Màn đêm nhanh chóng buông xuống, không khí dưới khách sạn vô cùng náo nhiệt, từ sớm đã có người đến ngồi xem, âm thanh từ loa ồn ào, ở trong phòng trên lầu cũng nghe thấy được.
Vệ Biện ngả người trên ghế sô pha, nói: "Nghe bảo họ sẽ làm rộn đến mười một, mười hai giờ đêm."
Thích Trang ngồi cạnh anh, đang lau chiếc đồng hồ đeo tay của mình, đáp: "Cách âm của khách sạn này không tốt, ồn ào thật."
"Thật sự không hứng thú sao?" Vệ Biện nghiêng đầu hỏi, "Em có biết hát hay nhảy không?"
Thích Trang ho vài tiếng, né tránh câu hỏi: "Nếu anh lên sân khấu biểu diễn, em mới cảm thấy hứng thú."
Vệ Biện không buông tha hắn: "Chơi nhạc cụ, làm ảo thuật thì sao, con nhà giàu chẳng phải ai cũng có vài món sở trường à? Nhào lộn cũng được mà."
Nhà ai có tiền mà đi cho con cái học xiếc chứ!
Thích Trang tưởng tượng ra cảnh đám tiểu thư công tử đó vừa đập đá trên ngực vừa cưỡi ngựa bằng chân, suýt thì nghẹn chính mình, vừa bình tĩnh lại liền cười phá lên, "Mẹ kiếp!"
Vệ Biện nheo mắt một chút, quay người đè hắn xuống, hai tay thọc vào dưới nách hắn, "Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh, nếu không anh đây cho em biết cảm giác cười đến phát điên là thế nào."
"Học một tháng piano," Thích Trang cố nhịn cười, thành thật khai báo, "nhưng trốn học nửa tháng."
Ánh mắt Vệ Biện ra hiệu hắn nói tiếp.
"Học cả guitar," Thích Trang xoa cằm, tỉ mỉ lục lại ký ức, "chỉ đi một buổi, vì giáo viên đó nhìn không hợp mắt em."
"Chuyện khi nào?"
Thích Trang hơi không chắc chắn, "Chắc là hồi lớp hai, lớp ba gì đó."
Vệ Biện phì cười, "Nhỏ xíu mà đã thành một tên mê sắc đẹp rồi hả."
"Thứ học lâu nhất là taekwondo," giọng Thích Trang lần này pha chút tự hào, "ba tháng liền, bất kể nắng mưa, không nghỉ buổi nào."
Vệ Biện đúng là cạn lời với hắn, nhận xét, "Từ bé đã có tính cả thèm chóng chán."
"Em giống mấy công tử nhà giàu khác chắc?" Thích Trang cố ý chỉnh lại ống tay áo, liếc anh một cái, khí chất lập tức trở nên sang chảnh, "Những gì bọn họ học, hồi nhỏ em không thèm học, gọi là đặc biệt, phải làm thì làm Thích Trang độc nhất vô nhị. Nên đến bây giờ, em chỉ cần nắm vững một kỹ năng thôi."
"Kỹ năng gì?" Vệ Biện giật giật khóe miệng.
Thích Trang cười đầy tự tin, "Em có tiền."
...
Em đúng là giỏi thật đấy!
Vệ Biện buông hắn ra, ngồi trở lại chỗ mình, "Nói lắm thế, ý của em chỉ có một, từ nhỏ đến lớn ngoài có tiền ra thì chẳng học được cái gì."
"Anh chẳng lẽ không thấy," Thích Trang nháy mắt với anh, "một người như em rất có cá tính, rất ngầu sao?"
Hỏng rồi.
Người đang muốn đồng ý làm bạn trai lại là một tên ngớ ngẩn, phải làm sao đây, đang online chờ gấp.
Vệ Biện gõ ngón tay lên đầu hắn, không mạnh không nhẹ, phát ra một tiếng "Cố mà nói năng tử tế vào."
"Không học được gì," Thích Trang hơi nghiêm túc lại, "em thấy học mấy thứ đó vừa phí thời gian vừa phí sức, mà với em cũng chẳng có tác dụng gì."
Hắn chỉ cần biến tiền thành tiền, làm tốt vai trò quản lý, nắm vững những thủ đoạn trên bàn đàm phán là đủ.
Nói vậy còn nghe được, "Biết hát không?"
Biểu cảm Thích Trang khựng lại một giây, sau đó vẻ mặt liền tràn đầy gió xuân, "Tất nhiên, chưa từng học qua."
Nhìn biểu cảm của hắn không ổn, Vệ Biện cười tủm tỉm, "Không cần học, bé yêu, hát vài câu cho anh nghe nào."
Cả hai ngồi trên sofa, trong căn phòng chỉ có hai người họ, nhưng Thích Trang cảm thấy thà chen chúc với vài chục người còn hơn — miễn là Vệ Biện không ở đó.
Quá mất mặt.
Mất mặt trước người khác và mất mặt trước Vệ Biện hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Hắn dứt khoát nói thẳng, "Em hát lệch tông."
