Tướng quân phủ, đại sảnh.
Vẻ mặt Đế hậu rối rắm ngồi một chỗ, nghe tiểu nữ nhi nói chuyện, tính tình nữ nhi đúng là không quá giống trước đây, nhưng hai người cũng không cảm thấy khó chấp nhận chút nào.
Ngày xưa tiểu nữ nhi ở trong cung, không có việc gì làm sẽ tìm người cùng diễn thoại bản, bọn họ sớm đã quen với sự thay đổi của nàng, tuy nói hiện tại trời xui đất khiến nàng tự cho mình là trưởng công chúa, nhưng cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận.
Nhưng có một câu, Thuận Đế thật sự không dám hỏi.
Ông muốn biết, hiện tại tiểu nữ nhi tự nhận mình là góa phụ, như vậy Tề Loan thì sao? Rốt cuộc nàng đặt Tề Loan ở đâu?
Hiện giờ trong lòng nàng, Tề Loan có thân phận gì.
Chẳng qua Thuận Đế thật sự không dám hỏi nhiều, miễn k.ích th.ích đến nữ nhi.
Rõ ràng bây giờ nàng vẫn chưa khôi phục, nhận thức và trí nhớ vẫn nằm trong trạng thái hỗn loạn, ngoại trừ nói bóng nói gió chờ nàng một chút, thật sự là không thể làm được gì.
Vân Nhược Dư chưa bao giờ đề cập tới Tề Loan, nàng không hề để Tề Loan vào mắt, dù có nhớ tới Tề Loan cũng không nhắc tới trước mặt Thuận Đế và Hoàng hậu, công chúa nuôi dưỡng nam sủng tuy không phải là chuyện gì lớn, nhưng cũng là đồi phong bại tục.
Nàng không muốn để phụ hoàng và mẫu hậu biết được.
Mặc cho hai người đế hậu tim gan cồn cào như thế nào cũng không thể nào biết được.
Bên kia, Thái Tử và trưởng công chúa biết được tình huống hiện tại của Vân Nhược Dư, đặc biệt là trưởng công chúa còn lo lắng hơn tất cả mọi người bắt đầu tự hỏi rốt cuộc bây giờ mình nên làm gì.
Sau một hồi suy nghĩ, trưởng công chúa đã nghĩ ra được hai phương án, làm sao để che giấu, và tránh được tai họa như thế nào nếu mọi chuyện bị phát giác.
Tạm thời không đề cập tới vấn đề phía sau, nếu không phải tất yếu, Vân Phượng Lam vẫn hy vọng mọi chuyện không bại lộ, hoàn toàn được giấu kín..
Nàng ấy thật sự sợ Vân Nhược Dư cả ngày đối mặt với Tề Loan, liền tùy tâm sở dục…
Vân Phượng Lam thật sự không dám nghĩ tới.
Bởi vì trong lòng cảm thấy lo lắng, Vân Phượng Lam có chút không muốn rời đi chỉ muốn ở lại tướng quân phủ ăn vạ, cuối cùng vẫn bị Thái Tử đưa về, trên đường đi Vân Diễn thừa dịp đệ muội không có ở đó liền hỏi Vân Phượng Lam đến tột cùng xảy ra chuyện gì: “Vừa rồi ở phủ tướng quân, cô nhìn thấy sắc mặt người rất kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì sao? Ngươi không tiện nói cho người khác biết?”
Vân Phượng Lam tự biết mình không thể gạt được trưởng huynh, nhưng rất nhiều chuyện thật sự rất khó mở miệng, nhưng vẫn để huynh trưởng biết một ít sự thật: “Hoàng huynh, huynh nói… Tiểu ngũ xem Tề tướng quân là nam sủng, hai người này có thể diễn thành thật hay không?”
Vân Diễn: “……”
Huynh muội hai người đều sớm đã thành gia lập nghiệp, có một số việc nói tiếp cũng không cần phải quá kiêng dè.
