Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 50: Cưỡi ngựa dạo phố




au khi kỳ thi mùa thu kết thúc yết bảng, mọi người Trấn Bắc Hầu phủ lại cùng nhau tụ lại một chỗ, chẳng qua lúc này địa điểm đều không phải là biệt viện Trấn Bắc Hầu phủ, mà là tướng quân phủ của Tề Loan.
Lần này cùng tới là vì chúc mừng Tề Loan trúng cử.
Trong phủ tướng quân, Vân Nhược Dư tràn đầy vui mừng chuẩn bị thức ăn.
Mà mọi người ngồi phía trước, thần sắc lại hơi phức tạp.
Ngoài trừ Vân Nhược Dư, không người nào có sắc mặt hưng phấn hay kinh hỉ, bọn họ càng có dáng vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới.
Lấy Tề lão tướng quân và Nguyễn thị ra làm ví dụ, bọn họ thật sự không thể nào nghĩ đến Tè Loan có thể trúng cử kỳ thi mùa thu..
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, thật đúng với cái gọi là thiên phương dạ đàm*.
(Thiên phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra)
Tuy bọn họ biết Tề Loan tham gia khoa cử, nhưng từ trước đến nay đều không có loại si tâm vọng tưởng này, bây giờ giấy trắng mực đen đặt ở trước mặt.
Dù cho không muốn tin, cũng phải tin..
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quá mức nổi bật, làm Tề Loan có chút bất đắc dĩ: “Tổ phụ, mẫu thân, các ngài đừng nhìn ta như thế……”
Tề lão tướng quân xem ra tốt hơn một chút, nhưng Nguyễn thị lại không có lý trí như vậy, bà còn đang nghi ngờ đến tột cùng vì sao Tề Loan có thể thi đậu cử nhân: “Nhị Lang, nương thật sự không biết, ngươi còn có năng lực như vậy ……”
Người mười mấy năm không đọc sách, đọc mấy tháng, lại có thể thi đậu được cử nhân.
Tề Loan: “……”
Dáng vẻ không tin tưởng như thế, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thật ra không chỉ Nguyễn thị, mà ngay cả chính bản thân Tề Loan cũng không tin được.
Hắn cho rằng mình sẽ thi rớt, bắt đầu tự hỏi nên an ủi Vân Nhược Dư thế nào, kết quả người một nhà lại có thể tới đây chúc mừng.
Nguyễn thị cảm khái xong, liền bắt đầu ghét bỏ Tề Loan: “Thật đúng là con lớn không nghe lời mẹ, từ khi ngươi còn nhỏ nương cùng ngoại tổ phụ của ngươi đã khuyên bảo biết bao nhiêu lần, ngươi thì tốt lắm nói không học liền không học……”
“Lúc này lại có thể học ra dáng ra hình……”
Trong Lòng Nguyễn thị có chút bất đắc dĩ, tuy rằng ghét bỏ, nhưng đa số vẫn là vui mừng.
Hai người Tề Nhân và Phong Kỳ đối với kết quả này thật ra không có ngoài ý muốn gì lớn: “Nhị đệ từ nhỏ thiên tư thông minh, ngày xưa đã như thể nếu hắn muốn làm chuyện gì luôn có thể như nguyện.”
Tề Loan bị mọi người khen đến mức trong lòng hốt hoảng, trúng cử kỳ thi mùa thu tuy rằng quang vinh, nhưng Tề Loan đã sớm không thèm để ý đến chuyện đó, so với vui vẻ, hắn càng cảm thấy rất may mắn.
May mắn có thể đưa ra lời giải thích với Vân Nhược Dư không đến mức làm nàng thất vọng.
Hôm nay Vân Nhược Dư chuẩn bị đồ ăn, đều là món Tề Loan thích ăn, sở dĩ địa điểm chọn ở tướng quân phủ, đơn giản là vì Vân nhược Dư không muốn làm một bàn đồ ăn chay nữa..
Tổ phụ và bà mẫu có thích hay không nàng không rõ lắm, nhưng nàng biết Tề Loan nhất định không thích.
Hôm nay phu quân mới là người quan trọng nhất, Vân Nhược Dư đương nhiên tăng thêm những thứ hắn thích.
Kỳ thi mùa thu qua đi, tháng hai năm sau là kỳ thi mùa xuân thời gian cấp bách chỉ có thời gian ba tháng, Vân Nhược Dư đã nhiều ngày đề phòng lo lắng, thẳng đến khi yết bảng mới xem như yên lòng.
