Mặc dù Vân Nhược Dư cảm thấy bánh bao ở nơi này thực sự không ngon, nhưng nàng vẫn cùng Tề Loan ăn không ít, ngay cả bản thân chính Vân Nhược Dư cũng cảm thấy khó tin.
Nàng nghĩ có lẽ mình không muốn làm Tề Loan thất vọng, bởi vì Tề Loan thật tình cảm thấy bánh bao nơi này rất ngon.
Vân Nhược Dư tự nhận là mình là người rất có trách nhiệm, cũng hạ quyết tâm muốn hoàn thuận ở chung với Tề Loan, mối quan hệ giữa hai người không cần phải căng thẳng.
Nhưng Tề Loan nhìn nàng ăn xong, lại dùng ánh mắt vui sướng nhìn Vân Nhược Dư.
Nhìn tới mức Vân Nhược Dư không thể hiểu được: “Vì sao ngươi nhìn bổn cung như thế?”
Tề Loan trả tiền, dắt tay Vân Nhược Dư nghiêm túc nói: “Đó là bởi vì, thần cảm thấy công chúa thật sự là một người dễ mềm lòng.”
Bất kể khi nào, đều chưa từng thay đổi.
Nàng vẫn luôn mềm lòng lại thiện lương.
Vân Nhược Dư nghe thấy mấy lời này chỉ cảm thấy cánh tay nổi nên một tầng da gà: “Tề Quân Đàn, ngươi nói chuyện cho tốt không cần nói mấy lời như vậy ghê tởm bổn cung.”
Tề Loan lại chỉ cười, cũng không buông tay Vân Nhược Dư ra: “Chúng ta lại đi tới nơi khác nhìn một chút”
Vân Nhược Dư không lên tiếng phản đối đi tới phố lớn ngõ nhỏ với Tề Loan, Kim Lăng thành ban đêm đèn đuốc sáng trưng, trong ấn tượng của nàng chỉ có ở tết Thượng Nguyên mới đi ra ngoài, những lúc còn lại đều sẽ ở trong phủ.
Cũng chưa bao giờ đi ngoài khi trời tối.
Nàng nhìn những thứ này, cảm thấy không quen: "Thì ra đêm ở Kim Lăng thành, mỗi ngày đều đẹp như vậy."
“Vì sao A Dư lại cảm khái như vậy, ngày thường nàng đều trong phủ không ra ngoài sao?” Tề Loan hỏi một câu lời ngu xuẩn, vừa mới hỏi xong, trong lòng hắn liền hối hận không thôi chỉ sợ k.ích th.ích đến Vân Nhược Dư.
Cũng may cũng không nhận ra được có gì khác biệt: “ Ta chỉ ra ngoài vào buổi tối Tết Thượng Nguyên, thời gian còn lại đều ở trong phủ, trừ khi cần thiết sẽ không ra ngoài."
Tề Loan vừa nghe liền hiểu, trước khi Vân Nhược Dư còn chưa thành thân, cả ngày đều ở trong cung, ngoại trừ Thượng Nguyên, Thất tịch và Trung thu, nàng thật sự không có thời gian khác để ra ngoài.
“Trong Tết Thượng Nguyên, sẽ sôi động hơn nhiều.” Tề Loan có chút tiếc nuối mở miệng, tết Thượng Nguyên năm nay, không thể ở cùng một chỗ với Vân Nhược Dư, hắn chỉ cảm thấy có chút mất mát: “Chẳng qua ngày thường Kim Lăng thành cũng rất náo nhiệt, không cần một hai phải chờ đến ngày tết Thượng Nguyên.”
“Tề đại nhân biết cũng không ít.” Giọng điệu Vân Nhược Dư có hơi lạnh lùng, như là có chút ghen tị.
Nghe như là có vẻ không vui.
