chẳng thể chờ được một bóng dáng mặc áo blouse trắng.

Người kia không ở đây, ngay cả hận cũng chẳng có ý nghĩa, sau bi thương, chỉ còn lại trống rỗng và hối hận vô tận.

Đã nhiều ngày Juntes vẫn luôn ngủ rồi tỉnh ngủ rồi tỉnh, thời gian ngủ say chiếm cứ hơn phân nửa, để tiêu hóa năng lượng thu được để tiếp tục trưởng thành thêm một bước, và tiếp quản di sản mà Vua Nấm để lại.

Thời điểm ngủ say rất ấm áp, giống như Đường Tiếu đang ở ngay bên cạnh hắn.

Nhưng trong mơ càng ấm áp, hắn càng biết rõ cội nguồn của những ấm áp ấy đến từ đâu.

Là… ‘chất dinh dưỡng’ còn chưa tiêu hóa hoàn toàn.

Một ngày nọ, sau khi Juntes tỉnh lại, vô thức sờ sờ bên cạnh, lại chỉ sờ được một mảnh lạnh lẽo.

Cảm xúc của hắn bỗng sụp đổ.

Juntes ngồi thẳng dậy, sợi nấm màu trắng nhanh chóng hội tụ lại thành hình người ở bên cạnh hắn, khung xương, cơ bắp, cơ quan, làn da, từng chút từng tấc, đều không sai chút nào.

‘Người’ do sợi nấm tạo thành ấy mở mắt, mỉm cười ngoan ngoãn với Juntes.

Trong khoảnh khắc, lại bị Chúa sáng thế của cậu đánh tan.

Không phải.

Không phải em ấy.

Sau khi cắn nuốt Đường Tiếu, Juntes đã bắt được tất cả, tri thức, ký ức, năng lực có liên quan đến Đường Tiếu, mọi thứ…chỉ cần tiêu hóa hoàn toàn, hắn có thể thu được mọi thông tin sinh học về Đường Tiếu.

Hắn có thể xây dựng lại ‘người’ giống hệt với Đường Tiếu trong chớp mắt.

Nhưng bọn họ, đều không phải Đường Tiếu.

Juntes bắt đầu lang thang khắp nơi trong tòa căn cứ này, hắn không muốn ‘tiêu hóa’ em ấy, cho nên vẫn luôn cố ý trì hoãn quá trình này, nhưng có trì hoãn như thế nào, phần dinh dưỡng ấy cũng giống như cát lún, từng chút từng chút nhấn chìm thể xác và tinh thần Juntes.

Ngày hôm nay, Juntes giống như u hồn đi tới phòng thí nghiệm đã đóng cửa từ lâu của Bud.

Nơi này là… khi họ gặp nhau lần đầu tiên.

Trước mắt Juntes hiện lên một nét hoảng hốt, lúc này trong đầu hắn lập tức xuất hiện ra một đoạn ký ức không thuộc về mình.

[“Nhìn cho kỹ đi, người mới, nó chính là một trong số những vật thí nghiệm thuộc dự án nghiên cứu chính của Con Mắt Thứ Ba hiện nay, nếu dự án này thành công, cả thế giới đều sẽ run rẩy dưới uy áp của hắn.”]

Đây là cái gì?

Đoạn hồi ức này mâu thuẫn với của bản thân Juntes, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, đây là ký ức góc nhìn của Đường Tiếu.

Đây mới là… cuộc gặp gỡ đầu tiên thực sự của họ.

Juntes giống như xem một bộ phim bằng góc nhìn thứ nhất của Đường Tiếu, hắn ở ngay trong cơ thể Đường Tiếu, cũng có thể nhìn thấy những chỗ cậu đã thấy.

Tiếp sau đó.

Hắn thấy mình tập kích, cắn nuốt Đường Tiếu.

Còn nuốt vài lần.

Juntes:…

Hóa ra lần gặp đầu của họ thế mà là bắt đầu từ mối quan hệ tệ nhất này à.

Chẳng trách thái độ của Tiếu Tiếu với hắn ác liệt như thế.

Juntes hơi mất mát, nhưng ngay sau đó thì không mất mát nữa, hắn gần như tham lam mà nhìn dáng vẻ của Đường Tiếu ở trong trí nhớ, sự tự tin của cậu, vẻ sống động của cậu, thậm chí là khốn đốn thất bại của cậu.

Toàn bộ đều là, một Đường Tiếu sống động.

Nhìn đòn phản kích rất đẹp cuối cùng của Đường Tiếu trong trí nhớ, hắn thậm chí bắt đầu ghen tị với bản thân lúc ấy, có thể gần gũi cảm nhận Đường Tiếu như thế, cũng chán ghét bản thân lúc ấy, khởi đầu cho quan hệ của họ tồi tệ như vậy chứ.

Tiếu Tiếu, nhất định rất chán ghét hắn nhỉ…

Juntes đau khổ nhắm mắt, mối quan hệ của họ bắt đầu từ cắn nuốt, giống như số mệnh vậy, cũng kết thúc từ cắn nuốt.

