Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 70: Người muốn đi tìm ai




Vân Nhược Dư nhìn xuống cổ tay mình, có chút kinh ngạc khi Tề Loan muốn ngăn nàng lại: “Ngươi muốn làm gì?”
“Công chúa còn muốn đi tìm ai?” Tề Loan cố chấp muốn biết đáp án này, nhưng Vân Nhược Dư cũng không phải là kiểu người hỏi gì đáp nấy, xưa nay chỉ có nàng đi hỏi người khác, nào có ai dám hùng hổ dọa nạt nàng?
Tuy vừa rồi nàng muốn đợi Tề Loan tới đây, cũng muốn sớm nhìn thấy hắn, chẳng qua hiện tại Vân Nhược Dư đã hết hứng thú, thanh âm cũng lạnh lùng hơn không ít: “Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?”
Vân Nhược Dư sắc mặt lạnh như nước, như không hiểu vì sao Tề Loan lại hành động như vậy, không quá giống với hắn thường ngày.
Nàng xoay người nhìn về phía Tề Loan, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tề đại nhân đây làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi thế này?”
Tuy Tề Loan không nhìn thấy được sắc mặt mình hiện tại, nhưng nghĩ cũng biết mình sẽ không bày ra được sắc mặt tốt gì, hắn không thể tin được nhìn Vân Nhược Dư, càng không nghĩ tới ngay trước mặt hắn, nàng có thể nói ra những lời như vậy.
Tề Loan không mở miệng, nhìn thẳng trực tiếp về phía Vân Nhược Dư.
Nhưng Vân Nhược Dư lại không hề cảm giác được nguy hiểm chút nào, chỉ cảm thấy bản thân bị mạo phạm:“Buông tay.”
Tề Loan nghe thấy vô cùng rõ ràng, lại không hề có ý muốn buông tay: “Công chúa điện hạ vẫn chưa trả lời vi thần, người muốn đi tìm ai.”
Cố chấp hỏi chuyện, có một loại thái độ không đạt mục đích nhất định sẽ không bỏ qua.
Vân Nhược Dư cảm giác lực đạo trên cổ tay này càng nặng, làm nàng có hơi đau: “Rốt cuộc ngươi có buông tay hay không?”
“Nếu ta không bỏ thì sao?” Thái độ của Tề Loan không tính là quá tốt, hắn thật sự không có kiên nhẫn, tự chủ cũng không tốt, vốn dĩ muốn trốn tránh Vân Nhược Dư vì lo lắng mình không giữ được.
Nhưng hiện tại……
“Tề đại nhân còn làm vậy bổn cung sẽ hiểu lầm.” Vân Nhược Dư thấy Tề Loan không muốn buông tay, cũng không tiếp cưỡng cầu xoay người nhìn về phía Tề Loan, trong mắt nhiễm một tia ý cười, nhưng ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
“…Có ý gì?”
“Bổn cung sẽ hiểu lầm Tề đại nhân đang ghen.” Vân Nhược Dư không hề cảm thấy những lời này có gì khó mở miệng, Tề Loan muốn nắm tay nàng không bỏ, nàng không hề có giãy giụa, ngược lại xoay người nhìn về phía hắn.
Thái độ này lập tức khiến Tề Loan chống đỡ không nổi.
“Bổn cung sẽ hiểu lầm thái độ của Tề đại nhân.” Thần sắc lúc này của nàng thật ra có một ít thay đổi, hướng về phía Tề Loan cười cười, thử hỏi: “Tề đại nhân, ngươi đang ghen hay sao?”
Vân Nhược Dư thấy sắc mặt Tề Loan, chỉ cảm thấy hết sức thú vị.
Tề Loan không hề nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, hắn có phải đang ghen không?
Vân Nhược Dư đã hỏi cái gì?
Thái độ của hắn chẳng lẽ không đủ rõ ràng sao?
“Công chúa điện hạ, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của thần, người muốn đi tìm ai?” Tề Loan cực kỳ cố chấp, nội tâm chỉ kêu gào muốn biết đáp án, Vân Nhược Dư vốn cũng chỉ thuận miệng nói ra.
Nhưng thật sự không nghĩ tới Tề Loan sẽ để ý tới mức này.
Nhưng sự quan tâm của hắn cũng khiến nội tâm Vân Nhược Dư có suy nghĩ khác nhau: “Vậy ngươi trả lời bổn cung trước, ngươi đang ghen sao?”
Thật sự Tề Loan chưa từng cảm thấy ngượng ngùng, đúng là hắn đang ghen, tuy nói hiện giờ ngay cả cái bóng của đối phương cũng chưa nhìn thấy, nhưng Tề Loan chỉ cần nghĩ đến chuyện này, cả người lập tức không thoải mái: “Đúng vậy, công chúa điện hạ có gì chỉ bảo?”
