Bên ngoài Nguyễn thị cùng Tề Loan ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, nhưng Vân Nhược Dư trong bếp lại mang theo khuôn mặt u sầu.
Ban đầu nàng không chỉ hoài nghi Nguyễn thị nhận sai người, còn có lòng nghi ngờ bà có thể là kẻ lừa đảo, vẫn luôn đề phòng, sau đó hai người thăm dò lẫn nhau Vân Nhược Dư đã đánh mất ý niệm bà là lừa đảo.
Lại cảm thấy Nguyễn thị nhận sai người.
Hai người nói chuyện hồi lâu, Vân Nhược Dư không những không nhận ra vấn đề, còn cảm thấy Nguyễn thị là người kỳ lạ, thậm chí còn âm thầm đồng cảm với bà.
Lúc này chỉ cần nghĩ tới chuyện đó nàng liền cảm thấy xấu hổ, Nguyễn thị là người kỳ quái sao? Rõ ràng là nàng mới phải.
Vân Nhược Dư nhịn không được muốn trốn đi, còn may có Tề Loan giải vây thay cho nàng.
Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết mục đích của Tề Loan chỉ muốn tách nàng ra khỏi đó, không muốn nàng và Nguyễn thị tiếp tục đứng một chỗ ông nói gà bà nói vịt, cũng may trời xui đất khiến giải quyết được xấu hổ cho nàng.
Vân Nhược Dư không biết Nguyễn thị thích gì, liền đem toàn bộ nguyên liệu nấu ăn còn lại trong bếp ra nấu hết, Lộc Trúc và Ngân Điệp thỉnh thoảng đứng một bên đưa ra gợi ý, chỉ trong chốc lát đã làm xong một bàn đồ ăn.
Bởi vì không muốn Nguyễn thị phải chờ lâu, Vân Nhược Dư liền tự mình bưng mâm đồ ăn ra.
Tề Loan nhìn thấy lập tức tiến lên đón: “Nương tử sốt ruột như vậy làm gì? Đồ ăn vừa mới nấu xong còn nóng lắm.”
Hắn tự nhiên tiếp nhận mâm đồ ăn trong tay Vân Nhược Dư, hai người nói nói cười cười đi về phía bàn ăn.
Nguyễn thị nhìn một màn này, nội tâm phức tạp đến cực điểm.
Bà vẫn là không thể nào tin được nông gia nữ trang trước mặt này hóa ra lại là Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa sao lại trở thành dáng vẻ hiện giờ?
Nguyễn thị còn chưa kịp tự hỏi xong, Vân Nhược Dư liền lấy hết can đảm đi đến trước mặt bà, cung kính mời bà vào bàn: “Bà bà, ngài thỉnh đi bên này.”
Tuy rằng Vân Nhược Dư lúc trước chưa từng gặp qua Nguyễn thị, nhưng khả năng thích ứng của nàng lại rất tốt, Tề Loan gọi Nguyễn thị là mẫu thân, nàng không nên sửa miệng kêu bà bà sao?
Nguyễn thị đáng thương bị câu nói “bà bà” này dọa sợ không nhẹ, theo bản năng nhìn về phía Tề Loan: “Này……”
Tề Loan đứng ở phía sau Vân Nhược Dư gật gật đầu với Nguyễn thị, Nguyễn thị liền nơm nớp lo sợ đi theo Vân Nhược Dư đi vào bàn, chốc lát sau trong tay đã bị nhét một đôi chiếc đũa.
“Bà bà ngài nếm thử đi, đồ ăn này đều do ta tự tay làm cũng không biết có hợp khẩu vị của ngài hay không.” Vân Nhược Dư thấp thỏm đứng một bên, chờ mong nhìn về phía Nguyễn thị.
Nguyễn thị nhìn đồ ăn xinh đẹp tinh xảo trước mặt, lại nghe thấy Vân Nhược Dư nói những lời này chỉ cảm thấy có chút khó tin, tự tay làm sao?
Không phải chỉ có thể nhìn mà không thể ăn đó chứ?
Nguyễn thị trộm nhìn thoáng qua Tề Loan, chỉ thấy Tề Loan hướng về phía bà gật đầu, Nguyễn thị liền nhẹ giọng cười, nói một câu tốt.