Trên bàn cơm, người một nhà hoà thuận vui vẻ, toàn bộ quá trình Vân Nhược Dư đều nhìn Nguyễn thị, bộ dáng ân cần kia nhìn đến mức Nguyễn thị chống đỡ không được.
Đợi đến khi nàng xuống bếp lấy canh, cuối cùng nhịn không được hỏi ra:“Ngũ công chúa sao lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có thứ gì sao?”
“Khụ, Ngũ công chúa đại khái là muốn ngươi khen Nhị Lang.” Tề lão tướng quân đã đóan được trước.
Mọi người lúc này mới nhớ tới chuyện lúc trước Tề Loan gây ra, cái gì khoa cử thi rớt bị mẫu thân đuổi khỏi gia môn.
Bây giờ Tề Loan kỳ trúng cử thi mùa thu, còn không phải là rửa mối nhục xưa sao.
Nguyễn thị: “……”
Nguyễn thị thật sự không muốn khen Tề Loan, chẳng qua trước mắt bao người, thực sự bà không mở được miệng.
Vốn dĩ bà còn tưởng cha chồng suy nghĩ nhiều, ai ngờ sau khi Vân Nhược Dư trở về cứ thể thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyễn thị, vẻ mặt chờ mong kia chọc đến mức Nguyễn thị có chút đau đầu.
Liền thỏa mãn suy nghĩ của Vân Nhược Dư, bắt đầu khen Tề Loan.
Trên đời này không có mẫu thân nào không yêu hài tử của mình, Nguyễn thị cũng không ngoại lệ, chẳng qua nhiều người nhìn như vậy, bà sợ có những lời không nói ra được.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Vân Nhược Dư, liền thử mở miệng.
Nói ra hay không không quan trọng, dường như giống như mở ra hai mạch Nhâm Đốc, trên đời này chuyện đáng sợ nhất không gì hơn khi mình khen người khác lại có một người không chỉ không phản bác, còn đứng một bên phụ họa.
Thế cho nên làm người cảm thấy chuyện đó cũng không có gì khó lắm, cho nên khen càng thêm nhiệt liệt.
Mà Nguyễn thị cùng Vân Nhược Dư, chính là như vậy.
“Bà bà nói chí phải, phu quân vẫn luôn thông tuệ, khi học ở thư viện phu tử cũng thường xuyên khen phu quân……”
“Lúc trước nhất định là bởi vì quá mức lo lắng gây ra, không liên quan tới phu quân……”
Mọi người nghe Vân Nhược Dư nghĩ hết cách để thay Tề Loan lấy lý do, nghe thấy hai chữ lo lắg, thực sự buồn cười.
Tề Loan từ nhỏ đến lớn, sợ là chưa bao giờ có lúc lo lắng.
Tề Loan nhìn ánh mắt trêu chọc của mọi người, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, ai nói hắn không lo lắng?
Mỗi lần đối mặt với Vân Nhược Dư, hắn lúc nào cũng khẩn trương, cho dù kỳ thi mùa thu lần này cũng y như thế.
Hắn lo lắng thi rớt, sẽ bị quan văn trào phúng, cũng lo lắng thi rớt sẽ khiến Vân Nhược Dư thương tâm.
Trong lòng không biết có bao nhiêu lo lắng, cũng may là kết quả tốt.
Ở chung một hồi, Tề Loan cùng Vân Nhược Dư liền đưa người nhà rời đi, Vân Nhược Dư nhìn bà bà lưu luyến không rời.
Nguyễn thị nhìn thấy tâm thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy mình cùng “Con dâu” khoảng cách gần thêm không ít.
Nhưng Nguyễn thị không biết, Vân Nhược Dư chỉ là cảm khái thời gian quá nhanh, nàng còn muốn nghe bà mẫu khen phu quân thêm nữa.
Sau khi trở lại thư phòng, Vân Nhược Dư nhìn ấn tín cử nhân kia, dính mực đóng dấu khắc trên giấy, nhìn một hồi lâu cũng không cảm thấy chán ghét.
Tề Loan thấy một màn này, mở miệng trêu ghẹo Vân Nhược Dư: “Nương tử, hoàn hồn.”
Biết được Tề Loan kỳ thi mùa thu trúng cử, dĩ nhiên trong lòng Vân Nhược Dư kích động, kích động rất nhiều, cũng không chút nào lơi lỏng:“Phu quân bây giờ đã trúng cử kỳ thi mùa thu, nhất định phải không ngừng cố gắng, kỳ thi mùa xuân năm sau cũng lấy được thành tích tốt.”
Tề Loan: “……”
Hắn còn chưa kịp vui vẻ được hai ngày, liền phải đi học tập?
