Kỳ thi mùa xuân Tề Loan kim bảng đề danh nằm ngoài dự kiến của mọi người, trước mắt bao người, Thuận Đế thân phong Tề Loan là Thám Hoa đệ nhất giáp, ban chức biên tu ở Hàn Lâm viện.
Ở trong mắt đám tiến sĩ, đây là ân sủng của thiên tử.
Bọn họ hâm mộ không thôi.
Nhưng Thuận Đế thật sự không có cách nào, bên trong lúc bộ không có vị trí nào có thể sắp xếp thêm, nếu tùy tiện nhét người vào lục bộ, không phải nhóm lục bộ thượng thư sẽ tới Ngự Thư Phòng cãi nhau ngất trời sao?
Thuận Đế vì để lỗ tai của mình được thanh tịnh, chỉ có thể phá lệ đề bạt Tề Loan.
Thánh chỉ ban đến tướng quân phủ, trong lòng Tề Loan thầm mắng chửi lại không thể không hành lễ cử chỉ mang ơn đội nghĩa nhận thánh chỉ, trong lòng hắn bực bội, từ đây về sau lại bắt đầu phải thượng triều nữa rồi.
Bây giờ còn có thêm mấy người giám sát, Tề Loan có không muốn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thượng triều, điểm chết người chính là Vân Nhược Dư lại đưa ra ý muốn dọn về nông thôn.
Hơn nữa nói chuyện còn rất có đạo lý.
Nói bọn họ nên tự lực gánh sinh mới là tốt nhất, chịu ân huệ người ta càng lâu, sẽ càng khó giữ lấy mình
Tề Loan: “……”
Đúng những lời nàng nói đều đúng, nương tử nói sẽ không sai.
Căn cứ vào lý do này, dĩ nhiên Tề Loan sẽ không phản bác, chỉ là hắn vẫn nghĩ ra biện pháp đối phó: “Gần đây người bằng hữu kia ra ngoài kinh thương, chưa trở về, chúng ta nếu đã nhận lời mời của hắn, cũng không thể không nói một tiếng cứ thế rời đi được.”
Bây giờ hắn đã rõ phải làm để dỗ được Vân Nhược Dư mà không bị phát hiện.
Vân Nhược Dư nghe xong cũng cảm thấy đúng là nên làm như vậy, từ lúc này liền bắt đầu chú ý tới bằng hữu kia đến tột cùng khi nào mới quay về.
Tề Loan là cao trung Thám Hoa, lễ tạ ơn cũng không tổ chức mà có làm cũng không biết mời ai, Vân Nhược Dư nhớ tới Cố Cẩm Thời và nhị phò mã chuẩn bị hậu lễ đưa tiễn, sau đó biết hai người rớt bảng trong lòng không nhịn được có hơi khó chịu.
Về phần Cố Cẩm Thời mở miệng ra là có thể nói ba hoa chích choè, nói hai người bọn họ thi không đậu, qua lần này cũng biết được năng lực của mình, quyết định ra ngoài du ngoạn sơn thủy khắp Đại Thần.
Lý do này khiến Nhị phò mã có hơi buồn cười, nhưng trừ cách này cũng không tìm được lý do nào khác.
Chỉ có thể đi theo sau lưng Cố Cẩm Thời phụ họa gật đầu.
Tuy khoa cử đã kết thúc nhưng những chuyện kế tiếp còn rất nhiều, Cố Cẩm Thời và nhị phò mã đều là trọng thần triều đình những chuyện cần phải bận rộn rất rất nhiều.
Bọn họ cũng muốn tìm một lý do thích hợp, bình yên rời khỏi sân khấu.
Vân Nhược Dư tỏ vẻ hiểu được, vốn muốn cùng Tề Loan ước định muốn đưa tiễn bọn họ rời đi, mắt thấy sắp lộ tẩy nhưng kinh nghiệm ứng phó của Cố Cẩm Thời cực kỳ phong phú, nói mình không nguyện ý chịu quản thúc, cho nên hôm nay mới cáo biệt rời đi sau khi nếu còn nói thêm gì thì thật không tiêu sái.
Tuy Vân Nhược Dư cảm thấy vội vàng, nhưng cũng rất biết tôn trọng ý kiến của người khác.
