Tề Loan và Vân Nhược Dư vừa mới bước ra khỏi cửa trà lâu, đã bị quan sai thân phận không rõ bao quanh, hai bên nhân mã quan phục không giống nhau, Tề Loan căn bản không nhìn ra nguyên nhân.
Lý do thoái thác của hai bên giống nhau, đều khăng khăng nói có người báo án, bọn họ tới bắt phạm nhân.
Sau đó không cho hai người cơ hội nói chuyện, liền tự mình náo loạn, ồn ào đến mức trời đất u ám, không biết là thanh âm của ai, chỉ cần có thể mang phạm nhân đi.
Vân Nhược Dư lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy, sợ hãi theo bản năng co rụt vào người Tề Loan, trong lòng Tề Loan tuy rằng có không ít thắc mắc, nhưng cũng cảm thấy dưới loại hoàn cảnh này khó có thể nói rõ ràng được.
Việc cấp bách vẫn là nên rời khỏi nơi này mới tốt.
Hắn dắt tay Vân Nhược Dư đi sang hướng bên cạnh, tuy Vân Nhược Dư vẫn còn giận Tề Loan, nhưng cũng hiểu rõ thời điểm này không phải là lúc nàng có thể tùy hứng.
Hai người ý tưởng nhất trí, bước đi đồng điệu, lại xem nhẹ mấy người muốn đưa hai người vào chỗ chết.
“Bộ đầu đại nhân, hai người kia muốn chạy!”
Trong đám người không biết ai đó hô lên một tiếng, hai bên đang cãi nhau lập tức dừng lại, động tác nhất trí nhìn về phía Tề Loan và Vân Nhược Dư.
“Muốn chạy? Bắt bọn họ lại!”
Bộ đầu ra lệnh một tiếng, nhóm quan sai lập tức tiến lên bao vây, bất chấp lôi lôi kéo kéo, một lòng một dạ muốn bắt Tề Loan và Vân Nhược Dư về.
Trong lúc hoảng loạn, Vân Nhược Dư cảm thấy cánh tay của mình đang bị ai đó nắm chặt, nàng cảm giác trước mặt có vô số bàn tay duỗi về phía mình, nàng liều mạng muốn thoát ra, nhưng làm cách nào cũng không buông ra được: “Buông tay, buông ta ra ——”
Tình cảnh của Tề Loan bên kia cũng không khá hơn là bao, đám người xúm lại như tổ ong, trong miệng gào thét kêu giết, một câu cũng nghe không rõ ràng, bên này hắn vừa mới túm được cánh tay Vân Nhược Dư, cánh tay của mình đã bị người giữ chặt.
Tề Loan dùng sức giãy giụa không có kết quả, cuối cùng không thèm để ý đến nữa, an ổn ôm chặt Vân Nhược Dư trong ngực, sau đó chạy đi.
Dẫn đầu tuy rằng là quan sai, nhưng người vây xem phần lớn đều là bình dân bá tánh, Tề Loan cũng không muốn động thủ ngay trên đường, nếu không cẩn thận đả thương người vô tội lại tạo thành cục diện lớn hơn nữa thì không tốt.
Chỉ là Tề Loan tưởng một sự nhịn chín sự lành, nhưng những bá tánh đó xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cùng quan sai cùng nhau tiến lên.
Chẳng qua búi tóc Vân Nhược Dư không biết bị ai chạm vào làm rối loạn khi nào, trên trán có vài sợi tóc rũ ra, làm trong lòng Tề Loan như lửa đốt, mắt thấy đám quan sai cầm xích sắt tiến về phía bọn họ.
Tề Loan tức muốn hộc máu một chân đá văng tên đó ra: “Không được chạm vào nương tử của ta.”
Một đạp này của Tề Loan, đem khung cảnh vốn rối loạn càng tăng thêm mấy phần, cách đó không xa đám ám vệ đối mặt nhìn nhau, không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không?
