Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 110: Sao, coi thường y học cổ truyền à?




Tần Phóng hắng giọng, sờ cằm: "Thật không thể ngờ, anh Thừa…anh Thừa lại đi ăn lẩu quán vỉa hè!"

Nói được nửa chừng, cửa xe đột nhiên bị kéo mở, anh ta cứng đờ quay đi.

Lục Thừa Châu chui vào xe, ánh mắt đen láy nhìn anh ta một cái: "Đến Đế Uyển."

Khuôn mặt người đàn ông không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại khiến người ta cảm nhận rõ tâm trạng của anh ta khá tốt.

Tần Phóng cảm thấy chột dạ, tò mò nhưng không dám hỏi bừa, lặng lẽ khởi động xe.

Hạ Nhất Độ chơi xong một ván game, lên tiếng: "Anh Thừa, Lục Tứ vừa mới có tin, lô hàng kia của chúng ta đã được đưa đến an toàn, Ảnh Minh nhận đơn nhưng giá cao gấp mười lần so với thị trường."

Tần Phóng ngạc nhiên trợn mắt: "Có chuyện gì vậy? Chúng ta đắc tội với Ảnh Minh sao?"

Không đúng, nếu thật sự đắc tội thì sao lại nhận đơn hàng.

Hay nghĩ bọn họ là đám coi tiền như rác?!

Lục Thừa Châu nhíu mày, trong mắt chứa đầy suy tư.

 …

Cố Mang tắm xong đi ra, vừa rũ mắt lau tóc vừa đi đến trước bàn.

Trùm khăn lên đỉnh đầu, cô lấy máy tính từ trong túi ra, đặt lên bàn và bật máy lên.

Tiện tay lấy một chai nước, vặn mở chai nước rồi ngồi xuống.

Lưng tùy tiện tựa ra sau, ghế ngả ra góc ba mươi độ, lắc lư không ngừng.

Đôi chân vừa dài vừa thẳng bắt chéo nhau gác lên bàn.

Cả người toát lên vẻ hoang dã.

Chẳng bao lâu, trên màn hình máy tính trống trải xuất hiện một biểu tượng cuộc gọi thoại.

Vân Lăng hớn hở nói: "Tôi có tin tốt cho cô đây. Vừa rồi ông đây đã kiếm được một khoản lớn từ Lục Thừa Châu, giá cao gấp mười lần so với thị trường!"

Cố Mang ngẩn người một giây. Lúc này cô mới nhớ ra, trước đó, vì Lục Thừa Châu đã cướp Miên Ngọc của cô nên cô đã nhờ Vân Lăng đưa Lục Thừa Châu vào danh sách được đối đãi đặc biệt.

Cô đã có trong tay Miên Ngọc mà không tốn một xu.

Việc làm hôm nay có chút vô nhân đạo, trong mắt cô hiện lên một chút áy náy hiếm thấy. Giọng nói hạ thấp, không phân biệt nam nữ: "Về sau đừng nhắc đến ân oán giữa tôi và Lục Thừa Châu nữa. Vẫn nhận đơn hàng theo giá thị trường."

"Ý gì vậy?" Vân Lăng không hiểu lắm: "Cô và Lục Thừa Châu đã hòa giải rồi à? Từ nay mọi người đều là bạn?"

Cố Mang không trả lời, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Làm theo."

Vân Lăng: “...”

Hôm nay vị này có chút kỳ lạ nha, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Cố Mang cầm khăn lau tóc: "Không còn chuyện gì thì cúp máy đây."

Vân Lăng đang chìm đắm trong tưởng tượng thì bỗng tỉnh lại, vội vàng lên tiếng: "Có đây chị hai, đừng vội cúp máy. Bên nước K có người đặt hàng ẩn danh, đặc biệt chỉ định cô, muốn cô tìm vị bác sĩ y học cổ truyền thần kỳ đó."

Cố Mang dừng lại, lông mày tinh tế nhíu lại: "Không nhận đơn đặt hàng ẩn danh."

"Được." Vân Lăng đáp, rồi lại tiện mồm nói thêm: "Tổ chức Y tế phương Tây có danh tiếng lớn như thế mà sao các nhân vật lớn đều tìm bác sĩ y học cổ truyền vậy, thật sự lợi hại đến vậy sao?"

Cố Mang nhướng một bên mày, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Sao, coi thường y học cổ truyền?"

Vân Lăng không nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của Cố Mang, chỉ khó hiểu: "Không phải, chỉ là tò mò không biết có thật sự thần kỳ như vậy không."

Cố Mang cười nhẹ một tiếng, không rõ ý tứ, giọng nói lạnh lẽo: "Làm gì thần kỳ như vậy."

 …

Ngày hôm sau, lúc chín giờ sáng.

Cố Mang xuất hiện tại phim trường Bắc Kinh đúng giờ.

Chu Chu - trợ lý của Thịnh Thính đang đợi ở cổng phim trường, nhìn thấy Cố Mang thì ánh mắt tràn đầy phấn khích: "Cố Thần, lâu rồi không gặp!"

Cố Mang nhướng một bên mày, bất cần đời.

Cô nhìn cái bụng cao phồng của Chu Chu, nhỏ giọng lười biếng: "Tốc độ nhanh ghê, đã có em bé rồi à."

Chu Chu ngượng ngùng cười: "Lúc kết hôn đã gửi thiệp mời chị, nhưng chị không đến. Hôm nay anh Thính đặc biệt dẫn em đi theo để gặp chị. Cố Thần, chúng ta vào trong trước nhé, vừa đi vừa nói chuyện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.