Yên tĩnh, yên lặng như chết.
Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư, hồi lâu không nói nên lời, dường như có chút nghi hoặc, vì sao mình trở thành nam sủng, vì sao lại là nam sủng?
Bởi vì quá mức khiếp sợ, hắn cứ im lặng không nói lời nào.
Hành động này lại khiến Vân Nhược Dư cảm thấy vô cùng bất mãn, nàng lạnh lùng nhìn Tề Loan: “Tại sao ngươi không nói gì?”
Tề Loan vô cùng bất đắc dĩ, thầm nghĩ còn có thể nói cái gì?
Hắn còn không rõ vì sao mình trở thành nam sủng, huống chi Tề Loan cũng không biết một nam sủng, lúc này nên nói cái gì.
Tú tài nghèo và thương nhân hắn cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng rốt cuộc nam sủng này là sao? Thân phận nam sủng này thật sự không có vấn đề sao?
“Thần, không có lời nào để nói.” Tề Loan dùng ngữ khí lãnh đạm đáp lại, đồng thời cũng cẩn thận quan sát phản ứng của Vân Nhược Dư, lúc trước hắn xưng là vi thần Vân Nhược Dư cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Vì vậy trong nhận thức của nàng mình chính là nam sủng, hơn nữa còn là người trong triều.
Chỉ là không biết là chức quan gì.
“A.” Vân Nhược Dư cười nhạt một tiếng, bất mãn hắn từ trên xuống dưới: “Hôm nay ngươi mặc thứ y phục gì vậy hả? Xấu như vậy có phải cố ý muốn làm bổn cung chán ghét hay không?”
Hôm nay Tề Loan mới vừa trở lại Kim Lăng, sau khi biết được việc này lập tức từ Trấn Bắc Hầu tới đây, thật sự không kịp thay đồ, vốn tưởng rằng hôm nay phải vào cung diện thánh nên dĩ nhiên Tề Loan sẽ mặc quan phục vốn có của mình..
Quan phục của quan văn và quan võ ở Đại Thần khác nhau rất lớn, nhưng quan phục của võ tướng với võ tướng lại khác nhau rất nhỏ.
Vân Nhược Dư chỉ có thể nhận ra quan phục là võ tướng, nhưng lại nhận không ra có điểm gì khác biệt.
Nhưng thật xấu, Tề Loan cũng không muốn thừa nhận: “Đây là quan phục nhất phẩm võ tướng của lão tử!”
Nhất phẩm, Nhất phẩm không phải rất tốt sao? Có mấy ai tuổi còn trẻ như hắn có thể có thể trở thành nhất phẩm võ tướng?
Tề Loan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Vân Nhược Dư lại không hề để chuyện này trong lòng, trong cảm nhận của nàng võ tướng chính là võ tướng, nhất phẩm tới lúc phẩm cũng không có bao nhiêu khác biệt.
“Ngươi cũng biết, bổn cung ghét nhất là võ tướng.” Vân Nhược Dư lạnh nhạt mày, không hề che giấu bất mãn của mình với võ tướng: “Thật khiến người chán ghét giống y hệt tên phu quân đoản mệnh trước đó của ta.”
Tề Loan: “……”
Ghét nhất là võ tướng?
Phu quân cũ chết sớm?
Trong lúc nhất thời Tề Loan sững sờ tại chỗ, hắn là võ tướng bị ghét nhất hay là ghét phu quân trước chết sớm?
Tề Loan căn bản không muốn ngồi xuống, nhưng những lời này của Vân Nhược Dư lại khiến hắn khó nghĩ, chẳng lẽ nàng hắn hận hắn đến mức này sao?
Là bởi vì hắn từ hôn, cho nên Vân Nhược Dư ghi hận trong lòng với hắn sao?
Kỳ thật trong lòng Tề Loan vẫn luôn lo lắng chuyện này, tuy rằng Vân Nhược Dư trước đó nhiều lần nói thích, khiến hắn ảo tưởng suy nghĩ bậy bạ, nhưng Tề Loan vẫn là có chút lý trí, cũng không có bị vui sướng lấn át.
Hắn biết chuyện này là đả kích rất lớn với Vân Nhược Dư.