Đây chẳng lẽ là vận mệnh mà con người nói ư?

Sau khi kết thúc đoạn ký ức ngắn này, Juntes gần như là chật vật rời khỏi phòng thí nghiệm của Bud.

Nhưng lại qua mấy ngày, hắn không có cách nào chịu đựng những ngày không có Đường Tiếu, lại lần nữa đi đến đại sảnh chuyên dùng cho họp báo của Con Mắt Thứ Ba.

Hồi ức giống như bọt nước, lần nữa xuất hiện ở trước mắt.

Mà lần này, là trường hợp Đường Tiếu hết lần này đến lần khác trình luận văn cho học giả, rồi lại bị bọn họ từ chối.

Lần quay ngược này Juntes cũng có giữ lại ký ức mơ hồ, lại không được rõ ràng như Đường Tiếu đích thân trải qua.

Em ấy rốt cuộc, quay ngược bao nhiêu lần ở đây? Tìm bao nhiêu cách mới khiến thể thí nghiệm đã không còn giá trị ở trong mắt người xung quanh được giữa lại?

Juntes rốt cuộc thấy được đáp án.

18 lần.

Đường Tiếu cũng bị nhóm học giả phủ định mười tám lần trong quay ngược này, nhưng mỗi một lần cậu cũng chưa từng từ bỏ, cho dù không ngừng chết đi trong cuộc tấn công của giáo phái Trở Về, nhưng mỗi một lần một lần quay ngược lại, trong ánh mắt đều lấp lánh ánh sáng cứng cỏi, rực rỡ lóa mắt như thế.

… Làm sao hắn có thể không yêu người này.

Juntes gần như si mê nhìn Đường Tiếu một lần lại một lần hành động, nhìn linh hồn cậu chưa bao giờ bị đánh sập trước khó khăn.

Nghĩ đến Đường Tiếu đang liều mạng hành động là vì mình, dòng nước ấm đã vượt qua khoảng cách thời không, lần nữa sưởi ấm trái tim hắn.

Đường Tiếu, Đường Tiếu…

Hắn làm sao có thể khiến mình, lại lần nữa yêu cậu, mỗi một lần đều yêu hơn một chút so với lần trước.

Nhưng càng nhìn chăm chú cậu, sau khi tỉnh mộng, bi thương và cô độc dày đặc như đàn kiến ​​đang gặm nhấm trái tim hắn.

Ấm áp còn sót lại trong cơ thể tựa như thuốc độc trí mạng, đặc biệt nhằm vào tâm trí của hắn, dẫu cho biết sau khi tỉnh mộng sẽ đau đớn khôn cùng, vẫn một lần lại một lần cam nguyện say mê trong đó.

Lần thứ ba, Juntes đi ra ngoài căn cứ.

Bong bóng hồi ức lần nữa bao phủ hắn, lúc này cũng là lần đầu tiên họ cùng nhau đối mặt một kẻ địch gần như không thể vượt qua.

Vua Nấm tiền nhiệm.

Ký ức lần này, cũng là một hồi ức duy nhất không khác mấy với của Juntes.

Nhưng nếu làm lại một lần, hắn thà rằng chưa từng có đoạn thời gian sóng vai chiến đấu này, bởi vì bắt đầu từ giây phút này, đã có nghĩa thời gian của họ chẳng còn lại bao nhiêu.

Đuổi giết ngoài căn cứ, rơi xuống vách núi, sưởi ấm trong hang động…

Rõ ràng là từng cảnh mạo hiểm như vậy, lại khiến Juntes trầm mê trong đó, đây là lần đầu tiên tim họ dựa gần như vậy.

Sự mê mang và đau khổ Đường Tiếu bộc lộ ra sau khi hắn rời đi càng khiến hắn nếm một ngụm mật đắng.

Chuyện bi thương nhất thế gian, không gì hơn sau khi bạn rời đi, mới tin tưởng hóa ra chúng ta thật sự yêu nhau.

Nhưng họ đã bỏ lỡ quá nhiều, cũng mất đi quá nhiều.

Càng nhìn ký ức của Đường Tiếu, Juntes thì càng thêm khó có thể tiêu tan đối với lựa chọn cuối cùng của Đường Tiếu.

Dường như thật sự chứng minh lời nói cuối cùng mà Vua Nấm tiền nhiệm để lại.

Đây là sự ngăn cách giữa hai chủng tộc… cũng là bi kịch định sẵn sẽ xảy ra.

Từ này thức tỉnh trong trí nhớ, Juntes nằm trên nền đất bên ngoài căn cứ, lại bừng tỉnh nhận ra mùa đông đã trôi qua, mặt đất bắt đầu bừng sáng một màu xanh lục mới.

Vì thế câu chuyện của họ cũng kết thúc rồi.

Juntes không xem ký ức của Đường Tiếu nữa, hắn niêm phong hết tất cả về người ấy ở nơi sâu trong đầu, vẫn giữ tư thế cuộn mình lại, như chìm vào giấc ngủ sâu không bao giờ tỉnh lại.

Có lẽ trong mơ, hắn sẽ nhìn thấy người đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.