“Mời tây tịch quả nhiên học thức hơn người, hai người bọn họ cũng muốn làm ra được kết quả ở kỳ thi mùa thu, ba người có thể cùng đọc sách, nhất định có thể lấy dược thành tích tốt.” Vân Nhược Dưc nghĩ thấy khá tốt.
Tề Loan cũng không muốn chọc thủng tầng quan hệ này, bị Ngũ công chúa nhớ trong lòng thật ra cũng không phải chuyện gì đặc biệt tốt.
Đến lúc đó Cố Cẩm Thời và nhị phò mã không có tên trên bảng, không chừng sẽ bị Vân nhược Dư nhớ thương đến mức nào.
Tề Loan chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng bọn họ hoảng sợ thất thố, trong lòng không ngăn được vui sướng.
Nhưng Tề đại tướng quân hoàn toàn quên mất, hiện giờ Cố Cẩm Thời và nhị phò mã ở trong mắt Vân Nhược Dư không phải là tỷ phu của mình, mà là hai người xa lạ.
Nếu là có thể cao trung tiến sĩ, tự nhiên là muốn chúc mừng, nếu không có cũng không có bao nhiêu quan hệ với Vân Nhược Dư.
Từ đầu chí cuối, người được quan tâm Vân Nhược Dư chỉ có một mình Tề Loan mà thôi.
Thu đi đông tới, thời gian rất nhanh.
Tề Loan suốt ngày cần cù chăm chỉ đọc sách, bất kể là cùng nhau thảo luận với Cố Cẩm Thời còn có nhị phò hay là ở Thanh An thư viện cùng đồng học học tập.
Hắn đều vui vẻ tiếp thu.
Bởi vì thái độ Tề Loan này tích cực cầu học, một đám phu tử ở Thanh An tư viện khen ngợi, cũng bởi vì chuyện này, quan hệ giữa hắn hắn và Khương Hiền cũng tốt hơn nhiều.
Khương Hiền xuất thân nghèo khó, thiên tư trác tuyệt, cũng không cậy tài khinh người, vô luận là ai tới hỏi gì, y đều kiên nhẫn đáp lại.
Tề Loan lại không giống thế, chính hắn có thể hiểu được lại không nói ra, mỗi một khi có người hỏi hắn, đều là ông nói gà bà nói vịt khiến cho đồng học như lọt vào sương mù, lúc này Khương Hiền chủ động tiến tới giải thích thay cho Tề Loan.
Cũng để cho đòng học cùng trưởng hiểu được, Tề Loan không phải là khinh thường người.
Hắn thật sự là không giảng được.
Cũng vì nguyên nhân này, làm quan hệ của Tề Loan Khương Hiền có chút vi diệu thay đổi.
Khương Hiền cũng vui mừng vì thái độ học tập của Tề Loan, luôn là tìm mọi cách trợ giúp hắn, tuy Tề Loan cảm thấy thư sinh này khả năng đọc sách đến mức choáng váng, nhưng cuối cùng cũng không cự tuyệt.
Ít nhất khi có Khương Hiền, cũng không có ai tới làm phiền hắn.
Thanh An là nơi không có cái gì gọi là bí mật, mọi người thấy thế sôi nổi cảm khái, người ưu tú cùng người ưu tú, quả nhiên sẽ trở thành tri kỷ bạn tốt.
Tề Loan bị bắt trở thành tri kỷ bạn tốt với Khương Hiền: “……”
Đây hẳn là biến đổi cách nói hắn là thư sinh ngốc sao?
Nội tâm Tề Loan chửi thầm, nhưng cũng không ra vẻ phản bác lại.
Trừ tịch đến đúng hạn, Trấn Bắc Hầu Tề Hoành Viễn từ biên quan trở về, đợi đến khi nghe nói Tề Loan đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị khoa cử, cả người vô cùng khiếp sợ.
Chuyện của Tề Loan và Vân Nhược Dư Nguyễn thị vẫn chưa báo cho Tề Hoành Viễn, đường xá xa xôi, thư từ lui tới cũng không an toàn, chuyện hoàng gia bí mật, Nguyễn thị dĩ nhiên phải giấu kỹ.
Vì thế, Tề Hoành Viễn vừa về đến Kim Lăng, liền mang theo vẻ mặt rối rắm vào hoàng cung, sau đó càng rối rắm về tới phủ.
Đêm giao thừa.
Tề Hoành Viễn nhìn “Nhi tử cùng con dâu” thân mật khăng khít, ngược lại nhìn người nhà, đều là dáng vẻ hiểu rất rõ.
Bây giờ ông mới biết được, việc này đã giằng co một đoạn thời gian.