Bởi vì chuyện này, toàn thân Tề Loan đều sợ ngây người, hắn chỉ cảm thấy năng lực nói dối của Cố Cẩm Thời còn lợi hại hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng là vì cái gì?!
Vân Nhược Dư sẽ không vạch trần, thậm chí còn chưa từng hỏi thêm câu gì?
Bởi vì việc này, Tề Loan cực kỳ bất mãn, liền đưa ra kháng nghị: “Nương tử, hắn nói đi ngao du chính là ngao du sao? Không chừng là giả.”
“Chớ có nói bậy.”
Tề Loan: “……Nếu là vạn nhất thì sao? Vạn nhất là giả cũng có thể mà?”
“Ta không biết thật giả, nhưng nếu bọn họ đã nói vậy hẳn cũng không muốn gạt người, căn bản không có cái gọi là vạn nhất.”
“Là do bọn họ không muốn đi thi khoa cử!” Tề Loan thở phì phò mở miệng, nội tâm thầm nói dựa vào cái gì?
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, trong mắt có chút không tán đồng: “Nếu là giả vậy thì cứ giả, người ta nhất định có nỗi khổ bất đắc dĩ. Thi rớt khoa cử vốn đã là chuyện khiến người ta khó tiếp thu, bây giờ trên người phu quân có công danh là may mắn đến cực điểm, nhưng người khác buồn bã chàng không có cách nào biết được, bất kể bọn họ có muốn đi ngao du hay là tâm sinh sợ hãi không muốn tiếp tục khoa cử, đó cũng là chuyện của người ta có liên quan gì tới phu quân đâu?”
“Phu quân và hai người bọn họ đã quen biết một thời gian, cũng coi như là duyên phận, có một số việc không cần hỏi.”
“Nếu hỏi nhiều, chẳng phải là muốn dùng đao chọc vào miệng vết thương của người ta sao?”
Tề Loan: “……”
Vì sao nàng có thể đối xử khác biệt như thế?
Tề Loan nghĩ tới nếu hắn thi rớt khoa cử, không chừng lúc này đang đối mặt với đống sách xếp cao như núi, sao có thể được an ủi?
“Huống chi……Hai người bọn họ đối với chúng ta, chẳng qua chỉ là người xa lạ, chàng thì khác chàng là phu quân của ta, ta đương nhiên phải để bụng.”
Đối với chuyện người lạ bèo nước gặp nhau, không quấy rầy đó là lễ phép.
Mà đối với người thân bên cạnh mình, mới có thể tận tình khuyên bảo.
Vốn Tề Loan còn cực kỳ bất mãn, nghe xong mấy câu này liền lặng lẽ rút lui, không so đo cũng không phải không được, chỉ là ——
“Nương tử tâm tình ta không tốt, hôm nay ta muốn ăn xương sườn.”
“Được, buổi tối ta làm cho chàng.” Vân Nhược Dư cười đồng ý.
“Còn muốn canh thịt dê.” Tề Loan nhân cơ hội sử dụng công phu sư tử ngoạm.
Mà Vân Nhược Dư lại vô cùng bao dung với hắn, tất cả đều đồng ý: “Được, tối nay ta sẽ làm hết tất cả cho chàng, chàng yên tâm, hôm nay không phải chàng còn có việc bận phải tới Hàn Lâm viện sao, mau chóng đi đi, chớ có chậm trễ.”
Biên tu Hàn Lâm Viện là quan thất phẩm, triều phục này và triều phục vốn có lúc trước của hắn dĩ nhiên sẽ không giống nhau, ngày thứ nhất Tề Loan tới Hàn Lâm Viện mặc quan phục mặc trên người chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Căn bản là không muốn bước ra cửa một bước.
Còn Vân Nhược Dư lại tràn đầy vui mừng, vẫn luôn khen hắn đẹp.
Khen đến mức Tề đại tướng quân không nhìn ra Nam Bắc, khen đến mức xóa tan mọi gánh nặng tâm lý, không chút do dự ngồi xe tới Hàn Lâm Viện.
