Lúc này bệnh phong hàn của Vân Nhược Dư cứ thế ùa tới, Thái Y Viện đã chẩn bệnh, màn đêm buông xuống, dù cho đã uống thuốc, nhưng tình huống vẫn không chuyển biến tốt lên được.
Sau nửa đêm, Vân Nhược Dư bị sốt đến mơ hồ vẫn luôn ở nói mớ, không phải gọi phu quân, chính là kêu cha mẹ, nhưng ngại thân phận đặc thù của cha mẹ nàng, Tề Loan cũng không thể trực tiếp vào cung mời người tới đây, nên chỉ có thể tự mình bồi nàng.
Nói một câu lại là cả đêm.
Chờ đến khi hừng đông, rốt cuộc cơn sốt cao của Vân Nhược Dư mới tạm hạ xuống.
Thời gian một đêm này Vân Nhược Dư có vài lần tỉnh dậy, một hai phải nhìn thấy Tề Loan nàng mới an tâm.
Lộc Trúc và Ngân Điệp hoàn toàn không giúp được gì, chỉ có thể canh giữ trợ thủ ở gian ngoài, lúc sáng sớm nhìn thấy tình huống Vân Nhược Dư có chuyển biến tốt lúc này đang còn ngủ, liền khuyên bảo Tề Loan đi nghỉ ngơi: “Tướng quân, ngài đã chờ bên cạnh công chúa cả đêm, không bằng bên này giao cho chúng ta, ngài đi ngủ một lát.”
Hai thị nữ tuy rằng có ý tốt, nhưng Tề Loan cũng không thể rời đi ngay lúc này, trong nhận thức của Vân Nhược Dư hiện giờ Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng không phải thị nữ tình như tỷ muội, mà là hai người xa lạ chỉ mới quen thuộc, mà Tề Loan lại là phu quân cùng nàng bái lạy thiên địa, ở trong lòng Vân Nhược Dư cái nào nặng cái nào nhẹ đều đã rõ.
Lúc này Tề Loan đương nhiên không thể rời đi.
“Không sao, ta ở chỗ này chờ là được.” Tề Loan một tay chống trán, cũng không tính toán đi nghỉ ngơi.
Hơn nữa Tề Loan đối với thân phận khác của mình, cũng thích ứng không tồi: “Tìm người đi một chuyến tới Thanh An thư viện xin phép phu tử, hôm nay ta không biết thể tới thư viện.”
Tề Loan cũng không biết là do bị Vân Nhược Dư bức bách hồi lâu, hay là do bản thân mình thật sự không chịu thua ngay cả bây giờ không có người nhắc nhở, hắn cũng ngoan ngoãn đi đọc sách;.
Lộc Trúc và Ngân Điệp không muốn tiếp tục quấy rầy, liền lui ra gian ngoài.
Lộc Trúc đi nấu thuốc, Ngân Điệp lại tiến vào bẩm báo với Tề Loan, nói là phải về cung một chuyến, tình trạng của Vân Nhược Dư tuy có ám vệ bẩm báo với Thuận Đế, nhưng trong đó việc nhỏ không đáng kể bọn họ nói vậy cũng là không rõ ràng lắm, chỉ có một trong số hai nàng đi báo cáo là thích hợp nhất.
Tề Loan đương nhiên không có đạo lý ngăn cản, nhưng cũng hiểu rõ một việc : “Bệnh tình của công công chúa hôm qua rất nghiêm trọng, nàng nhớ thương bệ hạ và nương nương, nhưng bệ hạ và nương nương không tiện ra khỏi cung, nghe nói trưởng công chúa và Ngũ công chúa tỷ muội tình thâm, nếu có thể thì mời Trưởng công chúa tới đây thăm một chuyến.”
Ngân Điệp lập tức vâng lệnh, nói nhất định sẽ bâm báo những lời này.
Chờ phân phó xong mọi chuyện, cuối cùng Tề Loan cũng có thể thanh thản ổn định đọc sách, chẳng qua phần an tâm này cũng không tiếp tục được bao lâu, Vân Nhược Dư đã nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ồn ào nói khát.
Tề Loan cũng không gọi người, trực tiếp đi pha nước ấm cho nàng.
“Tới, cẩn thận chút.” Hắn thật cẩn thận nâng Vân Nhược Dư dậy, dỗ dành nàng uống nước, Vân Nhược Dư nếm một ngụm, liền lắc đầu.
