Thịnh Thính nhìn nữ sinh bên cạnh, khuôn mặt kiều diễm kia thật khiến lòng người xao xuyến.
Ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm, anh ta hỏi cô với giọng điệu khá nhẹ nhàng: "Tối nay cùng ăn một bữa nhé?"
Cố Mang nhíu máy, lười biếng tuỳ ý đứng bắt chéo hai chân, ngón tay từ từ gõ chữ, bình tĩnh nói: "Có việc rồi."
Thịnh Thính tiếc nuối thở dài: "Thế, lần sau vậy."
Dù sao thì sau này bọn họ cũng còn nhiều cơ hội hợp tác.
…
Ngoại ô Bắc Kinh, trong một câu lạc bộ nguy nga tráng lệ.
Toàn bộ phòng đều là những con cháu có ngoại hình nổi bật của vài gia tộc lớn ở Bắc Kinh.
Một vài người quây quần bên bàn chơi mạt chược.
Tần Phóng tùy tiện ném một quân bài ra ngoài.
"Ù rồi." Hạ Nhất Độ nở nụ cười trông rất ngứa đòn: "Lão Tần, hay là cậu tính xem tối nay cậu thua bao nhiêu rồi đi?"
"Mẹ kiếp!" Tần Phóng chửi, súc vật này lại ăn bài của anh ta, thật muốn lật bàn quá đi.
Úc Mục Phong đẩy bài, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt ở góc bàn, nở một nụ cười xấu xa: "Anh Tần, hay là anh đổi chỗ cho anh Thừa đi? Anh ấy cứ ngồi bên đó xoay điện thoại mãi, là đang chờ cuộc gọi của ai à?"
Những người khác nghe vậy thì hưng phấn như sói ngửi thấy mùi thịt, ánh mắt từng người đều lóe lên sự tò mò.
Ai có thể khiến anh Thừa chờ cuộc gọi chứ?
Tần Phóng quay lại nhìn người đàn ông đang gác chân dài lên bàn trà, không biết nên nói từ đâu.
"Liên quan gì đến các cậu!" Anh ta cắn điếu thuốc ở khóe miệng, xào bài: "Nào nào nào, chơi lại đi. Tôi không tin là tối nay tôi không thắng được một ván nào! Mẹ nó chứ."
Úc Mục Phong nhún vai.
Lục Thừa Châu ngồi trên sofa, cổ áo sơ mi đen mở hai cúc, để lộ xương quai xanh và yết hầu quyến rũ.
Tay áo xắn lên vài đoạn, lộ ra một phần cánh tay.
Ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điện thoại, thỉnh thoảng xoay xoay.
Đầu ngón tay kia kẹp một điếu thuốc, cổ tay buông lơi.
Ánh đèn phía bên sofa rất tối, làm cho làn da của người đàn ông trông trắng mịn như gốm sứ tinh xảo.
Đột nhiên, điện thoại vang lên một tiếng, động tác của anh ta dừng lại. Anh ta thuận tay trượt đến vị trí mở khóa vân tay, thấy có một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Cố Mang: "Kết thúc vào khoảng 6 giờ, tại phim trường Bắc Kinh."
Ngắn gọn súc tích.
Lục Thừa Châu cất điện thoại, đứng dậy, hai chân dài thẳng tắp, dáng vẻ lười biếng.
Anh ta cúi người, khớp xương ngón tay rõ ràng dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Sau đó lấy áo khoác vest treo trên sofa.
Tần Phóng vô tình liếc thấy, kêu lên: "Anh Thừa, anh đi ra ngoài à?"
Lục Thừa Châu ừ một tiếng, giọng nói mang chút lười biếng khàn khàn: "Các cậu chơi đi."
…
Phim trường.
Quá trình quay MV đã gần đến hồi kết.
Chỉ còn lại điệu nhảy đôi của cô và Thịnh Thính, giữa chừng có nghỉ giải lao vài phút để bên kia chuẩn bị đồ.
Chu Chu cầm nước đi qua, nói rất hào hứng: "Cố Thần, anh Thịnh, hai người phối hợp ăn ý quá, thật sự rất đẹp!"
Phong cách nhảy của hai người đều mang tính hoang dã, vừa quyến rũ vừa cao cấp.
Cố Mang thuận tay nhận lấy chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm, nhìn bụng cô ấy, nhỏ giọng nói: "Thai giáo miễn phí."
Chu Chu bị chọc cười.
Một tay Thịnh Thính cho vào túi, cười hỏi: "Hai người tụi anh có cảm giác CP không?"
Chu Chu gật đầu điên cuồng, cả hai người đều mặc đồ màu đỏ, trông rất giống một cặp tình nhân.
Cố Mang không nói gì, uống xong nước thì để chuyên viên trang điểm tô lại son môi cho cô.
Nghỉ ngơi được một chút thì Biên Kim Trì lại lớn tiếng gọi họ.
Phần cuối của toàn bộ MV chỉ vỏn vẹn vài chục giây nhưng lại là linh hồn của toàn bộ MV.
Hai người đứng dưới quả cầu màn đỏ, ánh sáng đỏ chiếu lên hai người, động tác rất cuốn hút.
Đẹp đến đỉnh điểm.
Khi nhạc kết thúc, Thịnh Thính và Cố Mang đứng dựa lưng vào nhau.
Đôi mắt luôn cụp xuống của nữ sinh ngước lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng hút hồn đoạt phách, tràn đầy công kích, vừa hoang dã vừa lạnh lùng.
Phá vỡ sự điên cuồng trong xương tủy.
Đột nhiên, đôi mắt lạnh lẽo của cô dừng lại.