Phản Công Làm Công - Thường Niệm Quân

Chương 64:




Ác ý giống như lửa gặp cỏ khô, không cần thêm gió cũng có thể lập tức bùng lên ngút trời.

Thích Trang chưa từng có ác ý dâng trào với ai như thế này.

Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu Quách Hạo yêu Đoạn Bích Lan như vậy, tại sao không đi chết cùng cô ta đi?

Cầu Thành Giang là một trong những tuyến đường từ thành phố H đến sân bay. Khoảng cách càng gần, biểu cảm của Thích Trang càng lạnh lùng.

Trong đầu hắn, lý trí mách bảo nên làm thế nào để ra tay đủ mạnh, đủ trực tiếp, đủ triệt để mà dạy cho Quách Hạo một bài học.

Khi Đoạn Bích Lan nằm trên giường, yêu cầu Vệ Biện "ba năm ước hẹn", hắn không tức giận. Quách Hạo yêu Đoạn Bích Lan, hắn không hề quan tâm.

Nhưng tại sao luôn phải chọc vào Vệ Biện?

Bàn tay cầm vô lăng của Thích Trang siết chặt đến mức các đầu ngón tay trắng bệch. Điện thoại của thuộc hạ gọi tới: "Thích thiếu gia, chúng tôi đã chặn được người dưới chân cầu."

Cầu Thành Giang đã ở ngay trước mắt. Ánh hoàng hôn phủ ánh vàng rực rỡ trên mặt sông. Thích Trang bình tĩnh đáp: "Tôi tới rồi."

Lái xe lên cầu, xuống cầu, dừng lại, bước xuống.

Thích Trang siết lỏng nắm tay, bàn chân chạm đất. Trong tiếng sóng nước vỗ, hắn đi về phía gầm cầu.

Quách Hạo trong bộ dạng chật vật bị chặn giữa vòng vây của bốn người đàn ông cao to lực lưỡng, ai nấy trông đều dữ tợn.

Gã liên tục nói gì đó, trên người dính vài vết bẩn. Khi Thích Trang tiến lại gần, mới nghe rõ gã đang van nài thả mình đi, rằng máy bay sắp đến giờ cất cánh.

Thích Trang cười lạnh hai tiếng: "Mày vội máy bay à, vội cái mẹ mày ấy."

Giọng vừa vang lên, bốn người đàn ông đang chặn Quách Hạo lập tức nhường ra một lối đi: "Thích thiếu gia."

"Thích Trang!" Mặt Quách Hạo tái mét: "Mày muốn làm gì?"

"Tao muốn làm gì?" Thích Trang cảm thấy câu hỏi của hắn thật nực cười. "Tao muốn làm gì, mày còn không biết sao?"

Hắn cởi áo vest ném cho thuộc hạ, xắn tay áo sơ mi trắng lên.

Mấy người đàn ông tự giác lui ra, nhường không gian cho hắn.

Mặt Quách Hạo hết xanh rồi trắng: "Vệ Biện đâu?"

Thích Trang cười nhạt, trong mắt lại mang sự lạnh lẽo khiến người khác kinh hãi. Hắn tiến lại gần Quách Hạo, vừa đi vừa duỗi tay, "Thật là trùng hợp. Món quà sinh nhật mày muốn tặng người ta chưa thấy, đã bị tao xem trước rồi."

Quách Hạo tức đến mức toàn thân run rẩy, "Đồ đâu? Mày đã làm gì chị ấy?"

"Gần đây có một con chó dữ," Thích Trang bước đến gần, tung nắm đấm nhanh và mạnh, thẳng vào người Quách Hạo. Gã ngã nhào xuống đất, cú đấm mạnh đến nỗi khiến hai chiếc răng dính máu rơi ra. Thích Trang tiếp lời: "Nó cứ ngửi tay tao mãi. Tao thấy nó hứng thú với món quà của mày nên đem đi cho nó ăn rồi."

Giọng hắn mang theo ý cười, nhưng với Quách Hạo, đó như tiếng cười của ác quỷ. Gã run rẩy toàn thân, mùi tanh của máu trong miệng làm cổ họng bỏng rát, đầu óc quay cuồng, "Thích Trang, mày, mày dám làm vậy sao?"

Hắn dám sao?

Thích Trang túm lấy cổ áo Quách Hạo, kéo gã lên một cách thô bạo. Lại thêm một cú đấm mạnh vào bụng, tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn những lời chửi rủa phát ra từ Quách Hạo. Thích Trang cười nhạt, nói tiếp: "Tao nhớ nhầm rồi. Làm sao tao có thể đem quà của mày cho chó ăn được chứ? Không chỉ không tôn trọng người đã khuất, mà còn hại cả con chó mất mạng. Đồ mà ngay cả con người còn không muốn, chó thì làm sao cần đến?"

