Bà cụ nhíu mày: “Không phải con và Vu Xu đang ở bên nhau rất tốt đẹp đấy sao. Bà còn tưởng rằng bà sẽ sớm có chắt bế bồng, sao bây giờ lại thế này? Vì cô nữ sinh trung học đó à?”
“Bà nội, bà đừng gọi cô ấy là học sinh trung học nữa, cô ấy tên là Cố Mang, là ân nhân cứu mạng của bà đó.” Lục Thừa Châu châm một điếu thuốc, khí thế nặng nề: “Người đừng có qua cầu rút ván, quên ơn cứu mạng. Là chủ nhân nhà họ Lục, đừng để mất mặt như vậy.”
Nghe vậy, bà cụ nghẹn lời, giọng điệu không được tự nhiên: “Bà có nói gì đâu, chỉ hỏi thôi mà, sao con đã bênh vực thế rồi?”
“Bà nội, con chỉ nói câu này một lần.” Lục Thừa Châu thong thả ung dung, mặt mày mang theo vài phần lạnh lùng, giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút: “Ai cũng không được can thiệp vào chuyện giữa con và Cố Mang, nói một chữ cũng không được.”
Bà cụ nhíu mày: “Con cháu bất hiếu! Con đang nói chuyện với ai vậy!”
Khóe miệng Lục Thừa Châu nhếch lên, khuôn mặt diễm lệ lại có nét hư hỏng kia toát lên vẻ tuyệt sắc không thể diễn tả bằng lời. Anh ta cười nhạt: “Chuyện ôm chắt nội vẫn còn sớm, bà chờ thêm vài năm nữa đi.”
Anh ta đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt nửa khép lại như có lớp sương mù mỏng manh.
Một tay cho vào túi, ung dung rời đi.
“Bà đâu có rảnh mà quản con.” Bà cụ nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh ta, hừ một tiếng, đeo kính vào rồi tiếp tục đọc sách.
…
Buổi tối.
Cố Mang tắm xong bước ra, ném khăn tắm lên giường.
Cô nắm lấy lan can giường trên, lộn người một vòng, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, lên giường một cách vững vàng.
Tất cả mọi người trong ký túc xá đều ngẩn ngơ nhìn chăm chăm.
Cố Mang quá ngầu quá đẹp rồi.
Thế nhưng người làm điều này lại không có biểu cảm gì, mặt mày rủ xuống, bớt đi vài phần ngông cuồng.
Nữ sinh lấy khăn tắm, ấn lên tóc còn ẩm ướt, đôi chân vừa dài vừa thẳng cong lên, tay chống lên đầu gối, cầm điện thoại di động đăng nhập vào game.
Một tin nhắn WeChat đột nhiên hiện lên.
Thịnh Thính: “Cố Mang, dạo này chị có bận không?”
Cố Mang dùng khăn tắm lau đuôi tóc, một tay trả lời: “?”
Thịnh Thính: “Chị giúp em một việc với, MV bài hát mới của em thiếu nữ chính, tìm mãi mà vẫn không có người phù hợp.”
Cố Mang không mấy hứng thú: “Đang đếm ngược đến kỳ thi đại học, học tập là trên hết.”
Nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, Thịnh Thính im lặng vài giây: “Chị hai, chúng ta thẳng thắn thành thật với nhau được không.”
Với khả năng của cô mà còn cần thi đại học sao?
Cố Mang nhướng một bên mày: “Khi nào bắt đầu quay?”
Thịnh Thính nghe thấy có hy vọng thì kích động mở to mắt: “Vãi thật! Chị thật sự đồng ý dễ dàng như vậy sao?!”
Cố Mang mở tài khoản ngân hàng của mình ra xem, nhíu mày.
Vào buổi trưa, cô đã chuyển cho Úc Trọng Cảnh một trăm triệu tệ, bây giờ trong tay cô chỉ còn vài nghìn vạn trong khi rất nhiều chỗ cần tiền.
“Lương của tôi phải cao một chút.” Cố Mang lười biếng gõ chữ.
Bây giờ, đầu óc của Thịnh Thính chỉ toàn việc chị đại đã đồng ý làm nữ chính MV của anh ta thôi, không quan tâm chuyện tiền bạc mấy: “Yên tâm, tiền kiếm được sẽ chia đôi.”
Cố Mang nhướng mày: “Thời gian.”
Thịnh Thính nhìn vào lịch làm việc của mình: “Cuối tuần sau nhé, hắn là có thể quay xong trong một ngày, cần em chuẩn bị trang phục cho chị không?”
“Không cần, MV của cậu theo phong cách gì.” Cố Mang mở máy tính, màn hình tối đen.
Thịnh Thính nói: “Chuẩn bị cho lễ đón năm mới, phong cách cổ điển, tốt nhất là màu đỏ.”
Cố Mang tìm một bức thiết kế trang phục trong máy tính, gửi email đi rồi mới trả lời anh ta: “Ừ.”
Thịnh Thính vui mừng không thể tả: “Được, cuối tuần sau gặp.”
Đang chuẩn bị chơi game tiếp thì bỗng có một giao diện đột ngột xuất hiện trên máy tính của Cố Mang, có thứ gì đó đang cố gắng xâm nhập vào máy tính của cô.
Nữ sinh nheo mắt lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đuôi mắt hơi cong lên hiện lên vẻ ngông cuồng.
Phá vỡ sự ngỗ ngược trong xương tủy.
Tháng nào cũng phải diễn một màn kịch lớn, đúng là tìm đường chết.