“Không cần, nóng quá.” Vân Nhược Dư tùy hứng cự tuyệt.
Trời tháng sáu bắt người ta uống nước nóng thật sự không có đạo lý, nhưng bây giờ Vân Nhược Dư đang bị bệnh, cũng không thể để cho nàng uống nước nóng: “Không nóng, nàng lại uống thử một ngụm xem.”
Vân Nhược Dư nghe thấy Tề Loan nói rất chắc chắn, tin là thật lại uống một ngụm.
Nhưng kết quả vẫn nóng, tiểu công chúa có chút không vui, cực kỳ bất mãn: “Ta không muốn uống thứ này, thứ này quá nóng quá nóng.”
Vân Nhược Dư vô cùng tùy hứng, Tề Loan chỉ có thể đặt ly nước một bên lên bàn nhỏ, muốn đợi một lát, nhưng Vân Nhược Dư đương nhiên không muốn chờ, được một lát lại ồn ào kêu khát.
Tề Loan không có cách nào, chỉ có thể thêm chút nước lạnh để dỗ nàng.
Khuyên can mãi, cuối cùng mới nguyện ý uống một chút.
Thật vất vả uống xong một chén nước, nàng lại ồn ào kêu đau đầu, còn ồn ào quá nóng, đá rơi toàn bộ chăn đang đắp trên người.
“Đại phu nói, phải ra nhiều mồ hôi mới tốt.” Tề Loan không muốn nàng tùy tiện lộn xộn, đen chăn nàng vừa đá văng ra đắp lại: “Một lát sẽ tốt thôi.”
Vân Nhược Dư thấy thế, trộm vươn chân ra ngoài chân.
Tề Loan nhìn thấy rõ ràng cũng không ngăn cản, bây giờ chuyện làm hắn đau đầu là chuyện khác, Lộc Trúc đã đưa thuốc vừa nấu xong lên.
Hắn nghĩ tới Vân Nhược Dư vừa uống nước đã kén cá chọn canh, càng cảm thấy nếu uống thuốc không biết sẽ đến mức nào.
Nửa đêm hôm qua Vân Nhược Dư bị sốt tới mơ mơ màng màng ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ, thuốc đã chuẩn bị xong cũng do Lộc Trúc cùng Ngân Điệp hợp lực rót hết.
Nhưng tình huống hôm nay đã khác, bây giờ Vân Nhược Dư đã tỉnh lại, cường ngạnh rót thuốc cho nàng nhất định không được.
Vạn nhất nàng không chịu uống thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Tề Loan lo lắng, cau mày đem dược bưng cho Vân Nhược Dư, ở nàng mở miệng cự tuyệt trước, nghiêm túc khuyên nàng: “Nương tử, dược này tuy rằng có hơi đắng, nhưng thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, nàng phải uống mới được.”
Vân Nhược Dư nhìn nước thuốc đen như mực kia, chỉ cảm thấy hết sức đáng sợ, nàng hướng về phía Tề Loan lắc lắc đầu, kiên quyết không chịu uống thuốc: “Ta không uống.”
“Nương tử nàng nghe ta khuyên một câu, ta cũng biết thuốc này không dễ uống, nhưng bây giờ không phải lúc để tùy hứng.” Tề Loan cũng không biết thật sự ở khuyên người, hay là muốn gây chuyện.
Vân Nhược Dư nghe được những lời hắn nói càng nghĩ không muốn uống.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, không uống thuốc nàng sẽ không thể tốt lên, nhưng nhìn bộ dáng phu quân sốt ruột, nàng cũng nổi lên một ít tâm tư, huống chi thời điểm người sinh bệnh sẽ không ngoan ngoãn như bình thường.
Luôn muốn làm một chút chuyện tùy hứng.
Tề Loan vô cùng kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Nhưng Vân Nhược Dư vẫn không muốn uống thuốc, thậm chí vì tránh né uống thuốc, trực tiếp che chăn lăn vào trong giường, nàng vốn còn đang bệnh động tác như vậy lại tự chọc cho mình đầu váng mắt hoa chỉ lát sau liền thở hổn hển.
Cứ như vậy, nàng còn gắt gao túm chăn, che lại mặt mình.