Nếu muốn khiến Quách Hạo đau đớn, thì Đoạn Bích Lan chính là thanh kiếm sắc trong tay hắn.

Khóe miệng Quách Hạo trào máu, mắt mờ đi, gã nhìn Thích Trang bằng ánh mắt ngập tràn hận ý, "Mày..."

Gã lau máu trên miệng, cố chịu đựng cơn đau thấu xương, nói từng chữ một nặng nề: "Mày với Vệ Biện đúng là cùng một loại người."

"Cả hai đều biết cách khiến người khác phát điên."

Ánh mắt Thích Trang trầm xuống, hắn buông tay. Quách Hạo lập tức rơi mạnh xuống đất. Chỉ một giây sau, Thích Trang tung thêm một cú đá thẳng vào người gã.

Những tiếng động nặng nề vang lên không ngớt. Bốn gã đàn ông cao lớn đứng ngoài nhìn dòng người qua lại mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Một lúc sau, Thích Trang lên tiếng: "Đưa áo khoác của tôi lại đây."

Người khác mang áo tới, Thích Trang rút khăn giấy lau tay, rồi lấy từ túi áo ra chiếc hộp gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay màu đen.

Quách Hạo nằm dưới đất, hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp.

Thích Trang lạnh nhạt nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, sau đó cúi đầu nhìn người đang nằm trên mặt đất.

"Thích Trang..." Quách Hạo trông thật thảm hại và đáng thương, cơ thể gã lấm lem bùn đất và máu. Khóe mắt sưng tím, tay run rẩy nắm chặt lấy hắn, cầu xin: "Xin anh, trả chị ấy cho tôi."

Thích Trang thầm nghĩ, trông có đáng thương không?

Có.

Hắn chọn đánh vào những chỗ mềm yếu, không chết, nhưng hậu quả thì rất lớn.

Nhưng thế đã đủ chưa?

Không bao giờ là đủ.

Anh em cũng không ra anh em, phụ nữ cũng không ra phụ nữ. Đối với loại người như vậy, dành cho gã sự thương hại, chi bằng đi thương cảm một con chó hoang đang sống lay lắt trong đống rác.

Quách Hạo mắc kẹt trong sự cố chấp mang tên Đoạn Bích Lan. Càng không chiếm được, gã càng bị ám ảnh. Gã đắm chìm trong thứ tình yêu mà bản thân vẽ ra, hay có lẽ, trong thế giới của mình, gã mới là người chịu mọi oan ức, là kẻ hy sinh vĩ đại nhất.

Thích Trang ngồi xổm xuống trước mặt gã, "Mày cầu xin tao à?"

Ánh mắt Quách Hạo lóe lên vẻ nhục nhã, nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ, nhưng rồi lại kiên quyết: "Xin anh... trả chị ấy cho tôi đi, xin anh."

"Nếu tao tha cho mày," Thích Trang thì thầm, "mày có tha cho Vệ Biện không?"

"Tao làm sao ngăn được chứ? Một cuộc gọi, một tin nhắn, một bức thư, mày đều muốn kéo anh ấy vào địa ngục mang tên Đoạn Bích Lan."

Thích Trang đứng dậy, bất chợt bật cười: "Mày chia người thành ba phần, rốt cuộc mày yêu chị ấy, hay là hận chị ấy?"

Quách Hạo không nói được lời nào.

Thích Trang đưa tay ra, có người mang đến chiếc ba lô của Quách Hạo. Bên trong đó, chính là hộp tro cốt của Đoạn Bích Lan mà hắn luôn mang theo bên mình.

Hắn cầm hai chiếc hộp lên, trong tiếng gào khàn đẫm máu của Quách Hạo, từ từ bước về phía bờ sông.

"Cảnh ở Trường Giang thật đẹp," Thích Trang nói, "yên tĩnh, tự do, không ai quấy rầy."

Quách Hạo cố bám vào mặt đất, run rẩy đứng lên, "Đừng... đừng mà..."

"Đây cũng là một nơi tốt để rải tro cốt," Thích Trang khẽ tung hộp trong tay, "Đoạn Bích Lan, tôi sẽ rải hết cô xuống đây. Coi như cô phù hộ cho Vệ Biện nhà tôi, để anh ấy vui vẻ, khỏe mạnh."

Hắn mở nắp hộp, lớp tro cốt trên cùng bay theo gió, rơi xuống dòng nước chảy xiết.

"Không!"

