Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 19:




Có lẽ là ánh đèn quá mê hoặc người, cũng có lẽ là trong bầu không khí này cần một nụ hôn môi kề môi.

Vệ Biện liếm môi, tay Thích Trang đang đặt trên cổ anh, không nặng, nhưng anh không ngẩng đầu lên được, mà cũng không có ý định ngẩng lên. Lòng bàn tay Thích Trang càng ngày càng nóng, nóng đến mức anh chẳng biết tiếp theo nên làm gì.

Anh thăm dò cúi thấp đầu hơn chút nữa.

Trong tình cảnh này, bất kỳ cử động nhỏ nào cũng bị đối phương phát hiện. Ánh mắt Thích Trang không tự chủ dừng lại trên môi anh, nhìn vết ướt vừa bị liếm ra, giọng nhẹ như gió: "Có thể thè lưỡi không?"

"Tay cậu đầy mồ hôi," Vệ Biện càng sát lại gần, động tác chậm đến nỗi quay thành phim điện ảnh được, khoảng cách ngắn ngủi này bị anh biến thành đường trường vạn dặm, "Hồi hộp à?"

"Hồi hộp," yết hầu Thích Trang lăn nhẹ, "Dung tích phổi tôi mạnh hơn cậu, tôi nên là người tấn công."

"Kỹ thuật hôn tôi giỏi hơn cậu."

Lời thừa nói xong, khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một ngón tay.

Vệ Biện dừng lại.

"Cậu còn trang điểm," Thích Trang nói, "Môi có tô gì không?"

"Không biết," Vệ Biện nghiêm túc nghĩ ngợi, "Không để ý, chắc không có gì, vừa rồi không thấy mùi vị kỳ lạ nào, tôi đẹp trai thế này rồi, đâu cần bôi mấy thứ lung tung lên môi nữa."

Anh và Thích Trang đối mặt, vốn định nói gì đó lại đổi lời, khẽ khàng: "Nói trước nhé, tôi hôn cậu không có nghĩa muốn yêu đương với cậu đâu."

"Câu này cậu nói nghe giống tra nam quá," ánh mắt Thích Trang giãn ra nét cười, "Cũng giống tự chối đây đẩy vậy."

"Chết tiệt," tầm mắt Vệ Biện trượt xuống, "... Chậc, nên thè lưỡi thế nào, liếm cậu một cái, hay là thẳng vào luôn, hoặc dạo đầu chút, hôn hôn môi trước?"

"... Cách nào cũng được, đừng hỏi tôi, hỏi thế nghe ngại chết."

Vương giả hóa đồng hạng, cuộc hội thoại này vừa ngốc vừa mất mặt, Vệ Biện chịu không nổi nữa, hắng giọng, nghiêm túc: "Anh Biện của cậu chuẩn bị hôn cậu đây."

Thích Trang trực tiếp ấn cổ Vệ Biện xuống.

Ngay khoảnh khắc môi lưỡi sắp chạm nhau, trên sân khấu vang lên một tiếng động lớn, "Vệ Biện đâu rồi! Vệ Biện đâu rồi! Vệ Biện đâu rồi!"

Vệ Biện vụt một cái đứng dậy, động tác nhanh nhẹn khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Thích Trang cũng lập tức bật dậy, giữa hai người cách nhau nửa mét, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài.

Một người đàn ông say xỉn chạy lên sân khấu cướp micro, chân loạng choạng ngã một cái, được đỡ dậy rồi chỉ tay vào đám đông phía dưới, giọng lè nhè, "Vệ Biện, ra đây đi! Anh em tôi thích cậu lâu lắm rồi, chính là anh em tôi, thấy chưa?"

Vệ Biện trong góc siết chặt nắm tay, đặt lên môi, "...Chết tiệt."

Thích Trang nhìn theo hướng người đàn ông chỉ, thấy một người trong đám đông mặt đỏ bừng cúi gằm đầu, rất xấu hổ. Hắn nheo mắt nhìn người đó thật kỹ, ghi nhớ trong đầu, "Cưng ơi, có người tỏ tình với cậu đấy, không ra ngoài đáp lại một chút à?"