Về phần sẽ có hiểu lầm cùng phiền toái gì, Tề Loan nghĩ không liên quan tới hắn. Thân phận của hắn cả triều văn võ cơ bản đều biết, hắn nhập chức ở Hàn Lâm viện một chuyện, là do bệ hạ tự mình ban, có gì bất mãn cứ tới mà hỏi bệ hạ.
Tề Loan không biết, nhóm quan văn đã sớm tới Ngự Thư Phòng, Thuận Đế cũng không ngờ tới ba người con rể đều có năng lực như vậy, tất cả đều là tiến sĩ Đệ nhất giáp, tuy nói tiểu nữ tế (con rể út) có kém một chút, chỉ đạt tới Thám Hoa.
Nhưng trường hợp đặc biệt, tiểu nữ tế lúc trước là tướng quân không phải văn thần, có thành tựu như vậy cũng là chuyện người khác có nằm mơ cũng không dám.
Lần này Tề Loan tham gia khoa cử, trong lòng Thuận Đế cực kỳ vừa lòng, ông thật sự không nghĩ tới Tề Loan vì để dỗ nữ nhi ngốc nhà mình mà khổ công như vậy, nửa năm ngắn ngủn đã có thể kim bảng đề danh, chuyện này nói ra có ai không khen một câu tuổi trẻ tài cao?
Khi đó Thuận Đế đang cao hứng cùng con trai trưởng khen tiểu nữ tế, cũng không thèm để ý tới nhóm văn thần không có mắt toàn nói chuyện ông không thích nghe.
“Để Tề Loan tới Thanh An thư viện học tập là chủ ý của trẫm.”
“Trẫm nghĩ hắn ở nhà nhàn rỗi dưỡng thương, muốn tìm chút chuyện cho hắn làm, ai ngờ hắn nói muốn đi xem tình hình các học sinh ở Kim Lăng thành gần đây……” Thuận Đế trợn mắt bắt đầu nói dối, nói Tề Loan có tâm nghĩ tới bá tánh, đồng thời cũng quan tâm học sinh khắp Đại Thần, lúc này mới muốn thâm nhập để hiểu được sinh hoạt hằng ngày của bọn họ.
Nói đi nói lại cũng là để nhóm quan văn này tin tưởng Tề Loan không phải coi thường quan văn, người ta ở nhà nhàn rỗi còn đi thi khoa cử.
Nếu không phải vì kế thừa y bát của Trấn Bắc Hầu, nói không chừng chính là văn thần trụ cột vững vàng như các các ngươi.
Nhóm quan văn nghe xong đại khái cũng hiểu được, nhưng trong lòng không biết là tư vị gì.
Chỉ cảm thấy trong lòng tiếc hận, thậm chí còn còn đang suy nghĩ vì sao Trấn Bắc Hầu không sinh thêm mấy người nữa, một người trấn thủ biên quan, một người làm quan văn trấn giữ triều đình, không phải rất tốt sao?
Tiếc hận qua đi, nhóm quan văn âm thầm hạ quyết tâm, sau khi về nhà nhất định phải đốc xúc nhi tử / tôn tử, học tập cho thật tốt. Nếu tiểu bối trong nhà không nghe lời, bọn họ cũng có tấm gương khuyên nhủ.
Nhìn xem Tề đại tướng quân người ta, tuổi trẻ tài cao văn võ song toàn.
Đã có thể làm được văn chương ca tụng núi sông, lại có thể chinh chiến sa trường chống đỡ ngoại địch.
Đây là tấm gương sống sờ sờ đó!
Đám quan văn sinh lòng kính nể, Tề Loan căn bản không biết chuyện này, nếu hắn biết được cũng sẽ cảm thấy nhóm quan văn này nghĩ quá nhiều, hắn thật sự chỉ muốn dỗ Vân Nhược Dư vui vẻ mà thôi.
Thuận Đế thấy nhóm quan văn đã câm miệng, cũng biết không thể làm quá mức, liền hạ chỉ ân khoa* để nhóm quan văn tâm phục khẩu phục.
(ân khoa: Ân: ơn, khoa: kỳ thi. Ngày xưa các kỳ thi đều có thời hạn nhất định, nhưng mỗi khi gặp dịp gì vui mừng lớn, nhà nước sẽ mở thêm một kỳ thi nữa gọi là ân khoa. Bên Tàu ân khoa bắt đầu từ đời nhà Tống.)
