Mạnh Kim Dương vừa theo Tịch Yên vào trong thì đã thấy một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tươi cười nịnh nọt.
Mẹ cô ấy tên là Vương Á Phương, còn có bố cô ấy tên là Mạnh Quân.
"Cố Mang, chúng tôi chỉ muốn đến thăm Kim Dương thôi, thằng bé A Hạo cứ nói nhớ chị gái." Nói xong, bà ta ôm lấy đứa bé bên cạnh, chỉ vào Mạnh Kim Dương đang đứng ở cửa: "A Hạo, đó là chị gái Kim Dương của con, mau qua gọi chị đi."
Mạnh Dữ Hạo lập tức chạy qua và nắm lấy tay Mạnh Kim Dương: "Chị ơi, đồng phục của chị đẹp quá, em cũng muốn mặc. Trường của chị còn có siêu thị lớn nữa, chị có tiền không, mua đồ ăn ngon cho em đi."
Mạnh Kim Dương cứng đờ người, không nhúc nhích gì, cúi đầu nhìn cậu ta với gương mặt không cảm xúc.
Cố Mang lạnh lùng khép hờ mắt, liếc nhìn Mạnh Dữ Hạo được nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày rồi cười nhẹ một tiếng: "Nếu tôi không nhớ nhầm thì các người đã sớm vứt bỏ mọi thứ mà Kim Dương để lại một cách sạch sẽ rồi mà, như thể chưa từng có cậu ấy vậy. Chắc con trai của các người cũng mới biết mình còn có một người chị gái vào mấy ngày nay thôi."
Vương Á Phương như bị chạm vào nỗi đau, trên mặt có vẻ hơi luống cuống, nói với giọng thiếu tự tin: "Nhưng dù sao con bé cũng là miếng thịt rơi ra từ trên người tôi, là con gái của tôi."
Mạnh Quân cũng phụ họa theo: "Cố Mang, chú rất cảm ơn cháu vì đã chăm sóc Kim Dương trong những năm qua. Bây giờ con bé xuất sắc như vậy, trở về thị trấn cũng coi như là áo gấm về làng, sẽ không ai còn coi thường, chỉ trỏ con bé nữa. Hơn nữa trong người con bé chảy dòng máu của chúng ta, con người không thể quên gốc gác được."
Mạnh Dữ Hạo ngẩng đầu: "Chị ấy là chị gái ruột của em. Bố em nói đánh gãy xương thì vẫn còn dính gân đấy thôi, chúng ta vẫn là người một nhà."
Gần đây, thường xuyên có người đến thăm nhà, rất náo nhiệt, còn tặng đồ chơi và cho cậu ta đồ ăn nữa.
Mẹ nói đây đều là công lao của chị gái, sau này trong nhà còn phải dựa vào chị ấy.
Cậu ta cũng muốn học ở trong thành phố, cũng muốn ăn đồ ngon.
Vương Á Phương nhìn con trai với ánh mắt hài lòng, lại tự hào mở miệng: "Người trong thị trấn đều nói Kim Dương lên tivi, còn là đài truyền hình quốc gia, làm rạng danh cho thị trấn chúng ta."
Lấy thân phận nạn nhân để lên tivi là làm rạng danh đấy à?
Mạnh Kim Dương mím môi, hình ảnh mười mấy năm trước hiện lên trong đầu.
"Con gái nhà họ Mạnh thật mất mặt quá đi, nhỏ tuổi như vậy mà đã xảy ra chuyện đó. Cả thị trấn chúng ta cũng mất mặt theo."
"Đúng vậy đó. Bà nói xem, làm gì có ai tự dưng lại đi làm việc ác đâu. Không có lửa làm sao có khói, một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, thị trấn chúng ta có nhiều cô gái như vậy, sao chỉ có cô ấy bị... ai, thật mất mặt."
"Sau này hãy tránh xa nhà họ Mạnh ra, để khỏi dính phải vận xui của nhà họ."
Giờ lại nói cô ấy làm rạng danh.
Trong lòng Mạnh Kim Dương cảm thấy lạnh lẽo, những người này thật thực dụng.
Cố Mang duỗi thẳng cánh tay, tùy ý đặt lên bàn họp, đầu ngón tay lơ đãng gõ nhẹ, ấn đường loáng thoáng có chút bực bội: "Tôi không hứng thú nghe các người chơi bài tình cảm, Mạnh Kim Dương sẽ không trở về."
Vương Á Phương hoảng hốt, đứng dậy: "Cố Mang, ý của cháu là gì? Con bé là con gái của tôi, cháu có tư cách gì mà quản nó!"
Những ngày nay, chuyện của Mạnh Kim Dương đã mang lại không ít lợi ích cho Mạnh Quân.
Rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn và cho họ tiền, bảo họ khuyên Mạnh Kim Dương thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền, sau đó còn được nhận thêm tiền.
Người vốn luôn kiêu ngạo như Mạnh Quân cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Cố Mang, cháu đừng quá tàn nhẫn. Gia đình chúng ta đoàn tụ, cháu là người ngoài thì can thiệp ít thôi!"
Tịch Yên nhíu mày, có lẽ cũng đoán được mục đích cuối cùng của cặp vợ chồng này khi đến trường là gì.
Bây giờ bản thân Mạnh Kim Dương đang là một đề tài nóng, có thể kiếm được một khoản tiền.
Chỉ là, với tư cách là bố mẹ, cư xử như vậy có phần khó coi.
"Can thiệp ít thôi?" Cố Mang lặp lại bốn chữ này một cách nhẹ nhàng, chậm rãi. Trong ánh mắt lười biếng tràn đầy sự lạnh lẽo và áp lực khiến người ta sợ hãi, khóe miệng cô nhếch lên, lộ ra chút lạnh lùng tàn nhẫn: "Được, mười mấy năm Mạnh Kim Dương đều tiêu tiền của tôi. Các người trả lại tiền cho tôi thì chuyện của cậu ấy sau này sẽ không liên quan gì đến tôi nữa."