Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 30: Phụng chỉ đọc sách




Tề Loan thật vất vả mới dỗ được Vân Nhược Dư, nhưng cũng không cảm thấy nhẹ nhàng đi bao nhiêu, phải tới thư viện đã là chuyện ván đã đóng thuyền, có không muốn chấp cũng không thể khước từ, chỉ là vấn đề này kế tiếp phải làm sao bây giờ thật sự vô cùng na giải.
Tề Loan biết rõ bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, người khác là chân chính gian khổ học tập, đi tham gia khoa cử còn bị trượt hắn này tính là gì? Thật giả lẫn lộn?
Xem như hắn căng da đầu tới trường thi, kết quả không phải sẽ lộ tẩy hết sao?
Nếu thi rớt, mặt hắn nên đặt ở chỗ nào?
Ngũ công chúa biết được còn không thương tâm đến chết sao?
Tề Loan thật sự không quá để ý người khác chế giễu, rốt cuộc cũng không có mấy người dám đứng trước mặt chê cười hắn, nhưng hắn tưởng tượng đến cảnh Vân Nhược Dư khóc, liền sầu không chịu được.
Hôm nay rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ nàng khóc hắn tâm phiền ý loạn không nói, còn khóc đến mức khó dỗ như vậy.
Tề Loan không nhịn được, hoàn toàn không biết tâm tình của bản thân mình rốt cuộc bị sao, chỉ là hắn cũng không rối rắm quá lâu liền khổng chịu được lăn ra ngủ.
Mấy ngày nay dưỡng thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi sung sướng, khiến hắn mệt tới rã rời, sớm hôm sau tỉnh lại.
Bây giờ Tề Loan đã không cần Vân Nhược Dư thúc giục, có thể tỉnh dậy vào lúc canh bốn.
Chỉ là hôm nay trời đã tới canh bốn, hắn đã tỉnh lại hồi nhưng nhưng vẫn không nhìn thấy thân ảnh Vân Nhược Dư, không có thanh âm quen thuộc cũng không thấy bóng người quen thuộc, không biết vì sao, trong lòng Tề Loan cảm thấy có chút mất mát.
Tề Loan phục hồi lại tinh thần chỉ nghĩ bản thân mình thiếu ngược, không ai thúc giục còn không tốt sao? Còn có thể ngủ thêm lát nữa.
Mà bên kia kỳ thật Vân Nhược Dư đã sớm tỉnh dậy, nàng lại cố chấp nằm trên giường không muốn rời khỏi vị trí, nhưng căn bản nàng cũng không ngủ được, thỉnh thoảng lăn qua lộn lại, chốc lát lại đứng lên, chốc lát lại nằm trở về.
Lộc Trúc và Ngân Điệp ở cách vách Vân Nhược Dư, nghe được trong phòng truyền đến động tĩnh, nhỏ giọng bắt đầu nói chuyện với nhau.
“Công chúa vẫn còn đang tức giận sao?” Lộc Trúc nghi hoặc hỏi.
Ngân Điệp nghe xong đọng tĩnh trong phòng, khẳng định gật đầu: “Vẫn còn tức giận.”
Nếu không phải tức giận, sao có thể lăn qua lộn lại như vậy được?
Lộc Trúc và Ngân Điệp không tiện ngỗ nghịch ý tứ Vân Nhược Dư, thấy chủ tử không tính toán dậy lúc này, cũng yên tâm thoải mái nằm trên giường.
Mà Vân Nhược Dư tuy rằng ngủ không được, nhưng vẫn nhìn chằm chằm màn giường, an tĩnh chờ thời gian trôi qua, nàng nói không can thiệp liền tuyệt đối sẽ không đi can thiệp.
Vân Nhược Dư nhớ tới tấm chân tình ngày xưa của mình, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nàng nắm một bên chăn đắp qua đầu mình, muốn ngủ thêm một lần nữa.
Tề Loan lại bắt đầu trằn trọc, như thế nào cũng không ngủ được, hắn vô cùng tức giận khoác áo ngồi dậy, ngồi vào án thư đốt đèn đó sách, thỉnh thoảng hỏi La Sát một câu Vân Nhược Dư đã tỉnh dậy chưa.
Kết quả mỗi lần đều được đáp lại: Trong phòng Ngũ công chúa đèn sáng.