Tề Loan nhìn hành động này của nàng, sửng sốt một hồi lâu, sợ nàng không thở nổi đi tới kéo chăn ra: “Muốn tránh bên trong làm gì?”
Vân Nhược Dư nghe thấy thanh âm Tề Loan, cẩn thận bắt lấy chăn, lộ ra hai con mắt, bắt đầu cò kè mặc cả cùng Tề Loan: “Ta không muốn uống thuốc.”
“Không được!” Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, nàng còn đang bệnh không thể không uống thuốc: “Nàng có biết mình đang bị bệnh hay không, còn bị bệnh rất nghiêm trọng.”
“Ta không bị bệnh, ta không muốn uống thuốc.”
“Đêm hôm qua nàng sốt cao tới lợi hại như thế còn không phải bị bệnh?”
Vân Nhược Dư nhất định không muốn, nàng cực kỳ đáng thương nhìn Tề Loan, trong lòng bất mãn kêu lên: :“Ta không cần uống thuốc, thuốc đắng như vậy, uống nó làm gì?”
“Nàng nhiễm phong hàn.” Tề Loan kiên nhẫn giải thích, nhưng Vân Nhược Dư lại nói mình không có chuyện gì, nói không uống thuốc cũng sẽ tốt, chỉ cần ngủ một giấc là được.
Tề Loan: “……”
Hắn thật sự lần đầu gặp phải tình huống này, nào có người không uống thuốc tình nguyện chịu đựng phong hàn tra tấn?
“Ngồi dậy uống thuốc.”
Vân Nhược Dư thề sống thề chết không chịu, nắm lấy chăn không chịu buông tay, đôi mắt ướt đẫm nhìn Tề Loan, khiến Tề Loan cảm thấy bản thấy bản thân mình vô cùng vô cùng quá đáng.
Thuốc này rất đắng, mà vốn dĩ không có ai thích uống thuốc, huống hồ tiểu công chúa tuổi không có bao lớn, bây giờ bị bệnh khó tránh khỏi không thoải mái đây cũng là chuyện thường của con người.
Mỗi khi Tề Loan đối mặt Vân Nhược Dư vốn đã không có nguyên tắc gì, bây giờ lại càng tự thuyết phục bản thân mình, nghĩ vậy ngữ khí lại ôn nhu thêm vài phần: “Nương tử, nàng uống thuốc xong liền tốt lên. Không cần tùy hứng có được không?”
Vân Nhược Dư thấy dáng vẻ ôn nhu của phu quân, chỉ cảm thấy bản thân có chút quá mức.
Nhưng được người dỗ dành vốn chính là một chuyện rất hạnh phúc, nàng còn muốn Tề Loan tiếp tục dỗ nàng, liền quyết tâm, nhắm mắt lại làm bộ mình không nhìn thấy, không nhìn thấy có thể xem như không biết gì.
Nhìn không thấy, sẽ không áy náy!
Vì thế bất kể Tề Loan khuyên như thế nào, Vân Nhược Dư đều là không chịu uống thuốc, không chỉ không chịu uống thuốc, còn cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì, cùng lắm cũng chỉ bị phong hàn, nằm hai ngày nghỉ ngơi thật tốt sẽ khỏi hẳn.
Cũng không biết đây là suy nghĩ chỗ nào.
Tề Loan cũng sau chuyện này mới biết được, thì ra Vân Nhược Dư không phải lúc nào cũng thiện giải nhân ý như hắn nhìn thấy trước đây, thì ra nàng sẽ có một mặt tùy hứng như vậy.
“Vậy rốt cuộc nàng muốn thế nào mới ngoan ngoãn bằng lòng uống thuốc?” Tề Loan nói xong lời cuối cùng cũng không có thuyết phục Vân Nhược Dư, chỉ có thể mở miệng nói điều kiện với nàng.
“Ta muốn ăn Hạch Đào Tô.” Vân Nhược Dư thấy chuyển biến tốt liền thu lại, suy nghĩ một đống lớn đồ vật.
Tề Loan dỗ cũng không được, hung dữ cũng không được, đáp ứng một đống lớn điều kiện, nói cái gì điểm tâm, đồ chơi làm bằng đường mứt, chỉ cần là Vân Nhược Dư thích, hắn đều hứa hẹn sẽ mua về.
