Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 100: Chị đại ở cửa ngân hàng




Ai ai cũng biết đến người đứng đầu khoa não - Úc Trọng Cảnh, nhưng không ai biết rằng ông ta còn có một người thầy.  

Thật muốn nhìn thấy biểu cảm trên mặt chuyên gia khoa não nổi tiếng Lục Hi Vi sẽ thú vị đến mức nào khi biết Cố Mang là cô giáo của thầy cô ta.  

Ngón tay Lâm Sương kẹp điếu thuốc, người tựa vào giường, khóe miệng nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa ma mị.  

Tin nhắn của Cố Mang đến. 

“Biết rồi, em sẽ chuyển một trăm triệu tệ qua.”  

Lâm Sương nhướn mày, tiện tay ném điện thoại lên giường rồi nằm xuống ngủ.  

Lục Dương thấy sắc mặt Cố Mang bỗng chốc lạnh đi thì tim đập thình thịch: “Chị Mang… có chuyện gì vậy?”  

“Không có gì.” Cố Mang tắt điện thoại, nhét hai tay vào túi, đi về phía trước với khuôn mặt vô cảm.  

Không dám đến tìm cô xin tiền mà để Lâm Sương đến.  

Ông già chết tiệt.  

Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì thì tốt: “Chị Mang, sáng nay em đến trường thấy quán trà sữa có món mới, chị có muốn uống không?”  

Cố Mang vốn đang cúi đầu, nghe vậy thì liếc mắt nhìn về phía anh ta, đuôi mắt lộ ra chút lạnh lùng kiêu ngạo, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa quỷ dị vừa hoang dã: “Cảm ơn.”  

Ánh nắng chiếu lên gương mặt của nữ sinh, làn da trắng nõn như mỡ dê thượng hạng, các đường nét trên khuôn mặt cũng đặc biệt xinh đẹp.  

Nụ cười tà ác nơi khóe miệng khiến đầu óc Lục Dương trống rỗng trong vài giây.  

Một ánh mắt rất khí chất đã rất mạnh mẽ.  

Anh ta chớp mắt, hoảng hốt tránh né ánh mắt của Cố Mang, đá nhẹ Bé mập một cái: “Đi thôi, đi mua trà sữa.”  

“Đi thì đi.” Bé mập ôm mông, miễn cưỡng đi theo sau Lục Dương. 

Sở Nghiêu, Cố Mang và Mạnh Kim Dương cùng đi bộ đến siêu thị.  

 …

Lôi Tiêu bị Tạ Thành Vận gọi vào văn phòng.  

“Cục trưởng Tạ, có tra được điều gì về chuyện đó của tôi không?”  

Tạ Thành Vận đặt bút ký xuống, ngẩng đầu lên: “Lãnh đạo được điều động từ trên xuống là một hậu duệ của nhà họ Tần ở Bắc Kinh”  

“Cái gì?! Bắc Kinh?!” Sắc mặt của Lôi Tiêu biến đổi, ông ta sốt ruột nhìn Tạ Thành Vận: “Cục trưởng Tạ, tôi không hề trêu chọc gì đến người nhà họ Tần cả, mà cho dù tôi có muốn gây sự thì cũng không thể gây sự được!”

Đáy mắt Tạ Thành Vận thâm sâu: “Ông chắc chắn là không đắc tội gì với người nhà họ Tần chứ?” 

Lôi Tiêu nghe vậy thì tim đập thình thịch: “Cục trưởng Tạ, ngài nói vậy có ý gì?”  

“Bên nhà họ Tần bảo tôi chuyển lời cho ông.” Tạ Thành Vận nhìn vào biểu cảm cứng đờ của Lôi Tiêu, giọng trầm thấp hùng hồn: “Bảo ông đừng chọc vào người không nên chọc.”  

Lôi Tiêu bước ra khỏi văn phòng của Tạ Thành Vận, đôi mắt đầy suy ngẫm.  

Ngoài nhà họ Nguyễn ra thì chỉ còn lại một người là Cố Mang.  

Nhưng nếu nói là Cố Mang quen biết người nhà họ Tần thì lại là điều không thể. 

Buổi trưa, Lôi Tiêu có một bữa tiệc.  

Khi đi qua cửa ngân hàng, bỗng ông ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ bên trong. 

“Dừng xe.” Lôi Tiêu nói với tài xế, nghiêng đầu nhìn sang.  

Cố Mang có mái tóc dài đen nhánh. Cô đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo khoác trắng, quần công sở màu đen, hai tay cho vào túi, đứng một cách lười biếng.  

Bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó hơi hơi khom khom người khi nói chuyện với Cố Mang.  

Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, Lôi Tiêu ngạc nhiên tròn mắt.  

Đây không phải là giám đốc ngân hàng sao, ông ấy đích thân tiễn Cố Mang ra ngoài à?!  

Lôi Tiêu mím môi, không nhịn được mà xuống xe chặn lại.  

Giám đốc ngân hàng nói chuyện với Cố Mang xong thì đi vào bên trong.  

“Cố Mang.” Lôi Tiêu gọi từ xa.  

Nghe thấy tiếng, nữ sinh quay đầu sang. Khi nhìn thấy Lôi Tiêu thì đôi mắt hơi nheo lại, không nói gì.  

Lôi Tiêu lạnh lùng nói: “Con đến ngân hàng làm gì?”  

Cố Mang nhếch mép, đôi lông mày tinh tế đầy lạnh lùng, đôi mắt đen kiêu ngạo ngông cuồng, thờ ơ mở miệng: “Rút tiền.”  

“Rút tiền? Con có bao nhiêu tiền mà giám đốc ngân hàng phải đích thân tiễn con ra ngoài?” Lôi Tiêu khinh thường hừ một tiếng: “Nói dối cũng phải khéo hơn chút.”

Cố Mang nhướn mày, nhìn vào trong ngân hàng: “Ồ, cậu nói ông ấy à.”  

Lôi Tiêu lạnh lùng chờ đợi nửa câu còn lại của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.