Vân Nhược Dư nhận được đáp án thực sự sửng sốt, thật sự không nghĩ tới có một ngày nàng nhận được một đáp án như vậy, thật đúng là kỳ tích.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ngươi ghen tị?” Vân Nhược Dư từng bước một tới gần Tề Loan, giống như phát hiện một cái chuyện cười lớn, chỉ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn: “Tề đại nhân, ngươi vẫn luôn trốn tránh bổn cung, dường như có quan hệ với bổn cung là một chuyện rất khó mở miệng. Trước đây ngươi tới phủ đệ của bổn cung, đều cải trang giả dạng chỉ sợ bị người khác biết được. Hiện tại vì sao lại để ý?”
“Chẳng lẽ, ngươi thay đổi tâm ý yêu bổn cung nhưng không thành?”
Tề Loan: “……”
Sao hắn lại cảm thấy, tình trạng của Vân Nhược Dư không hề giống với những gì hắn tưởng tượng?
Bởi vì là “Quả phụ” cho nên suy nghĩ không giống với tiểu cô nương sao?
Còn có, lần này trong nhận thức của Vân Nhược Dư đến tột cùng thận phận của hắn là thế nào?
Hắn cũng đã nói trắng ra rồi, rốt cuộc Vân Nhược Dư muốn nghe cái gì?
“Công chúa, người vẫn chưa nói cho thần biết rốt cuộc người muốn đi tìm ai.” Tề Loan vẫn giữ thái độ kiên quyết như cũ, dường như đây là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Vân Nhược Dư bị hỏi có hơi bực bội, chẳng qua nàng chỉ thuận miệng nói ra còn có thể đi tìm ai được chứ?
Lúc trước tìm tới người trước mắt chẳng qua là vì bề ngoài hắn đẹp, vừa lúc thấy hợp mắt mà thôi, tuy thế gia công tử khác không tồi, nhưng rất nhiều người lớn lên cũng chỉ xem như tạm được.
Vân Nhược Dư không phải ai cũng nhìn trúng.
Nàng nhìn về phía người trước mặt, chỉ cảm thấy mọi chuyện phát triển tới mức này thật sự bất ngờ, ngày thường đều giữ dáng vẻ lạnh như băng, hận không thể cách người ta tới vạn dặm, lúc nhìn thấy nàng chỉ hận không thể giết đi cho sảng khoái, Vân Nhược Dư nghĩ nếu hắn thật sự có năng lực hẳn sẽ giết nàng luôn rồi?
Chỉ tiếc, người chi phối tất cả mọi chuyện là nàng.
Tề Loan thật sự không đụng đến nàng, mọi lúc đều dùng ánh mặt khó chịu nhìn nàng.
“Tề đại nhân nếu không nói lời nào, bổn cung thật sự sẽ cho rằng, ngươi yêu ta.” Lúc này Vân Nhược Dư không đề cập tới bản thân, chậm rãi tới gần Tề Loan, mà Tề Loan cũng không hề lui lại.
Khi Vân Nhược Dư tới gần, hắn chủ động tiếp cận:“Công chúa không cần cho rằng, lời thần nói đều là thật.”
“Cái gì?” Vân Nhược Dư sửng sốt, dường như không nghĩ tới Tề Loan sẽ nói thẳng ra như vậy, nói thật sao?
Hắn còn nhớ rõ ngày xưa mình đã nói gì không?
Hắn nói mình vĩnh viễn không yêu nàng, không yêu một người tâm tư thâm trầm như nàng, ỷ vào thân phận công chúa tùy hứng muốn làm gì thì làm.
Vân Nhược Dư vẫn luôn nhớ rõ những lời này.
Thật ra Vân Nhược Dư tìm tới Tề Loan đơn giản cũng chỉ vì hắn có dung mạo đẹp, chỉ thế mà thôi, dù sao nam nhân có dung mạo đẹp vẫn tốt hơn.
Lúc trước bọn họ bắt đầu chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch.
Những thứ mà Tề Loan cần, là thứ Vân Nhược Dư có, những thứ đó có thể khiến Tề Loan lên như diều gặp gió.
Lúc trước khi niên thiếu nàng cũng từng hỏi Tề Loan có ngày nào đó hắn yêu nàng hay không linh tinh, nhưng người này lại không hề có tự giác của nam sủng, mỗi một lần đều lạnh như băng.
Nói ra những lời không vui.
Như ngốc tử không cảm thấy đau khổ, nhất định phải chọc cho tâm tình nàng không tốt, lăn lộn hắn một hồi mới có thể thuận theo.