Bọn họ bảo hộ an nguy của công chúa, nếu công chúa có nguy hiểm, bọn họ sẽ lập tức ra tay, nhưng bây giờ bên cạnh công chúa có Tề tướng quân, chỉ với thân thủ của Tề tướng quân còn cần bọn họ phải ra tay sao?
Nếu bọn họ xông lên có thể bị đại tướng quân ghét bỏ vướng tay vướng chân hay không?
Đám ám vệ ngây người một hồi, nhưng Tề Loan không nhàn rỗi, hắn vững vàng ôm Vân Nhược Dư trong ngực, tránh trái tránh phải, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì nhưng trong lòng lại ở không ngừng mắng, ở trong đám người hỗn loạn nhìn hấy nhóm ám vệ, đưa mắt ra hiệu về phía bọn họ, muốn bọn họ tới đây mang Vân Nhược Dư đi trước.
Đám ám vệ nhìn thấy tín hiệu của Tề Loan, dùng sức gật gật đầu, yên lặng cách ra xa.
Động thủ ngay giữa thanh thiên bạch nhật thật sự không được, không nhìn thấy đại tướng quân đang nhẫn nại sao? Nếu để bọn họ ra tay, không khống chế được lực đạo không cẩn thận làm người ta chết mất thì biết làm so?
Huống hồ bệ hạ cũng từng nói nếu không có tình huống cần thiết không cần phải ra mắt, đám ám vệ suy nghĩ, quyết định cho một người lập tức trở về thông báo cho chủ tử.
Còn nhưng người ở lại theo dõi tình hình.
Tề Loan nhìn đám ám vệ đứng yên như khúc gỗ không nhúc nhích thiếu chút nữa chửi ầm lên, là không nhìn rõ tín hiệu của hắn hay là không phân biệt rõ tình huống hiện tại?
Muốn đứng tại chỗ làm chân đèn cắm nến sao?
Tề Loan vốn không đem hy vọng ký thác trên người khác, bây giờ thấy ám vệ trong đám người giả chết cũng thu hồi lại tâm tư.
Nhìn thấy tình huống càng thêm hỗn loạn, Tề Loan cũng lười theo chân bọn họ dây dưa quá nhiều, bây giờ cãi cọ ồn ào cái gì cũng không nghe rõ, nếu còn tiếp tục giằng co nữa, khó đảm bảo những người không biết nặng nhẹ làm Vân Nhược Dư bị thương, thương thế của hắn chưa lành cũng không thể bảo hộ được toàn vẹn.
Nghĩ đến đây, Tề Loan không chút do dự đá văng hết mấy tên quan sai vây quanh, trước khi bọn họ phản ứng lại đã lớn tiếng quát: “Được rồi, tất cả câm miệng lại, ta đi cùng các ngươi, không được phép động tay, không được phép đụng vào nương tử của ta.”
Tề Loan thấy bọn họ bình tĩnh lại, liền tùy ý quét hai mắt nói: “Các ngươi cứ thương lượng thật tốt, muốn ta đi với ai.”
Bởi vì Tề Loan nói những lời này, khung cảnh hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh lại, nhóm quan sai thấy Tề Loan phối hợp, cũng không tiếp tục động thủ, nói đến cùng bọn họ chỉ muốn đoạt công lao, cũng không muốn nháo ra mạng người, chẳng qua lúc này bọn họ đã học được cách cư xử, không còn kêu gào nháo loạn, bắt đầu thương lượng.
Tề Loan chủ động đề nghị đi theo bọn họ, để bọn họ thả Vân Nhược Dư về.
Vân Nhược Dư gắt gao ôm chặt eo Tề Loan không chịu buông tay: “Không được, chàng không được đi.”
Đại lao là nơi nào? Đi vào chẳng phải là lột da sao? Những quan sai này hung thần sát ác, không biết sẽ làm gì với phu quân của nàng.
“Không sao, nàng cứ trở về trước rất nhanh ta sẽ về, quan sai cũng không thể không duyên không cớ bắt người, có lẽ là có hiểu lầm gì đó giải thích tốt là được.” Tề Loan cực lực trấn an cảm xúc Vân Nhược Dư, cũng làm rõ một chuyện.