Vân Nhược Dư nghe vậy cuối cùng cũng thở một hơi nhẹ nhõm, nàng thật sự lo lắng bà bà sẽ bởi vì chuyện lúc trước mà sinh ra bất mãn không muốn ăn đồ ăn nàng làm, bây giờ nhìn thấy thái độ của bà bà, nàng đương nhiên rất vui sướng: “Ngài ngồi đây chờ một lát, trong phòng bếp còn đồ ăn khác.”
Nàng vừa nói hết lời, liền mang theo biểu tình vui sướng đi về phía phòng bếp.
Nguyễn thị nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tề Loan, nhưng về phần mình lại không cách nào bình tĩnh được: “Nhị Lang, nàng thật sự là Ngũ công chúa sao?”
Tề Loan nhìn thoáng qua dáng vẻ không mấy tin tưởng của mẫu thân, cũng biết chuyện này có chút khó tưởng tượng được, thật sự làm khó mẫu thân, nhưng bây giờ căn bản không phải là thời gian nói chuyện thích hợp: “Sự tình từ đầu đến cuối ta sẽ giải thích cho người sau, lát nữa bất kể nàng ấy nói gì người cứ tùy cơ ứng biến là được.”
Nguyễn thị kỳ thật càng muốn hỏi, đồ ăn này rốt cuộc có thể ăn được hay không. Nhưng nhìn thái độ này của Tề Loan, Nguyễn thị cũng không tiếp tục hỏi nữa, nghĩ thật sự dù cho món này có không thể ăn mình cũng cố gắng ăn một ít dù sao đối phương cũng là công chúa.
Nguyễn thị nhớ tới lúc trước khi Tề Loan trở về trấn bắc hầu phủ ăn đồ ăn Vương đại trù làm cũng có thể khen ngon, chẳng lẽ ở trong phủ bị Ngũ công chúa hạ độc?
Nghĩ đến đây, bà có hơi thương cảm cho nhi tử.
Rất nhanh bốn năm món đã được bưng lên toàn bộ, Nguyễn thị và Tề Loan ngồi xuống, mà Vân Nhược Dư công đũa đứng bên cạnh Nguyễn thị.
Nhìn tư thế kia, là muốn gắp đồ ăn cho Nguyễn thị.
Nguyễn thị đứng ngồi không yên, bảo Vân Nhược Dư ngồi xuống cùng ăn, nhưng Vân Nhược Dư kiên quyết từ chối, nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp cho bà bà, sao có thể bị cắt đứt ngay vào lúc này?
Một tức phụ hiền huệ, đương nhiên phải hầu hạ bà bà cho thật tốt.
“Bà bà, ngài nếm thử món này đi.” Vân Nhược Dư gắp một đũa rau xanh, Nguyễn thị cúi đầu liếc mắt nhìn một cái, chỉ thấy lá cải xanh biếc tươi mới chỉ nhìn màu sắc, khiến cho n ngón trỏ nhịn không được muốn động.
Chính là hương vị món này…… Cũng không biết đến tột cùng như thế nào.
Nguyễn thị nhìn vẻ mặt chờ mong của Vân Nhược Dư, cũng không muốn làm nàng thất vọng, liền thử ăn một chút, rất nhanh ánh mắt Nguyễn thị đã sáng rực lên..
Rau xanh này mỹ vị ngon miệng, không những không có hương vị kỳ quái như đã tưởng tượng, ngược lại khiến Nguyễn thị nhịn không được muốn ăn thêm.
“Công……”
“Khụ khụ.” Tề Loan đúng lúc ho khan, Nguyễn thị liền đem những chữ còn lại nuốt về, Vân Nhược Dư thấy Nguyễn thị thích đồ ăn mình làm, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng: “Bà bà, ngài lại nếm thử món này đi, nếu ngài thích lần sau ta lại tiếp tục làm cho ngài.”
“Được được.” Nguyễn thị thuận miệng đáp lại, vốn định gọi nàng là công chúa, nhưng sau khi Tề Loan nhắc nhở bà đã nhịn xuống, mở miệng gọi tên nàng: “A Dư, hương vị đồ ăn không tồi, ngươi thật có tâm.”