"Cậu muốn tôi đáp lại từng lời tỏ tình chắc mệt chết." Vệ Biện liếc mắt, " Thích thiếu gia, chẳng lẽ cậu cũng đáp lại từng lời tỏ tình sao?"

Lúc này mà bàn chuyện này thì đúng là cảm giác như cạm bẫy giăng khắp nơi.

Thích Trang nghĩ một lúc, cẩn thận cân nhắc rồi đáp: "Tất nhiên là không."

"Tôi thường không để người ta có cơ hội tỏ tình."

Nghe câu này, Vệ Biện quay đầu nhìn hắn, "Không hiểu, cậu diễn thử xem?"

Thích Trang ra hiệu bằng mắt, bảo anh phối hợp một chút.

Vệ Biện ho khan, "Thích Trang, tôi—"

Thích Trang mỉm cười nhã nhặn, thái độ lịch sự, "Cút."

Vệ Biện kinh ngạc, hồi lâu mới đáp, "Mẹ kiếp."

Không dám tin, "Cậu từ chối người ta kiểu vậy à?"

"Đâu phải từ chối," Thích Trang cười tít mắt, "có để người ta nói ra lời tỏ tình đâu."

"Cậu đúng là cao tay đó, Thích Trang," Vệ Biện quan sát hắn từ đầu đến chân, như thể vừa quen lại một lần nữa, "hình tượng sụp đổ rồi."

Thích Trang bật cười, "Tôi có hình tượng gì chứ?"

"Hình tượng hài hòa dễ mến," Vệ Biện sờ sờ trên người, không thấy thuốc, bèn hỏi hắn, "Có thuốc không?"

Thích Trang đưa cho anh một điếu, ném luôn bật lửa qua. Thật ra hắn định tiến lại gần để mồi lửa cho anh, nhưng vì vụ "hôn hụt" lúc nãy, nên chỉ cần lại gần Vệ Biện một chút là đã thấy khắp người khó chịu.

Cảm giác này thật khó diễn tả, giống như có ai đó cào vào điểm nhạy cảm, mạnh thì đau, nhẹ thì ngứa ngáy, chỉ muốn giữ khoảng cách này, đừng động vào, cứ như vậy trước đã.

Bao thuốc này của Thích Trang còn mới, chỉ thiếu hai điếu, Vệ Biện kẹp một điếu giữa ngón tay, "Cậu nghiện thuốc nặng không?"

"Không nặng," Thích Trang lắc đầu, bỗng dưng nói, "Tôi thích thưởng rượu hơn."

"Ồ," Vệ Biện không rõ vì sao hắn tự dưng nói về sở thích của mình, nhưng cũng theo phép lịch sự, anh thêm vào, "Tôi thích ăn cay."

"Tôi rất kén chọn nước hoa."

"Tôi ghét nhất những người ra vẻ trước mặt tôi."

Thích Trang xoa trán, cảm thấy cần phải lên tiếng giải thích, "Tôi chưa từng ra vẻ trước mặt cậu, bản thân tôi vốn dĩ rất giỏi giang."

Trên sân khấu, người đàn ông say xỉn hét vài câu chưa thấy Vệ Biện đâu, liền làm như muốn xé áo ra, "Vệ Biện! Nếu cậu không ra đây tôi sẽ cởi đồ đấy, cởi thật đấy nhé? Dù sao tôi cũng say rồi, mất mặt thì mất mặt, làm khách khứa chói mắt tôi không quản đâu."

Lưu Thành, "...Kéo cậu ta xuống."

Mấy người đặt nhạc cụ xuống, đều là thanh niên khỏe mạnh, lập tức bế người ra ngoài, bạn của người say hoảng hốt chạy đến đón, cúi đầu xin lỗi không ngừng.

Ngô Dương nhìn cậu bạn bị xấu hổ đến độ cong cả lưng, trong đầu nghĩ rõ ràng là thích Vệ Biện mà, để anh Biện nhà tôi ra cho cậu chiêm ngưỡng một chút, không thì ngại chết mất, chưa biết chừng còn mất thêm vài khách hàng. Nghĩ vậy, cậu ta cũng giơ micro lên, "Vệ Biện, Vệ Biện, gọi Vệ Biện, anh Biện ơi?"