Tề Loan vốn tưởng rằng Vân Nhược Dư rất nhanh sẽ tới đây, lấy lại tinh thần muốn thể hiện một hồi, nhưng chờ mãi chờ mãi, Vân Nhược Dư vẫn chưa xuất hiện.
Thời điểm dò hỏi một lần nữa, La Sát tới đây đáp lời: “Trong phòng Ngũ công chúa đèn tắt.”
Tề Loan: “……”
Đây là làm sao vậy? Vẫn còn tức giận sao?
Tề Loan nghĩ trăm lần cũng không ra, cũng không thể xông qua hỏi chuyện, bây giờ không thể ngủ được chỉ có thể ai oán ngồi đọc sách, thẳng đến khi sắc trời rõ ràng Vân Nhược Dư mới chậm rãi đứng dậy.
Tề Loan sớm đã chờ lâu ngày, sâu kín oán giận một câu: “Nương tử, rốt cuộc nàng cũng tỉnh dậy?”
Vân Nhược Dư khẽ gật đầu, không quá để ý: “Hôm nay sao phu quân lại dậy sớm như vậy?”
Nội tâm Tề Loan nói đã không còn sớm, nhưng hắn thông minh không c nói ra, sau khi an phận dùng xong đồ ăn sáng, Tề Loan ý bảo Vân Nhược Dư đi thay quần áo: “Chúng ta đi thư viện báo danh.”
Mà Vân Nhược Dư lại chỉ cười lắc đầu: “Đây là chuyện của phu quân, phu quân tự mình quyết định là được.”
Tề Loan nghe được lời này, lại bắt đầu phát sầu, vẫn còn tức giận sao?
“Nương tử, chúng ta hôm qua không phải nói rồi sao, hôm nay cùng nhau đi thư viện báo danh.”
Vân Nhược Dư nghe đến đây lại ôn nhu nở nụ cười: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thể quá cưỡng bách phu quân, nếu thật sự chàng không muốn ta cũng hoàn toàn không miễn cưỡng.”
Nàng nói tới đây lại lấy trong tráp mười lượng bạc đưa cho Tề Loan: “Đây là quà nhập học chuẩn bị cho chàng.”
Tề Loan vừa định nói mình còn có tiền, dường như Vân Nhược Dư đã suy đoán được hắn muốn nói gì, nói cho hắn 25 lượng bạc là chứng cứ phạm tội.
Không thể dùng.
Trong lúc nhất thời Tề Loan cũng không biết Vân Nhược Dư nói cái gọi là chứng cứ phạm tội, rốt cuộc là cái gì.
Đây rốt cuộc là châm chọc Vân Dật, hay là châm chọc hắn ?
Cuối cùng Vân Nhược Dư cũng không cùng Tề Loan cùng nhau tới thư viện báo danh, chỉ là nói cho Tề Loan, mình tin tưởng hắn.
Chỉ một câu tin tưởng, lại làm Tề Loan có chút chột dạ.
Hắn đã đáp ứng Vân Nhược Dư, đương nhiên sẽ không nuốt lời, chẳng qua chuyện đi thư viện này cũng không phải một việc dễ dàng.
Đương thời thư viện tuyển học sinh đều phân loại rõ ràng, đồng sinh cùng tú tài, học ở thư viện khác nhau, Vân Nhược Dư nhận định hắn là tú tài, hắn có thể đi thư viện cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng muốn báo danh tú tài cũng không dễ dàng như vậy, còn phải có công văn làm chứng, nhưng báo danh hắn là một võ tướng, chỗ nào có thể chấp nhận?
Công văn tú tài cần phải qua khảo thí, vẫn phải qua quan phủ chứng thực mới được.
Tề Loan bất đắc dĩ, chỉ đành tiến cung cầu kiến Thuận Đế.
Thật trùng hợp bên trong Ngự Thư Phòng, Thuận Đế đang răn dạy Vân Dật.
Lại nói đã nhiều ngày Thuận Đế và Thái Tử vô cùng bận rộn, đại thần thương nghị quốc sự trong Ngự Thư Phòng hết một đám tiếp một đám, từ dưới triều bắt đầu đến cửa cung mới ngừng lại.