Vân Nhược Dư ôn nhu, dịu dàng là dáng vẻ hài tử được các trưởng bối yêu thích nhất, cũng bởi vậy, Tề Hoành Viễn quyết định học theo cha mình biết rõ nhưng giả vờ hồ đồ.
Uống trà con dâu đưa, cho bao lì xì lớn.
Khi đối mặt với Tề Loan lại dặn dò thêm tỷ như cố gắng nỗ lực học tập không thể cô phụ tấm lòng của thê tử linh tinh.
Khi Tề Loan tuổi nhỏ chưa bao giờ có dặn dò qua, nhân cơ hội này nói ra toàn bộ.
Mà Tề Loan da mặt dày đã sớm có thể ứng phó tự nhiên.
Tề Hoành Viễn quay lại vội vàng, xong ngày mười lăm liền lên đường rời đi, Tề Loan thấy phụ thân rời đi, trong lòng có vô số hâm mộ, Nhi Lang Tề Gia vốn nên chú định ở chiến trường giết địch kế tục y bát, dĩ nhiên hắn cũng muốn như vậy.
Chỉ là thương thế trên người ……
Làm Tề Loan không thể không chịu đựng.
Trừ tịch đi qua, Kim Lăng thành lại càng thêm phồn hoa, kỳ thi mùa xuân đã đến, trong thành Kim Lăng có rất nhiều người xứ khác, toàn bộ thí sinh cả nước hướng về Kim Lăng, khách đi.ếm, quán ăn, trà phường, tiệm sách.
Hết thảy đều đã chật cứng người.
Tiểu viện phụ cận trường thi, đã sớm kín người.
Vân Nhược Dư đi chợ mua đồ, thường xuyên nhìn thấy nhóm thư sinh ngồi vây quanh một chỗ, thảo luận đạo lý rõ ràng.
Đủ loại bầu không khí cho thấy một sự kiện, kỳ thi mùa xuân đã đến.
Ngày 7 tháng 2, bên ngoài trường thi vô cùng náo nhiệt, khách đến đầy nhà.
Vân Nhược Dư vẫn giống kỳ thi mùa thu năm ngoái, tự mình đưa Tề Loan đến cửa trường thi, người dự thi xếp thành hàng dài, kiểm tra khắc nghiệt hơn rất nhiều so với kỳ thi mùa thu, trên mặt mỗi người đều có biểu tình khẩn trương cùng chờ mong.
Vẻ mặt Tề Loan lại rất bình tĩnh.
Kỳ thi mùa thu có tên trên bảng vốn đã bất ngờ, hiện giờ kỳ thi mùa xuân, Tề Loan cũng không dám đảm bảo được may mắn của mình.
Lần này vất vả mấy tháng, bất kể như thế nào cũng nên thử đến cùng một lần xem sao.
Tề Loan không biết vì sao phải mình lại phải vất vả như vậy, hắn vốn có ngàn vạn loại lý do có thể trốn tránh, dù cho là bệ hạ hay Thái Tử cũng không có ai thật sự ép được hắn đi thi.
Tạo thành cục diện hiện giờ, đủ loại nguyên do đều là lấy cớ, tự trong lòng Tề Loan hiểu rõ, hắn chỉ làm chuyện mà Vân Nhược Dư chờ mong: “Nương tử không cần lo lắng, ba ngày sau lại đến nơi này đón ta là được.”
Vân Nhược Dư đáp ứng, nhưng vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Tề Loan đi vào trường thi, đứng bên ngoài hồi lâu, mới nhích người rời đi.
Nàng đứng giữa phố xá phồn hoa náo nhiệt bồi hồi, mỗi một lần khoa cử, đều có thể tác động tới bá tánh Kim Lăng thành, nói là chuyện quốc sự cũng không quá.
Người đọc sách để ý thành tích.
Mà phú thương lại để ý đến yết bảng.
Sĩ nông công thương, thương nhân địa vị thấp nhất. Tuy so với tiền triều tới, coi như Đại Thần ưu đãi hơn với thương nhân, nhưng thi khoa cử là một chuyện tuần hoàn xưa cũ.
Là thương nhân kinh doanh, ba đời không thể tham gia khoa cử.
Nhưng thượng có chính sách, hạ có đối sách.
Ba đời phú thương không thể khoa cử, luyến tiếc sinh hoạt, lại mưu toan thay đổi giai cấp, sau khi kỳ thi mùa xuân niết bảng, phái tôi tớ trong nhà ngồi canh ở chỗ yết bảng.
Tìm một số con cháu nhà nghèo, có tên trên bảng thì bắt rể.