Vân Nhược Dư có đôi khi cũng sẽ nghĩ có phải mình có thật xấu gì hay không, tìm một nam sủng như thế này thật sự rất mệt tâm.
Nàng cũng từng nghĩ tới đổi một người khác, chỉ tiếc là lâu như vậy vẫn không tìm ra được người thứ hai ưng ý, việc thay đổi người này vẫn luôn bị gác lại.
Hai người bọn họ dây dưa nhiều năm, Vân Nhược Dư cũng sớm đã tạo thành thói quen.
Nói hắn nhẫn nhục chịu đựng, cũng không giống.
Chỉ là người này làm quan càng lâu, đối nhân xử thế càng khéo thêm khéo đưa đẩy.
Nhiều năm như vậy sớm đã tạo được tâm thế ăn ý ở chung, người này cũng không xen vào việc người khác, gọi hắn tới hắn liền tới, không gọi sẽ không xuất hiện, trên đường gặp mặt cũng chỉ xem nàng như người xa lạ, cũng không chọc cho nàng tức giận.
Lúc trước hắn cũng đã nghe được ý muốn đổi người của nàng, lúc đó hắn có biểu tình như thế nào?
Hình như là cảm thấy mình sắp được giải thoát.
Vân Nhược Dư vẫn luôn nhớ rõ biểu tình của Tề Loan lúc đó, có lần vô cùng tức giận, cảm thấy người này đang giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình.
HIện tại xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao?
“Tề Quân Đàn, không phải ngươi nói ngươi vĩnh viễn sẽ không yêu một nữ tử như bổn cung sao?” Vân Nhược Dư nói từng câu từng chữ, nội tâm Tề Loan kêu khổ thấu trời, rất muốn nói mình không hề nói qua mấy lời đó.
Thật ra hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, chữ trên trong thoại bản đều là đủ loại bản tránh hỏa đồ, quả phụ trưởng công chúa cùng nam sủng của nàng, không phải ở trên giường, thì cũng là trên giường.
Vân Nhược Dư lấy đâu ra nhiều diễn biến như vậy?
Không những muốn cãi nhau với hắn, bây giờ còn muốn đổi người khác?
Đến tột cùng nàng đang suy nghĩ cái gì?
Trong lòng Tề Loan có rất nhiều nghi ngờ chỉ là ngại không thể nói ra, chỉ có thể thuận theo lời nàng, nhưng không thể thật sự để Vân Nhược Dư đi tìm người khác.
“Nếu như thần nói hối hận thì sao?” Ánh mắt Tề Loan hết sức nghiêm túc.
Lời nói ra cũng là sự thật.
Nhưng Vân Nhược Dư lại không có chút vui sướng, chỉ cảm thấy có hơi không hiểu được, nàng cũng chú ý tới Tề Loan kỳ lạ, từ khi nàng tỉnh lại, người này rất, rất kỳ lạ.
Thái độ đối với nàng thay đổi rất nhiều,  nhưng khả năng chọc tức người khác của hắn đúng là đã tiến bộ hơn một chút, bất kể nàng nói gì, hắn đều có thể tìm lời để phản bác.
Những phản bác đó lại càng khiến nàng nổi trận lôi đình.
Chỉ là hiện tại sao lại thay đổi?
Hắn đã nói cái gì, hắn nói hối hận? Vân Nhược Dư nghe xong chỉ cảm thấy hết sức khó hiểu, chuyện này có thể hối hận sao? Bản thân mình đã nói ra có thể quên hết toàn bộ được sao?
“Chẳng lẽ Tề đại nhân cảm thấy bổn cung muốn thay đổi người, cho nên thẹn quá hóa giận hay sao? Lo lắng mất đi vinh hoa phú quý của ngươi?” Trong mắt Vân Nhược Dư có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Hai người bọn họ không phải luôn chán ghét nhau hay sao? Vân Nhược Dư muốn có người thuận theo nàng, về phần Tề Loan nghĩ về nàng thế nào, nàng căn bản không để tâm chỉ cần không chọc nàng khó chịu là được.
Tề Loan nghe đến đó, sao còn có thể không rõ suy nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư?
Nàng xem hắn là nam sủng, thật sự chỉ là nam sủng, không có bất kì tâm tư gì khác.
Tìm rắc rối cũng chỉ vì nhìn hắn không vừa mắt.
Chờ hắn, sợ là cũng chỉ vì muốn tìm người lăn lộn mà thôi.
Nhưng chuyện này làm nội tâm Tề Loan cực kỳ bất mãn: “Công chúa điện hạ sao lại nhìn thần như vậy, chẳng lẽ tâm ý của thân đối với công chúa mà nói chỉ là gánh nặng sao?”
Lúc này đến lượt Vân Nhược Dư trốn tránh Tề Loan, nàng có hơi kinh ngạc buông tay ra cũng không có tâm tư đảo khách thành chủ, tâm ý sao?