“Bệ hạ thánh minh.”
Bên trong Ngự Thư Phòng động tác nhất trí quỳ một vòng, nhưng Lễ Bộ thượng thư không quên chức trách dò hỏi Thuận Đế nguyên nhân bệ hạ ân khoa.
Thuận Đế sờ chòm râu của mình, rất tùy hứng nói: “Trẫm cao hứng.”
Lục bộ thượng thư: “……”
Xem ra bọn họ nhìn ra được, con rể tương lai văn thao võ lược đúng thật là nên vui vẻ, nhưng thân là đế vương không phải nên giấu kín một chút sao?
“Việc này giao cho Lễ Bộ chủ trì, về phần chủ để ân khoa để Cố khanh xử lý.” Thuận Đế nói xong mọi chuyện, liền muốn tống cổ bọn họ đi.
Tuy rằng đã trấn an được văn võ bá quan, nhưng đối mặt với người thân cận, vẫn không có cách nào lừa gạt, Thuận Đế nhìn biểu tình của Vân Diễn, mặt già có chút không nhịn được: “Lão đại, biểu tình đó của ngươi là sao?”
“Khoa cử ba năm một lần, có không biết bao nhiêu học sinh nhà nghèo đau khổ chờ mong, lần này phụ hoàng khai ân khoa, bọn họ nhất định mang ơn đội nghĩa.” Vân Diễn biết Thuận Đế không phải chỉ đơn thuần vì vui vẻ mà còn có thâm ý khác.
“Trước đây Tề Loan lãnh binh đánh bại Nam Cương, biên cảnh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, bây giờ Đại Thần bốn bề thái bình không có chiến sự, mơ ân khoa cũng là chuyện tốt có ích cho nước cho dân …… Coi như để tích phúc cho Tiểu Ngũ vậy.” Khi Thuận Đế nói đến Vân Nhược Dư, giữa mày còn có thêm nhiều u sầu, chiến dịch Tây Nam tổn thương nghiêm trọng, thương thế Tề Loan đến nay vẫn chưa lành.
Cũng may tình hình ở Nam Cương càng tệ hơn, không có thời gian trong năm sáu năm phục hồi lại, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tái phạm.
“Trước đó vài ngày Mẫu hậu còn cùng hai vị hoàng muội thương nghị, muốn xử lý chuyện hôn sự của Tề Loan và Tiểu Ngũ. Bằng không nếu chuyện của hai người bây giờ truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng xấu tới thanh danh cả hai.” Vân Diễn thấy phụ thân nhắc tới, nhân tiện cũng đem tin tức mình mới biết được nói ra.
Thật ra Thuận Đế không phản đối, chỉ là hôn sự này nên xử lý thế nào mới là chuyện phiền toái:“Trong nhận thức bây giờ của con bé là mình đã thành thân, hôn sự này nên xử lý như thế nào? Tình tình muội muội ngươi không phải ngươi không biết? Tùy tiện đề cập với nàng, nàng còn hỏi ngươi vì sao phải gả đi một lần nữa, đến lúc đó nên giải thích như thế nào?”
Vân Diễn: “……”
Thật đúng là không biết nên đáp lại như thế nào.
Tề Loan không đoán được Thuận Đế và Thái Tử đang phát sầu vì hôn sự của hắn và Vân Nhược Dư, lúc này hắn đang ở Hàn Lâm Viện đau đầu đọc sách, Hàn Lâm Viện có rất nhiều sách cổ, trân quý vô cùng, cũng bởi vì quá mức trân quý cho nên mới phải đi sửa sách.
Sách cổ bị hỏng theo từng lại khác nhau, có cái là chữ viết không rõ, có cái là thiếu chữ, có cái là bị côn trùng cắn rách.
Phương pháp sửa chữa cũng có rất nhiều.
Cho nên tiến vào Hàn Lâm Viện, đều học thức hơn người.
Dù sao thì nếu học vấn không đủ, sách cổ không nhận ra được đầy đủ chứ đừng nói là sửa sách?