Tề Loan chỉ cần đặt mình vào là có thể tưởng tượng được Vân Nhược Dư có thể tức giận đến mức nào, chuyện này đổi lại là hắn sao có thể yên lặng chịu đựng? Nhất định phải đánh chết đối phương mới được.
Nhưng Vân Nhược Dư chưa từng đi tìm hắn gây chuyện, ngược lại một mình thừa chịu đựng hết thảy, thậm chí bởi vì chuyện này mà bị thương mới rơi vào kết cục hiện tại.
Tề Loan càng tiếp xúc liền càng áy náy, cảm thấy mình đã làm ra chuyện xấu tội ác tày trời, chính vì vậy.
Nếu không tại sao chỉ thích thư sinh chán ghét võ tướng?
Tất cả đều đã biến thành “phu quân đoản mệnh” Tề Loan bắt đầu suy nghĩ, hành vi hiện tại của Vân Nhược Dư là sao, tại sao suy nghĩ của nàng lại có thể thay đổi nhiều như vậy?
Dựa theo phỏng đoán của Tề Loan, nàng đường đường là một công chúa dù cho nhận thức có xuất hiện vấn đề cùng lắm cũng sẽ là công chúa hoặc thế gia quý nữ, nhưng nàng thì ngược lại trước hết là nông phụ sau đó lại là thương phụ.
Hoàn toàn vô lý cũng không đi theo lẽ thường.
Hơn nữa thay đổi bất thường, không cho mọi người bất kỳ cơ hội hay thời gian nào để tiếp nhận.
“Công chúa…” Tề Loan nhẹ giọng mở miệng, ý định khôi phục sự tỉnh táo của Vân Nhược Dư: "Hôm nay, thần. . . . . ."
Chẳng qua Tề Loan mới vừa mở miệng, bên ngoài đã truyền đến âm thanh kinh ngạc, hắn vừa muốn giải thích đã bị Vân Nhược Dư cắt ngang: “Câm miệng, hôm nay bổn cũng không có tâm tình nghe ngươi biện bạch.”
Tề Loan: “……”
“Đứng sang một bên, chớ có làm chướng mắt bổn cung.” Vân Nhược Dư lành lùng nói.
Tề Loan yên lặng đứng sang một bên, bắt đầu tự hỏi trong lòng Vân Nhược Dư mình có bao nhiêu phân lượng, từ phu quân độc nhất vô nhị đến nam sủng làm nàng chướng mắt.
Chênh lệch tâm lý không thể nào nói nhỏ được..
Còn nam sủng này đến tột cùng có chức quan gì, mấy phẩm? Có thể làm được nam sủng của công chúa?
Trong lòng Tề Loan có chút ủy khuất, nhưng Vân Nhược Dư lại không để ý tới hắn, trực tiếp phủ thêm áo ngoài đi ra bên ngoài: “Người nào ồn ào bên ngoài.”
Trong viện rộng lớn có một vòng người vây quanh, đế hậu cùng hai vị hoàng tử và trưởng công chúa, Nhị công chúa đến đây, bên kia là Tề lão tướng quân cùng Nguyễn thị.
Đế hậu tới đây nhìn Vân Nhược Dư, sớm đã có kinh nghiệm dĩ nhiên đã sớm thay xiêm y.
Nhưng bọn hắn cũng thật sự không nghĩ tới tình hình hiện tại của Vân Nhược Dư, đợi sau khi nghe Lộc Trúc và Ngân Điệp giải thích bọn họ đã biết có chuyện không thích hợp, vốn định trốn tránh không ngờ Vân Dật lại không cẩn thận chút nào, trực tiếp gọi Vân Nhược Dư ra ngoài.
Đế hậu hai người không biết có bao nhiêu xấu hổ.
Vân Nhược Dư nhìn thấy cha nương, trong lòng dĩ nhiên cực kỳ vui sướng, chạy thật nhanh ra ngoài: “Phụ hoàng, mẫu hậu sao lại tới đây? Chẳng qua sao hai người mặc y phục thật kỳ lạ? Còn có trưởng huynh cùng……”
Vân Nhược Dư đánh giá Vân Dật, trong lòng Vân Dật cực kỳ kích động, nhưng muội muội nhìn một hồi lâu lại là thử thăm dò gọi một tiếng đệ đệ, khiến Vân Dật tức đến mức đứng sững người tại chỗ.