Vệ Biện bật cười, "Lệch tông đến mức nào?"
"Bài ABC Song em còn hát sai nhạc, quốc ca em không dám hát vì sợ làm nó mất mặt," Thích Trang đỡ trán, không còn mặt mũi gặp ai.
Vệ Biện cười ngặt nghẽo, dụ dỗ, "Hát một bài anh nghe thử nào."
"Không." Thích Trang kiên quyết.
Nhưng anh đã bị hắn khơi gợi hứng thú, không dễ bỏ qua. Thích Trang vừa định nói "bằng chứng" đã bị Vệ Biện bịt miệng, "Em muốn anh kéo dài từ một đêm thành một năm hả?"
Haiz.
Thích Trang thở dài, "Anh cố tình muốn em mất mặt trước anh."
"Em nói thế thú vị thật," Vệ Biện, "không mất mặt trước anh thì em muốn mất mặt trước ai hửm?"
"...Anh nói đúng."
Ý trong lời này, Thích Trang hiểu. Hắn cười, sau đó ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng hiểu vì sao vua chúa thời xưa không muốn lâm triều, người ta chỉ cần nói một câu, quyết định của bản thân liền tan thành mây khói. "Chỉ hát hai câu thôi nhé."
Vệ Biện lắng nghe chăm chú.
Hắn hát một bài mà trước đây Vệ Biện từng trình diễn trong MIAIDU, lời bài hát không sai dù chỉ một từ. Thật đấy, phải nói thật, ngay khoảnh khắc hắn cất giọng, biểu cảm của Vệ Biện đã méo mó rồi. Giọng Thích Trang rõ ràng rất dễ nghe, nhưng sao vừa hát lại muốn mạng người thế này.
Hát xong hai câu, Thích Trang liền hỏi anh: "Thế nào?"
Còn có chút mong chờ.
Vệ Biện xoa mặt, gật đầu công nhận, "Em không tùy tiện hát là đúng, sau này cũng nên giữ vậy, nếu không thì mất hết hình tượng."
Thích Trang: ...
"Anh sống 27 năm rồi," Vệ Biện ngán ngẩm, "lần đầu thấy người hát tra tấn màng nhĩ đến vậy."
"Im miệng đi," Thích Trang, "còn công kích cá nhân nữa là em báo cáo anh đấy."
Thật ra thì, từ lúc biết có cái gọi là "Lễ hội bia" này, Vệ Biện đã nghĩ, anh mà đứng chung sân khấu với Thích Trang chắc chắn nghiền nát mọi đối thủ, chỉ riêng nhan sắc thôi đã áp đảo, chưa kể giọng hát của cả hai đều là cực phẩm, hợp lại chắc chắn sẽ tạo hiệu ứng xuất sắc.
Thật không ngờ, Thích Trang lúc nào cũng có thể mang đến cho anh bất ngờ.
Đúng là một bảo bối đặc biệt, lúc nào cũng khác biệt.
Không còn hứng xuống dưới xem náo nhiệt, Thích Trang nhìn đồng hồ, "Anh bảo một đêm, rốt cuộc là bao lâu?"
"Xem biểu hiện của em," Vệ Biện lấy điện thoại, mở camera trước, kéo Thích Trang lại, "Cười nào."
Trong ống kính, hai người ngồi thoải mái, tự nhiên, thân thiết, một người cười tự tin thoải mái, một người cười vui vẻ phóng khoáng.
Tuyệt chiêu chụp ảnh của trai thẳng lại một lần nữa xuất hiện, Vệ Biện đăng lên trang cá nhân, không kèm ghi chú, chỉ trơ trọi một bức ảnh.
Bên dưới đầy những lời "má ơi."
"Vệ Biện, người đẹp trai bên cạnh anh là ai thế? Xin giới thiệu, xin làm quen."
"Anh đổi gu khi nào vậy, kiểu này để bên cạnh không thấy áp lực sao?"
"Người đẹp trai này trông quen mắt quá, hình như gặp ở đâu rồi, lưu ảnh lại, nhan sắc nhân đôi có thể ngắm cả ngày."
Chu Hằng: "Đệt, Vệ Biện, hai người lén đi đâu sau lưng tụi tôi hả!"
Vệ Biện trả lời Chu Hằng: "Nhớ ba rồi à?"
Chu Hằng ôm điện thoại chạy ra phòng khách, hét lớn:"Anh em, mau vào xem vòng bạn bè của Biện Nhi đi! Mẹ nó! Chúng ta tưởng cậu ta đi chơi bời, hóa ra cậu ta thật sự đi chơi bời đấy!"
Mấy người đang bình thản xem TV không muốn để ý đến cậu, một người nói:"Trước đó cậu ta chẳng phải đã nói là đi chơi sao?"
"Vấn đề là," Chu Hằng gào lên, "mẹ nó, người đi cùng cậu ta là Thích Trang đấy!"
Lưu Thành nghe vậy, liền hỏi: "Đi với Thích Trang?"
