Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 21:




Vệ Biện ném túi bánh bao và quẩy lên bàn, ngồi trên sofa nhìn chằm chằm trần nhà.

Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, thời gian còn chưa đến năm rưỡi.

Trong phòng khách không có ai, chắc tất cả đều đang ngủ. Đêm qua về đến nhà đã gần ba giờ, một nhóm người không ngủ đến giữa trưa chắc chắn không dậy. Khu vui chơi của anh Khánh khai trương vào ngày mai, hôm nay có lẽ mọi người chỉ loanh quanh trong căn hộ nghỉ ngơi.

Mắt khô và thiếu nước, cơ thể báo hiệu "Tôi buồn ngủ quá," nhưng tinh thần lại không ngủ được.

Ngồi thẫn thờ một lúc, anh đứng dậy, đặt sữa đậu nành vào nồi cơm điện để giữ ấm, sau đó thong thả trở lại phòng ngủ.

Liệu trình dưỡng tóc mất hai tiếng đồng hồ, nói là sẽ đùa giỡn cũng chẳng làm được gì. Làm xong anh dẫn người ta đi mua bữa sáng rồi nhanh chóng trở về. Phó quản lý tiệm làm tóc còn tỉnh táo hơn cả anh, lúc chia tay còn tặng anh một nụ hôn gió.

Khốn kiếp.

Sao lại không ngủ được?

Mẹ kiếp.

Thích Trang có tư cách gì mà bày ra bộ dạng đó chứ? Vì ngày mai không gặp được anh nên thở phào nhẹ nhõm? Nếu ghen tị vì anh đẹp trai nhiều đào hoa thì cứ nói thẳng, bày ra bộ mặt đó cho ai xem.

Cứ tưởng anh muốn gặp hắn chắc? Hừ.

Đã bận thì hỏi làm cái gì.

Anh đi đâu thì liên quan gì đến hắn.

Cút đi, ngủ đây.

Đồ khốn kiếp.

.

"Tôi nói lần cuối cùng," Thích Trang từ từ thu lại nụ cười, vẻ mặt không chút cảm xúc: "Thứ tôi cần, tối ngày kia phải làm xong cho tôi."

"Giờ đã chín giờ rồi thưa cậu Trang," quản lý cười khổ. "Không nói trước cậu còn mấy đơn hàng phải làm, chỉ riêng mẫu thiết kế này còn phải đính thêm kim cương nhỏ, rất tinh xảo, không kịp đâu."

"Tôi nói kịp là kịp," Thích Trang đôi mắt sâu hút: "Anh nói thêm lần nữa là không được, cả tiệm này sẽ không được nữa."

Hắn nhìn qua đã thấy khó đối phó, thực tế ai quen biết cũng biết Thích Trang khó chơi đến mức nào. Quản lý không dám tức giận. Cậu chủ Trang đã tính thời gian rất chuẩn, hắn nói kịp thì quản lý cũng tin, không dám nhận đơn hàng này chỉ vì làm món đồ vừa nhỏ vừa tinh xảo, suốt đêm không ngừng nghỉ cũng rất dễ mắc sai sót.

Làm sai phải làm lại, nhân lực vật lực bỏ ra thực sự quá đau lòng.

Thích Trang kéo nhẹ cà vạt, quầng mắt đậm hơn da xung quanh khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu hút, tràn đầy cảm giác bí ẩn. Nhìn chằm chằm quản lý khiến ông ta phát hoảng.

Quản lý không tự chủ được mà khẽ run tay:
"Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ làm xong trong đêm nay, tối ngày kia mười giờ được không ạ?"

Thích Trang gật đầu, khi trở lại xe thì nhận được cuộc gọi từ Chu Hằng:"Tao đang ở nhà mày đây, mày đâu rồi?"

"Đang ở ngoài," Thích Trang đáp, "Đợi đi, nửa tiếng nữa về."