Tề Loan tiến vào Hàn Lâm viện ở cùng một chỗ với Khương Hiền, Khương Hiền xưa nay nghiêm túc, từ nhỏ trong lòng đã có tín niệm kiên định phải vì giang sơn xã tắc cống hiến năng lực của mình, bất kể là ơ thư viện đọc sách hay là tới Hàn Lâm viện làm việc, hoàn toàn xứng đáng là chiến sĩ thi đua.
Tề Loan ở trong nhà có Vân Nhược Dư đốc thúc, tới Hàn Lâm viện còn có Khương Hiền nhìn.
Hắn không muốn nỗ lực cũng không được.
Vân Nhược Dư nói vài câu, Tề Loan liền vui vẻ dỗ dành nàng.
Khương Hiền lải nhải hai câu, hắn đơn giản chỉ ngại phiền nên đành thỏa hiêp.
Nhưng bất kể vì lý do gì, hiệu quả luôn tốt, nhóm quan văn Hàn Lâm Viện vốn còn đang lo lắng đề phòng, cũng lo lắng Tề tướng quân sẽ ngáng chân..
Kết quả nhìn thấy Tề Loan cẩn trọng ban sai, trong lòng đương nhiên có bao nhiêu vui mừng.
Gió êm sóng lặng, năm tháng tĩnh hảo.
Về thân phận của Tề Loan mọi người cũng rất ăn ý không đề cập đến, nhóm quan văn chỉ nghĩ Tề tướng quân ngày xưa vì kế thừa y bát Trấn Bắc Hầu mới có thể lựa chọn làm võ tướng, bây giờ hắn sửa sách ở Hàn Lâm viện là cơ duyên xảo hợp, trời cho cơ hội tốt, vì thực hiện lý tưởng trong lòng.
Cũng bởi vậy, đối xử với Tề Loan càng thêm quan tâm.
Trong khoảng thời gian ngắn, quan văn và võ quan ở trong triều ít đối chọi gay gắt đi rất nhiều.
Vạn nhất, tất cả võ tướng đều giống như Tề đại tướng quân đều có thể làm được văn chương thì sao?
Không nghĩ tới trong lòng Tề Loan chỉ có xương sườn cùng lẩu thịt dê, mỗi ngày đều nghĩ hôm nay về nhà ăn gì, căn bản không đem chuyện của nhóm quan văn đặt trong lòng.
Cuộc sống lặng lẽ không một tiếng động trôi qua, rất nhanh đã hết một tháng cuối cùng cũng đến ngày được phát bổng lộc, Tề Loan đã đợi khoảng bảy ngày lúc trước còn làm tú tài nghèo, hắn chỉ có thể khắc chế bởi vì không có cách nào.
Bây giờ làm quan cũng phải khắc chế chút, bởi vì chưa đến ngày phát bổng lộc.
Vốn dĩ nương tử hắn còn tiết kiệm tiền để trả cho người kia, còn bây giờ là muốn tiết kiệm để mua nhà ở.
Trong lòng Tề Loan hiểu bất kể thân phận địa vị của hắn là gì, vẫn cần phải tiết kiệm tiền, tiết kiệm tiền mới là chuyện quan trọng nhất.
Hôm nay triều đình phát bổng lộc, tuy trên mặt Tề Loan không thể hiện ra nhưng trong lòng vô cùng kích động, tuy nói bổng lộc của quan thất phẩm thật sự không nhiều, nhưng muỗi nhỏ thì cũng là thịt hơn nữa hắn còn một phần bổng lộc khác.
Không ngừng tiết kiệm có lẽ không lâu nữa, mỗi ngày hắn có thể để ăn thỉ, vào đông có thể thỉnh thoảng ăn lẩu thịt dê.
Tề Loan không thích giao thiệp, bất kể là quan văn hay võ quan đều không mời được hắn, việc này khiến các triều thần không cách nào cũng không ra.
Liền để Khương Hiền đi thăm dò, Khương Hiền nhận trọng trách liền đi tìm Tề Loan.
“Thời gian của Tề mỗ rất quý giá phải về nhà bồi nương tử.” Tề Loan nói với Khương Hiền, dĩ nhiên không cần tìm lý do gì ăn ngay nói thật, Khương Hiền biết được nguyên do liền đi hồi bẩm quan trên.