Một khi công việc Thuận Đế bận rộn có nhiều lần đến dùng thiện cũng không rảnh lo, đương nhiên cũng không có thời gian lo lắng Vân Nhược Dư, trong lòng Thuận Đế kỳ thật rất nhớ, nhưng ông nghĩ Vân Nhược Dư có Tề Loan chiếu cố, nếu là chuyện gì quan trọng ám vệ cũng sẽ tới bẩm báo.
Vẫn là hôm nay Hoàng Hậu mời ông qua đi dùng bữa, nói mấy ngày không nghe được tin tức của nữ nhi có chút lo lắng.
Thuận Đế gọi ám vệ tới mới biết được ra chuyện lớn như vậy.
“Các ngươi liền trơ mắt nhìn Ngũ công chúa cùng Tề đại tướng quân bị quan binh mang đi? Không có ngăn trở chút nào?” Thuận Đế chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Hồi bệ hạ, Tề đại tướng quân lo lắng thương tổn đến bá tánh không hề phản kháng, hơn nữa đại tướng quân còn ý bảo chúng ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta nhìn Ngũ công chúa không bị thương, cho nên mới không làm gì.” Ám vệ nói dăm ba câu đem chuyện này bẩm báo rõ ràng.
Sau khi Thuận Đế nghe xong cũng có thể hiểu được hành động của Tề Loan, rốt cuộc ở trên đường động thủ nếu ngộ thương bá tánh đích thực không ổn, nếu Tề Loan không nắm chắc cũng sẽ không ý bảo ám vệ khoanh tay đứng nhìn.
“Vậy vì sao xong việc không tới báo?”
“Ám tam từng đem việc này bẩm báo Thất hoàng tử, Thất hoàng tử nói việc này giao cho hắn tới xử lý, bảo ám tam trở về bảo hộ công chúa.”
Thuận Đế nghe tới đây đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, ông cùng lão đại không nhận tin tức, nhất định không thoát khỏi can hệ tới Thất thoát, Thuận Đế phất tay liền bảo ám vệ lui ra.
Bảo người gọi Vân Dật tới, hỏi vì sao không báo cho ông và lão đại chuyện Tề Loan cùng Vân Nhược Dư bị quan binh mang đi.
Bất quá Vân Dật lại bảy ra vẻ mặt không phục, cũng không cảm thấy mình có gì sai. Thuận Đế vô cùng tức giận, ngay vào lúc này, Thái Tử vội vã chạy tới nói nghe được không ít lời đồn lại mới.
“Lại là lời đồn đãi lung tung rối loạn cái gì? Lần trước loan truyền Tề Loan không sống được bao lâu, chọc người ta nóng nảy trực tiếp tiến cung, bây giờ chuyện này mới vừa bình ổn, mặt bọn họ còn chưa đủ sưng sao? Lại muốn nháo thêm cái gì? Quan lại Kim Lăng thành này rốt cuộc sao lại thế này? Không có chuyện gì khác để làm sao? Suốt ngày học phụ nhân khua môi múa mép.” Thuận Đế khó chịu, lạnh lùng nói: “Nói đi, lần này lại là chuyện gì?”
Vân Diễn theo bản năng liếc mắt nhìn Vân Dật một cái, có hơi khó xử đem lời đồn đãi nghe được nói một lần.
Thuận Đế nghe xong cả khuôn mặt đều đen xuống, kinh ngạc nhìn Vân Dật đứng một bên: “Ngươi làm?”
“Cái gì?” Vân Dật choáng váng, nhìn thấy thần sắc của phụ hoàng, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Sao có thể? Nhi thần sao có thể để người lan truyền loại tin tức này?”
Vân Dật hắn điên hay là choáng váng?
“Nhi thần cùng lắm chỉ muốn cho Tề Loan ở trong tù mấy ngày.” Vân Dật có hơi yếu ớt mở miệng: “Trừ cái này ra, nhi thần không còn làm thêm gì khác.”
Huống chi vì không để Vân Nhược Dư khổ sở, lúc sau không hề làm thêm chuyện gì nữa, sao có thể để người đi truyền loại lời đồn bậy bạ này?
“Muốn cho Tề Loan ở trong tù hai ngày? Hoá ra chuyện này là do ngươi làm?” Thuận Đế cười lạnh một tiếng, ông đã nói Cao Sa sao lại có lá gan lớn thế giám giam Tề Loan lại, nguyên lai vấn đề nằm ở chỗ này?
