Lục Dương dùng sức chớp mắt mấy cái: "Tôi, tôi thật sự đã qua môn toán! Điểm khoa học tự nhiên trên 100! Đ.M!"
Trước đây điểm tổng hợp của anh ta chỉ khoảng 40-50 điểm, còn phải có chút may mắn, lần này trên 100!
Còn môn toán, chết tiệt, được thẳng 91 điểm đạt tiêu chuẩn!
Á đù!
Mặt mày Bé mập như đang sống trong mơ: "Anh Dương, em cũng vậy, có phải giáo viên chấm sai bài thi không?"
"Ai, anh Dương, Bé mập, thi được bao nhiêu điểm?" Sở Nghiêu tiến lại hỏi, giọng điệu rõ ràng đang kiềm chế sự phấn khích.
Cả hai cùng nhìn về phía anh ta: "Còn cậu, được bao nhiêu điểm?"
Sở Nghiêu nuốt một ngụm nước bọt, dùng tay chỉ con số: "Toán 93, khoa học tự nhiên 138."
Ba người cúi đầu lại gần nhau, giọng nói vô cùng nhỏ, sợ làm phiền đến chị đại đang ngủ bên cạnh.
Lục Dương nhíu mày: "Tình huống này là sao? Tôi thề là tôi không gian lận, chỉ cảm thấy đề lần này có nhiều câu tôi có thể làm, đều có thể viết ra, nhưng tại sao tôi lại có thể làm bài?"
Ở trường trung học Minh Thành, anh ta hạng một từ dưới lên, bây giờ là hạng hai từ dưới lên, anh ta chỉ biết chép bài, làm sao có thể làm bài được?
Sở Nghiêu và Bé mập gật đầu điên cuồng: "Anh Dương, không phải một mình anh."
Ba người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, đột nhiên, đáy mắt dừng lại, đồng loạt nhìn về phía Cố Mang.
Bé mập không thể tin được nói: "Đừng nói với mình là chúng ta đã chép bài của chị Mang và Mạnh Kim Dương nên làm đúng bài."
Sở Nghiêu nhất thời không biết mở miệng thế nào, mãi mới thốt ra được: "Các cậu không nhận ra là bài tập và đề thi của Kim Dương bây giờ viết rất rõ ràng, ngay cả một học sinh kém như mình cũng có thể xem hiểu sao?"
Lục Dương ngẩn người gật đầu: "Nếu cậu không nói tôi cũng không nhận ra."
Bé mập cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: "Hình như tôi đột nhiên hiểu tại sao Thẩm Hoan lại thi tốt như vậy trong kỳ thi tháng đầu tiên, một phát lên trời."
Sở Nghiêu gật đầu điên cuồng.
Mạnh Kim Dương là người dẫn dắt cả nhóm học sinh kém này bay cao!
Lục Dương đột nhiên nhớ ra điều gì: "Lần này chị Mang thi được bao nhiêu?"
Nhắc đến, sắc mặt Sở Nghiêu rất phức tạp: "Vẫn là một con số không đẹp đẽ."
Bầu không khí rơi vào sự im lặng kỳ quái.
Chuông vào lớp lúc này vang lên, giáo viên cầm giáo án đi vào.
Bé mập quay lại chỗ ngồi.
Sở Nghiêu cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Lục Dương cẩn thận gọi Cố Mang: "Chị Mang, vào học rồi."
Nữ sinh bỏ tai nghe ra, ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, ánh mắt mờ mịt như có một lớp sương lạnh, ánh lên chút đỏ nhạt.
Cả người bao trùm bởi áp lực thấp.
Lục Dương không dám động đậy, lặng lẽ đẩy một viên kẹo qua.
Nữ sinh nhướng mày, bóc ra ăn, áp lực thấp trên người giảm bớt.
Rút ra cuốn sách vật lý, bàn tay trắng mảnh chống cằm, nửa nhắm mắt, thờ ơ nhìn lên bảng đen.
…
Buổi trưa.
Cố Mang đi ra cổng trường lấy một bưu phẩm trước, ôm về ký túc xá.
Trong ký túc xá mọi người vẫn chưa về, rất yên tĩnh.
Cô mở bưu phẩm, bên trong là một bộ quần áo đỏ, váy dài bằng vải voan, khá rách nát, như thể đã bị lửa thiêu rách.
Nhưng điều đó lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bộ quần áo, thậm chí còn tăng thêm vài phần vẻ đẹp độc nhất vô nhị của sự rách nát.
Điện thoại vang lên.
"Cố Thần, quần áo thế nào, cô có hài lòng không?"
Ngay khi bưu phẩm được ký nhận, bên kia đã nhận được thông báo, lập tức đến hỏi.
Cố Mang nhìn tin nhắn WeChat, lông mày rủ xuống, ngón tay thon dài sạch sẽ thờ ơ gõ chữ: "Ừm."
"Bộ quần áo này là sản phẩm mà tất cả chúng tôi đã dồn hết tâm huyết trong một tuần, đảm bảo mặc lên sẽ đẹp tuyệt vời! Cô nhớ chụp ảnh cho chúng tôi xem nhé!"
Cố Mang nhướng mày, cười một tiếng: "Biết rồi."
"Được rồi, vậy tôi không làm phiền cô nữa."