Sau khi nhận được hứa hẹn, Vân Nhược Dư liền cầm lấy chén thuốc một hơi cạn sạch, mày cũng không hề nhăn lại chút nào, hoàn toàn không có bộ dáng tùy hứng lúc trước, Tề Loan nhìn thấy có hơi bất ngờ.
“Bây giờ không đắng?”
Vân Nhược Dư không nói gì.
“Không phải nói mình không sinh bệnh, ngủ một giấc sẽ tốt ngay sao?” Tề Loan từng bước tới gần, nếu hắn còn không nhìn ra manh mối thì đúng là sống uổng phí một đời, đây có chỗ nào là không muốn uống thuốc rõ ràng là đang đợi hắn chủ động hạ mình.
Vân Nhược Dư có chút chột dạ, kiên quyết không chịu thừa nhận chuyện này, cuối cùng nói mình hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.
“Mệt mỏi?” Tề Loan cười như không cười nhìn nàng, hỏi nàng thật sự mệt mỏi hay là làm bộ, mới vừa rồi không phải nói mình không mệt sao?
Vân Nhược Dư uống xong thuốc, cuối cùng không muốn làm ầm ĩ, dược liệu hiệu quả hiệu không nhanh, tình trạng của nàng dù sao cũng có chút nghiêm trọng, Tề Loan trêu chọc hai câu liền không nhiều lời nữa.
Chỉ là đối với hành vi của nàng cảm thấy có chút buồn cười, vì lừa chút điểm tâm hà tất phải như vậy?
“Phu quân chàng sao vậy? Có phải chàng giận ta hay không?” Vân Nhược Dư vẫn luôn chú ý Tề Loan, thấy hắn không nói lời nào còn tưởng hắn tức giận, Tề Loan nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Nhược Dư, nói mình không có tức giận.
“Nếu nàng muốn đồ chơi làm bằng đường hay điểm tâm gì, nói thẳng ra là được, không đáng để làm ầm ĩ như vậy, ta còn tưởng rằng……” Câu nói kế tiếp Tề Loan không nói hết, hắn thật sự cho rằng Vân Nhược Dư không muốn uống thuốc, vô cùng lo lắng.
Vân Nhược Dư thấy Tề Loan không tức giận, cuối cùng cũng yên tâm nhưng vẫn túm chặt lấy tay Tề Loan không cho hắn đi, một hai phải để Tề Loan dỗ nàng ngủ.
Trước nay Tề Loan không có kinh nghiệm dỗ người khác ngủ, bây giờ nghe thấy thỉnh cầu này , tuy cảm thấy có chút thái quá, cũng chỉ có thể căng da đầu đồng ý: “Nương tử muốn nghe chuyện xưa gì?”
“Chàng muốn kể chuyện xưa cho ta nghe sao?” Vân Nhược Dư nghe được lời này, đôi mắt sáng lên, gấp không chờ nổi bắt đầu yêu cầu với Tề Loan, Tề Loan càng nghe càng cảm đầu lớn ra một vòng.
Thần tiên, yêu quái?
Sức tưởng tượng của Tiểu công chúa thật sự rất phong phú.
Nhưng trước giờ Tề Loan đều không tin những thứ đó, hắn cũng sẽ không đem hy vọng ký thác trên người thần phật, trên chiến trường hắn chỉ tin tưởng thanh đao cầm trong tay mình.
Chỉ là Tề Loan cũng không thể làm trò nói những chuyện này trước mặt Vân Nhược Dư.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định từ bỏ kể chuyện xưa, bình tĩnh nói: “Ta đọc sách cho nàng nghe đi.”
Mặc dù Vân Nhược Dư cảm thấy có hơi khác với tưởng tượng lúc đầu của mình, nhưng cũng không ngăn cản Tề Loan, mặt đầy chờ mong nhìn hắn, Tề Loan thấy thế chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu đọc sách.
Không biết là bởi vì thuốc hay là bởi vì Tề Loan đọc sách quá mức buồn ngủ, Vân Nhược Dư chỉ một lát sau đã ngủ mất, trước khi ngủ còn nắm chặt tay hắn không chịu buông ra: “Phu quân chàng đừng rời đi có được không.”
“Được ta sẽ ở đây bồi nàng, không có đi đâu hết.” Tề Loan nghiêm túc đáp lại, Vân Nhược Dư cuối cùng cũng yên tâm đi ngủ.