Đối mặt với Trưởng công chúa và Nhị công chúa còn dễ hơn nhiều, trực tiếp gọi là muội muội.
Một loạt xưng hô này thật sự làm cho mọi người sững sờ, bọn họ cảm thấy Vân Nhược Dư có vẻ đã khôi phục lại, cũng giống như… Không có?
“Phụ hoàng, ngài cùng mẫu hậu tới thăm, nhi thần đương nhiên vô cùng vui vẻ chẳng qua các ngài sao lại mặc thành như vậy? Chẳng lẽ muốn cải trang vi hành sao? Nhưng……chẳng lẽ không có áo choàng nào tốt hơn chút sao? Cải trang vi hành cũng không cần mắc tới mức đó.”
Thuận Đế: “……”
Ông không muốn nói thêm gì nữa.
“Còn có mấy người các ngươi sao cũng mặc thành thế này?” Thanh âm Vân Nhược Dư có chút khó hiểu, nhìn thấy nàng không gọi cũng thôi đi, sao cũng có bộ dạng kỳ quái như vậy.
Đám người Trưởng công chúa nhìn về phía Vân Nhược Dư, biết nàng đã xem bọn họ trở thành muội muội đệ để hết rồi, chẳng qua một câu “Trưởng tỷ” thật sự không cách nào mở miệng nói ra được, lời này nếu gọi ra chẳng phải cảm thấy rất tội lỗi sao?
Vì thế mấy người nói gần nói xa, liền bỏ qua vấn đề này.
Vân Nhược Dư cũng không muốn so đo với mấy người bọn họ.
Mời Thuận Đế tới đại sảnh nói chuyện, lại thoáng nhìn qua Tề lão tướng quân và Nguyễn thị đứng bên cạnh, nàng có vẻ không quen, giữa mày lại có thần sắc xa lạ: “Hai vị này là……”
Tề lão tướng quân và Nguyễn thị cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng mấy ngày trước bọn họ vẫn là tổ phụ cùng bà bà, hiện tại lại không phải là ai, trong lòng vừa phiền muộn đồng thời còn phải tìm ra cách lừa gạt Vân Nhược Dư.
Bắt đầu tìm cớ, nói bọn họ đi cùng Thuận Đế cải trang vi hành.
Thân phận cụ thể không nói rõ, miễn cho đến lúc đó không giải thích được rõ ràng, Vân Nhược Dư cũng không quá để ý tự mình dẫn theo hai người Đế Hậu vào đại sảnh nói chuyện.
Đế hậu dĩ nhiên cũng thuận tiện đi theo, thậm chí còn nháy mắt ra hiệu với Tề lão tướng quân và Nguyễn thị để bọn họ về phủ trước, hai người cũng không phải người ngu dốt biết sự tình có biến, tuy có lo lắng nhưng cũng không muốn ở lại gây thêm rắc rối, sớm chuồn mất.
Sau khi Vân Nhược Dư rời đi, đám người Vân Diễn không lập tức đuổi theo, ngược lại đợi Tề Loan xuất hiện, chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Vân Nhược Dư, Tề Loan mới từ trong phòng đi ra.
Mấy người bọn họ lập tức vây quanh, chỉ là dáng vẻ Tề Loan mặt mày tối tăm u ám, mọi người nhìn thấy đều vô cùng nghi ngờ.
Vân Diễn vừa muốn mở miệng dò hỏi, đã nghe thấy Tề Loan hỏi trước gần đây Vân Nhươc Dư đã đọc thứ gì.
Tuy mấy người bọn họ rất muốn biết đến tột cùng Vân Nhược Dư và Tề Loan đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dáng này của Tề Loan khiến người ta không thể kìm được lòng muốn thăm dò, vì thế mấy người bọn họ cũng không đi tới đại sảnh xem náo nhiệt, ngược lại đứng cùng một chỗ thảo luận vấn đề. Vân Diễn nói cho Tề Loan biết mình và Trưởng công chúa có tìm một ít thoại bản tới cho nàng đọc, không biết có liên quan đến chuyện này hay không.