Gả nữ nhi của mình cho người đọc sách, sinh hạ hài tử tuy là cháu ngoại nhưng cũng là huyết thống của mình, cũng xem như để trấn an.
Vân Nhược Dư còn nhớ rõ ngày yết bảng kỳ thi mùa thu, nàng lôi kéo Tề Loan cùng nhau đi xem.
Ngày ấy cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt, nhóm phú thương ngo ngoe rục rịch, Tề Loan và Khương Hiền đều có tên trên bảng, Tề Loan nắm tay nàng, Khương Hiền tắc càng quyết liệt ôm nhi tử nhà mình.
Lúc này mới ngăn chặn được tâm tư của nhóm phú thương.
Bọn họ tuy muốn “Đoạt” con rể tốt, nhưng tốt xấu cũng có điểm mấu chốt, không đến mức chia rẽ đàn ông có vợ.
Bây giờ kỳ thi mùa xuân đã mở, Vân Nhược Dư nghĩ tới yết bảng kỳ thi mùa xuân, đoán chừng sẽ càng thêm náo nhiệt.
Tề Loan không ở nhà, trong phủ lạnh lẽo, Vân Nhược Dư không muốn về quá sớm, liền tìm một trà lâu, ngồi xuống nghe chuyện.
Bây giờ ở Kim Lăng thành phố lớn ngõ nhỏ đều nói đến việc khoa cử, tuy nàng đã nghe đến mức tai sắp mọc kén rồi, nhưng mỗi một lần nghe thấy vẫn kiên nhẫn đến cùng.
Người được kể đến là Trạng Nguyên được bệ hạ tứ hôn công chúa.
Vân Nhược Dư nghe thấy mới mẻ, không nhịn được lên tiếng dò hỏi: “Vì sao tứ hôn là công chúa cùng Trạng Nguyên, mà không phải Thám Hoa?”
Mọi người đều biết, đệ nhất giáp tiến sĩ, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa.
Học thức trước sau không hơn không kém, thứ tự trước sau, đều dứa vào đế vương yêu thích, nhưng dung mạo lại kém thật nhiều.
Thám Hoa không nhất định là có học vấn tốt nhất, nhưng khẳng định là người lớn lên đẹp nhất.
Nếu thẩm mỹ không có gì khác, khẳng định sẽ chọn Thám Hoa.
Nhưng Vân Nhược Dư lại không biết vai chính bên trong chuyện xưa này, không phải người khác đúng là nhị tỷ nàng cùng nhị tỷ phu.
Nhị phò mã tướng mạo phi phàm, so với Thám Hoa kia đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Chẳng qua học thức hắn tốt hơn hai người kia rất nhiều, nếu cùng tuổi với Cố Cẩm Thời hẳn là có thể ganh đua cao thấp.
Kể từ đó, Thuận Đế thật sự không cách nào che giấu lương tâm đem vị trí nhị phò mã hướng lên người thám hoa.
Nên mới có chuyện Trạng Nguyên cùng công chúa trời cho lương duyên.
Người kể chuyện giải thích rõ ràng ngọn nguồn, trong lòng Vân Nhược Dư hiểu rõ, quả nhiên vẫn là xem dung mạo.
Trong lúc nhất thời, nàng bắt đầu lo lắng, nếu phu quân cũng có thể đề danh, có thể phát sinh loại chuyện tứ hôn này hay không?
Nàng nhìn dung mạo của phu quân, chỉ sợ là không có mấy người so được?
Vân Nhược Dư ngồi ở chỗ này suy nghĩ bậy bạ, rất nhanh đã bác bỏ tâm tư này, phu quân đã thành thân, dù cho có là thiên tử cũng không thể làm ra chuyện hủy nhân duyên người khác được.
Có lẽ người đọc sách lớn lên đều không tồi, giống như hai tây tịch mời về lúc trước, dung mạo đều không tầm thường.
Phu quân nàng chỉ hơi xuất sắc mà thôi.
Trong chốc lát Vân Nhược Dư cảm thấy mình lo lắng quá mức, trong chốc lát lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, vạn nhất phu quân thi rớt thi sao.
Nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại, trong lòng thở dài mấy tiếng, lập tức chắp tay trước ngực cầu nguyện: Bồ Tát phù hộ, ta vừa rồi nói bậy, nhất định ngài phải phù hộ cho phu quân ta kim bảng đề danh.
Bởi vì Vân Nhược Dư liên tục nhắc mãi Tề Loan, bên trong trường thi vẫn luôn hắt xì, chọc đến mức giám khảo thỉnh thoảng ghé mắt nhìn, còn tưởng rằng hắn muốn làm ra động tác nhỏ gì, cứ thế nhìn chằm chằm hắn không bỏ.