Hắn nghi ngờ ngước mắt lên, không hiểu vì sao đột nhiên Vân Nhược Dư lại khó chịu, nhưng mỗi khi có chuyện muốn nói, hắn luôn hỏi ra không hề giấu diếm: “A Dư, nàng làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Ta có thể có chuyện gì? Vì sao ngươi phải ngạc nhiên tới mức đó?” Vân Nhược Dư cảm thấy hành vi của Tề Loan có chút kỳ quái, lo lắng phải hơi quá hay không, nàng chỉ hơi ghen tị Tề Loan được ra ngoài chơi thôi, mà lúc trước nàng không có cơ hội đó, bây giờ lại không có hứng thú……
Tề Loan đương nhiên lo lắng, hắn cũng không biết khi nào sẽ k.ích th.ích đến Vân Nhược Dư đi đâu cũng phải cẩn thận, nhưng thấy nàng không có biểu hiện gì miễn cưỡng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói với nàng:“Là ta quá mức lo lắng, nàng có muốn ăn kẹo đường hồ lô hay không ta đưa nàng đi ăn”
Vân Nhược Dư muốn phản bác lại hắn, nói sao mình có thể ăn được hồ lô đường?
Nhưng khi Tề Loan muốn đưa kẹo đường tới trước mắt nàng, Vân Nhược Dư vẫn thành thật nhận lấy, nàng cầm kẹo đường hồ lô quơ quơ, nàng có chút lo lắng không biết phải làm gì với thứ này.
“Sao lại không ăn đi? Là không thích sao?”
Đường hồ lô chua chua ngọt ngọt, đương nhiên Vân Nhược Dư thích, chính là… trước đây nàng đều sai người mua về lần này trước mặt công chúng, nàng không biết theo ai.
Tuy nói căn bản là không có ai chú ý tới nàng.
Nhưng Vân Nhược Dư vẫn cảm thấy xấu hổ: “Này…”
“Ăn như vậy là được.” Tề Loan làm mẫu, trực tiếp cắn một miếng, Vân Nhược Dư bị hành động này làm cho sửng sốt, nàng không ngờ Tề Quân Đàn lại có một mặt như thế này.
Vân Nhược Dư nhìn quanh bốn phía, thấy không ít người cả trai lẫn gái, cũng không khác biệt nhiều so với hai bọn họ, loại hồ lô đường này là đồ ăn vặt già trẻ lớn bé đều thích, đặc biệt là tiểu cô nương và tiểu hài tử, không có ai có thể chống cự nổi.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tề Loan như vậy, hành vi của hắn khiến người qua đường phải nhìn chăm chú, nhưng Tề Loan không hề quan tâm đến ý kiến của người khác, chỉ quan tâm đến kẹo của mình.
Nhìn thấy Tề Loan làm thế Vân Nhược Dư cũng không tiếp tục lo lắng nữa, nàng cầm kẹo hồ lô đường cẩn thận ăn, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy kẹo này còn ngon hơn ngày xưa từ ngoài cung mang về. .
“Có ngon không?”
Tề Loan biểu tình của nàng hẳn rất thích, nhưng có những lời nên hỏi một câu mới tốt, không những vậy, Tề Loan còn muốn nghe câu trả lời của Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư hiện tại tâm tình rất tốt, tự nhiên sẽ không keo kiệt, dè dặt gật đầu nói ăn rất ngon.
“Ta cảm thấy kẹo hồ lô đường này ngon hơn so với kẹo ta đã ăn trong cung.” Vân Nhược Dư nghiêm túc nói.
Tề Loan cẩn thận mở giấy dầu, để nàng nhổ hạt kéo hồ lô vào: “Nếu nàng nói thích, ta sẵn lòng đưa nàng ra ngoài ăn.”
Vân Nhược Dư ngẩng đầu nhìn về phía Tề Loan, nàng sửng sốt một hồi: "Ngươi nguyện ý đi cùng ta tới đây sao?"
Tề Loan nghiêm túc gật đầu, bảo đảm: “Ta sẽ luôn đi cùng nàng.”
Câu trả lời này nghe thật cảm động, nhưng Vân Nhược Dư nghe xong lại cảm thấy có một vấn đề rất lớn: "Sao ngươi lại rảnh rỗi vậy? Tề đại nhân, ta muốn hỏi một câu ngươi không cần phải lên triều sao?"
Tề Loan: “……”
Hắn đang tốt đẹp, vì sao lại phải đi thượng triều?