Vân Diễn thật sự không nghĩ tới điểm này, hoàn toàn không biết được tâm tư của Vân PhưỢng Lam, còn khen muội muội cẩn thận, khen đến mức Vân Phượng Lam thẹn không dám nhận, nếu không phải nàng ấy nhìn thấy thoại bản kia mà là một quyển công chúa cùng phò mã nào đó linh tinh nhất định cũng không nghĩ sâu xa đến mức đó.
“Huynh trưởng không cần khen ta, trước hết bây giờ nghĩ nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy thì chúng ta phải làm thế nào.” Vân Phượng Lam có chút đau đầu, cũng không biết có phải buồn lo vô cớ hay không, chỉ cảm thấy nếu tiếp tục mặc kệ Vân Nhược Dư và Tề Loan ở cùng một chỗ, việc này chỉ sợ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nếu thật sự lăn lộn ra hài tử xem như phụ hoàng có hạ chỉ tứ hôn, cũng không kịp che giấu.
Người có tâm chỉ cần tính toán ngày tháng là có thể phát hiện ra vấn đề.
Nhưng bọn hắn thật sự không có cách nào.
Từ nhỏ Vân Nhược Dư đã là người có chủ kiến, rất nhiều chuyện nàng đều có cái nhìn và nhận thức riêng của mình, lời người khác nói nếu nàng cảm thấy đúng mới tiếp tục nghe, nhưng nếu trong lòng nàng nhận định đó là sai dù cho có nói tới rách miệng nàng cũng sẽ không nghe.
Nếu lúc trước, bọn họ còn có thể cứng rắn một chút.
Chỉ là lần trước Tề Loan ngoài ý muốn k.ích th.ích Vân Nhược Dư, không chỉ có Tề Loan mà mấy người bọn họ đều bị dọa sợ hãi không thôi, không ai có thể đảm bảo tình hình sẽ tốt lên hay xấu đi.
Bất luận như thế nào cũng không thể lấy an nguy của Vân Nhược Dư ra thử, bọn họ chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Vân Diễn thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Phượng Lam, liền cười trấn an nàng ấy:“Xem như có thật sự xảy ra chuyện, vậy cũng không sao để cho bạn họ sớm ngày thành thân là được. Dưới bầu trời này đất nào không phải là đất của Thiên tử, chuyện này luôn có thể che giấu được, mà có không giấu được cũng không có người nào dám trước công chúng cười nhạo Tiểu Ngũ, thanh danh tuy rằng quan trọng, nhưng cô lại cảm thấy tính mạng của Tiểu Ngũ mới là quan trọng nhất……”
Lời này của Vân Diễn, đúng là ly kinh phản đạo.*
(Ly kinh phản đạo: trái với đạo lý, lẽ thường)
Thanh danh cô nương gia cực kỳ quan trọng, không phải bọn họ không biết, nhưng nếu Vân Diễn dám nói thì đúng là đã nghĩ như vậy.
Nhưng hư danh đó sao có thể so được với muội muội đang sống sờ sờ trước mặt mình?
“Dù là ngươi, Nhị muội hay thất đệ cũng như thế.” Vân Diễn hướng về phía Vân Phượng Lam cười khẽ: “Trong cảm nhận của cô các người đều quan trọng như nhau.”
Nội tâm hoảng loạn của Vân Phượng Lam cuối cùng được huynh trưởng chữa lành.
Nhìn nụ cười ôn nhu, bao dung của Vân Diễn, trong lúc nhất thời không biết là may mắn hay khổ sở. Nếu đây là ngoài ý muốn thì còn có thể tha thứ, nhưng nếu huynh trưởng biết được này những chuyện ngoài ý muốn này do mình gây ra.
Còn có thể dùng vẻ mặt ôn hòa đó nhìn mình được sao?
Vân Phượng Lam nghĩ tới đây lại bắt đầu u sầu.