Tề Loan thấy Vân Nhược Dư ngủ cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, liền lui ra gian ngoài.
Một canh giờ lúc sau, Ngân Điệp đưa Trưởng công chúa tới đây, Tề Loan nhận được tin tức liền sớm chờ bên ngoài sân: “Trưởng công chúa.”
“Không cần đa lễ, bổn cung cũng là đến xem muội muội, bây giờ Tiểu ngũ ở nơi nào, tình huống thế nào?” Vân Phượng Lam có rất nhiều vấn đề, Tề Loan giải thích một hồi, để Lộc Trúc đưa trưởng công chúa qua xem Vân Nhược Dư, tự mình đi tới thư phòng bận việc.
Bởi vì muốn giấu tai mắt người khác, lúc trưởng công chúa ra cửa có thể khiêm tốn bao nhiêu liền khiêm tốn, thật vất mới tới được tướng quân phủ lại nhận được tin Vân Nhược Dư đã ngủ.
Trưởng công chúa tuy cảm thấy có chút tiếc nuối, cũng không có quá thất vọng.
Dù sao lúc này nàng ấy cũng không biết muội muội có nhận ra mình hay không, vạn nhất không nhớ rõ, chẳng phải rất xấu hổ sao.
Trưởng công chúa đi cùng Lộc Trúc tới chính viện, có chút nhịn không được: “Nàng ở nơi này sao? Đây không phải chính viện sao? Chẳng lẽ hai người bọn họ ngủ cùng nhau?!”
Lộc Trúc và Ngân Điệp thấy Vân Phượng Lam hiểu lầm, lập tức mở miệng giải thích, nói đây là chuyện ngoài ý muốn:“Ngũ công chúa hôm qua một hai phải đi tìm tướng quân, lúc sau cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tướng quân phái người tới tìm chúng ta nói công chúa nhiễm phong hàn.”
Vân Phượng Lam cũng là người bị hại trong thoại bản của Vân Nhược Dư, đại khái hiểu được muội muội có chuyện gì xảy ra, chỉ là thật sự không nghĩ tới nàng có thể to gan như vậy.
Biết được bọn họ không ngủ cùng một chỗ, biểu tình của Vân Phượng Lam cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn, đợi sau khi nhìn thấy Vân Nhược Dư, những ý tưởng lung tung rối loạn đó hết thảy đều bị vứt ra sau đầu.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng sờ mặt Vân Nhược Dư, chỉ cảm thấy muội muội phải chịu không ít khổ: “Sao lại gầy đi thế này? Ngày thường ăn không ngon ngủ không tốt sao?”
Trong cung không thiếu tin tức của Vân Nhược Dư, kỳ thật Vân Phượng Lam cũng biết, sẽ không có ai dám làm gì nàng, nhưng là tỷ tỷ cũng không thể nào không lo lắng.
“Hiện tại tình huống hiện của muội chúng ta có muốn cũng không thể giúp gì được.” Vân Phượng Lam nhìn Vân Nhược Dư, trong lòng không biết có bao nhiêu khó chịu, thấy Lộc Trúc và Ngân Điệp ở trước mặt, liền hỏi hôm qua thái y chẩn bệnh như thế nào, có thuận tiện nhìn thương thế lúc trước hay không.
“Hôm qua Tướng quân mời thái tới chẩn bệnh, thái y nói tình huống công chúa không có chuyển biến xấu, chỉ là lúc nào có thể tốt lên được thật sự không thể xác định.” Lộc Trúc cung kính đáp.
Vân Phượng Lam nghe đến đây, cũng thoáng an tâm chút: “Xem ra hắn cũng có chút lương tâm.”
“Trưởng công chúa yên tâm, tướng quân vô cùng chiếu cố Ngũ công chúa.” Lộc Trúc cũng không phải thu được cái gì tốt ở chỗ Tề Loan, chỉ là thực sự nói ra toàn bộ những chuyện mình đã nghe đã nhìn thấy.
Lộc Trúc và Ngân Điệp lúc trước vẫn luôn đi theo bên người Vân Nhược Dư, nói là như hình với bóng cũng không quá.