Tề Loan: “……”
Hắn còn có thể làm ra động tác nhỏ gì? Trạm kiểm soát không phải đã kiểm tra, trên người hắn ngay cả một mảnh giấy cũng không có mà?
Tề Loan không để ánh mắt của giám thị trong lòng, tiếp tục an tâm đáp đề.
Ba ngày rất nhanh liền xong.
Sau đó chính là thời gian dài chờ đợi, tuy Vân Nhược Dư biết thời gian yết bảng, nhưng mỗi khi đi ra cửa chợ, vẫn không nhịn được nắm chặt tay đi tới đó xem.
Chọc đến mức Tề Loan buồn cười: “Đến lúc đó chúng ta tới đây nhìn không phải là được rồi sao?”
Đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng Vân Nhược Dư vẫn không nhịn được: “Phu quân chàng nói xem, khoa cử có khả năng yết bảng trước hay không?”
“Nếu quan viên Lễ Bộ và Nội Các chấm bài thi nhanh, hẳn là có khả năng này.” Tề Loan mở miệng.
Trước đó không phải không có tiền lệ này, chẳng qua khoa cử lần này, đã ấn định không thể như nguyện, thủ phụ đại nhân Cố Cẩm Thời là người muốn tránh tị hiềm nhất, nói mình không tiện chấm bài thi.
Nhị phò mã hồi kinh vào Lễ Bộ, trở thành Lễ Bộ thị lang, Lễ Bộ thượng thư đã đến tuổi cổ lai hy(tuổi già) sẽ sớm về hưu, an bài như vậy trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Nhưng nhị phò mã cũng nói không muốn tị hiềm, không thể chấm bài thi.
Chọc đến mức bọn quan viên Lễ Bộ cùng Nội Các sôi nổi khó hiểu, hai người bọn họ là tránh tị hiềm cái gì?
Chỉ sợ là tìm lý do lười biếng mà thôi?
Dù cho trong lòng bọn quan viên nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám quang minh chính đại nói ra, thẳng đến khi kết thúc chấm bài khoa cử, tới ngày thi đình ấy bọn họ mới biết được, Cố thủ phụ cùng Lễ Bộ thị lang rốt cuộc tránh thứ gì.
Tiến sĩ quen thuộc đứng đó còn là ai?
Ai tới nói cho bọn họ biết, Tề đại tướng quân vì sao lại lẫn bên trong nhóm tiến sĩ?
Ngày đó thi đình không chỉ có văn võ bá quan không hiểu được, ngay cả Thuận Đế và Thái Tử cũng có chút chấn kinh, bọn họ đã sớm biết được Tề Loan bị bắt tham gia kỳ thi mùa xuân, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ đến Tề Loan thật đúng là có thể kim bảng đề danh, cao trung tiến sĩ.
Hơn nữa thứ tự còn không thấp là tiến sĩ Đệ nhất giáp.
Sắc mặt nhóm văn võ bá quan trở nên vô cùng phức tạp.
Võ quan tuy không hiểu, nhưng không ngại thậm chí bọn họ còn cao hứng, đắc ý.
Quan văn mới vừa nghe rõ ràng, nội giám kia gọi là Tề Quân Đàn, rất nhiều người đều biết đó là tên tự của Tề Loan.
Ngay cả muốn nói là mạo danh thay thế cũng không nói nên lời.
Vao ngày chấm thi đó, quan viên Lễ Bộ cùng Nội Các đều rất tò mò về người tên Tề Quân Đàn này, cẩm tú văn chương tuy rằng không thể hiện đủ, nhưng khẩu khí định hướng lại làm đám quan văn hâm mộ không thôi.
Cũng làm mọi người có ý muốn kết giao.
Đợi khi bọn họ nhìn thấy tên đầy đủ của hắn, còn cảm khái người này tuy rằng cùng tên với Tề Loan, nhưng văn chương hai người lại trên trời dưới đất.
Kết quả thì sao?
Chân trước vừa mới cảm khái xong, sau lưng đã bị vả cho sưng mặt?
Cái gì mà Tề Quân Đàn cùng tên với Tề Loan, Tề Quân Đàn này rõ ràng chính là Tề Loan.
Mặt nhóm quan viên lúc trắng lúc xanh, muốn kết giao với Tề Quân Đàn là không có khả năng, đánh chết cũng không thể kết giao.
Trên triều trước mắt bao người, bọn họ cứ như thế chết lặng nhìn chằm chằm bài thi của Tề Loan.
Chỉ cảm thấy vấn đề nan giải tích tụ trong ngực!