Bọn nha dịch ở Kim Lăng thành không quen biết hắn, nhưng không đến mức quan phủ không biết hắn.
“Ta đi cùng với chàng.” Vân Nhược Dư ôm chặt cánh tay Tề Loan không chịu buông ra, kiên quyết không cho Tề Loan phải một mình đối mặt.
“Ta rất nhanh lập tức trở về, chúng ta chưa làm chuyện gì chỉ là tới ngồi trong nhà lao chờ bọn họ điều tra rõ ràng chân tướng sẽ thả ta ra ngoài.”
“Thật vậy sao ?” Vân Nhược Dư lưu luyến không rời nhìn hắn, Tề Loan dùng sức gật gật đầu.
“Thật sự không có việc gì.”
Hai người ở bên này lưu luyến không rời, quan sai đứng bên cạnh lại vô cùng không kiên nhẫn: “Lưu luyến đủ chưa? Cả hai người các ngươi đều là phạm nhân, đều phải đi theo bọn ta.”
Tề Loan: “……”
Vân Nhược Dư: “……”
Tề Loan vì không muốn nhiễu loạn thêm, liền quyết định đi cùng nhóm quan sai một chuyến, lúc này trên đường quá loạn, cũng không thấy ám vệ và người của Vân Dật, Tề Loan đúng là không yên tâm để Vân Nhược Dư một mình chạy lung tung, lúc này mới đồng ý để Vân Nhược Dư cùng hắn cùng đi tới công đường.
Đám ám vệ thấy toàn bộ quá trình bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc chuyện này là thế nào.
“Tề tướng quân rốt cuộc muốn là gì?”
“Có lẽ không muốn nháo mọi chuyện lớn thêm, cho nên tạm thời lựa chọn thỏa hiệp?”
Bọn họ suy nghĩ, cảm thấy lời giải thích nàng cực kỳ hợp lý, bằng không đại tướng quân vì sao lại mang theo công chúa đi theo nhóm quan sai cơ chứ?
Khẳng định là không muốn nháo lớn chuyện.
Tuy rằng đám ám vệ cho đã tìm cho mình lời giải thích hợp lý, nhưng thật sự cảm thấy có hơi không nỡ nhìn thẳng, đương triều tướng quân và công chúa bị người trói lại bỏ vào đại lao, này……thoại bản cũng không dám viết như vậy đâu?
Nhiệm vụ thứ nhất của bọn họ là bảo hộ Ngũ công chúa an toàn, nhưng bây giờ Ngũ công chúa nguyên vẹn, không có bị thương, có tề đại tướng quân ở cùng, sẽ không có chuyện gì, bọn họ âm thầm bảo hộ phía sau là được.
Tề Loan không quan tâm bị đưa tới nơi nào, bây giờ không chỉ không thể nói rõ thân phận mình, còn phải đề phòng người khác nói thân phận hắn ra, miễn cho gặp phải phiền toái.
Tâm tư của Tề Loan cũng chỉ có mình hắn rõ ràng, ở đây mọi người bao gồm Nguyễn thị, đều có suy nghĩ khác nhau.
Trong lòng Vân Nhược Dư một mảnh mờ mịt, không biết thật sự nếu bị nhốt vào đại lao bọn họ sẽ làm sao bây giờ.
Ám vệ nghĩ Tề Loan đã tính sẵn trong lòng, không chút hoảng loạn.
Mà Nguyễn thị còn nghĩ sâu xa hơn so với bọn hắn, rõ ràng Tề Loan chỉ cần đem ấn tín của mình lấy ra hết thảy mọi vấn đề đều giải quyết dễ dàng, kết quả hắn ngược lại, tình nguyện đi theo nữ nhân kia tiến đại lao, cũng không muốn thừa nhận thân phận của mình?
Nếu ngay từ đầu câu nói “Nương tử” kia Nguyễn thị có thể lừa mình dối người, nhưng lúc này bà thật sự không cách nào lừa gạt bản thân được nữa.