Cũng đã thay đổi thân phận rồi, vì sao việc này vẫn không cách nào tránh được?
“Chẳng lẽ, ngươi làm thủ phụ rồi có thể sao nhãng nhiệm vụ sao?” Vân Nhược Dư không thể tin được nhìn Tề Loan: “Chuyện này có thể?”
“…… Không phải.” Tề Loan có chút bất đắc dĩ: “Ta… Ta không có ý này, chẳng qua……”
Chẳng qua hắn là một võ tướng, tuy hắn còn có một thân phận khác, nhưng thân phận đó chẳng qua cũng chỉ là một quan văn nho nhỏ, khi nào có thể thăng quan thì không rõ.
Hắn có thể làm gì bây giờ?
Nếu đi thượng triều, chẳng phải sẽ bại lộ hoàn toàn hay sao?
“Vậy ý của ngươi là gì?” Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan: “Chẳng lẽ ngươi không muốn đi thượng triều?”
Tề Loan thật sự không rõ, vì sao đang ra ngoài du ngoạn vui vẻ Vân Nhược Dư lại có thể nhớ tới những việc này?
Không phải bọn họ nên thảo luận hồ lô đường ăn có ngon không, thảo luận món ăn nào ăn ngon hơn, tại sao họ phải thảo luận về việc ngày mai hắn có thượng triều hay không?
“Ta không có ý đó…” Tề Loan bất đắc dĩ mở miệng giải thích:“Ta chỉ là… Ta chỉ là…”
Tề Loan chỉ không biết nên giải thích như thế nào với Vân Nhược Dư, hắn căn bản không phải là thủ phủ phu nhân gì đó, phu quân trưởng công chúa đúng là thủ phụ, nhưng không phải hai người bọn họ!
Vân Nhược Dư không phải trưởng công chúa, hắn cũng không phải Cố Cẩm Thời.
“Ngươi chỉ là cái gì?” Vân Nhược Dư cắn viên kẹo cuối cùng, có chút nghi ngờ nhìn Tề Loan: “Hay là ngươi cho rằng bây giờ mình quyền cao chức trọng, ngươi có thể coi thường pháp luật sao? Có phải ngươi đã lâu không đi thượng triều rồi đúng không?”
"Công chúa hiểu lầm... Không phải ta đã lâu không vào triều, ngày hôm qua chúng ta mới thành thân, bệ hạ cho thần nghỉ ngơi bảy ngày." Tề Loan trợn tròn mắt nói dối, cũng không tính tất cả đều là giả, được nghỉ thì có thật nhưng mà chỉ có ba ngày.
Nhưng Tề Loan đã lâu không thượng triều.
Kỳ thực ba ngày hay bảy ngày này cũng không có bao nhiêu khác biệt, chỉ là bởi vì hiện tại Vân Nhược Dư hỏi chuyện, cho nên hắn mới giải thích.
“Trước đó thì sao?” Vân Nhược Dư nghi ngờ nhìn Tề Loan: “Trước khi ta và ngươi thành thân, không phải mỗi khi có thời gian ngươi đều chạy đến phủ công chúa sao, có lúc tới sớm, có lúc tới muộn, dù ta không gặp, ngươi cũng không rời đi."
Tề Loan: “……”
Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, thật giống như một khối chỉ trong nội khố đều bị Vân Nhược Dư kéo ra hết: “Những việc này? Nàng… Đều biết?”
Tề Loan thử hỏi.
Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên bổn cung biết, đó là phủ đệ của bổn cung, có chuyện gì mà bổn cung không biết?”
Nàng cho là đương nhiên, nhưng Tề Loan lại sắp phát điên, thật muốn lớn tiếng bác bỏ Vân Nhược Dư, đó là phủ đệ của hắn, nhưng lời lên đến miệng lại không cách nào nói ra được.
Chỉ kịp hỏi nghi ngờ của mình: “Nếu như thế, vì sao trước đây công chúa lai không đề cập tới?”
Nếu sớm biết, hắn có thể sớm lên kế hoạch, như vậy lúc này sẽ không bị Vân Nhược Dư chất vấn đến mức này.