“Ngươi quỳ xuống cho trẫm, ngươi có biết mình đang làm cái gì không?” Thuận Đế mới vừa răn dạy hai câu, thái giám bên ngoài liền bẩm báo, nói là Tề Loan cầu kiến.
Thuận Đế và Thái Tử liếc nhau, đều cảm thấy Tề Loan tới đây cáo trạng, Thuận Đế không thể giữ Tề Loan ngoài cửa, chỉ phải tuyên triệu: “Không biết ái khanh lần này tiến cung là vì chuyện gì?”
Tề Loan tiến vào Ngự Thư Phòng liền nhìn thấy Vân Dật quỳ trên mặt đất, hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Vân Dật một cái, sau đó quay người đi hành lễ với Thuận Đế cùng Thái Tử: “Trước đây có lời đồn về vi thần, vi thần muốn tới giải thích một chút.”
Tề Loan cũng không nghĩ sẽ nói chuyện này, nhưng hắn nhìn thấy Vân Dật đang ở đây, đại khái hiểu được hành động của Vân Dật bị bại lộ.
Nếu như thế hắn cũng không ngại thêm dầu vào lửa.
“Lời đồn?” Thuận Đế đương nhiên biết là lời đồn gì, ngay lúc này không thể không giả ngu: “Nhất định là có người nào bậy bạ, ái khanh chớ có để ở trong lòng.”
Thuận Đế vốn tưởng rằng ông nói như vậy, Tề Loan sẽ hiểu được ý của mình đưa ra bậc thang.
Nhưng ai ngờ Tề Loan nửa điểm cũng không muốn thủ hạ lưu tình, hắn nhìn thoáng qua Vân Dật, trực tiếp quỳ xuống: “Thần trước đó vài ngày mới từ trong ngục Kinh Triệu Phủ ra ngoài, khi ở trong ngục nghe được không ít lời đồn đãi, nói thần luyến thượng một nông phụ, bội tình bạc nghĩa với Ngũ công chúa, cho nên thần cố ý tiến cung làm sáng tỏ lời đồn đãi.”
Thuận Đế thầm nghĩ Tề Loan quả thật là tới đây cáo trạng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Chuyện ái khanh bị giam ở ngục giam Kinh Triệu Phủ, trẫm cũng có nghe thấy, đây là Vân Dật sai, trẫm để Vân Dật xin lỗi ngươi.”
Thuận Đế nói xong ý bảo Vân Dật xin lỗi.
Vân Dật lại nói việc này cùng mình không có bất luận quan hệ gì: “Nhi thần chưa bao giờ đẻ người truyền ra lời đồn đại nào.”
“Thất hoàng tử, bây giờ nói ngài trăm phương ngàn kế đem thần đưa vào Kinh Triệu Phủ ngục giam là một chuyện, không phải nói lời đồn đãi là một chuyện, Thất hoàng tử điện hạ chúng ta vẫn là việc nào ra việc đó cho thỏa đáng.” Tề Loan nhìn thoáng qua Vân Dật, cũng cảm thấy lời đồn đãi không thoát được can hệ với Vân Dật; “Huống hồ lời đồn này là một chuyện, nói không chừng chính Thất hoàng tử điện hạ cố ý, người vì hãm hại thần có thể nói là là dụng tâm lương khổ.”
Vân Dật nghe vậy trừng mắt nhìn Tề Loan: “Còn không phải do ngươi lừa gạt tiểu ngũ trước sao, nếu không phải ngươi lừa gạt tiểu ngũ bị người khác vạch trần, sao có thể bị quan binh bắt đi? Còn có ta sao thể để người truyền ra những lời đồn đại này? Nếu như bị người khác nghe được, chẳng phải cảm thấy hoàng muội của bổn hoàng tử so ra kém một nông phụ sao?”
“Nếu không có thị vệ Thất hoàng tử làm cùng một đại thẩm ngụy tạo chứng cứ, Kinh Triệu Phủ Doãn sao có thể lấy cớ ta lừa gạt 25 lượng bạc giam ta ba ngày?” Tề Loan không hề có suy nghĩ một sự nhịn chín sự lành, chuyện này vốn hắn phải ủy khuất, bệ hạ cũng không thể tiên vị: “Còn có, nông phụ kia chính là Ngũ công chúa, Thất hoàng tử so sánh như vậy không thú vị.”