Nguyễn thị không biết thân phận của Vân Nhược Dư, chỉ nghĩ Tề Loan đối với Vân Nhược Dư tình cảm sâu đậm, lại nhớ tới lúc trước chuyện hắn mua nhà, nghĩ đến thì ra Tề Loan đã lừa gạt mình từ trước.
Nhất thời hỏa khí công tâm, trực tiếp ngất đi.
Trương ma ma vội vàng đỡ lấy người, bắt đầu ấn nhấn trung Nguyễn thị, trơ mắt nhìn tướng quân cùng nông phụ kia đi theo quan sai đi càng xa, nghĩ đến nát đầu cũng không rõ, tướng quân nhà bọn họ biến thành văn nhược thư sinh từ khi nào.
Còn có thêm một nương tử.
Dù trong lòng có trăm ngàn nghi ngờ, Trương ma ma cũng không hành động thiếu suy nghĩ, tuy bà là thị nữ hồi môn của Nguyễn thị, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nô tài, chuyện chủ tử không chấp nhận cho mình xen vào, bây giờ tất cả chỉ có thể chờ phu nhân tỉnh lại.
Trương ma ma bình tĩnh lại, vững vàng phân phó vú già đưa xe ngựa tới y quán gần đây……
Trong lúc Vân Nhược Dư và Tề Loan bị quan sai mang đi, trong đó có một ám vệ được cử về báo tin, trên đường đuổi tới hoàng cung gặp phải Thất hoàng tử Vân Dật. Ám vệ thấy là Thất hoàng tử, nhanh chóng nói rõ mọi chuyện xin chủ ý của hắn.
Vân Dật nghe đến đó, không thể tin được sửng sốt một hồi, sau khi hiểu rõ liên phân phó ám vệ quay lại bảo vệ Vân Nhược Dư.
Ám vệ rời đi, Vân Dật lập tức phái người đi hỏi thăm tình hình, vốn định lập tức tiến cung một chuyến, nhưng nhớ tới lúc này phụ hoàng và huynh trưởng đều đang ở Ngự Thư Phòng thương nghị quốc sự, liền đánh mất ý niệm này.
Vân Dật tuy rằng có chút lo lắng, nhưng cũng không phải quá nhiều.
Người ở nha phủ Kim Lăng không quen biết Vân Nhược Dư, nhưng cũng không phải không quen biết Tề Loan, chờ gặp được chắc chắn sẽ thả người ra.
Không bao lâu sau thủ hạ bên cạnh Vân Dật đã tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, nghe được tội danh trên người Tề Loan và Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy không thể tin được, sự tình sao lại có thể biến thành như vậy?
Người hầu thấy Vân Dật nhíu mày, cho rằng chủ tử đang lo lắng cho Ngũ công chúa, lập tức trấn an: “Chủ tử yên tâm, chuyện này đều là do nói không thành có, bây giờ đã biết được công chúa ở đâu, chờ Kinh Triệu Phủ Doãn điều tra rõ ràng chân tướng, chắc chắn thả người.”
“Đợi chút, ngươi nói thả người?” Vân Dật vuốt cằm suy nghĩ, muội muội có thể ra ngoài đương nhiên là nhất quan trọng, nhưng còn Tề Loan sao, đương nhiên không thể thả ra nhanh như vậy được.
Đã bị quan sai Kinh Triệu Phủ mang đi, không tới đại lao Kinh Triệu Phủ ở một hồi không phải rất đáng tiếc sao?
“Vừa rồi ngươi nói chuyện này là nói không thành có?”
“Là, đều là từ không thành có…… Là những người đó……” nói vô nghĩa.
“Đây rõ ràng đều là sự thật, sao lại là từ không thành có được? Ngươi nghĩ sai rồi cần thận điều tra lại đi” Vân Dật lắc lắc quạt, sâu kín mở miệng.
Người hầu không tin được nhìn chủ tử nhà mình, không phải nghe nhầm đó chứ?
Vân Dật thấy người hầu đã rõ tính toán của mình, dùng quạt xếp gõ vào đầu hắn: “Còn không mau đi làm.”