Chọc đến mức Thái Tử điện hạ không thể hiểu được, đưa trưởng công chúa về còn cố ý giải thích với Cố Cẩm Thời một hồi.
Thậm chí còn dặn dò Cố Cẩm Thời an ủi muội muội thật tốt, Thái Tử điện hạ lại muốn làm người tốt tới cùng đưa Bảo Nhi về cung, Cố Cẩm Thời không còn gì bận tâm nữa đương nhiên có thể kiên nhẫn dò hỏi Vân Phượng Lam.
Vân Phượng Lam tự biết không phải đối thủ của Cố Cẩm Thời, sợ nói nhiều bị Cố Cẩm Thời phát hiện, chỉ nói mình lo lắng cho muội muội, không đề cập tới chuyện gì khác.
Cố Cẩm Thời làm phu thê với nàng ấy nhiều năm, sao có thể không biết Vân Phượng Lam đang chột dạ, chỉ sợ là đang muốn che giấu chuyện gì đó không muốn cho mình biết.
“Thật sự không sao chứ?”
Vân Phượng Lam gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên là không sao, ta chỉ đang lo lắng tình trạng hiện tại của Nhược Dư nên làm thế nào cho phải.”
Cố Cẩm Thời không nói chuyện, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục thuận theo lời Vân Phượng Lam: “Tình hình hiện tại của Tiểu Ngũ đúng là rất nghiêm trọng, nhưng lúc này vi phu cảm thấy quan trọng nhất lại là phu nhân.”
Vân Phượng Lam còn chưa hiểu được lời này của hắn là có ý gì, đã bị Cố Cẩm Thời ôm ngang lên: “Phu nhân có cảm thấy một mình Bảo Nhi rất cô đơn hay không?”
“Cái gì?” Vân Phượng Lam phản ứng lại lập tức muốn chạy, kết quả bị Cố Cẩm Thời ôm thật chặt.
“Nếu nàng và Thái tử điện hạ giống nhau, có chuyện gì có thể nói với huynh trưởng chẳng phải rất tốt hay sao? Chúng ta chỉ có một mình Bảo Nhi, quá mức cô đơn……” Cố Cẩm Thời nói mấy lời ba hoa chích choè, chỉ có một mục đích làm muốn sinh thêm một đứa nhỏ.
Bất kể Vân Phượng Lam phản kháng như thế nào, Cố Cẩm Thời đều có thể phản bác lại, cũng may nàng ấy còn một chút lý trí, không đem bí mật trong lòng mình nói ra.
Phủ Trưởng công chúa sênh ca mạn vũ.
Mà tướng quân phủ, lại mây đen mù sương.
Mọi người đứng ở nhà ăn hầu hạ, Vân Nhược Dư nhìn từng người bưng đồ ăn lên, cực kỳ không hài lòng: “Rốt cuộc các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả? Chỉ có thể làm ra mấy thứ này hay sao?”
Tề Loan đau đầu ngồi một bên, cùng Vân Nhược Dư dùng bữa.
Thân là một nam sủng, hắn không thể không thừa nhận, trong cảm nhận của Vân Nhược Dư mình vẫn rất có phân lượng, ít nhất lúc này, còn có thể cùng nhau dùng bữa, mà không phải đứng ở một bên hầu hạ. Nhưng tướng quân phủ đúng là không có đầu bếp nào tốt.
Ban đầu là vì Vân Nhược Dư tiết kiệm không muốn mời đầu bếp, cho nên nàng đều tự mình làm mọi việc, tự tay nấu nướng.
Hắn đã được ăn đồ ăn ngon, cũng không ngại trong phủ không có đầu bếp.
Ban đầu không biết người nấu cơm là Vân Nhược Dư, hắn vẫn chưa để ý nhiều. Sau đó trong lúc vô tình biết được, hắn thường xuyên cùng Vân Nhược Dư tới phòng bếp, rất nhiều việc đều do hai người bọn họ tự tay làm lấy, có rất nhiều ký ức độc nhất.