Sau khi Vân Nhược Dư và Tề Loan định ra hôn ước, mới đầu, các nàng cũng không thể hiểu được vì sao bệ hạ phải ban cho Ngũ công chúa hôn ước như vậy, chẳng qua theo thời gian trôi qua, Lộc Trúc và Ngân Điệp đều nhìn ra Tề Loan đặt Vân Nhược Dư trong lòng, ngày xưa ở biên quan, Tề tướng quân cũng sẽ để người mang lễ vật tới cho công chúa.
Tuy rằng không đáng giá mấy tiền, nhưng các nàng đều nhìn ra đó là nhưng món được chọn lựa kỹ càng. Từng hộp đều được đóng gói vô cùng cẩn thận? Rõ ràng đều là tâm ý của tướng quân.
Các nàng cũng nhìn thấy Vân Nhược Dư ngày càng chờ mong thư từ Tề tướng quân, càng thêm quý trọng lễ vật Tề tướng quân đưa tới.
Lộc Trúc cùng Ngân Điệp đều xem ở trong mắt.
Mặc dù hoàn cảnh bây giờ có chút không xong, nhưng Lộc Trúc và Ngân Điệp vẫn luôn hy vọng hai người bọn họ thật tốt, dù sao đó cũng là tâm tư của công chúa.
“Trưởng công chúa, ngài không biết vừa rồi khi ngài còn chưa tới đây, tướng quân phải dỗ công chúa uống thuốc như thế nào đâu.” Lộc Trúc đem mọi chuyện vừa nhìn thấy kể hết lại cho Vân Phượng Lam nghe.
Sau khi Vân Phượng Lam nghe xong mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn về phía Vân Nhược Dư nằm trên giường: “Nàng thật sự làm ầm ĩ?”
Lộc Trúc nghiêm túc gật đầu: “Nô tỳ chưa bao giờ nhìn thấy Ngũ công chúa có lúc tùy hứng như vậy .”
Vân Phượng Lam cũng cảm thấy không thể tin được, nàng ấy vẫn luôn cảm thấy tính tình Vân Nhược Dư rất tốt, trừ bỏ có chút sở thích đặc biệt, nàng chính là muội muội ngoan ngoãn nghe lời nhất.
Về chuyện làm ầm ĩ không chịu uống thuốc kia trước giờ chưa từng có, nàng hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, là hài tử để trưởng bối yên tâm.
Trưởng công chúa nghe đến mấy lời này, trong lòng thực sự có chút tò mò: “Tề Loan cũng không nói gì sao?”
Lộc Trúc lắc đầu: “Tề tướng quân chưa nói gì chỉ một mực dỗ dành công chúa, rất nhiều lần nô tỳ lo lắng hắn sẽ trở mặt, kết quả lại……”
“Nô tỳ cũng không biết, Tề tướng quân lại có thể kiên nhẫn tới mức đó.”
Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng từng nghe nói qua lời đồn đãi về Tề Loan, luôn cảm thấy tính tình hắn rất lạnh lùng, chỉ là những ngày gần đây thật sự tiếp xúc mới cảm thấy đúng là không giống nhau.
“Này……” Vân Phượng Lam nhớ tới mấy năm trước nhìn thấy Tề Loan, đối với chữ kiên nhẫn trong lời nói của hai thị nữa, thực sự không dám khen tặng, nàng ấy cũng không cảm thấy tính tình của Tề Loan tốt.
Thiên chi kiêu tử, có thể có mấy người thật sự kiên nhẫn?
Còn không phải tùy người sao?
Trưởng công chúa nghĩ vậy, theo bản năng nhìn thoáng qua hướng Vân Nhược Dư nằm trên giường.
Hoá ra, là một chuyện như vậy.
“Trưởng công chúa, sao bỗng nhiên ngài không nói gì?”
Vân Phượng Lam nhẹ nhàng ho khan một tiếng, phân phó Lộc Trúc và Ngân Điệp chiếu cố Vân Nhược Dư thật tốt, liền rời khỏi tướng quân phủ, vốn định hồi phủ, nhưng nhớ tới phân phó của mẫu hậu, liền đi tới phủ Nhị công chúa.
Nhị phò mã về kinh nhậm chức, trước đó không lâu vừa mới trở về.
Đã nhiều ngày Nhị công chúa và nhị phò mã vẫn luôn bận rộn, hôm nay nhị phò mã cùng Nhị công chúa tiến cung tạ ơn, tính toán canh giờ có lẽ đã trở lại.
