Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 101: Bà cụ Lục can thiệp




Cố Mang chậm rãi mở miệng: “Còn không phải là do Cố Âm làm con và Kim Dương tức giận sao, giám đốc thấy con đánh nhau khá giỏi nên muốn con đánh người ta giúp ông ấy.”  

Mặt mày Lôi Tiêu lập tức tối sầm.  

Cố Mang lập tức tươi cười với ông ta, khóe miệng cong lên vừa xấu xa vừa cường đạo, nhìn kỹ thì sẽ thấy có chút lạnh lùng tàn nhẫn.  

Tài xế đột nhiên bước nhanh đến, thấy khuôn mặt Cố Mang, ánh mắt dừng lại hai giây rồi nói: “Lôi trưởng, đám người Triệu cục đã đến rồi.”  

Lúc này Lôi Tiêu mới nhớ ra bản thân còn có một bữa tiệc. Ông ta trừng mắt cảnh cáo Cố Mang: “Lúc đó, chính con là người không nhận năm vạn kia. Nếu đã có khí phách đó thì đừng làm những chuyện như côn đồ đó nữa.”  

Nói xong, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.  

Mặt Cố Mang vẫn không biểu cảm gì. Cô đưa tay kéo vành mũ xuống, hai tay nhét vào túi, lững thững đi về phía trạm xe buýt.  

Giữa đường, một chiếc SUV màu đen dừng bên cạnh cô.  

Cố Mang liếc nhìn qua một cách hờ hững.  

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lém lỉnh của Tần Phóng xuất hiện.  

“Cố Mang, đi đâu vậy?” Tần Phóng tuỳ ý khoác tay lên vô lăng, cười tủm tỉm. 

Cố Mang hơi nhướng mày, giọng nói trong trẻo trầm thấp: “Về trường.”  

Tần Phóng nghiêng đầu về phía ghế sau: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”  

Khuôn mặt của Cố Mang không có chút cảm xúc nào, cô mở cửa xe rồi chui vào trong.  

“Anh Thừa đã về Bắc Kinh rồi.” Tần Phóng khởi động xe: “Nhờ tôi chăm sóc cô mấy ngày này.”  

Cố Mang tìm một tư thế thoải mái, ngả người chơi điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt: “Bệnh nhân hồi phục thế nào rồi?”  

Tần Phóng gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng: “Cũng ổn, sau khi dùng thuốc đông y cô đưa, bây giờ đã hoạt động bình thường, không có vấn đề gì cả.”  

Cố Mang nhẹ ừ một tiếng, không nói gì nữa. 

 …

Bắc Kinh, nhà họ Lục.  

Bà cụ Lục đeo kính lão cổ điển quý phái đang ngồi đọc sách trong sảnh phụ.  

Đột nhiên thấy Lục Thừa Châu bước vào từ bên ngoài, bà ấy liếc nhìn một cái rồi tiếp tục lật sách.  

“Bà nội.” Giọng nói trầm thấp của Lục Thừa Châu vang lên, mang theo ba phần lạnh lẽo.

Bà cụ Lục hừ một tiếng: “Còn biết trở về à, bà cứ tưởng phải đợi đến khi bà chết rồi thì con mới quay về để lo chịu tang cho bà chứ.”  

Lục Thừa Châu nhướng mày, quay người định đi.  

Bà cụ lập tức nóng nảy: “Con đứng lại đó cho bà!”  

Lục Thừa Châu cho một tay vào túi, nghiêng người qua, ánh mắt sâu thẳm khép hờ, đôi môi mỏng hơi mím lại, vô tình lộ ra chút lạnh lùng.

Bà cụ tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Ngồi xuống!”  

“Đừng có nổi giận như vậy.” Lục Thừa Châu thờ ơ lên tiếng, lười biếng ngồi xuống bên cạnh bà cụ, chân dài vắt chéo, tay tùy tiện đặt lên tay vịn, cười nhẹ một tiếng: “Không phải con đã quay về thăm người rồi đấy sao.”  

Bà cụ liếc anh ta một cái: “Nghe nói dạo này con thường xuyên chạy đến Minh Thành.”  

Lục Thừa Châu hơi hạ cằm, mày mắt nhướng lên, gật đầu.  

“Vì một nữ sinh trung học?” Vẻ mặt của bà cụ trông không được vui, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo: “Bà nghe nói, cô gái này không phải là một người đơn giản, có quá khứ không được tốt cho lắm.”  

Ông cụ Lục mất sớm, một mình bà cụ gánh vác cả nhà họ Lục, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.  

Bình thường bà cụ rất hiền hòa, nhưng lúc này ánh mắt lại chứa đựng sự áp bức khiến người khác sợ hãi.

Lục Thừa Châu ngước mắt, ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt anh ta, phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo. Anh ta mở miệng, giọng nói mang theo một sự tàn nhẫn không nói rõ nên lời: “Ai đã nói cho bà biết?”  

Bà cụ cũng không giấu giếm anh ta: “Vu Xu.”  

Khóe miệng Lục Thừa Châu hơi hạ xuống, khí áp tỏa ra từ trên người anh ta khiến những người hầu phải rùng mình.  

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó vang lên, một cách nhẹ nhàng, chậm rãi: “Sau này ai dám cho Vu Xu bước vào nhà họ Lục thì cút hết khỏi đây.”  

Người hầu run rẩy đáp: “Vâng.”  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.