“Lúc trước bổn cung không biết ngươi muốn làm gì, chỉ là thấy ngươi rảnh rỗi, lúc đầu còn tưởng rằng ngươi đánh mất thánh tâm, bị phụ hoàng ghét bỏ, cho nên ta còn cố ý về cung đi hỏi phụ hoàng..." Vân Nhược Dư không hề che giấu bất cứ điều gì, đứng bên cạnh Tề Loan kể lại tất cả mọi việc.
Khi nàng nói đến chuyện này, Tề Loan đã có ấn tượng.
Đó là ngay sau khi bọn họ định ra hôn kỳ không lâu.
Còn nhớ ngày đó Vân Nhược Dư nói muốn hồi cung một chuyến, có trời mới biết Tề Loan lo lắng như thế nào, cho rằng Vân Nhược Dư đang nhớ lại chuyện cũ, muốn về cung để xin hủy hôn.
Tề Loan cũng không biết tại sao mình lại sợ hãi như vậy
Nhưng dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Vân Nhược Dư, Tề Loan luôn cảm thấy nếu một ngày nào đó nàng khôi phục trí nhớ, có lẽ nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
Tuy tất cả mọi người nói Vân Nhược Dư luôn thích hắn, si tâm với hắn không thay đổi, nhưng trong lòng Tề Loan vẫn luôn nghi ngờ.
Tề Loan thấp thỏm, bất an chờ đợi rất lâu cho đến khi Vân Nhược Dư từ trong cung trở về, thấy nàng không có gì khác thường ngày, mới yên tâm trở về Trấn Bắc Hầu phủ, lúc này Vân Nhược Dư nhắc tới, hắn mới ý thức được chuyện này là vì mình: "Thì ra là chuyện đó."
“Phụ hoàng nói người không ghét bỏ ngươi, chẳng qua là do ngươi nói với người, ta không để ý tới ngươi, cho nên ngươi mới có thể hao hết tâm tư xuất hiện trước mặt ta, có âm mưu làm ta cảm động.” Vân Nhược Dư cũng không biết lúc ấy mình nghe được lời có cảm thụ như thế nào.
Chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Còn có những cảm xúc không tên không muốn người khác biết.
“Là… Đúng vậy.” Tề Loan chỉ cảm thấy trán chảy đầy mồ hôi, bệ hạ nghĩ ra lý do gì cũng không ổn, nhưng nghĩ ra lý do như vậy thật sự là bất đắc dĩ.
Nếu Vân Nhược Dư tự biết cũng thôi đi, kết quả nàng còn nói ra thật sự khiến hắn xấu hổ tới cực điểm.
Vân Nhược Dư trìu mến nhìn Kỳ Loan, nhẹ nhàng đặt tay Tề Loan vào lòng bàn tay mình, nghiêm túc nói: "Tuy rằng bổn cung đối với ngươi không có nhiều tình cảm, nhưng ta và ngươi bây giờ là phu thê, ngươi không cần lo được lo mất như thế, bổn cung sẽ không rời đi."
Tề Loan nghe lời này, không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy làm không được.
Một câu sau nghe còn cảm thấy không tồi, nhưng một câu trước…
Tề Loan thật sự không muốn nhiều lời.
Cái gì gọi là “Cũng không có nhiều tình cảm”, lời này nói ra là muốn tức chết ai.
"Công chúa nói với ta chuyện này là có ý gì?"
“Bổn cung chỉ muốn nói cho ngươi biết, chúng ta đã thành thân, ngươi không cần lo lắng những việc này cho nên vẫn an tâm thượng triều đi mới là thỏa đáng.” Vân Nhược Dư cũng không thích người sống phung phí.
Nàng nhìn về phía Tề Loan, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nàng nhớ rõ ban đầu Tề Quân Đàn không phải như vậy, tuy bọn họ dây dưa không rõ nhưng hắn vẫn quyết tâm đi lên đỉnh cao, kiến công lập nghiệp.
Cũng không sa vào tư tình nhi nữ.
Nhưng hôm nay hết tất cả đều đã thay đổi, Vân Nhược Dư thấy Tề Quân Đàn, trong lòng không biết tư vị ra sao.