Vân Nhược Dư nghe lời này, có chút đắc ý nhìn Tề Loan, Tề Loan không nhịn được mà bật cười: “Nàng cũng mau chóng ngồi xuống ăn cơm đi, nhà chúng ta trung không có nhiều quy củ như vậy.”
Vân Nhược Dư nghe Tề Loan nói như vậy, không lập tức ngồi xuống, ngược lại nhìn thoáng qua Nguyễn thị, nhất cử động này làm tâm tình Nguyễn thị càng trở nên phức tạp.
Từ sau khi Tề Loan và Vân Nhược Dư định ra hôn ước, Nguyễn thị liền đã từng ảo tưởng tới con dâu tương lai là dạng gì, trong cung đồn đãi Ngũ công chúa tri thư đạt lý, nhã nhặn lịch sự điển nhã, kỳ thật bà cũng không mấy tin tưởng.
Bởi vì Nguyễn thị chưa bao giờ gặp qua Vân Nhược Dư.
Ngũ công chúa luôn ở trong cung, ngay cả cung yến cũng không nguyện ý tham gia, văn võ mệnh phụ cả triều người gặp qua nàng đã ít càng thêm ít, nếu không phải như thế bà và Nguyễn Ngưng cũng sẽ không nháo ra chuyện chê cười này.
Tuy rằng Nguyễn thị xem trọng thân phận nàng, nhưng cũng không hy vọng con dâu là người không dễ ở chung, bây giờ nhìn thấy Vân Nhược Dư như vậy bà cũng không biết bản tính nàng như thế, thật sự có hơi ngoài ý muốn.
“A… A Dư, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi, người trong nhà không cần câu nệ.” Nguyễn thị nói xong, Vân Nhược Dư mới an tâm ngồi bên cạnh Tề Loan, cầm bát lên ăn cơm.
Ba người ngồi cùng một chỗ lại im lặng không phát ra một chút âm thanh, trong bữa cơm chỉ có tiếng chén đĩa va chạm vào nhau.
Nội tâm Nguyễn thị vẫn còn mang theo nghi ngờ, thỉnh thoảng đánh giá Vân Nhược Dư, mà Vân Nhược Dư luôn cúi đầu lùa cơm, nếu không cần thuyết nàng tuyệt không nhiều lời thêm một chữ.
Nguyễn thị còn tưởng rằng thiên tính của nàng vốn như thế, lại không biết Vân Nhược Dư bởi vì có Nguyễn thị ở đây mới có thể an tĩnh như vậy, ngày thường chỉ có hai người là nàng và Tề Loan, đương nhiên sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy.
Hai nữ nhân vô cùng không được tự nhiên, cố gắng quen với sự tồn tại của đối phương.
Đối với chuyện này không có cảm giác gì, phỏng chừng chỉ có Tề Loan, hắn thấy Vân Nhược Dư an tĩnh như vậy, hồn nhiên không biết Vân Nhược Dư bởi vì muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho mẫu thân mình.
Cho rằng Vân Nhược Dư vẫn còn tức giận, liền chủ động gắp đồ ăn cho Vân Nhược Dư, còn rất nghi hoặc hỏi: “Nương tử, sao nàng lại không ăn? Ngày thường không phải nàng thích ăn cái này nhất sao?”
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan gặp thức ăn bỏ vào trong bát mình, lại nhìn Nguyễn thị một bên nhíu mày, căn bản không biết nên giải thích như thế nào.
Phu quân rốt cuộc sao lại thế này?
Không nhìn thấy nàng muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho bà bà hay soa? Vì sao cố tình gắp đồ ăn cho nàng lúc này? Là muốn cho bà bà cảm thấy nàng quá kiêu ngạo không đủ hiền huệ sao?
Còn ngày thường thích nhất món này…
Phu quân rốt cuộc có biết nói chuyện hay không? Nếu không biết thì nói ít đi vào câu, bà bà nghe được sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ không cảm thấy bởi vì bà tới nên mình cố ý nháo cho bà xem chứ?
Nguyễn thị thấy bộ dáng kia của Vân Nhược Dư, còn tưởng rằng Tề Loan món nàng không thích cho nàng, tuy bà không biết Vân Nhược Dư đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà nghĩ tới Vân Nhược Dư là kim chi ngọc diệp, có lẽ ăn không quen cơm canh đạm bạc.
