Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 37:




Trích một điếu thuốc từ hộp ra, Vệ Biện hất cằm về phía Thích Trang: "Châm thuốc cho anh."

Thích Trang đặt điện thoại xuống, tâm trạng vui vẻ: "Quách Hạo nói Đoạn Bích Lan đang ở cạnh cậu ta, hai người họ là một đôi à?"

Rõ ràng là hỏi thừa, Vệ Biện liếc hắn một cái: "Vừa rồi chẳng phải em ra oai rất vui sao?"

Thích Trang cười lớn vài tiếng: "Em trẻ con vậy sao?"

Hắn lấy bật lửa, châm điếu thuốc cho mình trước, rồi nghiêng người qua, dùng điếu thuốc đang ngậm trong miệng mình để châm lửa cho điếu thuốc trên môi Vệ Biện. Tự hỏi rồi lại tự đáp: "Đúng vậy, em chính là trẻ con như thế đấy."

"Cũng tự nhận thức được bản thân đấy chứ." Vệ Biện bị hắn chọc cười, ngậm điếu thuốc trên môi, cười nửa ngày không ngừng: "Đoạn Bích Lan, Quách Hạo thích cô ấy. Cô ta không có quan hệ đặc biệt gì với anh đâu, không cần dấm chua ngập cả bệnh viện thành phố nữa."

"Bệnh viện thành phố?" Thích Trang nhíu mày: "Cô ấy là bệnh nhân à?"

Vệ Biện hít một hơi thuốc, dùng đầu ngón tay búng búng vào thân điếu thuốc, làm rơi tàn. Anh không nói gì, nhưng Thích Trang đã nhận ra tâm trạng anh đang dần trở nên nặng nề.

Nhất định là giữa anh và Đoạn Bích Lan đã từng có chuyện gì đó.

Thích Trang kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, nghiêng người lại gần, giọng điệu pha chút ra lệnh: "Hôn em một cái."

Vệ Biện thoáng giật mình, mùi thuốc lá lẩn quẩn quanh hai người. Anh uể oải đáp lại: "Hôn trên không đi."

Nói xong, anh lè lưỡi ra, ý bảo Thích Trang tự mình quấn vào.

"Đồ lẳng lơ." Thích Trang cau mày làm bộ nghiêm túc, ngay giây tiếp theo liền bật cười, chìa đầu lưỡi chạm nhẹ vào anh. Hai chiếc lưỡi dường như dính keo, cuối cùng môi áp lấy môi, triền miên hôn sâu. Những hơi thở trong miệng đều bị đối phương cướp đi, hôn đến mức đầu lưỡi tê rần.

Vệ Biện dùng sức giữ chặt cổ hắn, bóp đến mức da thịt đỏ lên, như muốn vẽ lên thế giới nhỏ của Thích Trang một màn cờ hoa không dứt.

Thích Trang không nhịn được, muốn chạm vào anh. Bàn tay hắn trượt vào dưới lớp áo sơ mi, liền bị Vệ Biện giữ chặt cổ tay lại.

Thích Trang bật thốt: "Để em sờ chút đi."

Vệ Biện hút đầu lưỡi của hắn, buông ra rồi, trong không gian vang lên một tiếng "bẹp" đầy ướt át. Nhưng Thích Trang không như anh tưởng tượng, mềm nhũn thành một vũng nước, trái lại khiến anh mất hứng: "Sao em không mềm chân chút nào vậy?"

"Câu này thú vị đấy," Thích Trang bật cười, hỏi lại:

"Thế sao anh không mềm?"

Kỹ thuật hôn và sức bền, tạm thời không thể phân rõ ai thắng ai thua.

Vệ Biện lau miệng, kéo Thích Trang đứng lên, dẫn hắn đi về phía phòng ngủ: "Lên giường đánh một trận."

"Ai thua thì mẹ nó ngoan ngoãn nằm dưới."

Thích Trang nhanh chân vượt qua anh, tựa người vào cửa, chắn lại không cho vào: "Ngoan xinh yêu, anh đừng tưởng em là một kẻ yếu đuối nhé?"

"Sao có thể," Vệ Biện cười khẩy một tiếng:"Trận đánh trong MIAIDU giữa hai chúng ta, đến giờ anh vẫn còn nhớ đây."

Đường cong khi cười của anh thật hoàn hảo, Thích Trang nhìn chằm chằm vài giây, nghiêng người lại gần: "Hôn em một cái nữa đi."

Trước khi hôn anh, hắn từng thấy mấy kẻ cứ suốt ngày hôn qua hôn lại thật phiền phức.

Nhưng sau khi hôn rồi, mỗi lúc rảnh rỗi đều cảm thấy bỏ lỡ cơ hội là đang lãng phí miệng và lưỡi.

Không hôn chính là phí tài nguyên.