“Ngươi tặng thoại bản gì?” Tề Loan nhạy bén hỏi.
Vân Diễn nhẹ nhàng lắc đầu nói mình không rõ lắm, chẳng qua chỉ đóng gói tất cả thoại bản của Vân Nhược Dư đưa tới đây
Tề Loan cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi vào phòng tìm kiếm, đám người Vân Diễn cũng chưa nói gì, mọi người tập trung tới tướng quân phủ, nơi này là nơi nào không phải bọn họ không rõ, vừa rồi Vân Nhược Dư đi từ nơi nào tới, bọn họ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Sự việc đã thành ra thế này, còn gì để nói nữa?
Chỉ e rằng không giấu được chuyện ở chung phòng.
Trưởng công chúa đưa mắt ra hiệu về phía Vân Diễn, yên lặng không nói một lời đi theo, mà Vân Dật lại bị Vân Diễn đứng bên ngoài trông chừng.
Đại sảnh bên kia, Vân Nhược Dư đi cùng đế hậu phụ tử hai người đã lâu chưa gặp mặt, bất tri bất giác đã nói rất nhiều, Thuận Đế cùng Hoàng Hậu nhìn Vân Nhược Dư hiện tại cảm thấy quen thuộc, nhưng ở giữa quen thuộc lại cảm thấy có gì đó không quá thích hợp.
Xưng hô của nàng với hai người bọn họ, đều đúng.
Nhưng xưng hô với huynh đệ tỷ muội lại có rất nhiều vấn đề, mình Vân Diễn thì có thể không có vấn đề gì, nhưng mà tất cả mọi người thì…
Thuận Đế và Hoàng Hậu càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, đồng thời trong lòng có một suy nghĩ cực kỳ quái lạ, chẳng lẽ tiểu nữ nhi đã xem bản thân mình thành Vân Phượng Lam?
Tính toán chi tiết, chỉ có thân phận của trưởng công chúa là thích hợp nhất.
Thuận Đế và hoàng hậu nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ, bệnh của nữ nhi rốt cuộc có xem là khỏi hay không?
Nàng có thể nhận ra bọn họ là ai, chỉ là hoàn toàn không nhớ rõ chính mình là ai, này……
“Nữ nhi a…ngươi có muốn cùng phụ hoàng và mẫu hậu hồi cung không?” Thuận Đế thử hỏi, Hoàng Hậu cũng bày ra vẻ mặt chờ mong.
Tuy Vân Nhược Dư cũng thấy cảm động, nhưng lại suy nghĩ nhiều hơn: “Phụ hoàng, mẫu hậu, sủng ái của hai người đối với nhi thần trong lòng nhi thần hiểu rõ, chỉ là hiện tại nhi thần là người ở góa, nếu hồi cung thì không hợp với lễ nghi.”
Thuận Đế & Hoàng Hậu: “……”
Làm thế nào mà lại thành người ở góa rồi? Đại nữ nhi bọn họ có biết tình huống này không?
Đại phò mã có biết chính mình đã “Không còn” hay không?
Phu thê hai người có chút phiền muộn, suy nghĩ có nên giấu Vân Phượng Lam chuyện này hay không, nhưng bọn họ thật sự không rõ tại sao Vân Nhược Dư lại có nhận thức như vậy.
Nhưng rất nhanh, chuyện này liền có đáp án.
Chính viện, Tề Loan nhìn 《 hai ba chuyện quả phụ trưởng công và thủ phủ đương triều không thể nói》 lâm vào trầm tư, trực giác hắn của hắn nhận định tất cả những điều khác thường của Vân Nhược Dư chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới quyển sách này.
Liền theo bản năng lật xem.
Bên trong nói thủ phụ đại nhân xuất thân nghèo khó, mười năm gian khổ học tập còn trẻ đã được kim bảng đề danh, vốn là thanh niên tài tuấn tiền đồ vô lượng, nhưng nhà nghèo nghèo làm quan vốn là chuyện không dễ huống chi là một nơi như đế đô?