Đôi mắt Quách Hạo đỏ ngầu, cơn giận dữ cuồn cuộn trào dâng khắp cơ thể. Gã bất chấp tất cả, lao vào người Thích Trang, ôm chặt lấy hắn. Cả hai cùng ngã nhào xuống dòng sông dữ dội.

Trong giây phút cuối cùng, Thích Trang nghe thấy gã nói: "Nỗi đau mất đi người mình yêu, tôi cũng muốn để Vệ Biện trải qua cảm giác này."

.

Vệ Biện đột nhiên quên lời.

Anh đứng trên sân khấu, nhìn chằm chằm vào đám đông phía dưới, ngây người.

Đầu óc trống rỗng, quên mất vừa làm gì, cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Cả thế giới trong khoảnh khắc dường như cô lập anh lại, ánh mắt anh mờ mịt nhìn vào bóng tối phía dưới.

Âm nhạc vẫn tiếp tục, nhưng người hát lại không cất tiếng. Người nhảy chân dừng lại, ngơ ngác nhìn về phía sân khấu.

Tiếng xì xào càng lúc càng lớn, Vệ Biện ngẩn ngơ đứng đó.

"Anh Biện, anh Biện."

Người phía sau gọi anh, "Đừng đùa nữa, hát đi."

À, đúng rồi, anh phải hát.

Vệ Biện đưa micro lên miệng, định cất tiếng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Micro hỏng rồi.

Anh vỗ vào micro, âm thanh từ lòng bàn tay vang lên rõ ràng.

Anh lại há miệng, nhưng vẫn không thể phát ra tiếng.

Hát gì đây?

"Tiếp tục hát đi anh Biện, có phải quên lời không? Câu tiếp theo bắt đầu bằng fiy đấy."

Đúng rồi.

Câu bắt đầu bằng fiy.

Anh khẽ hắng giọng, cuối cùng cũng phát ra âm thanh. Nhưng câu đầu tiên anh nói lại là: "Thích Trang."

Phía dưới khán giả cười ồ lên. Có người to gan hét lớn: "Gọi chồng hay gọi vợ thế?"

"Thích Trang," Vệ Biện không nghe thấy gì, vẫn cố chấp gọi, "Thích Trang, nghe thấy không, Thích Trang?"

Chỗ ngồi trung tâm không có Thích Trang. Vì người kia đã nói rằng hắn sẽ đến hậu trường, để khẳng định thân phận người nhà của anh. Hắn nói sẽ đến ngay sau khi dự xong lễ đính hôn. Theo thời gian, lẽ ra giờ này hắn đã phải có mặt rồi.

Nhưng anh không thấy hắn đâu cả.

Anh gọi to: "Thích Trang, ra đây đi."

Ra đây để anh nhìn một chút. Anh có chút hoảng loạn.

Bao lâu rồi chưa gặp, để anh nhìn em đi.

Được rồi.

Anh thừa nhận mình nói dối.

Đừng đùa nữa, bạn trai à, ra đây đi, ở trước mặt anh đi. Lúc này, anh thấy hoang mang lạ thường.

Thành Giang là một con sông lớn, chảy quanh ngoại ô thành phố H và qua nhiều tỉnh lân cận. Khi Quách Hạo ôm chầm lấy Thích Trang và cả hai rơi xuống nước với tiếng bụp lớn, bốn người đàn ông đứng gần đó lập tức biến sắc.

Hai người giỏi bơi không chút do dự nhảy xuống sông, hai người còn lại mặt lạnh, nhanh chóng gọi thêm người hỗ trợ.

Nước sông đục ngầu, không thể nhìn rõ người dưới nước. Dù hiện không phải mùa mưa, nhưng rơi vào dòng chảy vẫn rất nguy hiểm.

Hai người trên bờ mặt mày khó coi, "Chết tiệt!"

Điểm duy nhất đáng mừng là, Thích thiếu gia bơi rất giỏi, sức bền phổi lớn. Quách Hạo không thể ghìm được hắn. Chỉ hy vọng Thích thiếu gia có thể tự bơi lên.

Khoảng một phút sau, trên sông nổi lên hai cái đầu. Chính là hai người vừa nhảy xuống. Họ nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương đều thấy được sự tuyệt vọng.

.

Cánh cửa căn hộ bị đẩy mạnh mở tung.

Bên trong tối om.

Vệ Biện thở hổn hển, bóng tối không chút do dự nói cho anh biết rằng trong nhà không có ai. Nhưng nếu lỡ đâu... nếu lỡ đây là món quà bất ngờ mà Thích Trang để lại cho anh thì sao?

Đúng rồi, bất ngờ sinh nhật.