Nhóm quan văn lại bắt đầu rối rắm, Tề đại tướng quân còn chưa thành thân nương tử tìm được ở chỗ nào?
Sau khi Tề Loan nhận được lương, lập tức đi mua Hạch Đào Tô Vân Nhược Dư thích nhất, lại tới thêu phường mua một ít sợi thêu và vải dệt, mỗi ngày hắn ở thư phòng đọc sách, Vân Nhược Dư liền ở bên cạnh thêu hoa, mặc kệ màu sắc đa dạng đến thế nào, Tề Loan đều có thể nhớ rõ, hắn còn nhớ rõ có một màu bị thiếu mà Vân Nhược Dư không dám mua.
Sau khi hắn đem về, nhất định Vân Nhược Dư sẽ vô cùng vui vẻ.
Chẳng qua Tề Loan không nghĩ đến, sau khi trở lại tướng quân phủ trong phủ lại thay đổi thành dáng vẻ khác.
Trong nhà người hầu thành đàn cũng không biết tới từ nơi nào, nhưng thật ra thoáng có mấy gương mặt khá quen, kia không phải người hầu ở Trấn Bắc Hầu phủ sao?
Tề Loan chỉ cảm thấy không thể hiểu được, vì sao mẫu thân đưa người tới đây?
Bên trong chính viện, Vân Nhược Dư nằm trên trường kỷ uể oải hỏi” “Phu quân đi đâu rồi? Sao đến giờ này vẫn chưa về?”
Lộc Trúc lập tức tiến lên đáp lời: “Hạ nhân tới bẩm đã đến ngoại viện, thỉnh phu nhân chờ một lát.”
Vân Nhược Dư nghe xong, tùy ý gật gật đầu, xem như đáp lại.
Lộc Trúc và Ngân Điệp lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lộc Trúc hướng về phía Ngân Điệp đưa mắt ra hiệu để nàng ấy ra chờ bên ngoài, đừng để tướng quân trực tiếp chạy vào đến lúc đó liền xong rồi.
Ngân Điệp lập tức đi ra ngoài chờ.
Vân Nhược Dư cũng không để ý, tiếp tục nhìn quyển sách trước mắt phát biểu ý kiến: “Này quần áo nhan sắc không tốt, nếu chỗ này đổi thành màu vàng nhạt sẽ đẹp hơn nhiều.”
“Phu nhân nói chí phải, nô tỳ cũng cảm thấy như vậy, còn có chỗ này, hoa thêu trên váy cũng không đẹp……” Lộc Trúc đĩnh đạc mà nói, nàng ấy và Ngân Điệp dã sớm quen với loại chuyện này.
Thứ Ngũ công chúa yêu thích thật sự không nhiều lắm, ngoại trừ xem thoại bản thì thích nhất là ngắm quần áo, trang sức xinh đẹp.
Ngân Điệp đứng ở hành lang chặn Tề Loan, căng da đầu mời Tề Loan đi thay quần áo rửa mặt chải đầu, làm Tề Loan không thể nào hiểu được: “Đang tốt đẹp vì sao phải thay quần áo rửa mặt chải đầu, nếu công chúa nhìn thấy lại đến lải nhải ta.”
Nói không chừng còn hỏi hắn quan phục đi đâu rồi, hắn biết giải thích như thế nào?
“Tướng quân, mọi chuện xuất hiện ngoài ý muốn, công chúa hôm nay tỉnh lại tính tình đại biến……” Ngân Điệp cũng không biết giải thích như thế nào, nàng ấy và Lộc Trúc cũng nằm ngoài câu chuyện này, chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Tình hình cụ thể như thế nào, còn phải chờ thái y nhìn mới biết được.
Việc cấp bách nhất là ổn định công chúa, bây giờ không biết tình huống như thế nào, vạn nhất kí.ch th.ích đến nàng thì đúng là mất nhiều hơn được.
“Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì sao?” Tề Loan khẩn trương hỏi.