Giới quan lại rắc rối phức tạp đụng một cái là ảnh hưởng tới toàn bộ, hắn là con nhà nghèo làm sao có cơ hội được trổ hết tài năng?
Vốn bước đi đã vô cùng khó khăn, lại bởi vì quá mức xuất chúng nên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Bất đắc dĩ bám theo trưởng công chúa quả phụ, dựa vào nhân mạch của trưởng công chúa cùng năng lực bản thân liền thăng tiến như diều gặp gió trở thành thủ phụ trẻ tuổi nhất.
Bên trong có rất nhiều cảnh tượng trưởng công chúa quả phụ cùng này thủ phụ đại nhân triền miên.
Đủ loại cưỡng chế tình ái.
Đây còn không phải là văn tự của tránh hỏa đồ sao?
Tề Loan càng nhìn càng nhăn mày lại, Vân Nhược Dư còn chưa thành thân, này……
Đọc đến cuối cùng, mới phát hiện không có phần kế tiếp.
Trưởng công chúa và Vân Diễn thấy Tề Loan ngây người, còn tưởng rằng hắn phát hiện manh mối gì, mấy người cùng nhau nhìn tới, trưởng công chúa vừa thấy mấy chữ tiêu đề đã biết là Vân Nhược Dư viết, vội hỏi đây là gì.
Tề Loan: “……《 hai ba chuyện trưởng công chúa quả phụ và thủ phụ đại nhân không thể nói》.”
Nếu nhớ không lầm thì chính là cái tên này.
Trưởng công chúa: “……”
Vân Diễn: “……”
Nhị công chúa: “……”
Vân Phượng Lam lập tức đoạt lấy, nhanh chóng lật qua, đợi sau khi xem xong cả người đều không tốt.
Lúc này mới nhớ tới mình đã từng oán giận nói với Vân Nhược Dư, nói Cố Cẩm Thời suốt ngày khi dễ mình, nếu có cơ hội nhất định sẽ trả thù lại.
Lúc ấy chẳng qua chỉ thuận miệng nói mấy lời thôi.
Mà Vân Nhược Dư lại rất nghiêm túc hỏi nàng ấy, muốn trả thù lại như thế nào.
Lúc ấy Vân Phượng Lam nói như thế nào?
Đương nhiên là muốn Cố Cẩm Thời cầu xin mình, tìm mọi cách cầu xin mình.
Trời thấy còn thương, Vân Phượng Lam thật sự chỉ tùy tiện nói, tùy tiện ngẫm lại, không nghĩ tới Vân Nhược Dư thật sự viết ra càng không nghĩ tới nội dung trong này sẽ…
Nàng ấy muốn Cố Cẩm Thời cầu xin mình, nhưng không phải loại này!
Vân Phượng Lam và Cố Cẩm Thời phu thê ân ái, cho dù thoại bản này có viết đến đỏ mặt tim đập tới đâu thật ra nàng ấy cũng không quá để ý tới, chẳng qua nàng không nghĩ tới thứ này lại do muội muội viết ra.
Thứ này nếu như bị phụ hoàng và mẫu hậu biết được, mấy người bọn họ có thể bị phạt hay không?
Nhị công chúa và Vân Diễn thấy sắc mặt Trưởng công chúa lúc trắng lúc xanh, còn tưởng rằng bên trong viết cái gì, vội vàng lấy tới muốn nhìn, lại bị trưởng công chúa đoạt lại.
Khiến cho hai người kia cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Vân Phượng Lam làm sao có thể không biết xấu hổ nói cho huynh trưởng và muội muội biết đây là gì, vốn định chiếm thứ này làm của riêng mang đi, nhưng lại lo lắng phủ trưởng công chúa không có chỗ giấu, nếu bị Cố Cẩm Thời biết được khó bảo đảm sẽ không cảm thấy này trên này viết không tồi, muốn tự mình thực hiện.
Đến lúc đó mình biết chạy đi đâu khóc?