Tề Loan dĩ nhiên không muốn có thêm một đầu bếp không có mắt tới phá hư.
Sau đó nàng lại thay đổi một thân phận khác, đầu bếp trong phủ cũng được chọn lựa kỹ càng cũng không thể làm Vân Nhược Dư vừa lòng, bất đắc dĩ đế hậu chỉ có thể đưa ngự trù trong cung tới đây.
Hôm nay vừa lúc ngự trù xin nghỉ, lúc này mới gặp phải loại chuyện nào.
Phủ tướng quân yên tĩnh, không ai dám lớn tiếng ồn ào, cho dù Vân Nhược Ngọc ôn nhu lương thiện cỡ nào, bản thân nàng cũng là công chúa một nước, sẽ không có ai dám làm loạn trước mặt nàng.
Tề Loan vốn là người có tư cách nói chuyện nhất, lúc này cũng chỉ có thể lặng lẽ câm miệng.
Vân Nhược Dư bắt bẻ đồ ăn, trong lòng Tề Loan dĩ nhiên cũng bắt bẻ, nhưng hắn không hề nói gì, bất luận Thái Tử điện hạ và trưởng công chúa trước khi rời đi đã giải thích và giáo phó lâu ra sao, ở chung lâu như vậy Tề Loan cũng có thể hiểu được tính cách của Vân Nhược Dư như thế nào.
Tốt nhất là không nên nói gì.
Vân Nhược Dư không có hứng thú, tùy ý nói vài câu liền đuổi người đi, giờ khắc này ở đây chỉ có nàng và Tề Loan.
Tề Loan vẫn không nói một lời, an tĩnh mà nội liễm, xiêm y khiến nàng không vui hắn đã sớm đi thay, nhưng trong lòng Vân Nhược Dư vẫn không thấy vui, thấy Tề Loan im lặng lại càng thêm khó chịu: “Vì sao ngươi còn ở đây?”
Tề Loan thầm nghĩ đây là tướng quân phủ, hắn không ở đây thì phải đi đâu?
Huống chi tình trạng của Vân Nhược Dư không rõ, hắn cảm thấy lo lắng, lúc này không thể rời đi, vì vậy nhẹ giọng đáp: "Thần lo lắng cho công chúa."
Tề Loan nói đều là lời thật lòng, chỉ tiếc lúc này nghe có chút không thích hợp, Vân Nhược Dư cười nhạt: "Lo lắng cho bổn cung? Bổn cung có gì cần ngươi phải lo lắng?"
Hắn rũ mắt, hồi lâu không lên tiếng trả lời.
Vân Nhược Dư thấy thế, càng thêm tức giận: “Ngươi cũng biết lừa gạt bổn cung, tùy ý lừa gạt phải bị tội gì?”
“Thỉnh công chúa điện hạ bớt giận, thần không hề nghĩ như vậy.” Tề Loan nói có hơi lạnh lùng, hắn vốn không phải người thích khinh thường người khác, dĩ nhiên không biết nam sủng nên dùng thái độ gì.
Trước đây hắn cùng Vân Nhược Dư ở chung, tuy lúc đầu có chút xấu hổ, nhưng lúc ấy Vân Nhược Dư xem hắn là phu quân vô cùng yêu thương, dù Tề Loan chưa nói rõ nhưng trong lòng hắn cũng có suy nghĩ này.
Nếu không, làm sao hai người họ có thể hòa thuận với nhau?
Hắn không phải người có tính tách tốt, ngày thường chỉ là không muốn so đo quá nhiều với người ta mà thôi, chỉ cần không lăn lộn đến trước mặt hắn, Tề Loan sẽ xem như người đó không tồn tại.
Hắn và Vân Nhược Dư ở chung, từ lúc bắt đầu đã tìm ra cách thích hợp nhất.
Lúc đó Tề Loan cảm thấy áy náy, nàng cũng không phải người điêu ngoa tùy hứng, dĩ nhiên Tề Loan sẽ cực kỳ thương xót nàng.