"Không phải chứ," Chu Hằng hạ giọng. "Tao đang ở nhà ba mày đấy. Ông cụ nhà tao sáng sớm đã lôi tao qua đây, buồn ngủ chết mất. Hai ông già chắc định đi câu cá, ba mày chắc lát nữa sẽ gọi cho mày thôi."

"Tao biết rồi," Thích Trang không mấy phản ứng:
"Cúp đây."

Màn hình điện thoại từ sáng lại tối, Thích Trang ngồi thẫn thờ một lúc rồi mở album ảnh.

Ảnh không nhiều, hắn lướt vài cái đã thấy bức ảnh quen thuộc.

Tông màu là vàng ấm, ánh sáng chiếu lên người Vệ Biện. Phông nền phía sau bị làm mờ, chỉ nổi bật duy nhất là chàng trai đẹp trai này.

Đây là bức ảnh chụp ở thành phố D.

Thích Trang khẽ cười, nhấn nút chia sẻ mấy lần lại thôi, cuối cùng vẫn gửi cho Vệ Biện.

"Tỉnh chưa? Ảnh trước đây tôi chụp cậu, gửi cậu một bản để lưu giữ."

Đây không phải phong cách của Thích Trang.

Đường hoàng chỉnh tề, nhìn qua như đang nói chuyện nghiêm túc, không phải tình ý, không phải trêu ghẹo, chỉ đơn giản là muốn mở đầu một câu chuyện. Không, thậm chí câu chuyện còn chưa chắc đã mở ra, người kia giờ chắc vẫn đang ngủ.

Như một con lợn.

Thích Trang cười trước, rồi dần dần thu lại nụ cười.

Có vài chuyện hắn hiểu, có vài chuyện không hiểu cũng không muốn hiểu. Thích Trang rất thông minh, nhưng hắn cho rằng có những chuyện không cần dùng đến lý trí và sự thông minh.

Nên giờ hắn thậm chí không biết bản thân đang nghĩ cái gì.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, xe đỗ bên đường, Thích Trang đặt tay lên vô lăng, cũng không biết bản thân đang chờ cái gì, chỉ là không khởi động xe.

Mấy phút sau, điện thoại reo, gần như cùng lúc hắn cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện lên hai chữ "Lão Thích" nhấp nháy liên tục.

"Chết tiệt," Thích Trang khẽ chửi một câu, tắt máy, khởi động xe, "Mẹ nó, rốt cuộc mình đang mong đợi cái gì."

Điều hòa trong nhà bật cực thấp, vừa bước vào đã phải rùng mình một cái.

Người trên giường chùm kín chăn, chỉ lộ ra một nhúm tóc vàng nhỏ xíu bên ngoài đang bị lạnh.

Vệ Biện ngủ một giấc mơ mơ màng màng, điện thoại rung làm anh giật mình tỉnh dậy. Mất nửa phút định thần mới nhớ ra đây là phòng của mình, "...Mẹ nó."

Anh mơ một giấc mơ rất phức tạp, kiểu kết hợp giữa mộng đẹp và ác mộng. Những mỹ nhân xung quanh đột nhiên biến thành mặt quỷ, cái móng giò đang ăn trên bàn bỗng hóa thành lợn rừng húc anh.

Cái này hơi quá đáng rồi.

Anh còn chưa kịp phản công trong mơ thì đã bị tiếng điện thoại đánh thức.

Tất cả là do trước khi ngủ quên chỉnh chế độ im lặng.

Vệ Biện với tay lấy điện thoại, nheo mắt nhìn hộp thư. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc. Anh vừa đoán xem ai nhắn, vừa chậm rãi mở ra.

Là Thích Trang.

Vệ Biện không mở tin nhắn, trực tiếp ném điện thoại, lại chui vào chăn ngủ tiếp.

Một phút. Hai phút. Ba phút.

Từ trong chăn thò ra một bàn tay, mò lấy điện thoại, rồi kéo lại vào trong.

Thích Trang gửi đến một bức ảnh.