Vân Phượng Lam cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Ba người đều nhận ra chữ viết Vân Nhược Dư, ngay cả Tề Loan cũng nhận ra, nhưng hắn lại không biết đây là do Vân Nhược Dư tự mình viết, còn tưởng rằng Vân Nhược Dư cực kỳ thích thoại bản này cho nên sao chép lại, hắn nghĩ vậy cũng lập tức hỏi ra.
Vân Phượng Lam nhìn Tề Loan, cảm thấy có thực xin lỗi muội phu tương lai, chẳng qua so với bản thân mình mất mặt, chuyện này chỉ có thể xin lỗi nhưng cũng không quan trọng:,“Không sai, đây là thoại bản Tiểu Ngũ thích nhất, ngươi nhất định phải thay nàng bảo quản cho thật tốt.”
Bất kể thứ gì cũng không lấy ra, bất kì ai cũng không thể nhìn.
Đừng tùy tiện lấy ra, nhất là đừng để Cố Cẩm Thạch nhìn thấy
Chẳng qua những lời này, Vân Phượng Lam không thể nào mở miệng.
Nếu Tề Loan chưa xem qua nội dung, nàng ấy còn có thể nói với Tề Loan đây là do Vân Nhược Dư viết, nhưng hôm nay Tề Loan đã xem qua thật sự không cách nào nói nên lời.
Tuy Tề Loan cảm thấy bộ dáng trưởng công chúa có chút quái dị, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, nhận lấy thoại bản liền cất đi. Sau khi Vân Phượng Lam khôi phục lại tâm tình, đại khái nói qua nội dung bên trong với huynh trưởng cùng muội muội.
Vân Diễn nhướng mày, cười như không cười nhìn trưởng công chúa: “Chỉ như thế sao?”
Vân Phượng Lam mặt không đổi sắc gật đầu: “Chỉ như thế.”
Hiện tại Vân Phượng Lam đã khôi phục lại tâm tình, liền bắt đầu dò hỏi Tề Loan: “Vừa rồi lúc chúng ta tới đây, Tiểu Ngũ cùng Tề tướng quân ở cùng một nơi, không biết Tiểu Ngũ đã nói gì với ngươi?”
Tề Loan: “……”
Những chuyện nên tới vẫn không cách nào thoát được sao?
Tề Loan muốn giấu kín chuyện này trong lòng, hắn căn bản không muốn nhắc tới thân phận hiện tại của mình, từ phu quân đến nam sủng, thân phận này làm sao có thể tiếp nhận?
“Lúc đầu ta cho rằng nàng đã khôi phục lại thân phận, nhưng sau đó phát hiện nàng không quen ta.” Tề Loan tuy không muốn đề cập tới, nhưng cũng biết tiếp tục giấu giếm đối với ai cũng không tốt, liền nói thật ra mọi chuyện lúc trước: “Nàng xem ta là nam sủng.”
Mọi người ở đây: “……”
Vân Phượng Lam cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng chuyện đi tới nước này hình như nàng ấy không thể không thừa nhận, nhận thức Vân Nhược Dư lại xuất hiện vấn đề.
Nàng không chỉ xem mình trở thành trưởng công chúa quả phụ.
Còn xem Tề Loan thành nam sủng.
Chuyện này nên nói gì cho phải?
Lúc trước cùng thái y thảo luận vấn đề, phụ hoàng và mẫu hậu đều có ở đây, đối với suy đoán này đế hậu hai người đều có thể hiểu được, nếu bọn họ biết nhận thức Vân Nhược Dư xuất hiện vấn đề như vậy, tiếp tục tìm ra nguyên nhân sao vậy thì nàng ấy phải làm sao?’
Rốt cuộc sẽ phạt bổng lộc, hay là phạt cấm túc?
Vân Phượng Lam nhớ tới nội dung bên trong, nghĩ thầm nếu hai người bọn họ lăn lộn ra hài tử thật, phụ hoàng có thể đánh chết mình hay không?
Trong lúc nhất thời, Thuận Đế và trưởng công chúa đồng thời lâm vào trầm tư.
Nghĩ nên giấu đại nữ nhi / phụ hoàng thế nào.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đại tỷ phu nhìn thoại bản lâm vào trầm tư: Phu nhân, không bằng chúng ta thử xem ~