“Là… Là, nô tài đi làm ngay.” Người hầu nhanh chóng chạy xa, vẻ mặt đau khổ ra cửa, chỉ cảm thấy chủ tử càng ngày càng không phúc hậu.
Tề Loan và Vân Nhược Dư cùng nhau đi theo quan sai vào Kinh Triệu Phủ, vốn tưởng rằng sẽ lập tức nhìn thấy quan Kinh Triệu Phủ Doãn Cao Sa, nghĩ tới chỉ cần thăng đường hội thẩm liền có thể giải quyết viên mãn chuyện này, sau đó rời đi.
Lại không nghĩ tới căn bản không ấn theo lẽ thường, phạm nhân mang về không lập tức thăng đường thẩm tra xử lý, cũng không thẩm vấn, ngược lại bỏ hai người bọn họ vào trong nhà lao.
Vân Nhược Dư vốn dĩ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tề Loan, kết quả trong nhà lao lại muốn tách hai người bọn họ ra. Vân Nhược Dư cố chấp không bỏ, ngục tốt muốn cường ngạnh động thủ, thoáng nhìn thấy ánh mắt Tề Loan trong nháy mắt chột dạ, ngay khi cho rằng Tề Loan muốn động thủ.
Vân Nhược Dư lại đưa qua mấy khối bạc tới: “Vị này xin thương xót, đừng tách ta và phu quân ra.”
Ngục tốt ước lượng ngân lượng trong tay, tròng mắt chuyển động một vòng, nhớ tới lúc trước tạm thời giam giữ hai người, bọn họ sẽ bố trí thẩm vấn bên ngoài.
Ngục tốt cũng không câu nệ quy củ, thuận nước đẩy thuyền thành toàn.
Lúc này Vân Nhược Dư mới có thể được ở cùng Tề Loan.
Trong mắt nàng không khỏi cảm thấy may mắn, nhưng sắc mặt Tề Loan lại cực kỳ khó coi, lạnh giọng hỏi ngục tốt kia tên gọi là gì.
Ngục tốt vốn kiêng kỵ Tề Loan, bây giờ nghe được lời này lập tức chột dạ, cầm lấy gậy gộc gõ gõ vào xà lim: “Hỏi cái gì mà hỏi? Không nên hỏi đừng hỏi, nói thêm một câu nữa liền tách hai người ra.”
Tề Loan tức giận cực độ, vừa định lý luận đã bị Vân Nhược Dư túm chặt cánh tay: “Phu quân, chàng đừng tức giận với hắn có được không?”
Trong mắt nàng rõ ràng cực kỳ sợ hãi, khiến Tề Loan đau lòng một trận.
“Được ta không giận hắn, nàng đứng sợ.” Tề Loan cân nhắc một hồi vứt chuyện tên ngục tốt ra sau đầu, tìm được trong phòng giam có giường đệm đơn sơ rách nát, dọn sạch rơm cỏ bên trên, đỡ Vân Nhược Dư ngồi xuống.
“Phu quân, vì sao bọn họ muốn bắt chúng ta? Chúng ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?” Vân Nhược Dư run rẩy hỏi hắn, vốn dĩ trong lòng có sợ hãi, vừa rồi đi vào nhìn thấy hình cụ trên tường cùng bàn ủi, khiến nội tâm Vân Nhược Dư bắt đầu run rẩy.
Sau khi bình tĩnh lại, Tề Loan mới phát hiện Vân Nhược Dư đang phát run, hắn suy nghĩ lại ôm lấy bả vai Vân Nhược Dư an ủi nói: “Chúng ta chưa làm chuyện gì, cũng không làm sai, có lẽ là bọn họ hiểu lầm gì đó.”
“Nàng đừng sợ, chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm, khẳng định có thể ra ngoài, quan phủ thẩm án phải có căn cứ, thiên hạ này không có đạo lý vu cáo thành thật, luật pháp là công bằng nhất.”
“Thật vậy sao?”
“Đương nhiên là thật.”