Khi Vân Phượng Lam đến Nhị công chúa đang phát sầu muốn đi xem Vân Nhược Dư, đợi nghe thấy hạ nhân thông truyền, lập tức ra đón: “Trưởng tỷ, rốt cuộc người cùng tới rồi?Tình trạng của Tiểu Ngũ thế nào? Nghe nói bị bệnh?”
Trưởng công chúa gật đầu, bắt đầu trấn an Nhị công chúa để nàng ấy không cần lo lắng: “Cũng chỉ là phong hàn mà thôi uống thuốc vài lần là có thể bình phục, ta mới từ tướng quân phủ trở về, tình trạng của nàng không tồi.”
“Phụ hoàng đến tột cùng nghĩ như thế nào? Sao có thể giao Tiểu Ngũ cho người khác chiếu cố? Tuy nói Tề Loan là vị hôn phu của Tiểu Ngũ, nhưng bọn họ không phải vẫn chưa thành thân sao?” Nhị công chúa đã sớm bất mãn chuyện này.
Sau khi nàng ấy hồi kinh liền nghe nói, vốn dĩ cùng ngày đã muốn đi xem đến tột cùng, lại bị cha mẹ cùng huynh trưởng ngăn lại, trong lòng không biết có bao nhiêu không tình nguyện.
“Cũng không phải là do không có các nào khác sao, lúc trước ngươi và muội phu vẫn luôn bên ngoài. Rất nhiều chuyện không thể nói rõ trong thư, cho nên chúng ta mới gạt ngươi.” Trưởng công chúa chậm rãi đem ngọn nguồn sự tình giải thích rõ ràng.
Bao gồm Vân Nhược Dư làm sao bị thương, sau khi bị thương tình huống như thế nào, hết thảy đều nói rõ cho muội muội.
Nhị công chúa càng nghe càng cảm thấy thái quá: “Thật sự không nghĩ tới, Tề Loan lại muốn từ hôn, quả thực làm càn!”
Vân Phượng Lam sớm đã biết Nhị công chúa sau khi biết chuyện sẽ phản ứng như thế nào, lúc này mới cực lực ngăn cản mẫu hậu nói việc này, nếu để Nhị muội sớm biết được chuyện này, sao có thể chờ được muội phu kết thúc nhiệm kỳ, chỉ sợ đã sớm chạy về kinh..
Vân Phượng Lam cũng không nghĩ một sớm một chiều có thể thay đổi được ý niệm của nàng ấy, chỉ nói với nàng ấy coi như trước đây khi còn nhỏ bồi Vân Nhược Dư đến những nhà khác mà thôi.
“Chuyện này sao thể giống nhau?!” Nhị công chúa cảm thấy không thể tin được.
Trưởng công chúa lại không cảm thấy có chỗ nào có vấn đề, vỗ vai Nhị công chúa bảo nàng ấy không cần nghĩ quá nhiều: “Người ta kẻ muốn cho người muốn nhận, ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy, ta tới là nói cho ngươi biết một tiếng, nếu ở trên phố gặp được hai người bọn họ cứ coi như không nhìn thấy, không quen biết.”
“Cái gì?” Nhị công chúa căn bản không dám gật bừa: “Trưởng tỷ, người vừa nói cái gì?”
“Bây giờ nàng nhận định Tề Loan là phu quân, chúng ta cũng không dám nói gì.” Vân Phượng Lam bất đắc dĩ nói, mấu chốt nhất chính là bọn họ không nói gì, mà là bọn họ có nói Vân Nhược Dư cũng không tin.
“Này……” Nhị công chúa vẫn có chút không tình nguyện.
“Đừng kí.ch th.ích đến nàng.” Trưởng công chúa nói toàn bộ những chuyện xảy ra gần đây cho Nhị Công chúa nghe, Nhị công chúa nghe thấy càng thêm nghi hoặc, đến cuối cùng cố mà làm đáp ứng, sẽ không kí.ch thí.ch Vân Nhược Dư.
Trưởng công chúa lúc này mới yên lòng, nhưng đồng thời ấn tượng của Nhị công chúa với Tề Loan, đã rơi vào đáy cốc.
Dù sao cũng nhất định không chịu thừa nhận, đó chính là muội phu tương lai của mình.