Hiện tại tất cả đã thay đổi, mỗi lời nàng nói ra đều mang theo đầy gai nhọn, Tề Loan nghe xong chỉ thấy vô cùng bất đắc dĩ, tựa như hiện giờ rõ ràng chỉ là một lời giải thích hết sức bình thường lại có thể bị Vân Nhược Dư xuyên tạc tới mức này.
Tề Loan thật sự không biết nên làm sao, nội tâm vừa cảm thấy khó chịu vừa bất lực: “Nếu công chúa đã không muốn thấy thần vậy để thần rời đi là được.”
Cùng lắm thì đi tới cách vách trốn.
Chờ nàng hết giận, lại trở về cũng không muộn.
Cũng không biết bây giờ chính viện có còn nơi dung thân cho hắn hay không. Tề Loan bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trên thực tế, điều quan trọng nhất là Tề Loan căn bản không biết vì sao Vân Nhược Dư lại tức giận, điều kỳ lạ nhất là ngay cả khi hắn cho rằng hành vi của Vân Nhược Dư là vô cớ gây rối, thì phản ứng đầu tiên của hắn là không cãi lại
Ngược lại nghĩ nàng tức giận tới mức đó, có thể do mình hay không.
Chờ sau khi Tề Loan khôi phục lại tinh thần, chỉ cảm thấy mình ngày càng trở nên kỳ lạ, đại khái đây là sắc lệnh trong hôn nhân đi.
“Không được bổn cung cho phép, ngươi muốn đi đâu?”
Bước chân Tề Loan chợt dừng lại, vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại dùng ánh mắt cực kỳ bao dung nhìn Vân Nhược Dư: “Công chúa không nỡ để thần rời đi sao?”
“Nói bừa, ngươi cho rằng mình là ai? Bổn cung sao có thể không nỡ với ngươi?” Vân Nhược Dư phất tay áo bỏ đi, một bàn đồ ăn không hề chạm vào
Tề Loan nhìn ra nàng đi cũng không còn khẩu vị, liền sai người dọn đồ ăn đi, sau đó gọi Lộc Trúc tới dặn dò một hồi: “Nói với ám vệ, hôm nay Ngũ công chúa không dùng cơm, để hắn vào cung tìm Thái tử điện hạ nghĩ cách."
Tốt nhất là trói ngự trù tới đây, nếu không Vân Nhược Dư sẽ đói chết mất.
Lộc Trúc lĩnh mệnh rời đi.
Tề Loan còn đang suy xét xem buổi tối nên tới thiên điện hay thư phòng, Ngân Điệp lại xuất hiện, nói Vân Nhược Dư mời hắn qua.
“Công chúa có nói là chuyện gì không?”
Ngân Điệp lộ ra vẻ khó xử lắc đầu, nếu là công chúa lúc trước, các nàng còn có thể suy đoán được một chút, nhưng bây giờ đúng là đoán không ra được.
Tề Loan hơi dừng một chút, hỏi Ngân Điệp có biết tính tình của trưởng công chúa hay không.
“Trưởng công chúa tính tình dịu dàng hiền thục, cũng không phải người điêu ngoa tùy hứng.” Ngân Điệp chậm rãi mở miệng, trên thực tế ba vị đích công chúa của Đế Hậu, đều do Hoàng Hậu tự mình dạy dỗ, không hề liên quan gì tới mấy chữ điêu ngoa tùy hứng.
Các nàng thật sự không thể nào hiểu được.
Mọi chuyện ngày càng phiền toái, Ngân Điệp cũng lo lắng không thôi tuyệt vọng hỏi Tề Loan: “Tướng quân… Công chúa nàng…”
Ngân Điệp không hỏi nhiều lời, tựa như một khi đã mở miệng nói ra sẽ không còn cách nào vãn hồi, Tề Loan cũng biết rõ, nghiêm túc an ủi: “Yên tâm, nàng sẽ không xảy ra chuyện.”