Nàng cũng không muốn tâm ý gì đó.
Nàng chỉ muốn một nam sủng mà thôi.
Vân Nhược Dư cảm thấy thứ gọi là tâm ý của Tề Loan khiến mình không chống đỡ nổi, không lý do muốn thoát đi, muốn Tề Loan cách xa mình một chút, về phần tâm ý theo như lời Tề Loan, nàng cũng không hề để trong lòng.
Con người luôn kỳ lạ như vậy, khi hắn trốn tránh mình trong lòng không muốn trốn, nhưng bây giờ hắn không trốn mình nữa.
Vân Nhược Dư vẫn cảm thấy bực bội.
“Về sau,Tề đại nhân không cần phải qua phủ nữa.” Vân Nhược Dư cảm thấy có thứ gì đó đã vượt qua nhận thức của mình, cũng không biết vì sao nam nhân trước đây cực kỳ chán ghét nàng, bỗng nhiên lại dùng ánh mặt thẳng thắn như vậy nhìn mình.
Quá mức nguy hiểm, nên tránh đi thì tốt hơn.
Chẳng qua Vân Nhược Dư muốn tránh đi, Tề Loan lại không muốn làm theo ý nàng.
Một câu nàng muốn tìm người khác, đã khiến Tề Loan không vui, ý thức hắn đã thanh tỉnh, bây giờ Vân Nhược Dư chính là trưởng công chúa, còn là một quả phụ trưởng công chúa.
Quyền lợi và địa vị nàng đều có.
Nếu thật sự muốn đổi một nam sủng, không ai có thể ngăn được nàng.
Nàng không phải Vân Nhược Dư không có Tề Loan thì không được.
Không phải tiểu nương tử thích dán vào phu quân.
Nàng có thể tìm Tề Loan làm nam sủng, cũng có thể tìm người khác làm nam sủng, có phải hắn hay không căn bản không có gì khác nhau.
Nhận thức này khiến nội tâm Tề Loan vô cùng thất bại: “Công chúa hối hận sao?”
Vân Nhược Dư không nghĩ tới, nhưng tuyệt đối không phải vui vẻ, nàng chỉ cảm thấy rắc rối, đồng thời cũng cảm giác người trước mặt có hơi nguy hiểm, nàng nhìn Tề Loan đang tiến tới gần, cảm thấy việc này vượt khỏi tàm kiểm soát: “Ngươi muốn làm gì?”
“Vừa rồi thần đang nghĩ xem công chúa muốn thần làm gì.” Sắc mặt Tề Loan có chút hung dữ, dường như đã bị thứ gì đó k.ích th.ích, Vân Nhược Dư không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, theo bản năng cảm giác được nguy hiểm liền muốn tránh đi.
Nhưng Tề Loan lại không cho nàng cơ hội: “Công chúa nói rất đúng, thần thân là nam sủng, sao có thể cự tuyệt công chúa?”
Vân Nhược Dư mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn về phía Tề Loan.
Đợi đến khi Vân Nhược Dư bị Tề Loan áp chế, hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, trong đầu nàng chỉ có một ý niệm ——
Tề Quân Đàn điên rồi?!
Không chỉ như thế, thanh âm của hắn còn hung ác, lạnh lùng đến cực điểm:“Không cho phép tìm người khác.”
Vân Nhược Dư nức nở không nói nên lời, rất muốn thoát khỏi nơi này, nhưng căn bản không phải đối thủ của Tề Loan, kiêu ngạo và tôn nghiêm theo bản năng nói nàng không được tỏ ra yếu thế, nhưng tình thế hiện tại nàng chỉ có thể thỏa hiệp.
Nụ hôn của Tề Loan không hề tàn nhẫn, cho dù Vân Nhược Dư làm hắn tức giận, hắn vẫn không đành lòng đối xử thô bạo với nàng, nhưng Vân Nhược Dư lại quá mức khiếp sợ để cảm nhận được tất cả những điều này.
Nàng chỉ cảm thấy người trước mặt lạnh lùng, nhìn có chút đáng sợ.
Đối với yêu cầu của Tề Loan, cũng theo bản năng đáp lại: “Được…được… Ngươi buông ta ra trước đã.”
Nhưng Tề Loan lại không chịu buông tay, vẫn còn nhớ tới những lời lúc trước của Vân Nhược Dư: “Nếu thần buông tay, công chúa muốn đi tìm ai?”
Vân Nhược Dư: “……”
Nàng thật sự chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Nàng không muốn đi tìm ai.
Đến tột cùng hôm nay Tề Quân Đàn bị sao vậy, chẳng lẽ trúng tà? Vì sao lại kỳ lạ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.