"Như vậy vẫn chưa đủ."

Vệ Biện nhìn quanh một vòng, cố ý chỉ về phía giường: "Đè em xuống giường mà hôn, chân dài như vậy, hoặc là quấn lên người anh, hoặc là gác lên vai anh, thế mới sướng."

Khóe mắt Thích Trang giật giật, xắn tay áo lên: "Quả thật phải đánh một trận rồi."

Vệ Biện nhịn cười, lại chỉ về phía cửa sổ: "Đè em vào đó mà hôn, hôn đến khi nửa thân trên em thò ra ngoài cửa sổ, có phải sẽ đặc biệt sợ hãi mà bám chặt lấy anh, xin anh đừng buông ra không?"

Anh cố ý trêu chọc.

"Vệ Biện, hóa ra anh thích cái kiểu này." Thích Trang ghi nhớ: "Em sẽ đè anh xuống giường, đè vào cửa sổ, khiến anh sướng đến điên dại, muốn ngừng mà không được."

"Không phải lúc để cứng đầu đâu," Vệ Biện nhướng mày: "Rồi sẽ có ngày em phải gọi anh là ba."

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên inh ỏi.

Thật ra chỉ là đùa cho vui, Vệ Biện ném cho Thích Trang ánh mắt kiểu "tạm tha cho em", thong thả đi ra phòng khách nhận điện thoại.

Thích Trang đi theo anh, khi anh vừa nhấc máy, liền vòng tay ôm lấy eo từ phía sau, hôn lên sau tai anh.

Giọng nói trong điện thoại ngắn ngủi và gấp gáp, như một con thuyền nhỏ trên cơn sóng dữ, tuyệt vọng ngập tràn trong từng từ, mang theo hơi thở đen tối của bão tố: "Biện à, chị Bích Lan nguy kịch rồi! Mau tới đây!"

Đoạn Bích Lan nguy kịch.

Vệ Biện biết sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày này, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.

Anh đạp ga, chờ đèn xanh. Bóng tối bên ngoài ngày càng sâu, như thể có quái vật ẩn nấp trong đêm, chực chờ gieo rắc tai ương cho những người qua đường.

Không có máy bay đêm, cũng chẳng có chuyến tàu nào chạy vào giờ này.

Lái xe đến thành phố A, có lẽ khi đó bình minh sẽ ló rạng.

Thích Trang ngồi ghế phụ, kiên quyết nói: "Trạm kế tiếp anh nghỉ ngơi, em lái."

Vệ Biện gật đầu, không tranh cãi với hắn. Sau khi vào cao tốc, xe cộ ngày càng thưa thớt, thoáng chốc dễ có cảm giác cô đơn như đang lái xe một mình.

"Thích Trang," Vệ Biện lên tiếng: "Ngủ chưa?"

"Chưa." Thích Trang nghiêng người, hôn lên tai anh, rồi cắn nhẹ: "Em ở ngay bên cạnh anh, vẫn luôn nhìn bạn trai em đây."

Vệ Biện khẽ cười, rồi nghiêm mặt: "Nửa tháng trước bác sĩ đã nói, cô ấy nhiều lắm cũng chỉ còn ba tháng, đó là trường hợp tốt nhất."

Thích Trang thở dài: "Em không quen cô gái đó, nhưng bạn trai không vui, điều này khiến em hơi đau lòng."

"Chỉ hơi thôi à?" Vệ Biện hỏi.

"Không thể nhiều hơn được," Thích Trang nói: "Anh buồn vì người khác, chút đau lòng này là em miễn cưỡng cho anh đấy."

Vệ Biện cười. Thích Trang chống cằm, lại nói: "Hồi tối không biết cô ấy là bệnh nhân, còn cà khịa một câu, nghĩ lại cũng không hay lắm."

"Hối hận rồi?" Vệ Biện bật cười khẽ: "Thiếu gia Thích Trang cũng biết thương hoa tiếc ngọc à."

Thích Trang cũng cười theo: "Phải, thương hoa tiếc ngọc rồi."

Khi tới trạm kế tiếp thì đã gần hai tiếng trôi qua. Hai người thay nhau lái xe, mỗi người chợp mắt hai, ba tiếng. Đến khi trời gần sáng, họ cuối cùng cũng vào được thành phố H, lập tức chạy thẳng đến bệnh viện thành phố.

Bác sĩ lắc đầu bất lực: "Nội tạng của cô ấy đã bắt đầu suy kiệt từ lâu, trước đây cũng đã báo với mọi người phải chuẩn bị tâm lý rồi. Kỳ tích y học vẫn có thể xảy ra, nhưng cô ấy chưa từng giữ được trạng thái tích cực và ý chí sống mãnh liệt. Trong tình huống như vậy, không ai có thể cứu nổi cô ấy."