Hắn lén trốn đi, chờ lúc anh sốt ruột sẽ đột nhiên xuất hiện, kiểu lãng mạn tầm thường ấy.

Anh bước vào cửa, hơi thở dồn dập vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Bật đèn lên chăng?

Không bật, nhỡ làm lỡ bất ngờ thì sao.

Vệ Biện hít một hơi thật sâu, "Thích Trang."

Ẩn giấu sự bất an trong lời gọi.

Nhưng trong phòng không có tiếng đáp lại.

Vệ Biện lau mồ hôi trên trán, bước vào bếp: "Thích Trang."

Không có.

Phòng ngủ.

Không có.

Phòng tắm.

Cũng không có.

Không một ai cả.

Vệ Biện ngồi tựa vào ghế sofa, co chân chống tay. Trong bóng tối, anh không còn động tĩnh, cả thế giới dường như cũng ngừng lại.

Điện thoại liên tục gọi đi, nhưng dù là Thích Trang hay ba của hắn, không một ai bắt máy.

Anh đã gọi cho hắn suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng hoàn toàn không có tin tức.

Không có tin tức gì cả.

"Trò đùa này đi quá giới hạn rồi đấy."

Vệ Biện ôm mặt, "Đừng đùa nữa."

Sinh nhật không cần, quà không cần, chuyện kia cũng không cần.

Chỉ cần người đứng trước mặt anh.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không biết đã qua bao lâu, chiếc điện thoại để trên sàn bỗng rung lên dữ dội.

Vệ Biện cuống cuồng nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Chào anh Vệ, tôi là trợ lý của Thích thiếu gia," đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông, "Là thế này, chiều nay Thích thiếu gia đột ngột nhận nhiệm vụ công ty, buộc phải bay ra nước ngoài. Cậu ấy sẽ cố gắng trở về kịp vào tối mai để cùng anh mừng sinh nhật. Thích thiếu gia nhắn anh hãy tha thứ cho cậu ấy, khi cậu ấy về sẽ bù đắp lỗi lầm."

Vệ Biện nói, "Bảo em ấy nói chuyện với tôi."

"Là thế này," người bên kia giải thích, "Thích thiếu gia vừa ngủ, không thì đợi cậu ấy tỉnh, tôi sẽ nhắc cậu ấy gọi lại cho anh."

Dĩ nhiên là được.

Nhưng anh thấy bất an.

Anh muốn gặp người, không gặp được người thì nghe giọng cũng được.

Dù là thế nào cũng được.

Chỉ cần đừng để anh nằm đây, bất động, tay chân lạnh buốt.

Anh không nói gì, phía bên kia vang lên tiếng xì xào lẫn tiếng thở dài, sau đó là giọng nói quen thuộc vang lên, "Bé yêu."

Giọng của Thích Trang yếu ớt, có vẻ như vừa tỉnh giấc, "Em ổn, khiến anh lo lắng rồi."

Vệ Biện dựa đầu vào ghế sofa, cảm giác bất an vô lý trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Anh chớp mắt, rất muốn nói thêm điều gì đó, nhưng nghe giọng hắn yếu như vậy, chỉ muốn để hắn ngủ tiếp, cuối cùng cả ngàn lời hóa thành một câu, "Ừ, làm việc tốt nhé."

"Ừ," Thích Trang nói trước khi cúp máy, "Em yêu anh."

Vệ Biện đáp lại, "Anh cũng yêu em."

Điện thoại cúp máy.

Thích Trang nhắm mắt lại.

Điều hắn muốn nói nhất không phải là câu đó.

Khi rơi xuống dòng Thành Giang, người ta nói giữa ranh giới sống chết sẽ nhớ tới người mà mình yêu thương nhất đời.

Hắn yêu Vệ Biện, nhưng chưa bao giờ nghĩ tình yêu ấy lại sâu đậm đến vậy.

Hắn yêu anh, và cảm thấy chân thành may mắn vì điều đó. Hắn hy vọng anh có thể tránh xa mọi đau khổ và bất hạnh, hy vọng anh luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Hắn mong rằng khi còn trẻ anh có thể kiêu ngạo, về già có thể ung dung tự tại, mong rằng anh mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Thích Trang muốn bảo vệ anh trọn đời, mọi tăm tối, dơ bẩn đều để hắn gánh chịu, hy vọng ánh mặt trời luôn soi sáng anh, hy vọng mọi người đều đối xử tốt với anh.

Vậy nên điều hắn muốn nói nhất chính là: Đừng sợ, bé yêu.

Hắn sẽ bù đắp bản thân mình cho anh, bù đắp cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.