Chỉ cần còn một tia hy vọng.
Vẫn có khả năng chữa khỏi cho nàng.
Tề Loan nguyện ý cùng Vân Nhược Dư đi tìm hy vọng và khả năng đó.
Chính viện, Vân Nhược Dư nằm trên giường đọc sách, trong lòng nghẹn một hơi, phun không ra cũng nuốt không xong, không nỡ sao?
A, sao có thể không nỡ.
Vân Nhược Dư nhớ tới bộ dáng Tề Loan lúc đầu, chỉ hận không thể cách nàng thật xa, nàng biết Tề Loan không muốn nhìn nàng nhưng cũng không thể không dựa vào nàng, mỗi một lần đều dùng ánh mặt cực kỳ lãnh đạm nhìn về phía nàng.
Trong ánh mắt kia, Vân Nhược Dư cảm thấy tất cả những thứ mình làm đều vô cùng nực cười.
Rõ ràng hắn mới là nam sủng, dựa vào cái gì dùng ánh mắt kiêu ngạo như vậy nhìn nàng?
Vân Nhược Dư càng nghĩ càng tức giận, càng ngủ không được.
Rõ ràng biết lúc này nên nghỉ ngơi cho thật tốt, chẳng qua nàng không cách nào bình tĩnh lại được.
Một lát sau, bóng dáng Tề Loan xuất hiện trước mặt Vân Nhược Dư, xem như nàng không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, một khắc kia nhìn thấy Tề Loan xuất hiện.
Nội tâm bất an của Vân Nhược Dư lập tức an ổn lại một cách thần kỳ, nàng ngơ ngẩn nhìn về phía Tề Loan, giữa mày lại có chút ủy khuất: “Vì sao ngươi lại tới chậm vậy hả?”
Trong lòng Tề Loan nôn nóng, nhưng không biết hiện tại nên ở chung với Vân Nhược Dư như thế nào, hai người bọn họ ở cùng một chỗ ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói hết.
Nói được một nửa nàng sẽ bắt đầu châm chọc mỉa mai.
Dường như tất cả mọi lời nói đều có thể bị nàng xuyên tạc.
Điều này... khiến Tề Luân rất khó chịu.
Thật ra không phải hắn có thể nói ngược lại, chỉ là vừa chạm vào ánh mắt của Vân Nhược Dư, bất kể lời tàn nhẫn gì cũng không thể nói nên lời, khẩu khí như mắc kẹt trong lòng, càng không cần nói đến có bao nhiêu khó chịu.
“Công chúa không muốn nhìn thấy thần, thần cũng không muốn xuất hiện quấy rầy công chúa.” Tề Loan nửa thật nửa giả mở miệng, uyển chuyển biểu đạt bất mãn của mình với Vân Nhược Dư, cũng không biết có phải đang trông cậy vào nàng hiểu được hay không.
Nhưng vẫn mong nàng có thể đáp lại.
“Thật sao?” Vân Nhược Dư ném sách xuống từ trên trường kỷ đứng dậy, hai chân tr.ần tr.ụi đạp lên tấm thảm, trước đó Tề Loan không chú ý tới, bây giờ lại nhìn thấy rõ ràng.
Bàn chân trần nhỏ nhắn tinh xảo đạp trên tấm thảm, ngón chân trong suốt như pha lê, móng chân có màu hồng nhạt... Mỗi khi nàng bước thêm một bước, Tề Loan liền theo bản năng muốn lùi lại.
Cực kỳ hấp dẫn.
Khiến hắn không thể rời mắt đi được.
Chỉ là Vân Nhược Dư không cảm thấy đây là thứ gì mê hoặc, chỉ bất mãn khi nhìn thấy Tề Loan lui về phía sau: “Ngươi trốn cái gì?”
“…Ta không.”
