Phu Nhân Ngày Nào Cũng Online Vả Mặt

Chương 124: Không ngờ lại là Cố Mang!




Xe của Tần Duệ dừng lại trước tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của anh ta.

Cửa xe mở ra, một nữ sinh mặc áo hoodie trắng áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai từ trên xe bước xuống.

Dáng người cao mảnh khảnh, rất trẻ.

Đứng một cách thờ ơ, với tư thế lười biếng, toát lên vẻ kiêu ngạo không rõ ràng.

Lôi Tiêu nhíu mày, sao cái dáng này lại quen thuộc đến vậy?

Ở bên đó, Tần Duệ dường như nói gì đó, nữ sinh hơi nghiêng người nhìn anh ta.

Nửa khuôn mặt bị che dưới vành mũ, nhưng đường nét khuôn mặt quá đẹp, Lôi Tiêu gần như nhận ra Cố Mang ngay lập tức.

Ngón tay bỗng nắm chặt lưng ghế phía trước, mắt mở to nhìn cô đầy kinh ngạc.

Cố Mang nghe thấy lời của Tần Duệ, từ từ gật đầu, hai tay cho vào túi quần đi vào toà nhà kiểu phương Tây, bước đi thoải mái tự do.

Tần Duệ đi bên cạnh cô, luôn chậm hơn một bước, thái độ tôn trọng.

Tài xế cũng nhìn thấy Cố Mang, ngạc nhiên: “Lôi trưởng, đó không phải là…”

Mặt mày Lôi Tiêu căng thẳng, không lên tiếng.

 …

Cố Mang và Tần Duệ vừa vào phòng khách, phu nhân Tần lập tức đứng dậy chào đón.

Thấy khuôn mặt đó của Cố Mang, ánh mắt dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng: “Chào cô Cố, tôi là mẹ của Tần Duệ.”

Cố Mang lịch sự gật đầu: “Phu nhân Tần.”

Tần Duệ nói: “Mẹ, bây giờ Dao Chi ở đâu?”

Nhắc đến Tần Dao Chi, mắt phu nhân Tần đỏ lên, vừa tức vừa đau lòng: “Con bé ở trong phòng.”

Nghe vậy, Tần Duệ nhìn về phía Cố Mang: “Cô Cố, xin mời cô theo tôi.”

Ba người đi lên lầu hai.

Đến cửa phòng, Tần Duệ gõ cửa trước, chờ vài giây, rồi mới đẩy cửa vào.

Tần Dao Chi ngồi khoanh chân ở giữa giường lớn, trong tay cầm điện thoại xoay ngang, đang chơi game.

Âm thanh game mở to nhất, Cố Mang đứng ở cửa cũng bị làm phiền đến nhíu mày.

Phu nhân Tần thấy dáng vẻ con gái ăn sẵn nằm ngửa như vậy, tức giận thở hổn hển: “Tần Duệ, con nhìn con bé đi, hoàn toàn là mê game không muốn đi học, làm hỏng cơ thể mình, còn đổ lỗi nói mẹ kiểm soát tư tưởng của con bé!”

Tần Duệ mím môi, không muốn tranh cãi về chuyện vô nghĩa này vào lúc này, nói với Cố Mang: “Cô Cố, nếu tôi và mẹ tôi có mặt, Dao Chi sẽ không hợp tác tốt với việc điều trị của cô, vậy làm phiền cô rồi.”

Cố Mang lơ đãng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Tần Dao Chi, khẽ ừ một tiếng.

Cố Mang đi vào với hai tay cho vào túi, Tần Duệ từ bên ngoài đóng cửa lại.

Tần Dao Chi không ngẩng đầu, thản nhiên như không mà chơi game.

Cố Mang nhìn cô ấy khoảng một phút, đi đến góc ghế treo, ngồi xuống một cách lười biếng.

Tìm một tư thế thoải mái, cô lấy điện thoại ra, cũng đăng nhập vào game và bắt đầu chơi.

Cùng một trò chơi.

Âm thanh từ điện thoại của Tần Dao Chi thỉnh thoảng vang lên “Bạn đã bị tiêu diệt.”

Âm thanh từ phía Cố Mang liên tục vang lên là “Bạn đang Killing Spree.”

Một ván thua của Tần Dao Chi, bên Cố Mang vừa đúng lúc thắng, kết quả hoàn toàn trái ngược.

Cô ấy ngẩng đầu, nhìn qua.

Nữ sinh ngồi không ngay ngắn trên ghế treo, bắt chéo chân, vừa mãnh liệt vừa kiêu ngạo, hơi nghiêng đầu, dường như đang xem thành tích của cô ấy.

Đột nhiên, Cố Mang mở đôi mắt khép hờ nhìn cô ấy, đôi mắt trong sáng, lại toát lên vẻ hoang dã không thể diễn tả.

Tần Dao Chi ngẩn ra, nhưng không cảm thấy ngượng ngùng, lạnh nhạt chuyển ánh mắt đi.

Cố Mang nhướng mày, giọng nói hơi thấp khàn: “Chơi cùng nhau không, tôi gánh cậu.”

Tần Dao Chi mím môi, do dự gật đầu.

Hai người thêm bạn game, lập đội cùng nhau chơi.

Sau ba trận thắng liên tiếp, trên khuôn mặt vàng vọt của Tần Dao Chi đã có chút nụ cười.

Ván thứ tư, vào game.

Cố Mang không ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Sắc mặt sao lại kém như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.