Mọi chuyện hẳn là nên nói từ buổi sáng, lúc trước Vân Nhược Dư đều sẽ đưa Tề Loan ra cửa, chỉ là hôm nay nàng không dậy sớm Lộc Trúc và Ngân Điệp tới gọi hai lần, nàng vẫn không tỉnh, Tề Loan liền nói các nàng không cần đến đánh thức Vân Nhược Dư, cứ để nàng nghỉ ngơi cho thật tốt.
Có lẽ là quá mệt mỏi.
Lộc Trúc và Ngân Điệp liền từ bỏ.
Ai ngờ sau khi Vân Nhược Dư tỉnh lại, tính tình đại biến, hỏi Lộc Trúc và Ngân Điệp những thô y vải bố đó là chuyện như thế nào: “Đến cả thương nhân cũng không được mặc tơ lụa, các ngươi chuẩn bị cho ta thô y vải bố là sao, còn có các ngươi rốt cuộc đang mặc cái gì vậy hả? Chuyện này lan truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng Tề Gia chúng ta phá sản.”
Lộc Trúc & Ngân Điệp: “……”
Vân Nhược Dư từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, không chỉ kén cá chọn canh với tủ quần áo, hay là đối với gương lược trang sức cũng bất mãn cực điểm: “Những thứ này là gì? Tại sao vẫn có một mảnh gỗ vụn lẫn vào trong đó?”
Nàng làm bộ ném đi bị Lộc Trúc ngăn lại, nói đây là gia chủ chuẩn bị, tuy nhìn không thuận mắt nhưng lại là tơ vàng gỗ nam tốt nhất giá trị ngàn vàng.
Vân Nhược Dư nghe xong mới từ bỏ, phân phó Lộc Trúc thu lại.
Ngân Điệp chỉ cảm thấy Lộc Trúc tài cao mà gan cũng lớn, tơ vàng gỗ nam có thể tùy tiện nói như thế sao, là khinh thường công chúa lúc mới vừa tỉnh không biết nhìn hàng sao?
Lộc Trúc cũng rất bất đắc dĩ, kia thật sự chỉ là một trâm gỗ vô cùng phổ thông, chỉ là do Tề tướng quân tự mình khắc, bên trên còn có hoa lê công chúa thích nhất, công chúa yêu quý cực kỳ.
Lộc Trúc và Ngân Điệp dĩ nhiên sẽ không tùy ý tổn hại Vân Nhược Dư, các nàng biết tính cách của công chúa, chờ đến khi nàng khôi phục lại ký ức biết được mình làm tổn hại mộc trâm, sợ là sẽ thương tâm khổ sở.
Thật vất vả mới rửa mặt chải đầu xong, Vân Nhược Dư lại bắt đầu đối kén chọn với những người trong phủ, hỏi hạ nhân hầu hạ có chuyện như thế nào?
Có phải bắt đầu lười biếng không muốn làm việc hay không.
“Phu nhân ngài đã quên rồi sao? Lão gia nhân từ, đặc biệt cho phép bọn hạ nhân một tháng có một ngày về nhà thăm người thân, cho nên người trong phủ mới thưa thớt.” Lộc Trúc nói có lý nên không bị vạch trần, hoàn toàn dựa vào công lao ngày xưa bồi Vân Nhược Dư cùng xem thoại bản.
Vân Nhược Dư cũng không hoài nghi, nhà thương nhân vốn nên thiện tâm việc kinh doanh mới có thể lâu lâu dài dài.
Lộc Trúc và Ngân Điệp từng người ổn định được Vân Nhược Dư, một người khác lập tức tìm ám vệ đi đặt mua bất luận như thế nào, đi trước mua vài người tới đây mới là quan trọng nhất, thủ lĩnh ám vệ đều đầu: “Ngân Điệp cô nương, bên trong đám mẹ mìn này nhân ngư hỗn tạp, mua tới cũng không thể trực tiếp dùng, chỉ sợ không thể gạt được.”
“Vậy liền đi tới phủ Trưởng công chúa hay Nhị công chúa, còn có Trấn Bắc Hầu phủ, tìm ở mấy nơi đó tới đây.”
Ám vệ: “……”
Còn có cả lại thao tác này?