Thấy mặt nàng lộ vẻ khó xử, liền theo bản năng mở miệng giải vây, cau mày mắng Tề Loan: “A Dư muốn ăn gì không biết tự mình gắp sao? Còn cần ngươi nhiều chuyện?”
Vân Nhược Dư nghe được lời này, nôi tâm nói quả nhiên như thế, lập tức mở miệng nói: “Phu quân, chàng không cần gắp đồ ăn cho ta, ta ăn sẽ tự mình biết làm.”
Vân Nhược Dư cẩn thận mở miệng, cũng không dám nhìn sắc mặt Nguyễn thị, nghe nói bà bà và con dâu trời sinh không thể ở chung.
Có một số bà bà thậm chí không muốn nhìn nhi tử cùng con dâu quá mức ân ái.
Vân Nhược Dư chưa bao giờ ở chung với bà bà, cũng không biết gặp được loại tình huống này phải làm sao, nhưng nàng nỗ lực muốn lưu lại một ấn tượng tốt với Nguyễn thị, vội vàng bắt đầu giải thích: “Bà bà, ngài đừng hiểu lầm, ngày thường đều là ta hầu hạ phu quân.”
Nguyễn thị nghe vậy càng thêm bất mãn với Tề Loan, thanh âm cao lên không ít: “Hắn có tay có chân, sao lại bắt ngươi hầu hạ?”
Tề Loan làm sao dám?
“Đó đều là chuyện ta nên làm.” Vân Nhược Dư vội vàng mở miệng giải thích, chẳng qua nàng càng nói, sắc mặt Nguyễn thị càng không xong, bà không dám tin nhìn Tề Loan, không nghĩ tới nhi tử nhà mình cư nhiên là dạng người này.
Tề Loan lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại Vân Nhược Dư nói gì.
Hắn có chút xấu hổ nhìn mẫu thân, muốn nói sự tình căn bản không phải như vậy, nhưng Nguyễn thị nhìn bộ dáng Vân Nhược Dư, nhận định là do Tề Loan thừa dịp tình huống hiện tại khi dễ Vân Nhược Dư.
Bữa cơm này ba người đều ăn không ra vị gì, trong lòng Nguyễn thị tràn ngập nghi ngờ, một bên trừng mắt Tề Loan, Tề Loan có oan không có chỗ tố.
Trong lúc đó còn kèm theo một tình trạng ngoài ý muốn của Nhược Dư, nàng vẫn luôn thấp thỏm nhìn Nguyễn thị, nội tâm Nguyễn thị cũng trìu mến: “A Dư không cần lo lắng, ta sẽ giáo huấn hắn thật tốt.”
Lời này Nguyễn thị đương nhiên cho có lệ với Vân Nhược Dư, nhưng bà không biết Vân Nhược Dư đều đặt toàn bộ trong mắt, còn đặt trong lòng.
Chỉ là Nguyễn thị không rảnh bận tâm, lúc này bà chỉ vô cùng muốn biết rõ mọi chuyện, liền tìm cớ phải rời đi.
Tề Loan thừa dịp đáp lại, nói muốn đưa Nguyễn thị về.
Vân Nhược Dư làm một một giỏ điểm tâm giao cho Trương ma ma, nói cho bà bà mang theo ăn trên đường.
Nguyễn thị cũng không biết Vân Nhược Dư chuẩn bị mấy thứ này khi nào, bà mỉm cười tiếp nhận, khen Vân Nhược Dư hiền huệ, xoay người liền gấp không chờ nổi trừng mắt liếc nhìn Tề Loan.
Vân Nhược Dư nghe được lời này, càng thêm thấp thỏm, bà bà nói nàng hiền huệ, là nói cho phu quân nghe sao?
Tề Loan hướng về phía Vân Nhược Dư hơi mỉm cười, an ủi Vân Nhược Dư sẽ không có chuyện gì: “Ta đưa nương về sau đó sẽ lập tức về nhà, nàng không cần lo lắng, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Vân Nhược Dư ngẩng đầu nhìn Tề Loan đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, Tề Loan lại cầm công văn báo danh hôm nay đưa cho nàng: “Nàng nhìn đi, đây là ấn tín của sơn trưởng thư viện, ta đã đồng ứng với nàng nhất định sẽ làm được, cũng tuyệt không lừa nàng nữa.”