Quách Hạo mắt đỏ hoe, nhưng lúc này lại không khóc nổi: "Nhưng còn hai tháng nữa mới hết ba tháng mà."

Đoạn Bích Lan đang truyền dịch trong phòng bệnh. Cô vừa thiếp đi, sắc mặt xanh xao, thậm chí hô hấp cũng khó nhọc.

Lưu Thành cùng Ngô Kình và Ngô Dương ngồi xổm bên ngoài hành lang, nhìn bác sĩ nói chuyện với Quách Hạo.

"Bây giờ không ai có thể chắc chắn cô ấy còn sống được bao lâu." Bác sĩ nói tiếp: "Điều kiêng kỵ nhất của bệnh nhân là vấn đề tâm lý. Tâm trạng của cô ấy chưa bao giờ tốt cả. Thay vì hỏi tôi cô ấy còn sống được bao lâu, mọi người nên hỏi cô ấy trong lòng đang đè nén bao nhiêu chuyện."

Tất cả đều lặng im trong giây lát.

Cuối hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã. Lưu Thành ngẩng đầu nhìn, là Vệ Biện và Thích Trang vừa đến, hai người đều gấp gáp, phong trần mệt mỏi. Anh thở phào: "Hai người tới rồi."

Quách Hạo sững sờ nhìn họ, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Biện à, chị Bích Lan không sống được bao lâu nữa."

Ngón tay Vệ Biện hơi động, anh đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Đoạn Bích Lan nghe thấy tiếng động liền mở mắt, khó nhọc nhìn về phía anh.

Họ đứng ở cửa, không biết nên nói gì, là nói cô tỉnh rồi, hay là hỏi cô có nghe thấy không?

Quách Hạo quay đi, nghẹn ngào: "Hai người vào trước đi, tôi cần bình tĩnh một chút."

Vệ Biện bước vào đầu tiên.

Ánh mắt Đoạn Bích Lan dừng lại trên người anh, theo thói quen cố kéo lên một nụ cười, sau đó cô nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau anh.

Là người cô chưa từng gặp qua. Cao ráo, đẹp trai, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cô, rồi nhanh chóng đặt lên người A Biện.

Trong lòng Đoạn Bích Lan vang lên một giọng nói: chính là người này. Hắn chính là Thích Trang.

Là bạn trai mới của A Biện.

"Cảm thấy thế nào?" Lưu Thành chắn ngang tầm nhìn của cô, chỉnh lại chăn cho cô: "Còn đau không?"

"Đau," Đoạn Bích Lan cười yếu ớt, sau đó quay sang gọi Vệ Biện: "A Biện."

Trong phòng bệnh không ai lên tiếng, giọng cô vang lên rõ ràng.

Vệ Biện im lặng bước đến, Đoạn Bích Lan nằm trên giường nhìn anh.

Cô năm nay mới 25 tuổi, ở độ tuổi đẹp nhất khi người ta từ hoa kết trái, mà người trước mặt cô đã trở thành ánh hào quang được vạn người chú ý, còn cô giống như một phế nhân, chỉ có thể nằm trong phòng bệnh.

Ngoài kia gió thổi không chạm được, xuân hạ thu đông cũng không chạm được.

Cô sống mơ hồ dựa vào ký ức. Cô vẫn nhớ, ở thành phố X, khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu, cô từng níu kéo A Biện, cầu xin anh dùng chiếc xe đạp mới mua chở cô về nhà.

Nhưng A Biện lại khó chịu đến mức trực tiếp để xe lại cho cô.

Anh lúc nào cũng thế, không hiểu phong tình. Lời tỏ tình và ám hiệu của các cô gái đối với anh chẳng khác nào tiếng ve kêu ồn ào khiến người ta khó chịu. Trước đây Đoạn Bích Lan thường trộm cười, nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có mỗi cô là cô gái duy nhất.

Cô không muốn tự mình đạp xe, điều cô muốn là ở cạnh Vệ Biện. Toàn thế giới đều hiểu, chỉ riêng Vệ Biện không hiểu sự khác biệt giữa hai điều đó.

Thầm mến, thật sự vừa đắng vừa chát.

Mà cũng chẳng thể xua tan đi được.

"A Biện," Đoạn Bích Lan 25 tuổi đem bí mật giấu trong lòng từ năm 15 tuổi nói ra cho anh nghe, vừa mới thốt lên được một chữ, nước mắt đã tràn mi. "Em thích anh."

Thích Trang đứng phía sau đám đông, lạnh lùng nghe lời tỏ tình thật lòng của Đoạn Bích Lan.

Quách Hạo từ sau lưng hắn bước vào phòng bệnh, vai đụng phải hắn, thấp giọng nói: "Thích Trang, nếu anh còn chút lương tâm, thì đừng lên tiếng."