Vệ Biện vẫn luôn biết mình đẹp trai, đẹp theo kiểu sắc bén và đầy tính xâm lược. Từ khi còn thiếu niên, anh đã thường xuyên bị người ta chụp lén. Chỉ tính trên diễn đàn MIAIDU thôi, ảnh của anh đã có hơn ngàn tấm, đủ kiểu dáng, đa phần đều mặt không cảm xúc, ngầu đến bay nóc.

Nhưng bây giờ anh mới biết, hóa ra bản thân còn có thể được chụp ra một cảm giác, ừm, nói thế nào nhỉ... rất dịu dàng.

Trong bức ảnh, anh hơi nghiêng người đứng, khóe môi nhếch lên nhìn về phía ống kính, ánh nắng vắt qua đuôi tóc, trong mắt đọng ý cười.

Vệ Biện ngắm đi ngắm lại hơn mười lần, lưu bức ảnh, rồi đăng nhập WeChat, lập tức đổi ảnh đại diện và đăng lên vòng bạn bè, chỉ kèm một chữ: "Đẹp."

Trước đây anh từng đọc được một câu, bạn là người thế nào trong mắt người chụp ảnh, thì trong ảnh bạn sẽ chính là như thế. Xem ra, trong mắt Thích Trang, anh đẹp trai đến nhường này.

Có lẽ Thích Trang còn chịu không nổi cú bạo kích nhan sắc của anh.

Tâm trạng Vệ Biện tốt lên một chút, lại ngắm bức ảnh đẹp trai của mình thêm vài phút, rồi mới ban phát lòng thương mà trả lời Thích Trang: "Đây là tác phẩm tốt nhất mà cậu từng chụp."

Những bức ảnh khác của Thích Trang anh rõ ràng chưa từng xem qua bức nào, vậy mà tự tin thế cũng chịu.

WeChat vang lên những tiếng "ting ting ting" liên tục, Vệ Biện lướt màn hình, nhìn xuống phía dưới, đồng nghiệp, bạn bè quen biết bình luận còn nhiều hơn lượt thích. Người đầu tiên để lại bình luận nói:

"Đã lưu, đợi vài hôm in ra 100 bản mang đến cửa MIAIDU bán, mỗi tấm 10 đồng, mỗi người chỉ được mua một tấm, đảm bảo trong vài phút hết sạch. Đến lúc đó chia cậu 5.000 phí bản quyền, tự dưng lại kiếm thêm một khoản! Các anh em đừng giành mối làm ăn với tôi nhé."

Vệ Biện trợn trắng mắt, trả lời người đó: "Cậu tự trốn trong chăn mà ngắm là được rồi."

"Ý cậu là tôi phải trốn trong chăn tự xử với ảnh của cậu? Đậu má, Vệ Biện hóa ra cậu là người như vậy!"

Vệ Biện bật cười vài tiếng, "Chết tiệt, đúng là đủ điên."

Nhưng cũng không định trả lời thêm nữa. Anh mở tin nhắn của Thích Trang, đã gần mười phút trôi qua từ khi anh trả lời tin nhắn, mà đối phương vẫn chưa phản hồi.

Nụ cười của anh dần dần biến mất.

Thích Trang vừa vào cửa đã làm ngay một việc, đó là móc điện thoại ra khởi động lại.

Người trong phòng khách không để hắn có cơ hội xem điện thoại. "Thích Trang, lại đây."

Lông mày khẽ nhíu lại không dễ phát hiện, Thích Trang lạnh mặt bước qua, Chu Hằng đang ngồi trên sofa bên cạnh ba hắn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Anh Trang."

Trung tâm sofa là một người ăn mặc chỉnh tề, hai bên tóc mai hơi bạc, vẻ mặt nghiêm nghị đến mức đáng sợ. "Ba gọi con sao con không bắt máy?"

"Máy hết pin," Thích Trang mỉm cười, quay sang người ngồi bên cạnh, gọi: "Chú Chu."