Được Tề Loan khuyên bảo một hồi, Vân Nhược Dư cuối cùng cũng không còn sợ hãi, nàng thấy những hình cụ đó bịt tai trộm chuông nhắm mắt lại, Tề Loan đương nhiên cũng phát hiện điểm này, điều chỉnh vị trí ngăn cách tầm mắt của nàng.
Kết quả chỉ chốc lát sao, cách đó không xa liền truyền đến tiếng phạm nhân tê tâm liệt phế kêu la thảm thiết, Vân Nhược Dư bị dọa lại lập tức run lên.
Tề Loan theo hướng âm thanh truyền đến nhìn thoáng qua, nhanh chóng che lỗ tai Vân Nhược Dư lại, không cho nàng đi nghe thấy: “Không sao, không có gì, không có chuyện gì xảy ra.”
Trong phòng giam vô cùng trống trải, tiếng kêu thảm thiết này lại quá mức tê tâm liệt phế, dù cho Tề Loan có kín lỗ tai Vân Nhược Dư, vẫn có thanh âm truyền tới.
Tề Loan nghe thấy tiếng la này thật muốn lôi Cao Sa ra đánh cho một trận, hắn làm Kinh Triệu Phủ của Hình Bộ cái quái gì? Còn giám ở nơi này thẩm vấn phạm nhân? Có biết làm việc hay không?
Tề Loan không biết bởi vì có hắn ở đây, Vân Nhược Dư đã không còn sợ hãi.
Hắn còn đang lo lắng không thôi, không ngừng nói chuyện cùng Vân Nhược Dư, dỗ dành an ủi nàng.
Vân Nhược Dư ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Tề Loan, bất tri bất giác nước mắt liền rơi xuống, phu quân rõ ràng đối xử với nàng rất tốt nhưng tại sao hắn lại muốn lừa dối nàng?
Trong khi Vân Nhược Dư và Tề Loan ở nhà lao tình thế nước sôi lửa bỏng, trên công đường Kinh Triệu Phủ Doãn Cao Sa cũng không yên ổn, chuyện hỗn loạn trên phố đúng là đã giải quyết, nhưng chuyện này lại truyền đi rất xa có rất nhiều bá tánh không chê chuyện lớn náo nhiệt.
Mọi người đều nói muốn tới đây nhìn xem “Vứt bỏ cặn bã” tú tài có bộ dạng như thế nào.
Tin này một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ ột lát đã khiến Kinh Triệu Phủ chật như nêm cối.
Kinh Triệu Phủ Doãn Cao Sa nghe thuộc hạ nói người bắt được phạm nhân, đoạt người từ tay quản hạt thương hội Chu Lục, trong lòng không biết có bao nhiêu cao hứng.
“Lão gia ngài hẳn không biết, phạm nhân đó vốn dĩ sắp bị Chu Lục mang về, vẫn là tiểu nhân mang công văn mang tới đây.” Sư gia gấp không chờ nổi, kể lại cảnh tượng lúc đó vô cùng sống động.
Kinh Triệu Phủ Doãn liếc mắt nhìn hắn: “Ta nói chu Lục sao lại có thể thiếu kiên nhẫn chạy tới Kinh Triệu Phủ, thì ra là do người làm chuyện tốt, bất quá, làm tốt lắm.”
Sư gia được Cao Sa khen, đắc ý nở nụ cười.
Kinh Triệu Phủ Doãn chức quan nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Cái gì cũng quản, trên có án hình sự khắp Kim Lăng, dượi có việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, đều phải qua bọn họ tay, vốn dĩ thương này vốn dĩ cũng trong phạm vi quản hạt của bọn họ, nhưng triều đại Thái Tử coi trọng thương nhân, cố ý đề bạt quan viên Hộ Bộ tới quản hạt những việc này.
Vốn dĩ chỉ cần thương hội không gây ra chuyện Cao Sa sẽ vô cùng cao hứng, bản thân còn nghĩ vứt bỏ được phiền toái lớn, nhưng là rất nhanh liền cao hứng không nổi, bởi vì hắn phát hiện sau khi không có thương hội tiền của hắn đã ít đi rất nhiều.