“Ngươi……” Vân Dật tức giận, liền không tiếp tục nói lời đồn đãi với Tề Loan nữa, lại đem đề tài bẻ ngược lại: “Ai bảo ngươi có lòng tham, nhất định phải lừa 25 lượng bạc của ta.”
“Rõ ràng Thất hoàng tử nghe không hiểu tiếng người, nghĩ sai ý tứ của ta đưa cho ta mười lượng, huống hồ túi thơm kia là Ngũ công chúa tự mình thêu, sao có thể không đáng giá bạc đó, ta còn cảm thấy bán quá rẻ.” Tề Loan nửa điểm không chịu yếu thế.
“Chẳng lẽ Thất hoàng tử cảm thấy, túi thơm Ngũ công chúa tự mình thêu không đáng giá từng đó tiền?”
Vân Dật nghe đến đó cười lạnh liên tục, cảm thấy Tề Loan cố ý ở trước mặt phụ hoàng khoe mẽ: “Hiện tại biết đau lòng tiểu ngũ? Ngươi sớm làm gì rồi? Nếu không phải ngươi lúc trước một hai phải từ hôn, bây giờ có những việc này sao?”
“Thất hoàng tử, thỉnh không cần nói sang chuyện khác.”
“Ngươi không phải là chột dạ chứ.” Vân Dật tùy ý liếc mắt nhìn hắn, nếu nói ngay từ đầu còn có chút chột dạ, lúc này là nửa điểm cũng chưa, hơn nữa còn cảm thấy mình cực kỳ chính nghĩa: “Loại đồ đệ chân trong chân ngoài như ngươi, nên ở trong tù tu tỉnh lại đầu óc đi.”
“Lão Thất! Câm miệng!” Thuận Đế mắt thấy Vân Dật càng nói càng quá mức, lạnh giọng quát câm miệng, Thuận Đế và Thái Tử cũng bất quá là vừa rồi mới biết được Tề Loan bị đưa vào đại lao Kinh Triệu Phủ, nhưng không biết hắn vào đó bởi vì nguyên nhân gì.
Vốn còn muốn ngầm hỏi một chút, ai biết này hai người này một chút cũng không nhàn rỗi, dăm ba câu liền náo loạn.
Hai người ngươi một câu ta một câu, hai cha con Thuận Đế và Thái Tử nghe thấy buồn cười, nghẹn cười đến vất vả, nhưng cũng không thể hai người cứ tiếp tục như vậy được , đúng lúc ra tiếng giải vây: “Được rồi, các ngươi xem Ngự Thư Phòng của trẫm là chợ bán thức ăn sao? Ồn ào nhốn nháo còn ra thể thống gì, lão Thất, xin lỗi.”
Vân Dật không tình nguyện xin lỗi, Thuận Đế thấy lòng con trai tràn đầy không phục, cũng lười quản tật xấu này, để Vân Dật tới Thái Miếu chép kinh phật, chép hết bảy ngày mới có thể hồi phủ.
Vân Dật den mặt rời đi, Thuận Đế liền nghiêm túc nói với Tề Loan: “Lão Thất không hiểu chuyện, ái khanh chớ có chấp nhặt cùng hắn.”
Tề Loan khiêm tốn hành lễ, vội nói không dám.
Hành động hôm nay của Thuận Đế đã cấp đủ Tề Loan mặt mũi.
Tề Loan đương nhiên sẽ không tiếp tục lên mặt mũi: “Vi thần hôm nay cầu kiến, là có một chuyện muốn thỉnh bệ hạ cùng Thái Tử điện hạ giải thích nghi hoặc.”
Thuận Đế và Thái Tử nghe thấy vô cùng hiếu kỳ, nhưng hai người còn nhớ rõ thân phận của mình, nỗ lực khắc chế bộ dạng xem kịch vui của mình, làm bộ lơ đãng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ngũ công chúa một hai bắt vi thần phải đi thư viện đọc sách, trước đó vài ngày cũng là vì chuyện này, công chúa điện hạ cùng vi thần náo loạn không thoải mái, vi thần đáp ứng công chúa điện hạ đi thư viện đọc sách……” Tề Loan có chút buồn bực đem chuyện khó xử của mình nói ra.