Bạn của người say khựng lại, ngẩng đầu nhìn Ngô Dương, đôi mắt sáng rực, ánh mắt chờ mong hơn cả ánh đèn rọi xuống.

Ngô Dương gãi đầu, nghiêm túc hơn, "Anh Biện, ra đây đi."

Vệ Biện đương nhiên nghe thấy.

Anh hút xong điếu thuốc, ném bao lại cho Thích Trang, "Tôi qua đó đây."

Thích Trang ừ một tiếng, đột nhiên nói: "Vệ Biện, cậu còn nợ tôi một nụ hôn đấy."

Hôn hít gì chứ? Lớn tướng rồi mà còn bày đặt làm nũng.

Vệ Biện bị sặc, ho sù sụ mấy tiếng liền, bước chân bỗng chốc nhanh hơn, "Là cậu nợ tôi một nụ hôn."

Anh lại bổ sung, "Tôi hôn cậu chỉ là muốn trải nghiệm cảm giác đó thôi, đừng nghĩ nhiều, hiểu không?"

Thích Trang cũng lên tiếng: "Tôi chỉ nhắc cậu, không nhất thiết phải hôn cậu, không có ý gì cả."

Chết tiệt.

Hôm nay trúng tà hay sao ấy.

Cái gì cũng nói trùng nhau được.

Vệ Biện mặt cứng đơ bước đi, vòng qua lối cũ xuống sân khấu. Anh còn chưa đến nơi đã có người nhìn thấy, "Anh Biện nhà ta tới rồi."

Trên các tạp chí giải trí, tuần san thời trang thường có bảng xếp hạng những gương mặt đẹp trai nhất thế giới, có khi chỉ trong nước, có khi mang tầm quốc tế, mỗi lần xếp hạng đều gây tranh cãi không nhỏ. Ai được xếp hạng thì chê thứ hạng thấp, ai không được thì kêu không công bằng. Không ít người từng nhìn thấy những khuôn mặt xuất hiện thường xuyên trên các tạp chí đó. Đôi khi, những ai đã gặp Vệ Biện đều không khỏi thắc mắc, nếu cả nước biết ở đây có một anh chàng đẹp trai thế này, liệu họ có còn hài lòng với những ngôi sao nam trên bảng xếp hạng ấy không?

Cảm giác đó giống như phát hiện một viên ngọc quý không chủ, vừa hân hoan muốn cho cả thế giới biết viên ngọc này đẹp đẽ quý giá thế nào, vừa lo sợ rằng có thêm một người biết sẽ có thêm một phần nguy cơ bị cướp mất.

Vệ Biện không có người yêu, không có tình nhân, người ta thường quen tưởng tượng những gì không có chủ là của mình.

Một khi nghĩ rằng món đồ đó có thể thuộc về mình, không ai dòm ngó cũng trở thành lợi thế.

Phía trước còn đang náo loạn, trước khi Ngô Dương gọi một tiếng, Đàm Xảo Nhi và Từ Lương định rời đi, nhưng nghe xong liền lập tức ngồi xuống.

Từ Lương mím môi nhìn Đàm Xảo Nhi, một lúc lâu không nói gì, cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô chăm chú tìm kiếm bóng dáng của Vệ Biện trong đám đông.

Khó khăn lắm mới rời xa được một công tử phong lưu, giờ tâm tư của Đàm Xảo Nhi lại đặt lên một công tử phong lưu khác.

Lại còn là một công tử phong lưu đã trêu chọc anh ta, là một GAY.

Từ Lương quen biết Đàm Xảo Nhi bốn, năm năm rồi, thích cô cũng ít nhất ba năm. Họ quen nhau từ thời đại học, khoảng thời gian tươi đẹp và tự do nhất đều có cô gái này bên cạnh.

Gia thế cũng rất xứng đôi, anh ta thật sự không hiểu được, nếu phải đính hôn, tại sao nhất định phải chọn Thích Trang, tại sao nhất định phải chọn một kẻ p.hóng đ.ãng như vậy để làm khổ mình?

Từ Lương cũng từng hỏi Đàm Xảo Nhi, nhưng cô không nói cho anh ta.