“…Vậy sao công chúa không nói trước với tướng công?” Tề Loan chỉ cảm thấy Vân Nhược Dư hành vi có chút khó hiểu, rõ ràng nàng đã sớm phát hiện nhưng cũng không nói gì. .
“Ban đầu ta và ngươi không phải phu thê, bổn cung không muốn xen vào việc người khác, bây giờ ngươi đã trở thành phò mã của bổn cung, dĩ nhiên bổn cung sẽ muốn quan tâm. Bằng không tất cả thế gia quý nữ Kim Lăng thành, chẳng phải đều sẽ ở sau lương cười nhạo bổn cung hay sao?” Vân Nhược Dư phân biệt những điều này cực kỳ rõ ràng.
Tề Loan cũng nghe được rõ ràng, tổng kết lại là khi hắn không danh không phận sẽ không lọt được vào mắt Vân Nhược Dư?
Hiện giờ có danh có phận, mới có thể được công chúa coi trọng?
“Ta tuy không biết thê tử bình thường nên làm như thế nào, nhưng ta cố gắng học.” Vân Nhược Dư nghiêm túc mở miệng, nhưng Tề Loan nghe được lời nói kiên quyết của nàng, thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại chỉ cảm thấy kinh hãi đến phát hoảng.
Lần cuối cùng hắn nghe thấy những lời đó vẫn là khi Vân Nhược Dư bắt hắn đọc sách để tham gia khoa cử.
Bây giờ đã thi qua khoa cử, tất cả mọi việc đã giải quyết xong.
Vân Nhược Dư còn muốn học như thế nào?
Còn muốn hắn học thêm gì nữa?
Chẳng lẽ Vân Nhược Dư thật sự muốn để hắn đi làm quan tính số, đi đoạt bát cơm của Cố Cẩm Thời?
“Ngày mai, bổn cung sẽ tự mình đưa ngươi đi lâm triều.” Vân Nhược Dư ngữ khí kiên định, khiến Tề Loan suýt chút nữa trượt chân.
Đích thân đưa hắn đi?
Đích thân đưa hắn đi làm gì?
“Này, chỉ sợ không thỏa đáng.”
“Có gì không thỏa đáng, hay là ngươi cảm thấy bổn cung không nhận ra được ai?”
“Không……” Tề Loan vội vàng bù thêm, giải thích ngày mai còn là ngày nghỉ, hơn nữa còn phải dậy sớm kích trà cha mẹ.
“Vậy chờ ngươi kết thúc ngày nghỉ, bổn cung nhất định sẽ tự mình đưa ngươi đi thượng triều.” Vân Nhược Dư không phải người không biết ứng biến, nhưng này nói ra nói lại khiến Tề Loan vô cùng đau đầu.
Không phải hắn không muốn thượng triều, chỉ là hắn phải đi đâu tìm được quan phục của thủ phụ đây?
Quan phục của quan văn và quan võ khác nhau rất lớn, hắn chỉ có quan phục võ tướng.
Thật ra còn có một bộ làm biên tu ở Hàn Lâm Viện, nhưng sao có thể giấu qua được?
Ngay cả khi quan phục của quan văn không có khác biệt quá lớn, thì vẫn có sự khác biệt giữa quan phục của thủ phụ và bien tu có phải không?
Tề Loan không dám đánh cuộc.
Nghĩ tới đây, hắn trở nên ủ rũ, nắm tay Vân Nhược Dư đi về: "Sắc trời cũng đã muộn rồi, chúng ta vẫn nên trở về sớm một chút."
“Chẳng qua chỉ mới là lúc chạng vạng, sao phải về sớm vậy?”
Vân Nhược Dư còn chơi chưa đủ.
“Ta cảm thấy có hơi mệt mỏi……” Tề Loan bắt đầu lấy cớ.
Chuyện hôm nay hắn đã nói dối vô số lần, hắn còn muốn nghĩ biện pháp sớm sinh được hài tử ở bên cạnh, để Vân Nhược Dư nhìn mặt con cũng không quá tức giận.
Bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy, tương lai của hắn đúng là khó bảo toàn!