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tề Loan là điên rồi sao? Không có việc gì đi tham gia khoa cử, không phải là muốn đoạt bát cơm của học sinh nhà nghèo sao?
Nhưng nhóm quan văn lại không cách nào không nên lời. Khoa cử này là năng lực học tập thật sự, cho dù Tề Loan có tâm đoạt bát cơm, nếu không có năng lực, cũng không thể nào đoạt được.
Nguyên nhân chính là vì biết điều này, bọn họ mới càng thêm buồn bực.
Bài thi được văn võ bá quan truyền đọc, tuy trong lòng quan văn bất mãn với Tề Loan, cũng không thể che giấu lương tâm nói hắn không học vấn không nghề nghiệp.
Tất cả các kết quả đã được đưa ra một cách công bằng và khách quan.
Tuy Thuận Đế và Thái Tử cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghiêm túc chấm bài thi, cuối cùng khâm điểm Tề Loan là Thám Hoa đệ nhất giáp.
Mà Trạng Nguyên lần này, cũng là người quen của Tề Loan- Khương Hiền.
Tề Loan kim bảng đề danh, lại không vui sướng như mọi người suy nghĩ, ngược lại hắn nghĩ có phải lần này hắn bị bắt đến Hàn Lâm viện suốt ngày bắt đọc sách hay không?
Vậy nếu ngày sau chiến sự biên quan nổi lên thì như thế nào?
Cũng không thể để hắn khi có giặc thì mặc giáp trận, không đánh giặc lại về Kim Lăng đọc sách?
Hắn còn muốn hay không sống?
Nhân loại buồn vui không giống nhau, Đệ nhất giáp dạo phố kia một ngày, Trạng Nguyên và Bảng Nhãn cực kỳ vui sướng, mà Tề Loan lại bắt đầu đau đầu.
Có phải kể từ hôm nay hắn lại phải dậy sớm thượng triều hay không
Vất vả lắm mới nhận được ân điển không cần lên triều, vì sao vòng đi vòng lại lại về tới vị trí ban đầu?
Hắn lăn lộn mọi thứ chỉ để quay lại tháng ngày lên triều sớm? Chuyện này nếu để người khác biết được, không chừng ở trong lòng chửi thầm hắn đầu óc bị nước vào.
Kim Lăng thành phồn hoa náo nhiệt, Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, càng thêm đông đúc vô cùng.
Hai bên tửu lầu đã sớm kín hết người, đường phố chật như nêm cối, Tề lão tướng quân sớm sai người chọn tửu lâu chờ Tề Loan tới đây.
Tề gia tuy là võ tướng thế gia, nhưng Tề Loan là cao trung Thám Hoa, khi nhắc tới đương nhiên bọn họ cũng có thể sung sướng vạn phần
Có ai không muốn con cháu trong nhà văn võ song toàn cơ chứ?
Vân Nhược Dư ngồi cùng tổ phụ và bà bà chờ bên trong tửu lâu, trong lòng nàng khẩn trương, không ngừng đi qua đi lại, chọc đến mức Nguyễn thị cũng bắt đầu khẩn trương theo: “A Dư lại đây ngồi, Nhị Lang hồi lâu nữa mới tới đây.”
Trải qua thời gian này ở chung, Nguyễn thị và Vân Nhược Dư chung sống với nhau càng thêm thân thiết.
Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hết sức hòa hợp.
Vân Nhược Dư vừa mới đáp ứng ngồi xuống, liền nghe được tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, nàng nghe thấy tiếng, không chút do dự nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy Tề Loan đang cưỡi ngựa đi đến từ xa.
Ngưa trắng hồng y, khiến con người luyến tiếc rời mắt.
Các tiểu nương tử vây xem, càng thêm nhiệt tình, toàn bộ đề tài thảo luận đặt trên người Tề Loan, phần lớn đều khen ngợi hắn, không phụ danh Thám Hoa.
Túi tiền và khăn tay cứ thế ném về phía ba người như không cần thiết gì.
Khương Hiền đã có thê thất, dĩ nhiên né tránh, Bảng Nhãn đã qua tuổi nhi lập, cũng không đem chuyện đó để trong lòng, đứng bên trong vừa vui mừng lại tự tại.
Chỉ có Tề Loan, toàn bộ quá trình đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn trốn tránh những túi tiền, khăn tay đó.
Vân Nhược Dư luôn biết phu quân nhà mình đẹp, chi lan ngọc thụ, cười như lãng nguyệt nhập hoài, nàng càng xem càng cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt.
Ngày xưa nàng cảm thấy phu quân sinh đẹp như vậy, không biết đã làm rối loạn tâm tư biết bao nhiêu tiểu cô nương ở Kim Lăng thành rồi.
