Những ngón tay thon dài lướt trên bàn phím trông rối hết cả mắt, những dòng mã khó hiểu hiện lên trên màn hình.
Ánh sáng xanh lá cây hiện lên trong đôi mắt vừa đen vừa sáng của nữ sinh, như con sói trong đêm tối, tỏa ra hơi lạnh đáng sợ.
Ánh mắt kiêu ngạo tùy tiện đó, không coi ai ra gì.
Mới được vài phút.
Tại một căn cứ hacker ở nước K.
Một người đàn ông đấm mạnh xuống bàn, nhìn chằm chằm hình ảnh ngón tay cái chỉ xuống trên màn hình máy tính, tức giận không thôi.
“Đ.m! Lại thất bại rồi!”
Đi hack máy tính người khác, kết quả lại bị hack ngược trở lại, thật quá xấu hổ.
Một hacker khác thổi thổi mái tóc vàng ở trán: “Cái này của cậu tính là gì. Vừa rồi khi cậu đấu với người kia, tôi đã đi kiểm tra vị trí của đối phương, kết quả lại như vậy.”
Anh ta chỉ vào bức ảnh trên máy tính của mình.
Một tấm bản đồ với vô số những điểm nhấp nháy màu đỏ, rất dày đặc. Khi thu nhỏ bức ảnh lại thì được hình dạng giống như chữ "Cút".
Bầu không khí trong căn cứ rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Rốt cuộc đây là kỹ thuật gì vậy, đã bao nhiêu năm trôi qua mà vẫn chưa ai có thể xâm nhập vào máy tính và tìm ra vị trí của Bạch Hồ?
Vua không ngai thật sự là một vị thần mà giới hacker chỉ có thể ngước nhìn?
Mẹ nó tức chết đi được!
…
Cố Mang chống khuỷu tay lên đầu gối, cằm hơi nâng lên, khóe miệng cong cong vừa tà ác vừa hoang dã, đôi mắt đẹp khép hờ lơ đãng nhìn vào màn hình máy tính.
Tư thế lười biếng, tùy tiện.
Bức màn giường đột nhiên bị vén lên, một lọ kem dưỡng da ban đêm được đưa tới.
Cố Mang nghiêng mắt, đôi mắt còn sót lại một chút lạnh lẽo nhìn về phía Mạnh Kim Dương đang ngẩng đầu.
"Thời tiết lạnh rồi, trước khi ngủ cậu nhớ bôi một chút, chăm sóc da nhé." Cô ấy tươi cười, nói.
Cố Mang cười khẽ: "Thật chu đáo."
Nhận lấy, nhân tiện véo nhẹ vào khuôn mặt mịn màng của cô ấy, cảm giác thật tuyệt.
…
Ngày hôm sau, trong tiết đọc buổi sáng.
Cố Mang vừa chép xong bài tập và đưa cho lớp trưởng thì Tịch Yên bước vào từ cửa sau.
Lục Dương giật mình, vội vàng thu dọn bài tập, giả vờ lớn tiếng đọc văn học cổ.
Tịch Yên lạnh lùng liếc nhìn anh ta nhưng không có thời gian để dạy dỗ anh ta vài câu, bước nhanh đến bên Mạnh Kim Dương.
Dù vẻ mặt Cố Mang trông lạnh nhạt nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn về phía bên kia.
Không biết Tịch Yên đã nói gì mà Mạnh Kim Dương mím môi rồi cúi đầu.
Sau vài giây, cô ấy đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt Cố Mang và nhíu mày nói: "Cố Mang, bố mẹ mình đến rồi."
Nghe vậy, trong mắt nữ sinh lập tức hiện lên ánh sáng lạnh, toàn thân tỏa ra một luồng áp suất thấp.
Lục Dương trố mắt, cẩn thận nhìn về phía bọn họ.
Tịch Yên nhỏ giọng: "Vừa mới tới thôi. Vì Mạnh Kim Dương đã nổi tiếng, trường vừa nghe nói là bố mẹ của em ấy thì đã cho vào trước."
Môi Cố Mang mím lại tạo thành một đường nét lạnh lùng, đáy mắt lạnh lẽo đầy ương bướng. Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Kim Dương: "Về học tiết đọc buổi sáng đi, mình đi một chuyến."
Mạnh Kim Dương lắc đầu: "Mình đi cùng cậu."
Cố Mang nhíu mày, cuối cùng gật đầu, hỏi Tịch Yên: "Cô ơi, họ ở đâu?"
Tịch Yên nói: "Ở phòng họp của khối."
Cố Mang đứng dậy, đôi chân vừa dài vừa thẳng giận dữ đá văng ghế, ghế rơi xuống sàn kêu loảng xoảng.
Cô đi ra từ cửa sau.
Tịch Yên và Mạnh Kim Dương bước theo cô.
Mạnh Kim Dương cụp mắt. Cô ấy đã sớm đoán được sẽ có cảnh này, cô ấy được lên báo, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của bố mẹ.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô ấy vẫn không quên được chuyện năm đó sau khi cô ấy phát điên, bố mẹ đã đưa cô ấy đến một nơi xa lạ và vứt cô ấy ở trên đường phố.
Nghe Cố Mang nói, bây giờ họ đã có một người con trai.
Ban đầu họ đã không thích cô ấy là con gái, giờ đã có con trai thì cần gì phải tìm cô ấy nữa.
…
Cố Mang bỏ hai tay vào túi, đá văng cửa phòng họp, bước vào với dáng đi lười biếng không kỷ luật.
Bên trong có một cặp vợ chồng và một cậu bé khoảng mười tuổi.
Cặp vợ chồng kia ăn mặc rất giản dị.
Người phụ nữ uốn tóc xoăn rối, còn người đàn ông thì đỉnh đầu thưa thớt.
Trong mắt tràn đầy toan tính.
"Nói đi, các người muốn làm gì?" Cố Mang nói ngắn gọn, tùy tiện kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, dáng vẻ khá ngông cuồng.