Vân Nhược Dư cầm công văn kia, dùng sức gật đầu, nhìn Tề Loan ôn nhu cười: “Vậy phu quân sớm trở về, ta ở nhà chờ chàng.”
Tề Loan gật đầu, ý bảo Vân Nhược Dư mau chóng trở về.
Chờ sau khi nàng hồi phủ, Tề Loan mới đi về hướng xe ngựa của Nguyễn thị.
Nguyễn thị đã sớm chờ tới mức không kiên nhẫn, chờ đến Tề Loan vừa lên xe, bà liền trầm mặt lại hỏi hắn rốt cuộc chuyện như thế nào.
Mà Tề Loan lại đau đầu một chuyện khác: “Nương, Ngũ công chúa bởi vì bị thương nhận thức xuất hiện vấn đề nhưng không phải ngốc tử. Lúc dùng bữa người nói nhưng lời đó, nàng không những không cảm thấy người đang đau lòng nàng, ngược lại sẽ cảm thấy……”
Nguyễn thị thấy Tề Loan muốn nói lại thôi, chờ không nổi bắt đầu truy vấn: “Sẽ cảm thấy cái gì?”
“Sẽ cảm thấy ngài là ác bà bà.”
“…… Cái gì?” Nguyễn thị có chút nghi ngờ nhìn Tề Loan, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện quá đáng sợ.
Tề Loan cũng lười giải thích, trước đó hắn cũng cho rằng Vân Nhược Dư không hiểu mọi chuyện, tùy ý lấy cớ cho có lệ, kết quả là chơi quá trớn đem bản thân mình chơi tới trong nhà lao, bây giờ còn phải phụng chỉ đi thư viện đọc sách thi khoa cử.
Đây đều là kinh nghiệm huyết lệ hắn đã trải qua, nếu mẫu thân không tin, vậy thôi.
Về sau sẽ có lúc hiểu được.
Đến lúc đó cũng đừng mắng nhi tử không nhắc nhở.
“Hôm nay sao người lại tới phủ tìm ta? Có chuyện gì sao?”
Nguyễn thị nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn Tề Loan: “Còn không đều là bởi vì ngươi trước đó vài ngày bị bắt vào ngục giam Kinh Triệu Phủ sao, ta cho rằng ngươi đầu óc không rõ, kim ốc tàng kiều, lúc này mới……”
Những lời tiếp theo không cần Nguyễn thị giải thích quá rõ ràng, Tề Loan đã có thể hiểu được, chuyện này nháo ồn ào huyên náo lời đồn đãi vớ vẩn đã truyền khắp nơi mẫu thân biết được cũng không có gì lạ.
Mà Tề Loan chỉ nghĩ Nguyễn thị nghe được, mà không biết Nguyễn thị là tận mắt nhìn thấy.
Mà Nguyễn thị cũng không muốn đem chuyện này nói ra.
Hai mẹ con lúc này không biết vì sao lại có ăn ý như vậy.
Càng bởi vì việc này quá mức xấu hổ, hai người bọn họ ai cũng không muốn nhắc lại, rất nhanh Nguyễn thị liền bắt đầu nói sang chuyện khác: “Ngũ công chúa đến tột cùng là có chuyện gì? Ngươi nói nàng bị thương? Là chuyện khi nào?”
Tề Loan nghe đến đây, bất đắc dĩ đè trán lại che dấu ý tưởng muốn từ hôn của mình: “Việc này nói ra thì rất dài……”
Chờ đến khi Nguyễn thị nghe xong ngọn nguồn, cuối cùng cũng hiểu được tiền căn hậu quả, chẳng qua bà nhớ tới những chuyện nhìn thấy nghe thấy hôm nay, đối với mấy chữ tạm thời trong miệng Tề Loan có hoài nghi thật sâu.
Gọi nương tử thuận miệng như vậy, thật sự là tạm thời để ứng phó sao?
Không phải chân tình biểu lộ ư?