Cao Sa năm lần bảy lượt muốn cướp quyền quản lý thương hội về tay, kết quả liên tiếp bị bác bỏ, sau đó chuyện này bị Chu Lục biết được về sau còn trào phúng là Kinh Triệu Phủ Doãn ánh mắt thiển cận, lòng tham không đáy rắn nuốt voi.
Hai người cứ thế mà kết thù với nhau.
Những các thương nhân đó đa số đều cẩn thận chặt chẽ, nháo ra chuyện hầu hết chỉ là tranh cãi nhỏ, Cao Sa bản quản không được bọn họ.
Hôm nay có thể từ trong tay đối phương đoạt người, tâm tình hắn sao có thể không tốt?
Chỉ là Cao Sa không nghĩ đến sẽ có nhiều người tới đây xem náo nhiệt đến vậy: “Người này làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, sao lại có nhiều người tới đây như vậy?”
“Lão gia ngài vẫn chưa xem hồ sơ vụ án sao?”
Cao Sa liếc nhìn người bên ngoài, có hơi bất mãn nói: “Ta không phải vừa mới đi ứng phó với Chu Lục Sao, còn chưa kịp xem được.”
Sư gia nghe xong, lập tức trả lời: “Nói là tên này mờ ám không rõ với nữ tử bên ngoài.”
Cao Sa gật gật đầu, đại khái tại sao lại có nhiều bá tánh tới đây vây xem, chuyện này cùng một nhịp thở với dân sinh, không trách được bọn họ lại kích động.
So với giết người phóng hỏa, cướp bóc gì đó.
Bá tánh lại càng chú ý tới chuyện hàng xóm mất mấy con dê, mấy con trâu, cách vách có đệ đệ và tẩu tử ái muội linh tinh hay không.
Cao Sa thấy thế liền yên tâm, hắn còn tưởng thuộc hạ người không biết nặng nhẹ bắt được người không nên bắt mới khiến mọi người tới vây xem, nếu là việc nhỏ như vậy, hết thảy đều dễ làm.
Cao Sa sửa sang lại y phục, đập xuống bàn: “Thăng đường.”
Sư gia ngồi trở lại vị trí của mình, bộ đầu đứng dậy cất cao giọng nói: “Thăng đường —— dẫn phạm nhân, mang khổ chủ ——”
Cao Sa một bên nâng chung trà lên thưởng thức, tâm tình rất tốt thổi thổi lá trá trôi nổi phía trên, hôm nay không có chuyện gì lớn chờ thẩm xong án này vừa vặn có thể về nhà sớm về nhà bồi phu nhân.
Chỉ chốc lát sau Vân Nhược Dư và Tề Loan đã bị mang lên công đường, nguyên cáo cũng tới đây, quỳ xuống.
Tề Loan không quỳ, đương nhiên cũng không để Vân Nhược Dư quỳ, hai người bọn họ cứ như vậy đứng đó.
Cao Sa còn đang ở bên kia phân cao thấp với mấy lá trà trong chén, cũng không để ý tới người trước mặt, không nghe thấy động tĩnh giữa mày hiện lên một tia không kiên nhẫn, vừa định ngẩng đầu nhìn xem là tên nào không muốn sống, kết quả chờ đến khi nhìn thấy rõ ràng người đang đứng là ai sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân trên đất.
Cao Sa nhất thời không kiểm soát được bị trà nóng hất lên người, lá trà dính lên mặt phải vội vàng dùng khăn lau đi, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm người trước mặt.
Ông trời ơi, sao sát thần đó lại đến chỗ này?
Chẳng lẽ là bởi vì lời đồn đãi trong kinh? Nhưng những tin đồn đó không phải đã lâu xuất hiện rồi sao?
Tề đại tướng quân rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thời điểm lời đồn đãi lan truyền lợi hại nhất thì không xuất hiện, lúc này hiện thân, chẳng lẽ là muốn tính sổ sao.