Bây giờ vừa thấy, quả thật là như thế.
Vân Nhược Dư thấy tình huống đó, trong lòng rất chua xót.
Nàng đã quên hết chuyện cũ, bằng không sẽ biết được Tề Loan sớm đã rối loạn không ít tâm tư tiểu nương tử Kim Lăng thành, hắn niên thiếu đầy hứa hẹn hiện tại chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi hai.
Niên thiếu tòng quân, nhất chiến thành danh. Kiên định vững vàng, từng bước thăng tiến.
Tuy hắn là võ tướng, nhưng trên người lại có một chút nho nhã hiếm có giữa nhóm võ tướng.
Lần đầu Tề Loan lập được chiến công hồi kinh, chẳng qua chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, cô nương Kim Lăng thành chỉ biết công tử Trấn Bắc Hầu phủ là thiếu niên anh hùng nhiều lần lập kỳ công.
Lại hoàn toàn không biết dưới bộ giáp nặng nề lạnh lẽo, là dung nhan kinh diễm tuyệt luân.
Một ngày Tề Loan chiến thắng về kinh kia, bộ dáng tùy ý kia làm Kim Lăng các cô nương trong thành hiểu được “tiên y nộ mã thiếu niên lang” viết trong sách đến tột cùng là có dáng vả gì.
Bây giờ cùng lắm chỉ là tái hiện lại náo nhiệt lúc xưa.
Đội ngũ tiến tới ngày càng gần, Vân Nhược Dư cũng không cam lòng yếu thế gia nhập những tiểu nương tử đó, gọi tên Tề Loan.
Tề Loan vốn còn đang cau mày suy xét tương lai, tâm tình cũng không tính quá tốt, cưỡi ngựa dạo phố đối với người khác mà nói là rất mới lạ, nhưng đối với Tề Loan mà nói đó là mệt mỏi.
Ngựa này đi chậm rì rì, khiến cho lòng hắn càng thêm phiền muộn.
So với náo nhiệt phi phàm, hắn chỉ nghĩ đến khi nào thì kết thúc.
Chỉ khi nghe thấy tiếng gọi của Vân Nhược Dư, hắn mới hồi phục lại tinh thần, theo tiếng nhìn lại, thấy nàng đứng ở trong hành lang tửu lầu đông đúc, hướng về phía hắn phất tay,:“Phu quân, phu quân.”
Lầu hai có hơi cao, Tề Loan nhìn thấy nàng như vậy không yên tâm dặn dò một câu: “Nàng cẩn thật chút, đừng để ngã.”
Lời này của Tề Loan vừa nói ra, chọc cho tâm ý các tiểu nương tử xung quanh Vân Nhược Dư tan nát từng mảnh.
Bọn họ không nghĩ tới, Thám Hoa lang tuổi trẻ tài cao đã có gia thất.
“Phu quân, túi tiền, túi tiền.” Vân Nhược Dư cố chấp muốn đưa túi tiền cho Tề Loan, Tề Loan thấy nàng kiên trì, liền vươn tay tiếp.
Túi tiền ổn định vững chắc rơi vào trong tay Tề Loan, hắn cong khóe môi, hướng về phía Vân Nhược Dư giơ túi tiền trong tay lên.
Một màn này càng khiến rất nhiều tiểu nương tử nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng bởi vì một màn này thật sự là cảnh đẹp ý vui, các nàng đành cắn răng, không nhịn được che khăn tay tiếp tục ném xuống.
Tươi cười kia quá mức sủng nịch, quá mức làm người say mê.
Sách cổ có câu, tài tử xứng giai nhân.
Cổ nhân đúng là không nói dối!
Thẳng đến khi đội ngũ dần đi xa, Vân Nhược Dư mới xem như yên tĩnh lại, nàng nhìn bóng dáng Tề Loan, cười nhẹ một tiếng..
Nàng nhớ tới tình cảnh này phù hợp với một câu: Tiên y nộ mã thiếu niên thời, cô phụ cảnh xuân tươi đẹp hành thả biết.
Lúc này trong lòng Vân Nhược Dư, tràn đầy khát về tương lai, nàng cũng không biết mỗi một năm sau đó, nàng đều sẽ ở ngoài thành Kim Lăng, năm này sang năm khác đưa Tề Loan rời đi.
Nhìn hắn bảo vệ quốc gia, thực hiện khát vọng trong lòng.
Hắn chưa bao giờ phụ cảnh xuân tươi đẹp, từ lúc bắt đầu, chưa từng có bất luận lời chia lìa nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.