Ba Chu Hằng cười hiền, gật đầu đáp: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi ạ," Thích Trang tìm một vị trí ngồi xuống, "Chú Chu và ba con định đi câu cá ạ?"

"Đúng mười giờ sẽ đi," ba Chu Hằng nhìn đồng hồ, "Hừ, giờ đúng mười giờ rồi."

Thích Trang vẫn cười, nhìn ba mình, "Vậy hai người còn chưa đi?"

Ba hắn liếc hắn một cái, "Ba đã bảo nếu con còn không quay lại công ty thì..."

Thích Trang giơ điện thoại lên tai, ra hiệu có người gọi đến, làm động tác xin lỗi với ba người trong phòng, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.

Ba Thích lập tức lạnh mặt, Chu Hằng liếc hai vị trưởng bối, rồi cũng chạy theo hắn.

Ngôi nhà này có một cái sân nhỏ, trồng hoa, cỏ, cây cối đủ cả. Thích Trang đút tay túi quần, đứng trong sân một lúc lâu mới nhớ đến điện thoại. Vừa mở máy đã hiện thông báo có tin nhắn chưa đọc. Tim hắn chợt đập mạnh, mở ra nhìn, đúng là Vệ Biện.

Một câu trả lời vô cùng trơ trẽn, được gửi đến từ nửa tiếng trước.

Lúc trước tắt máy là vì bực bội, giờ thì hắn lại có chút hối hận vì đã tắt máy. Hắn thở ra một hơi, gọi thẳng vào số của Vệ Biện.

"Tu... tu... tu..."

"Thích Trang!" Chu Hằng chạy đến phía sau, "Đệch, hôm nay đúng là xui xẻo, bị kẹp giữa ba ông già này đủ chán ngắt."

Thích Trang: "Im mồm."

Hắn còn đang áp điện thoại lên tai. Chu Hằng trước đó cứ nghĩ hắn chỉ tìm cớ rời đi, giờ lại nhún vai, im lặng không nói gì thêm.

Tiếng tút kéo dài mười mấy giây, cuối cùng Vệ Biện cũng bắt máy, giọng nói lười biếng, chắc là mới tỉnh ngủ, "Alo?"

Khóe môi Thích Trang khẽ nhếch lên, "Mới dậy à?"

Trước khi gọi điện, trong lòng đã nghĩ rất nhiều, vậy mà vừa nghe được giọng anh, hắn lại thả lỏng ngay lập tức.

Vệ Biện trả lời: "Ừm, có việc gì sao?"

Giọng anh khàn khàn, giống như cát đang cọ xát trên da, Thích Trang chỉ muốn bật cười, rồi hắn cứ thế bật cười thật, lời tán tỉnh tuôn ra một cách tự nhiên: "Nhớ cậu rồi, bảo bối."

"Cậu có nhớ tôi không?"

Vệ Biện bắt chéo chân đặt trên bàn, khóe mắt khẽ nhướng lên, chân không ngừng rung, "Thích Trang, nói lời tình cảm kiểu đâm thẳng thế này thì quá nhàm."

Ngậm đầy bánh bao trong miệng, Ngô Kình và Lưu Thành nhìn nhau, trơ mắt nhìn anh cố tình để điện thoại reo nửa phút mới nhấc máy, rồi từ vẻ mặt vô cảm chuyển sang một biểu cảm khó chịu giả tạo đến buồn cười.

Thích Trang tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, tay nhẹ nhàng nghịch đóa hoa xinh bên bàn đá, "Vậy cậu dạy tôi nói thế nào cho hay đi."

Vệ Biện hắng giọng hai tiếng, "Ví dụ như câu tôi nhớ cậu."

"Ừm," Thích Trang lắng nghe chăm chú.

"Tôi sẽ đáp," Vệ Biện kéo dài giọng, rồi hạ thấp xuống, "Tôi bây giờ đang rất vui."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.