Tề Loan bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ lúc trước Vân Nhược Dư mặc vũ ý, nhìn thấy một màn trước mắt này, thế nhưng hắn lại cảm thấy trên cổ chân treo thêm một vòng lục lạc, hẳn sẽ rất thích hợp.
Chờ sau khi ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, cả người hắn muốn hỏng mất.
Thật đúng là ngày càng quá đáng, hắn đang yên đang lành suy nghĩ loạn cái gì.
“Vì sao ngươi phải trốn tránh bổn cung?” Vân Nhược Dư lạnh lùng hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy đi theo bổn cung, ủy khuất cho ngươi sao?” Vân Nhược Dư từng bước một tới gần, thậm chí bức Tề Loan tới góc tường, hắn lui không thể lui, cả người thoạt nhìn vừa đáng thương vừa chật vật.
Nhưng Vân Nhược Dư mặc kệ những thứ đó, khoảng cách hai người ngày càng gần, nàng túm vạt áo Tề Loan để hắn tới gần mình, cố chấp hỏi hắn: “Ngươi trốn cái gì?”
Tề Loan còn có thể trốn cái gì? Còn không phải là sợ mình không khắc chế nổi sao, hắn sao có được nhẫn nại tốt như vậy? Hắn biết được tâm ý của mình, cũng hiểu được dục niệm của bản thân, có thể khắc chế được đến hiện tại cũng đã là một việc cực kỳ không dễ dàng.
Vân Nhược Dư thích nhìn bộ dạng hắn không bình tĩnh, dường như làm thế nàng sẽ không cảm thấy bản thân mình chật vật.
“Cúi đầu.” Vân Nhược Dư lạnh lùng ra lệnh.
Tề Loan như biết được Vân Nhược Dư muốn làm gì, cũng không muốn làm theo ý nàng, hắn chỉ lo lắng mình thuận theo tâm ý sẽ nháo ra chuyện không thể vãn hồi.
Tề Loan thật sự không tin mình là chính nhân quân tử.
Chỉ có thể chật vật né tránh, hắn không biết mình còn có thể cự tuyệt thêm bao nhiêu lần.
Chỉ là hành động này của hắn lại hoàn toàn chọc giận Vân Nhược Dư: “Ngươi không muốn?”
Tề Loan rũ mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có mãnh liệt tình ý, giống như nhìn một người yêu tùy hứng, có vô hạn bao dung cùng kiên nhẫn với nàng, chỉ tiếc Vân Nhược đang nổi nóng Dư không nhìn thấy.
Dù cho có thấy, chỉ sợ cũng không thể phân biệt được.
Tề Loan sao có thể không muốn?
“Thần…” Tề Loan chậm rãi dời mắt, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, cưỡng ép bản thân mình không được nghe không được nhìn. Vân Nhược Dư thấy hắn như vậy, tâm tình càng thêm ác liệt, nàng lãnh đạm buông tay ra, bởi vì bị cự tuyệt tức giận trong lòng càng sâu.
“Không sao, nếu ngươi không muốn cũng không sao, Kim Lăng thành lớn như vậy, bổn cung hà tất phải lãng phí thời gian trên người ngươi, tự nhiên sẽ có rất nhiều người đến lấy lòng bổn cung.” Vân Nhược Dư vuốt tóc qua tai, không thèm để ý đến Tề Loan trước mặt chút nào.
Chậm rãi đi về phía trước, ném Tề Loan lại sau, hoàn toàn không biết nguy hiểm sắp đến gần, còn nói thêm một câu k.ích th.ích hắn: “Bổn cung cũng không phải không có ngươi thì không được.”
Tề Loan nghe được lời này, chỉ cảm thấy lý trí hay nguyên tắc gì đó tất cả đều biến mất, trước khi phản ứng lại đã vươn tay túm chặt Vân Nhược Dư: “Không phải ta, vậy công chúa điện hạ còn muốn tìm ai?”
Ngoại trừ hắn, nàng còn muốn đi tìm ai?!