Ở chỗ cửa cách đó không xa, Lục Thừa Châu lười biếng tùy tiện đứng đút một tay vào túi quần, khuôn mặt không có biểu cảm gì khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thờ ơ.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đã cháy đến một nửa. Lục Thừa Châu đã đứng như vậy được một lúc rồi.
Cố Mang nhướng một bên mày, khá ngạc nhiên khi thấy anh ta đến đây nhanh như vậy.
Thịnh Thính cũng nhìn thấy bóng dáng màu đen của Lục Thừa Châu.
Áo khoác vest khoác ngang trên cánh tay, anh ta híp nửa mắt, đường nét khuôn mặt quá hoàn hảo, thậm chí khiến cho một ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí vốn tự tin về ngoại hình như anh ta cũng phải kém phần nào.
Anh ta nhìn thêm vài lần rồi chuyển ánh mắt đi.
Lúc này, Cố Mang mới thản nhiên lên tiếng: “Tôi có việc, đi trước nhé.”
Thịnh Thính ngẩn ra, đang định nói gì đó thì nữ sinh đã quay lưng lại, bước ra ngoài một cách thong dong.
Đến cửa thì cô dừng lại.
Thịnh Thính ngẩn ngơ nhìn theo.
Nữ sinh nói vài câu với người đàn ông, người đàn ông khoác áo vest lên vai cô rồi cùng cô rời đi.
Anh ta không muốn thừa nhận rằng trông hai người họ thật xứng đôi vừa lứa.
Chu Chu lặng lẽ đứng lặng im bên cạnh Thịnh Thính.
…
Cố Mang nghiêng đầu nhìn áo khoác vest trên vai: “Thật sự không lạnh.”
Cô cũng không quen mặc đồ của người khác.
Lục Thừa Châu nghiêng đầu nhìn, nhìn chiếc váy đỏ dưới áo khoác vest của cô, rồi anh ta nhìn lên trên, xương quai xanh tinh tế đẹp đẽ, chiếc cổ trắng nổi bật dưới chiếc váy đỏ, trắng đến phát sáng, trắng đến nỗi nhìn thấy rõ mạch máu bên dưới.
Đôi mắt đen nhánh của anh ta híp lại.
Hình ảnh cô nhảy với một người đàn ông khác thoáng hiện lên trong đầu.
Đáy mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy nữ sinh mặc đồ màu sắc rực rỡ như vậy. Lúc đó anh ta cứ nhìn chằm chằm mãi, thậm chí còn không biết bản thân đã sực tỉnh lại từ lúc nào.
Có lẽ chính khoảnh khắc cô nhảy với người đàn ông khác, anh ta như bị đâm vào mắt.
Có gì đó thôi thúc anh ta đá người đàn ông đó ra, nhưng anh ta đã kìm nén lại.
Lục Thừa Châu nắm tay cô lần thứ hai.
“Lạnh.” Anh ta nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.
Cánh tay lộ cả ra ngoài, nhiệt độ bên ngoài khoảng mười độ, chẳng lẽ cô không lạnh sao?
Cố Mang không nói gì, đôi mắt đen như vực sâu nhìn thẳng vào anh ta.
Sau một lúc, cô khẽ mỉm cười, đuôi mắt hơi nhếch lên lộ rõ sự tà ác. Cô nhỏ giọng hỏi: “Lục Thừa Châu, anh muốn làm gì? Thích tôi à?”
Người đàn ông khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm hỏi ngược lại: “Chưa đủ rõ ràng sao?”
Cố Mang im lặng vài giây, gương mặt tinh xảo không có biểu cảm gì, đáy mắt lạnh lẽo bị bao phủ bởi một lớp sương mờ mịt: “Mười bảy tuổi?”
“Sẽ lớn lên.” Người đàn ông bình tĩnh, nụ cười nơi khóe miệng có chút xấu xa.
Cả hai đều có khí chất rất mạnh mẽ, nhưng lúc này lại hòa hợp đến kỳ diệu.
Cố Mang khẽ cười một tiếng không rõ ý tứ: “Tôi đi thay đồ đây.”
Cô ném áo khoác cho anh ta, quay người đi vào phòng trang điểm.
Lục Thừa Châu nhìn cô vào phòng và đóng cửa lại rồi thì mới lơ đãng đưa mắt nhìn về phía Thịnh Thính đứng cách đó không xa.
Đôi mắt đen sâu thẳm khép hờ.
Thịnh Thính cũng đang nhìn anh ta.
Một ánh mắt xa xăm.
Lục Thừa Châu lười biếng nhếch môi, dụi điếu thuốc trong tay lên thùng rác bên cạnh.
Chốc lát, Cố Mang từ phòng trang điểm bước ra, người mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo balo.
Trông vừa lạnh lùng vừa ngầu.
…
Rời khỏi phim trường, hai người lái xe đến thẳng nhà họ Lục.
Lần đầu gặp Cố Mang là bà cụ Lục đã chắc chắn rằng Lục Thừa Châu “thấy sắc đẹp nên động lòng”.
Cô gái nhỏ xinh đẹp khiến người ta không thể không yêu!
Đôi mắt tinh xảo ẩn chứa sự kiêu ngạo, bên trong xương cốt tỏa ra sự ngông cuồng, bừa bãi.
Đôi mắt sâu thẳm như hồ băng ẩn chứa một chút lạnh lẽo.
Khóe miệng hơi mím lại, lộ ra vài phần tàn nhẫn.
Người tự do phóng khoáng như vậy mà lại là một bác sĩ.
Cố Mang ngồi trên ghế sofa bắt mạch cho bà cụ, đôi mắt vừa đen vừa sáng thỉnh thoảng ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào bà cụ.
Sắc mặt hồng hào, ánh mắt cũng trong hơn nhiều.
Cô bỏ tay ra: “Hồi phục rất tốt, đừng ngừng thuốc đông y, bây giờ nên tập trung vào việc nghỉ dưỡng.”
Bà cụ buông tay áo xuống, híp mắt nhìn Cố Mang và cười: “Tối nay bé Cố ở lại đây ăn cơm nhé.”
Giọng điệu rất hòa nhã.
Nếu Cố Mang không biết vị này là nữ chủ nhân nhà họ Lục, người đã gánh vác nhà họ Lục hơn một nửa thì có lẽ cô cũng sẽ cho rằng bà cụ là một người hòa nhã như vậy.