Nghe vậy, Mạnh Quân và Vương Á Phương lập tức vui mừng.
Hai người nhìn nhau, Mạnh Quân hỏi: “Cháu nói đi, bao nhiêu tiền, vài vạn tệ chúng tôi vẫn trả được.”
Cố Mang nhẹ nhàng cười khẩy một tiếng: “Vài vạn? Làm phẫu thuật cho cậu ấy đã tốn của tôi hơn bốn trăm vạn, tiền mặt hay quẹt thẻ?”
Sắc mặt vợ chồng họ thay đổi lớn: “Cái gì? Hơn bốn trăm vạn?”
Cả đời này họ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Cố Mang có phải đang lừa họ không!
Thẳng thừng tìm phóng viên phơi bày Cố Mang này, xem cô có còn không cho Mạnh Kim Dương về không.
Sự tính toán trong mắt hai người rất rõ ràng.
Cố Mang vắt chéo chân, ánh mắt đen nhánh bất cần đời nhìn họ, bộ dạng uể oải mở miệng: “Chỗ tôi có hóa đơn, đừng quên các người đã không chăm sóc Mạnh Kim Dương mười mấy năm, tôi yêu cầu trả tiền là điều hiển nhiên, các người không phải là người một nhà sao, hử?”
Giọng nữ sinh kéo dài, vừa lạnh lùng vừa tà ác, khóe miệng nở nụ cười mang chút xấu xa.
Vợ chồng họ nghe vậy, lập tức từ bỏ ý định tìm phóng viên, nhìn nhau không biết phải làm sao.
Mạnh Quân nói lảm nhảm: “Chúng tôi làm sao biết hóa đơn của con có thật hay không! Hơn nữa, con là một cô gái, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy, đừng lừa chúng tôi!”
Vẻ mặt Cố Mang nhạt nhẽo, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ: “Đi vay, các người muốn đưa Mạnh Kim Dương đi, trả tiền lại cho tôi, tôi sẽ không quan tâm nữa.”
Tịch Yên vẫn đang nghĩ Cố Mang lấy tiền ở đâu mà nhiều như vậy, cô kiếm được bằng cách nào?
Nghe cô nói là đi vay, thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đã thấy bạn bè lái xe đến đón Cố Mang trước cổng trường, đều giống như người giàu.
Mạnh Kim Dương cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Im lặng một lúc, Cố Mang lại lên tiếng, giọng nói hơi trầm khàn: “Chú Mạnh, hoặc là trả tiền, thì bây giờ các người có thể nhận lại con gái, hoặc là…”
Cô dừng lại, đáy mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo, nghiêm nghị nhìn họ: “Mang theo con trai của các người, đến từ đâu thì về đó đi.”
Vẻ mặt Vương Á Phương đầy lo lắng, không biết làm gì nhìn Mạnh Kim Dương, đánh vào tình cảm: “Kim Dương, con cũng không nhớ bố mẹ sao? Con nhanh nói với Cố Mang, số tiền này đợi con tốt nghiệp đại học rồi trả, chúng ta về nhà trước, A Hạo, nhanh gọi chị về nhà.”
Mạnh Dữ Hạo nắm tay cô ấy, dùng lực lắc: “Chị, nhanh về nhà với bố mẹ!”
Trên mặt Mạnh Kim Dương không có biểu cảm gì, có chút ngây ngốc: “Rốt cuộc các người muốn đưa tôi về vì cái gì, trong lòng các người tự biết rõ.”
Sắc mặt Mạnh Quân trầm xuống: “Con như vậy là ý gì, cảm thấy bây giờ bản thân có thành công rồi, muốn làm kẻ vô ơn không nhận bố mẹ sao?”
Mạnh Kim Dương cúi mắt, tự giễu cười một tiếng: “Thành công? Bố cảm thấy tôi lên tivi là thành công à.”
Mạnh Quân nghẹn lời.
Vương Á Phương nhíu mày, khuyên nhủ: “Kim Dương, con hãy hiểu chuyện một chút, dù sao chúng ta cũng là bố mẹ ruột của con, con không thể thông cảm cho tâm tư của người làm bố mẹ như chúng ta sao?”
Giọng nói Mạnh Kim Dương nhàn nhạt: “Lúc đó khi các người bỏ rơi tôi, có suy nghĩ không?”
“Bốp…” một tiếng vang.
Cố Mang liếc qua, Mạnh Kim Dương bị đánh quay mặt đi.
Ánh mắt lạnh lùng của nữ sinh hiện lên sự tàn nhẫn, toàn thân tràn ngập áp lực thấp.
Tịch Yên kinh ngạc mở to mắt: “Ông Mạnh…”
Sắc mặt Mạnh Quân xanh mét nhìn Mạnh Kim Dương, chỉ tay vào cô ấy: “Thật không ngờ con còn có thể học ở trường tốt như vậy! Hiếu thảo với bố mẹ còn chưa học được, còn không bằng A Hạo! Để thằng bé học ở đây còn tốt hơn con!”
Mạnh Dữ Hạo nhăn mũi, chê bai nói: “Đúng vậy, chị, chị phải nghe lời bố mẹ.”
Ngay lúc này, giọng nói của Cố Mang đột nhiên vang lên.