Ngô Dương nhíu mày, lùi về phía Thích Trang: "Anh đừng để bụng—"

"Tôi không sao," Thích Trang thậm chí còn cười nhẹ, liếc nhìn Quách Hạo, rồi nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bạn trai mình, rất bình tĩnh: "Yên tâm, anh Trang Trang có chừng mực."

Bàn tay gầy gò chỉ còn lại xương của Đoạn Bích Lan níu lấy áo Vệ Biện, anh cúi xuống nhìn, cuối cùng cũng mở miệng: "Đoạn Bích Lan, tôi tệ lắm, không đáng để cô thích."

Giống như chạm vào vết thương đau nhất, trái tim Đoạn Bích Lan bị lời nói này làm đau đến thắt lại, cảm xúc mãnh liệt không ngừng dâng trào: "A Biện, đừng nói vậy, em xin lỗi anh... em xin lỗi anh."

Thích Trang không tự chủ được tiến lên một bước.

Nhưng Quách Hạo đã đi tới, giữ lấy tay Đoạn Bích Lan, muốn cô bình tĩnh lại.

Gã lo lắng là cô gái kia, còn Thích Trang thì lo lắng là Vệ Biện.

Bạn trai hắn là một người kiêu ngạo như thế, tự yêu bản thân như thế, vậy mà lại nói mình không đáng giá.

Thích Trang cau mày.

Quách Hạo muốn Đoạn Bích Lan bình tĩnh, nhưng cảm xúc đâu phải dễ dàng khống chế.

Bàn tay bị kéo xuống lại lần nữa níu lấy vạt áo Vệ Biện, anh không nhúc nhích.

Đoạn Bích Lan ngước mắt nhìn về phía đám đông.

Bỏ qua Lưu Thành, bỏ qua Ngô Kình, bỏ qua Ngô Dương.

Ánh mắt hướng về người đàn ông xa lạ kia.

Xuất sắc, tuấn tú, khỏe mạnh.

Vệ Biện đối với hắn rất đặc biệt, đặc biệt đến mức trái tim sắp chết của cô lại một lần nữa run rẩy, không cam lòng mà đập mạnh.

Từ nhỏ đến lớn, Đoạn Bích Lan luôn là một người dịu dàng.

Dịu dàng đến mức dù biết mình sắp chết, cũng không muốn miễn cưỡng Vệ Biện ở bên cô.

Nhưng cô gái dịu dàng như thế, cả đời này lại phạm phải một sai lầm không thể nào xóa nhòa, sai lầm ấy làm tổn thương người cô yêu nhất.

Mà bây giờ, cô lại sắp làm tổn thương Vệ Biện thêm một lần nữa.

"A Biện," Đoạn Bích Lan cúi mắt: "Em sắp chết rồi."

"Anh có thể đáp ứng em một nguyện vọng cuối cùng không?"

Vệ Biện nhắm mắt, rồi mở ra: "Cô nói đi."

Đoạn Bích Lan cảm thấy mình thật ích kỷ và đê tiện, giọng cô run rẩy, dùng tất cả thể diện và nỗi uất nghẹn chôn giấu trong lòng mười năm, nói với Vệ Biện: "Sau khi em chết... sau khi em chết ba năm... anh có thể dành ba năm đó cho em không? Chỉ ba năm thôi... anh đừng yêu ai khác, cũng đừng gần gũi họ, chỉ có em, chỉ có em thôi, được không, A Biện?"

Trên đời làm gì có người phụ nữ nào ác độc như vậy.

Đoạn Bích Lan nghĩ.

Nhưng phải làm sao đây, trước khi chết, hãy để cô được ích kỷ lần cuối.

"Anh để em ích kỷ một lần, chỉ cầu xin anh ba năm, hãy để em có được anh, để em có một quãng thời gian thuộc về anh, dùng ba năm để tưởng nhớ em, có được không, A Biện?"

Bàn tay trong túi áo của Thích Trang lập tức siết chặt.

Bầu không khí im lặng lan tỏa khắp phòng bệnh, Quách Hạo nhìn khuôn mặt nghiêng của Đoạn Bích Lan, chậm rãi ngước lên, chạm ánh mắt với Vệ Biện, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.

Hãy đồng ý với chị ấy đi, A Biện, hãy đồng ý đi, chị ấy không còn bao lâu nữa.

Dù là... nói dối chị ấy thôi cũng được mà.

Vệ Biện đưa tay phủ lên tay Đoạn Bích Lan.

Ánh mắt Đoạn Bích Lan lóe lên tia hy vọng, khóe môi hiện lên nụ cười.

Giây tiếp theo, Vệ Biện gạt tay Đoạn Bích Lan ra, anh nói: "Xin lỗi, tôi không làm được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.