Thuận Đế cùng Thái Tử liếc nhau, đều cảm thấy chuyện này có hơi cổ quái, không phải chuyện đọc sách đã có từ trước rồi sao?
Lúc tước cũng không thấy Tề Loan đa đầu như vậy, bây giờ rốt cuộc lại có chuyện gì?
Còn đáp ứng đi thư viện đọc sách?
Có phải nhập diễn quá sâu rồi hay không?
Thuận Đế và Thái Tử để tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy so với Tề Loan, bọn họ hổ thẹn không bằng a…
“Công chúa điện hạ nhận định thần là cái tú tài xuất thân nghèo khó, hy vọng thần có thể thi đậu công danh, đền đáp xã tắc.” Tề Loan bất đắc dĩ nói tiếp, chân tướng mọi chuyện như thế nào, hắn nói có hơi xuất thần, chỉ là Tề Loan chuyên chọn ra những lười Thuận đế thích nghe.
Sau khi Thuận Đế nghe xong, long tâm đại duyệt, liền cười an ủi Tề Loan đọc sách nhiều cũng là chuyện tốt: “Này tục ngữ nói “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc/ Thư trung tự hữu nhan như ngọc,* ái khanh đọc nhiều sách cũng có thể giúp binh pháp thêm tiến bộ.”
( Thư trung hữu nữ nhan như ngọc, 書中有女顏如玉,
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc. 書中自有黃金屋。
Có nghĩa :
Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc.
Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng.)
Tề Loan nghe vậy ngước mắt, nhắc nhở nói: “Bệ hạ, khi thần mười lăm tuổi, đã dùng binh pháp thắng Nam Cương.”
“Khụ……” Thuận Đế có hơi xấu hổ: “Trẫm thuận miệng nhắc tới, cũng không phải nói ái khanh ít đọc.”
Không khí Ngự Thư Phòng an tĩnh lại, có chút xấu hổ.
Thuận Đế không thể không cứng đờ nói sang chuyện khác: “Bất quá nói lên kỳ thi mùa thu a, trẫm thật sự có chuyện phiền lòng, này trước đó vài ngày Cố thủ phụ còn cùng trẫm nói nhân tài khó có được, có thể làm quan không chỉ có riêng học thức xuất chúng, càng quan trọng hơn chính là nhân phẩm. Khảo sát nhân phẩm kỳ thật cũng có quan viên chuyên môn đi làm, nhưng các học sinh biết là giáo giám khảo, đều sẽ theo bản năng biểu hiện ra mặt tốt nhất.”
“Chuyện này rốt cuộc vẫn yêu cầu trẫm chọn người đáng tin làm, nhưng trẫm và Thái Tử ngày thường bận rộn, có khi chân vội không chạm đất, bây giờ ái khanh ở kinh thành dưỡng thương không bằng nhân cơ hội này giúp trẫm nhìn xem những học sinh đó nhân phẩm như thế nào, nếu ngày sau kim bảng đề danh, có thể xứng với trách nhiệm lớn lao hay không.”
“Có thể vì bệ hạ làm việc, là vinh hạnh của thần.” Tề Loan rất nhanh đã đồng ý: “Chỉ là bệ hạ, thần rốt cuộc không phải tú tài tới thư viện đọc sách là chuyện nhỏ nhưng kỳ thi mùa thu năm nay nên ứng phó như thế nào?”
“Này dễ làm, công văn tú tài trẫm sẽ phái người đi làm cho khanh, về phần kỳ thi mùa thu…… Ngươi đã đã tới thư viện đọc sách, không bằng thuận tiện thi một lần, cũng hoàn thành tâm nguyện của Tiểu ngũ.”
Tề Loan: “……”
Tham gia kỳ thi mùa thu, đây là chuyện có thể thuận tiện là làm được sao?
Tề Loan cảm thấy bệ hạ hẳn là đang nói đùa: “Bệ hạ, chuyện này vi thần khó có thể đảm nhiệm.”