Nghĩ đến đây lại bực bội, anh ta cũng ngẩng lên nhìn, vừa rồi chưa quan sát kỹ, bây giờ anh muốn xem cái người tên Vệ Biện này có sức quyến rũ đến mức nào mà khiến Đàm Xảo Nhi bộc lộ ánh mắt chưa từng có.

Vệ Biện bước đến trước mặt Ngô Dương, dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu cậu ta, "Gọi tao làm gì?"

"Phục vụ đi anh!" Ngô Dương ôm đầu, làm bộ ấm ức, "Em xin anh nghiêm túc chút đi, trước đây ông chủ còn đặc biệt dặn rồi, có thể đi vệ sinh, nhưng đi quá mười phút thì phải gọi anh."

"Lão già keo kiệt," Vệ Biện khẽ chửi một câu, ánh mắt ngó quanh ngẫu nhiên, nhìn thấy bên cạnh có một cậu trai đang nhìn anh, phấn khích đến mức chảy cả nước mắt.

Chính là cậu bạn thích Vệ Biện của kẻ say rượu kia, cậu ta lắp bắp, "Vệ... Vệ tiên sinh, tôi..."

Vệ Biện vô thức nghĩ đến Thích Trang, trực tiếp nói một chữ, "Cút."

Kết quả làm cậu ta bật khóc ngay tại chỗ.

"..." Vệ Biện sờ mũi, "Cút về nhà đi, bé ngoan, ngủ sớm mới là đứa trẻ ngoan, hả?"

Một câu làm cậu ta ngừng khóc ngay, mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nói ra tên mình, rồi kéo người bạn say rượu đi về, từng bước ngoái đầu nhìn lại, quyến luyến không rời.

Ngô Dương thở dài một tiếng, "Anh Biện, anh đúng là tai họa."

Vệ Biện liếc cậu ta, cười lạnh hai tiếng, lùi lại một bước, đột ngột nhảy phốc lên sân khấu.

Ngầu!

Động tác này quá đẹp mắt!

Lưu Thành, Quách Hạo, và Ngô Kình đành ngoan ngoãn đi lên bằng cầu thang, Ngô Dương vốn đã đứng cạnh Vệ Biện, mọi người dõi theo Vệ Biện xong thì ánh mắt lại đổ dồn lên người cậu.

Ngô Dương, "..."

Ngại quá.

Sân khấu này cao, cậu cao gần một mét bảy tám, cũng khá cao rồi, mà sân khấu này đến vai cậu, chắc tầm một mét bốn năm gì đó, là "viên ngọc quý trên tay của anh Biện," cậu thật không dám đi lên bằng cầu thang hai bên, một chân cậu đạp lên mép sân khấu, nhỏ giọng gọi Vệ Biện, "Anh Biện, kéo em lên với."

Vệ Biện từ trên cao nhìn xuống cậu, cho đến khi Ngô Dương cười gượng ngại ngùng, anh mới chìa tay kéo cậu lên.

Đứng trên sân khấu nhìn vừa xa vừa rõ. Vệ Biện quay đầu nhìn về phía bên kia, góc nghiêng vừa rồi chìm trong bóng tối, không thấy được gì cả, nói chi đến người bên trong.

Anh không biết Thích Trang còn ở đó hay không, vừa định quay đi thì từ góc nghiêng ấy chìa ra một bàn tay, ánh đèn chiếu sáng đúng vào nơi đó, thấp thoáng lộ ra dấu hiệu mà bàn tay ấy làm.

Ngón cái và ngón trỏ chụm vào nhau, tạo thành hình trái tim.

Đồ trẻ con.

Trẻ con hết sức, quê hết sức.

Vệ Biện gãi gãi tóc, quay đầu đi, lại cảm thấy mình có phải quá lạnh nhạt hay không, dù gì đối phương vẫn nợ anh một nụ hôn, nếu anh chẳng có phản ứng gì, nhỡ đâu Thích Trang không muốn hôn anh nữa thì làm sao?

Anh vẫn còn muốn tự mình trải nghiệm cảm giác môi kề môi đầy k.ích thích kia mà.

Nghĩ đến đây, anh tiện tay giơ tay trái, hờ hững làm một hình trái tim về phía góc ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.