Lộc Trúc và Ngân Điệp vất vả lắm mới trấn an được Vân Nhược Dư, một bên bồi nàng nói chuyện, một bên nói lời khách sáo.
Thật cẩn thận tìm hiểu mọi chuyện.
Bây giờ nhận thức của Vân Nhược Dư lại có biến hóa: Hiện tại nàng là một thương phụ, mà phu quân nàng là một phú thương, hai người sống ở Kim Lăng thành nhà chồng phú quý, nhà mẹ đẻ thanh quý.
Hôn nhân của hai người bọn họ, trưởng bối hai nhà đều không xem trọng, nhà chồng ghét bỏ nàng nhà mẹ đẻ nghèo kiết hủ lậu.
Nhà mẹ đẻ ghét bỏ nhà chồng nàng chỉ toàn hơi tiền.
Vân Nhược Dư buồn sầu.
Cũng may phu quân nàng toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng, để nàng cảm thấy vui mừng.
Chẳng qua có chuyện không được hoàn mỹ, nàng và phu quân vẫn chưa có hài tử, đây là tâm bệnh trong lòng nàng.
Lộc Trúc và Ngân Điệp nghe xong biểu tình trên mặt vô cùng phức tạp, chờ lát nữa tướng quân trở về sợ là lại có thêm một hồi tinh phong huyết vũ.
May mắn lúc này tuy nhận thức của công chúa xuất hiện vấn đề, tốt xấu sẽ không tự làm lấy mọi chuyện, sẽ phân phó hạ nhân đi làm cũng để các nàng có nơi dụng võ.
Lúc trước các nàng chỉ có thể nhìn công chúa bận rộn, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng bị công chúa tiễn đi.
Tục ngữ nói có tiền có thể sai sử cả quỷ ma, lúc này cũng được xem là lời giải thích thấu đáo.
Các cửa hàng lớn đều có danh mục thương phẩm, chuyên cung cấp cho gia đình giàu có sử dụng, thích cái gì, đều sẽ có tiểu nhị của cửa hàng đưa tới tận nơi, không tới mấy canh giờ công phu, bên trong chính viện đã chất một đống đồ lớn.
Lộc Trúc và Ngân Điệp mặt không đổi sắc, còn hỏi công chúa có muốn mua phấn mặt hay không.
Một lần toàn bộ đều đặt mua đầy đủ.
Thời gian này cứ thế trôi qua cũng đã đến lúc Tề Loan hạ triều, Lộc Trúc và Ngân Điệp biết đây mới là chân chính bắt đầu, có thể cố nhịn qua lần này hay không!
Tề Loan đổi tốt xiêm y, vội vã đi tới chỗ Vân Nhược Dư, được Ngân Điệp dẫn tới chính viện: “… Tướng quân, công chúa đang chờ ngài trong phòng.”
Trong lòng Tề Loan lo lắng, cũng không kịp dò xét..
Mới vừa đi đến ngoài cửa, liền nghe thấy âm thanh phiền chán của Vân Nhược Dư: “Suốt ngày không phải mua lăng la tơ lụa, thì cũng là son phấn, tơ lụa này xinh đẹp thì có ích lợi gì? Không phải chỉ có thể làm áo lót mặc bên trong sao?”
Tề Loan còn chưa rõ, Vân Nhược Dư lại oán giận thêm một câu: “Cuộc sống này thật nhàm chán, chỉ có thể mua những vật ngoài thân này, không có chút ý tứ nào.”
“Phu nhân có thể làm chút chuyện cảm thấy thú vị.” Lộc Trúc cung kính khuyên bảo.
Vân Nhược Dư lại bất đắc dĩ sờ bụng mình: “Cứ cho là ta không biết đủ đi, phu quân yêu thương, trong nhà giàu có đông đúc, nhưng ta thật sự muốn có hài tử của mình dưới gối……”
“Nếu có hài tử, ai còn hiếm lạ mấy vây chết này ?”
Một chân Tề Loan còn chưa bước vào phòng, nghe được lời này thì suýt chút nữa bước hụt.
Chỉ nghĩ muốn quay đầu trốn chạy, cái gì gọi là muốn có cái hài tử dưới gối?
Bây giờ rốt cuộc là tình hình gì?!