“Sao lại khó có thể đảm nhiệm? Ái khanh thiên tư thông minh, bây giờ bất quá chỉ mới nhược quán, đã là đại tướng quân chiến công hiển hách, cùng lắm chỉ là tham gia kỳ thi mùa thu, sẽ không làm khó ái khanh. Trẫm vẫn luôn tin tưởng, ngày xưa ái khanh đi tòng quân là bởi vì muốn kế thừa y bát của Trấn Bắc Hầu, ngay cả không đi theo con đường võ quan cũng không hề thua kém.” Thuận Đế bắt đầu trợn mắt nói dối, chụp biết bao nhiêu loại mũ lên người Tề Loan, Tề Loan trợn mắt há hốc mồm nhìn Thuận Đế như thuyết sách, rất muốn biết đến tột cùng người bệ hạ đang khen là ai..
“Bệ hạ, Ngũ công chúa nói, văn thần cùng võ quan là không giống nhau, thần vốn định đề nghị đi khảo võ cử, công chúa nói tham gia võ cử, định là tập võ từ nhỏ, liền giống như tú tài nhóm từ nhỏ niệm thư giống nhau, nàng lo lắng thần khảo bất quá người khác, thần cảm thấy đích xác có lý, thần khó có khả năng những học sinh đó gian khổ học tập khổ đọc các ……” Tề Loan lý trí mở miệng, nội tâm một mảnh đờ đẫn.
Hắn tuy sớm biết là kết quả dạng này, nhưng cũng thật sự không nghĩ tới bệ hạ sẽ không đáng tin cậy như vậy, thuận thế đi tham gia kỳ thi mùa thu?
Nếu hắn may mắn qua, có phải sang năm còn phải lại thuận tiện tham gia kỳ thi mùa xuân hay không?
Đây đều là dưới tình huống may mắn, Đại Thần học sinh ngàn ngàn vạn vạn, chỉ cần là tú tài Kim Lăng thành, đều có hơn một ngàn người một chỗ có thể thi đậu cử nhân có bao nhiêu?
Bệ hạ này tính phải mang thêm cho hắn một đống áo mũ, cũng có chút quá giả.
“Thần chỉ lo lắng công chúa sẽ thất vọng…”
“Ái khanh chẳng lẽ lo lắng thi không đậu? Ngươi chỉ cần lo đi thi, mỗi năm khoa cử thi rớt cũng không phải số ít, ngươi giải thích tốt cùng Tiểu Ngũ nàng sẽ hiểu.”
“Bệ hạ… Thần không thể thi rớt.” Tề Loan ngẩng đầu nghiêm túc nói cho Thuận Đế: “Ở trong nhận thức của Ngũ công chúa, thần ba năm trước đã thi rớt một lần, nếu lần này lại thi rớt, nàng chỉ sợ sẽ rất thất vọng.”
Tề Loan đau đầu nếu không thi đậu nước mắt Ngũ công chúa có nhấn chìm hắn không?
Thuận Đế: “……”
Lúc này không chỉ Tề Loan đau đầu, ngay cả Thuận Đế cũng bắt đầu đau theo, ông rõ ràng đã nghĩ đến phản ứng của nữ nhi, sao có thể không theo kịp suy nghĩ của nữ nhi được cơ chứ?
Ông đã nghĩ đến tình huống thi rớt, kết quả trong nhận thức của nữ nhi đã thi rớt một lần, một người dù có bước nhanh cũng không thể như vậy được?
Thuận Đế đè lại trán, thử hỏi: “Nếu không, trẫm tìm thầy cho ngươi học bù?”
Còn có mấy tháng ngươi nỗ lực đi, lấy một cái danh cử nhân trở về?
Tề Loan: “……”
Bệ hạ chẳng lẽ thật sự cho rằng như vậy, hắn thật sự phải tham gia kỳ thi mùa thu sao?
“Bệ hạ, thần dù sao cũng là võ tướng, nếu, nếu các đại thần trong triều nhìn thấy, có thể có ý kiến với thần hay không?” Tề Loan quyết tâm giãy giụa trước khi chết.
Thuận Đế lại quyết tâm muốn để Tề Loan tới thư viện thi khoa cử: “Trẫm cho ngươi một thánh chỉ, ngươi coi như phụng chỉ đọc sách đi.”
Tề Loan: “……”
Bệ hạ này rốt cuộc là ai hăng hái hơn? Là hắn sao? Không phải vừa rồi còn không ngừng thổi phồng hắn sao?
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nhạc phụ vì dỗ nữ nhi, có thể bán đứng con rể.
Công chúa đầu bị thương, nhận thức xảy ra vấn đề, không phải bọn họ không nói mà là nói nàng cũng không tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.