Cao Sa sợ tới mức thở cũng không dám thở, không nhịn được xoa mồ hôi trên trán, trong khi hắn còn đang rối rắm không biết nói gì, sư gia ở bên cạnh đã lên tiếng: “Phạm nhân to gan, nhìn thấy Kinh Triệu Phủ Doãn còn không mau chóng quỳ xuống.”
Cao Sa mở to hai mắt nhìn: Phạm nhân?!
Cao Sa lập tức cúi đầu nhìn về phía án hồ sơ vụ án trên bàn, đợi đến khi nhìn thấy cái tên Tề Quân Đàn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Nếu hắn xem hồ sơ trước, sẽ không nháo mọi chuyện tới mức này.
Cho nên, Tề đại tướng quân chính là tú tài cặn bã vứt bỏ người thân sao? Thuộc hạ của hắn đoạt người rốt cuộc đã cướp được phần bánh ngọt này ở chỗ nào?
Vẫn là do thuộc hạ này của hắn hỗn trướng lúc bắt người lại bắt nhầm Tề Đại tướng quân về?
Mặc kệ là loại tình huống nào, Cao Sa đều cảm thấy thật đáng sợ, Tề đại tướng quân sao có thể là tên cặn bã? Tề đại tướng quân chưa thành thân chỉ là có hôn ước trong người, mà đối tượng hôn ước còn là Ngũ công chúa.
Tề Loan vừa thấy bộ dáng kia của Cao Sa liền biết đối phương là nhận ra mình, lạnh mặt nhìn về phía Cao Sa.
Cao Sa bị Tề Loan nhìn như chim cút, nghẹn một hồi lâu cũng không nghẹn ra một câu nói hoàn chỉnh: “Tề…… Tề……”
Tề Loan lại lạnh lùng tiếp nhận nói ra: “Tề Quân Đàn.”
Cao Sa biết được Tề đại tướng quân không hy vọng người khác biết được thân phận của hắn, nghĩ đến trình độ này tầm mắt không tự chủ được chuyển lên người Vân Nhược Dư.
Lớn lên thật đúng là thiên tư quốc sắc, nhìn thấy mà thương. Chẳng trách Tề đại tướng quân cũng không nhịn được.
Cao Sa còn đang suy nghĩ, sư gia lại không sợ chết kêu một tiếng, kêu hai người quỳ xuống.
Cao Sa giật mình lập tức nói: “Không cần! Không cần quỳ, triều đại này lễ ngộ người đọc sách không cần quỳ.”
Dứt lời không màng mọi người phản đối, kiên quyết ban ghế cho Tề Loan và Vân Nhược Dư.
Chọc đến mức trong lòng Vân Nhược Dư tràn ngập nghi hoặc: “Phu quân, lão quan gia này muốn làm gì?”
“Không cần để ý tới hắn, phỏng chừng đầu óc có vấn đề.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Tề Loan bày ra vẻ mặt bình tĩnh chờ Cao Sa xử án, bây giờ Cao Sao làm gì còn tâm tình xử án.
Chỉ muốn cắt đứt bản thân mình.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cao Sa lúc này chỉ hi vọng đối thủ một mất một còn có thể tự mình đến đây đoạt người đi, nghĩ đến đây liền nhịn không được hỏi sư gia: “Chu Lục kia bây giờ đang ở đâu?”
Nếu có ở đây, liền nhanh chóng cho người đi vào.
Sư gia lại không rõ ràng chuyện này, chỉ nghĩ Cao Sao sợ bị đối phương đoạt mất công lao.
Sư gia vô cùng tự tin nói: “Lão gia yên tâm, ti chức đã cho người bám lấy Chu đại nhân, trong chốc lát không thể tới đây, chúng ta thẩm án trước, chờ thẩm xong bọn họ tới đây cũng đã muộn.”
Cao Sa: “……”
Cao Sa yên lặng nhìn sư gia một cái, chỉ cảm thấy ăn ý trước đây hai người bồi dưỡng ra tại một khắc này đã không còn lại chút gì.
Cao Sa nhìn sư gia không ngừng cười khổ, thẩm? Thẩm như thế nào? Người này hắn có thể thẩm sao?