Chu Hằng đáp: "Còn chụp cả ảnh, ảnh chụp chung. Biện Nhi còn đăng bức ảnh đó lên vòng bạn bè, trước giờ cậu ta chưa bao giờ làm thế cả."
Ngô Kình và Lưu Thành liếc nhìn nhau, lẳng lặng lấy điện thoại ra bấm "thích" cho Biện Nhi, sau đó gửi tin nhắn riêng: "Chúc mừng."
Vệ Biện trả lời rất nhanh: "Giờ chúc mừng vẫn còn sớm."
"Tại sao?"
Qua chữ thôi cũng cảm nhận được sự đắc ý của anh: "Tôi còn chưa đồng ý cậu ta."
Không biết rốt cuộc là ai nắm ai trong lòng bàn tay, Lưu Thành trước đó còn định khuyên anh đừng quá nghiêm túc, giờ lại cười phá lên: "Hai người tụi mày đúng là biết chơi mà."
Vệ Biện và Thích Trang, hai người này... Ai mà ngờ được.
Lưu Thành còn trêu một câu: "Ngày trước ai nói là không có chút hứng thú nào với người ta ấy nhỉ?"
Vệ Biện trả lời bằng một icon dao đẫm máu.
Thích Trang chia sẻ lại bài đăng, kèm bình luận với ý tứ ám chỉ: "Bé yêu à, chỗ bị anh cắn trên môi em có còn đau không?"
Hắn nói cho mọi người biết quan hệ giữa hắn và Vệ Biện không hề đơn thuần, hi vọng những ai thông minh sẽ hiểu rằng Vệ Biện bây giờ là người đã có chủ, làm ơn thông minh hơn, đừng nói mấy câu khiến hắn khó chịu trước mặt hắn.
Vệ Biện nhướn mày, đặt điện thoại xuống hỏi: " Em cắn môi anh khi nào thế nhỉ?"
Gần đây, lần thân mật nhất cũng là chuyện hai ngày trước.
Thích Trang cũng đặt điện thoại xuống, đáp: "Em tưởng anh hiểu ẩn ý của em chứ."
"Cắn môi?" Vệ Biện túm lấy môi hắn nhìn trên nhìn dưới: "Vết thương lần trước cắn ra cũng lành gần hết rồi, cái viên thuốc bôi đó hiệu quả thật."
"Miệng anh cũng gần như lành rồi," Thích Trang không biết nghĩ đến gì, bỗng bật cười: "Không cắn môi thì đổi sang hôn kiểu dùng lưỡi làm chủ lực."
Vệ Biện khẽ hừ một tiếng: "Trái tim bé bỏng của em đói rồi."
Thích Trang cười: "Ôi chao, trái tim bé bỏng của em đói rồi à? Em đau lòng quá, bảo bối nhỏ của em muốn ăn gì nào?"
Đặc sản địa phương A thị họ đã thử từ tối hôm đến đây rồi, thật sự không quen ăn. Bên ngoài giờ khá nhộn nhịp, ra ngoài mua thì phiền phức, Vệ Biện đáp: "Em chẳng phải bảo biết nấu ăn sao."
Vì rất nhiều lý do, đến bây giờ Thích Trang vẫn chưa có cơ hội thể hiện tài nấu nướng của mình.
Hắn hơi động lòng, gọi nhân viên khách sạn mang đến một ít nguyên liệu tươi.
Trong phòng suite có sẵn bếp, dụng cụ và đồ dùng cũng đầy đủ. Thích Trang cầm con dao xoay một vòng trong tay làm trò, Vệ Biện cạn lời, cũng không quên nhắc nhở: "Đừng làm màu, cẩn thận kẻo tự làm mình bị thương."
"Không đâu," Thích Trang cầm mũi dao chỉ về phía anh, học theo phim truyền hình của tổng tài bá đạo, nói: "Ăn cơm em nấu, anh chính là người của em."
"Con mẹ nó," Vệ Biện cười đến chảy nước mắt, "Biểu cảm của em đúng là tà mị cuồng quyến."
Không ai đến quấy rầy, tiếng náo nhiệt bên ngoài cũng như bị cách biệt thành hai thế giới. Trong bếp, tiếng xoong nồi va chạm, tiếng máy hút mùi và tiếng tỏi phi trên chảo không ngừng vang lên. Mùi hương lan tỏa khắp phòng, Thích Trang mấy tháng rồi chưa nấu ăn, đúng là có chút nhớ nhung.
Vệ Biện đứng nhìn nửa phút, rồi xắn tay áo lên: "Cần rửa món nào?"
Thích Trang: "Cà chua, ớt, thêm vài quả dưa chuột nữa."
Vệ Biện lấy ba món đó ra từ túi, bắt đầu rửa rất nghiêm túc. Thích Trang tranh thủ liếc nhìn anh một cái, nhếch môi.
Người ta nói dân ăn chơi sẽ hướng về gia đình.
Thực chất, thứ họ yêu không phải là gia đình, mà là người có thể cùng họ làm cơm, rửa rau – chính là người như Vệ Biện đây.